Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 685: Đệ đoán xem

Cảnh tượng tiếp theo trông hết sức cảm động, nhóm người phía Chung Quy tự lui ra ngoài

Bên trong địa cung chỉ còn lại năm người phía Diệp Thành, người nào người nấy kể cho nhau nghe về những việc mình gặp trong vài tháng nay.

“Con cũng không biết vì sao con còn sống”, Tịch Nhan gãi đầu, “con chỉ nhớ trong kí ức của mình xuất hiện một cô cô rất xinh đẹp, sau khi con tỉnh lại thì đã ở trong một rừng đào, cô cô nói con mang huyết mạch của Linh Tộc, chỉ là chưa thức tỉnh thôi”.

“Vậy cô ấy có nói cho con biết làm thế nào để sống lại không?”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Cô cô nói con có một phần hồn lưu lạc ở thiên địa, con chết rồi thì hồn quay lại nên con sống lại”, Tịch Nhan nói rất ngây thơ: “Ừm, cô cô xinh đẹp nói con được niết bàn trùng sinh”.

“Đúng là kì lạ”, Diệp Thành và Liễu Dật tặc lưỡi.

“Nha đầu này đúng là nguyên linh chi thể”, trong lúc này, giọng nói của Long Gia vang lên trong vùng đan hải của Diệp Thành.

“Không cần phải nói cũng biết đó lại là thể chất nghịch thiên”.

“Cũng không phải quá nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, “không cùng cấp bậc với Huyền Linh Chi Thể.

“Đệ bị Huyết hà đẩy tới một khu rừng rậm”, khi cả hai đang nói chuyện thì Hổ Oa lên tiếng, cậu ta gãi đầu, nói: “Đệ cũng không biết đó là nơi nào, có một bể nước màu vàng kim óng ánh, đệ nhảy vào đó rồi trở thành bộ dạng thế này”.

“Thánh Viên huyết mạch”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng lên tiếng: “Bể nước đó có lẽ hoá ra từ Thánh Viên tinh nguyên, thâm nhập vào cơ thể cậu nhóc này, đó cũng có thể coi là niết bàn trùng sinh”.

“Đúng là tạo hoá”, Diệp Thành tặc lưỡi hiếu kì hỏi: “Thánh Viên là thứ gì?”

“Đó là một loại vật chất nghịch thiên, trời sinh giỏi đối đầu, được gọi với cái tên Đấu Chiến Thánh Viên, tộc này vô cùng hiếm gặp, vả lại số lượng rất ít, cũng vì lý do này mà huyết mạch của bọn họ vô cùng thuần tuý. Mặc dù số lượng ít nhưng lại hết sức mạnh mẽ. Cuối thời Thái Hư từng có một Thánh Viên đấu chiến cấp bậc Đại Thánh, đánh cho một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế của Cổ tộc không ngẩng nổi mặt lên”.

“Vậy tộc người của bọn họ từng xuất hiện đại đế bao giờ chưa?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại.

“Đương nhiên từng xuất hiện rồi, cái gọi là Đấu Chiến Thánh Hoàng chính là đại đế của tộc Đấu Chiến Thánh Viêm, Đấu Chiến Thánh Hoàng có lẽ không phải là mạnh nhất trong một trăm ba mươi đế, nhưng lại là người sống ngắn nhất vì công pháp của tộc Đấu Chiến Thánh Viêm hết sức mạnh mẽ nên để lại vết thương, Đấu Chiến Thánh Hoàng thống trị Chư Thiên Vạn Vực chỉ trong ba mươi nghìn năm”.

“Ba mươi nghìn năm cũng đâu có ít”, Diệp Thành xoa cằm.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “Kẻ mạnh cấp Đại Đế có tuổi thọ ít nhất cũng phải tám mươi nghìn năm, thậm chí giống như Viêm Đế còn có thể cai trị hai thế, tổng cộng một trăm bốn muơi nghìn năm, so với bọn họ thì Đấu Chiến Thánh Hoàng có phải là một đại đế đoản mệnh hay không? Ông ta chính là người đoản mệnh, sống không nổi tám mươi nghìn năm trong số một trăm ba mươi đại đế”.

“Nếu ngươi nói vậy thì đúng là đoản mệnh rồi”, Diệp Thành tặc lưỡi, “có điều ba mươi nghìn năm đối với chúng ta mà nói thì lại rất dài”.

“Nếu như Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì sống bảy, tám mươi nghìn năm không thành vấn đề đâu”.

“Ôi trời, còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành sáng mắt, đôi mắt đảo đi đảo lại.

“Huyết mạch duy nhất ngang hàng với Đại Đế đương nhiên có đặc quyền này”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đặc quyền này đến hỗn độn thể cũng không có, có điều một kẻ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể như ngươi thì chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể mà không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu như có ngày nào đó có thể đạt tới Đại Thành thì việc sống tới hai đến ba mươi nghìn năm là điều đương nhiên, thậm chí còn có thể hơn”.

“Nói vậy thì sau khi Hoang Cổ Thánh Thể thành đế thì há chẳng phải còn có thể sống lâu hơn cả Đại Đế bình thường sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “từ khi sơ khai của hỗn độn tới bây giờ thì chưa hề có tiền lệ Hoang Cổ Thánh Thể thành đế”.

“Vì…vì sao chứ?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Có trời mới biết”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu: “Hoặc có lẽ vì Hoang Cổ Thánh Thể mà thành đế thì sẽ đụng tới một số cấm chế, Thánh Thể thành đế thì ta chưa nghe nói tới bao giờ nhưng thánh thể hồn bay phách tán dưới đế kiếp thì ta lại biết không hề ít, so với Hoang Cổ Thánh Thể thì những huyết mạch nghịch thiên khác có tiền lệ thành đế rồi, trong đó bao gồm cả hỗn độn thể, có điều có lẽ là việc của thời Hồng Hoang rồi”.

“Nghe ngươi nói vậy thì thế giới này đúng là lắm điều kì diệu”, Diệp Thành tấm tắc: “Trời xanh đúng là công bằng, cho người ta đặc quyền với tuổi thọ có thể ngang bằng với Đại Đế nhưng lại lấy đi đặc quyền không được thành Đế”.

“Biết đâu ngươi có thể thành đế chứ?”, Thái Hư Cổ Long bật cười.

“Không có khả năng đó đâu”.

“Diệp sư đệ, đệ có biết ai cứu chúng ta không?”, khi hai người nói chuyện thì Liễu Dật vừa trút rượu vào miệng nhìn sang Diệp Thành, “cho đệ đoán đệ chắc chắn không đoán ra được đâu”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhướng mày, lúc này đến cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng đều nhìn sang Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt với ánh mắt tò mò.

“Vậy để đệ đoán nhé”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bất giác xoa cằm, sau ba giây, hắn mới nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt: “Người của nhà Thượng Quan?”

“Không phải”, Liễu Dật lắc đầu.

“Người nhà họ Tư Đồ?”

“Không phải”

“Người nhà họ Hùng?”

“Không phải”.

“Không phải là lão già Gia Cát đó chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Ta cho đệ gợi ý nhé?”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “có liên quan tới đệ, là nữ, trông rất xinh đẹp và lợi hại”.

“Liên quan tới đệ?”, Diệp Thành lại bắt đầu xoa cằm: “Là nữ, trông xinh đẹp và lợi hại?”

“Bích Du?”, trong đầu Diệp Thành hiện lên hình ảnh Bích Du đầu tiên, nhưng ngay sau đó hắn đã tự phủ định: “Khoảng thời gian này có lẽ cô ấy đang ở Bắc Sở, không khớp thời gian”.

“Thượng Quan Ngọc Nhi?”, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình ảnh một người khác thế nhưng hắn lại tự phủ định ngay sau đó: “Cô ấy trông rất xinh đẹp nhưng thực lực lại không ra sao?”

“Chẳng nhẽ là Huyền Nữ?”, Diệp Thành đảo mắt nhưng sau đó hắn lại lắc đầu: “Cô ấy trông xinh đẹp, thuật luyện đan lại giỏi nhưng nói về thực lực thì không ra sao”.

“Diệp sư đệ, rất khó đoán phải không?”, thấy Diệp Thành như vậy, Liễu Dật bất giác mỉm cười.

“Đúng là không dễ đoán tí nào, ta…”, Diệp Thành nói tới một nửa thì chợt nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt hắn lại tỏ vẻ thăm dò nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt: “Cơ Tuyết Băng?”

Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.

“Ôi trời, chuỵện gì thế chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, nếu như mấy người phía Liễu Dật gật đầu thừa nhận thì hắn sợ rằng sẽ không dám tin người cứu bọn họ chính là Cơ Tuyết Băng.

“Lúc đầu chúng ta cũng không biết”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “chúng ta còn cho rằng người cứu chúng ta là nam nhân, ừm, thoạt nhìn thì giống nam nhân thật nhưng sau khi dùng bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh thì chúng ta mới nhận ra đó là Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam”.

“Bất ngờ chứ?”, Liễu Dật nhìn Diệp Thành.

“Bất ngờ, đúng là bất ngờ”, Diệp Thành tặc lưỡi, “xem ra đệ phải đánh giá lại cô ấy mới được, lần trước khi đệ gặp cô ấy, đệ suýt chút nữa thì ra tay giết cô ấy, nhưng phút chốc cô ấy đã biến mất rồi”.

“Đệ gặp cô ấy rồi sao?”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt nhìn sang Diệp Thành.

“Mọi người nghe nói tới việc xảy ra trong hố thần chưa?”, Diệp Thành toét miệng cười: “Đệ, cô ấy và còn có cả Thái Dương Chi Thể cùng giao chiến, có điều đó là ở Bắc Sở, hôm qua đệ cũng gặp cô ấy ở phân điện thứ bảy, hôm qua đệ suýt chút nữa thì ra tay giết cô ấy”.

“Suy nghĩ của Diệp sư đệ ta hiểu”, Liễu Dật hít vào một hơi thật sâu, “chúng ta sớm muộn cũng phải khai chiến với Chính Dương Tông, lập trường không giống nhau nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau trên chiến trường”.

“Vậy gặp nhau trên chiến trường thì Diệp sư đệ có giết cô ấy không?”, Nam Cung Nguyệt nhìn Diệp Thành.

“Có”, Diệp Thành không hề nghĩ nhiều mà trả lời dứt khoát.

“Chiến tranh đúng là hại người ta mà”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt thở dài lắc đầu.
Chương 686: Nói chuyện chính

Khi ba người nói chuyện thì Tịch Nhan đã dựa vào lòng Diệp Thành ngủ thiếp đi. Cô bé ngủ rất yên bình, thi thoảng cọ cọ cái đầu nhỏ vào người Diệp Thành, thi thoảng lại nói mớ gọi sư phụ.

Hổ Oa ở bên này cũng vậy, hai tay cậu nhóc ôm cánh tay Diệp Thành, ngủ rất say.

Nhìn hai đứa nhóc ngủ say, Diệp Thành bất giác nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy hơi hối hận, hối hận vì đã đưa hai đứa đi trên con đường tu luyện, để chúng phải trải qua hiện thực tàn khốc như vậy.

Thấy hai đứa nhỏ đã ngủ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi Địa Cung.

Đêm đã về khuya, Diệp Thành ngưng tụ vân đoàn rồi đặt hai đứa nhóc lên, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành ngước nhìn bầu trời đầy sao phía Bắc, dường như có thể nhìn thấy Sở Huyên mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, đầu cài Trâm Phượng Ngọc Châu, mái tóc trắng của cô cực kỳ nổi bật trong màn đêm đen.

“Sư phụ, chỉ còn một mình người thôi”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp: “Con sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết chuyện của Nam Sở, người chờ con nhé”.

“Ôm rồi, ôm rồi”, nhưng cảnh tượng nên thơ tuyệt đẹp như thế lại bị phá vỡ bởi tiếng thì thầm không xa.

Diệp Thành nhướng mày, không khỏi nhìn về hướng có âm thanh.

Sau đó hắn nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, ừm, cái đầu đó dưới màn đêm đen thực sự rất bóng.

Diệp Thành híp mắt, đấy chẳng phải Long Nhất sao?

Tóc của hắn ta đã bị phía Bạch Dịch và Chung Ly cạo sạch, hơn nữa trên đầu còn có sáu chấm đỏ, bây giờ nhìn thật sự đã thành hoà thượng.

“Được đấy”, Diệp Thành bất giác sờ cằm, không biết vì sao nhìn cái đầu sáng loáng ấy hắn rất ngứa tay, lúc nào cũng có ý nghĩ xông lên đánh cho vài cái.

Ở đó, đằng sau tảng đá không chỉ có một mình Long Nhất mà còn có cả Bạch Dịch.

Lúc này hai người đang nằm bò phía sau tảng đá, cặp mắt sáng quắc nhìn về một hướng.

Diệp Thành thấy ngạc nhiên bèn bước tới, nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn.

Vừa nhìn hắn lập tức sửng sốt.

Cũng không trách hắn sững sờ, bởi vì cảnh tượng cách đó không xa quá đỗi ấm áp. Một thanh niên đang ngồi dựa vào gốc cây linh quả, còn có một nử tử nữa cũng ngồi ở đó, nhưng là dựa vào lòng thanh niên kia.

Diệp Thành không khỏi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, hia người đó không phải chính là Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt sao?

“Thì ra sư huynh Liễu Dật và sư tỷ Nam Cung Nguyệt là một đôi!”, Diệp Thành xoa cằm: “Bảo sao…”

“Ngươi nghĩ lát nữa hai người họ có lên giường không?”, Long Nhất và Bạch Dịch vẫn đang thì thầm, hiển nhiên vẫn chưa phát hiện phía sau còn có Diệp Thành.

“Hay là cho họ dùng Hợp Hoan Tán đi”, Long Nhất nở nụ cười xấu xa nhìn Bạch Dịch.

“Được đấy, được đấy”, Bạch Dịch cũng cười rất xấu xa, nói xong còn lấy ra một viên tinh thạch: “Thấy chưa? Ta đã chuẩn bị xong tinh thạch ký ức rồi, cho nó lưu lại rồi về từ từ xem”.

“Ta… Ơ ơ?”, Long Nhất đang định nói thì phát hiện lòng bàn chân đã rời khỏi mặt đất, mà Bạch Dịch cũng cảm giác được mình bị ai đó nhấc lên.

Sau đó cả hai đều bay ra ngoài, bị Diệp Thành ném ra khỏi phủ điện chủ, hơn nữa còn vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp dưới bầu trời đêm.

Sau khi ném hai người đi, Diệp Thành mỉm cười nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt đang ở cách đó không xa rồi mới xoay người lại.

Chỉ là, hắn vừa quay lại đã thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng sau lưng mình.

Chu choa!

Diệp Thành giật nảy mình, vô thức lùi lại một bước, lúc này hắn mới nhìn rõ thì ra là Sở Linh Ngọc, hơn nữa lúc này cô ta cũng đang chăm chú nhìn cặp đôi phía trước, hiển nhiên cũng đã nhìn một lúc rồi.

“Nửa đêm không ngủ lại ra đây, tiền bối bị rảnh à?”, Diệp Thành đen mặt nhìn Sở Linh Ngọc.

“Vớ vẩn, ta vừa làm việc chính về đấy”, Sở Linh Ngọc nói, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt.

“Vậy thì đi nói chuyện chính”, Diệp Thành dứt khoát kéo Sở Linh Ngọc đi, cảnh ngọt ngào của sư huynh và sư tỷ không thể bị phá hỏng, nói dễ nghe là quấy rối, nói khó nghe thì là tạo nghiệt.

Chẳng mấy chốc Diệp Thành đã kéo Sở Linh Ngọc tới một khu vườn nhỏ, lúc này mới buông tay.
Chương 687: Tên mập

“Người nói đi! Chuyện gì?”, Diệp Thành vừa hỏi vừa lấy bình rượu dắt bên hông ra, tu ừng ực.

“Ta lên giường với ngươi nhé!”, Sở Linh Ngọc chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thành.

“Được! Ta tìm cho tiền bối bảy tám mươi phân thân, đảm bảo người sẽ sung sướng đến tận trời”, Diệp Thành nói rồi lại uống thêm một ngụm rượu.

“Ngươi có phân thân, ta cũng có, bảy tám trăm phân thân có đủ không?”

“Nửa đêm chạy tới đây, không phải người định so với ta xem ai nhiều phân thân hơn đấy chứ?”

“Ta không rảnh đến vậy”, Sở Linh Ngọc vén tóc: “Ta vừa mới tìm được một người ở phân điện thứ năm, có lẽ ngươi sẽ quan tâm”.

“Một người?’, Diệp Thành nhướng mày nhìn Sở Linh Ngọc: “Ai vậy ạ?”

“Tên này rất mập, người nhà họ Hùng ở Nam Cương”.

“Rất mập, người nhà họ Hùng”, Diệp Thành xoa cằm, một giây sau mắt hắn sáng lên: “Hùng Nhị?”

“Đúng là hắn tên Hùng Nhị”, Sở Linh Ngọc lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc, ung dung nói tiếp: “Hắn bị đuổi giết, bị thương không nhẹ, người bảo vệ hắn đã chết hết, nếu người của Nhân Hoàng không phát hiện thì có lẽ lúc này hắn đã bị kéo về hầm canh rồi, ta…”

“Hắn đang ở đâu ạ?”, Diệp Thành ngắt lời Sở Linh Ngọc.

“Trong Địa Cung”.

“Người thật là! Sao không nói sớm!”, Diệp Thành trách một câu rồi lao vút về phía Địa Cung như một cơn gió, không ngờ hắn mới ra ngoài một lát mà Sở Linh Ngọc đã đưa Hùng Nhị về.

Khi về đến Địa Cung, Diệp Thành còn chưa vào đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Tịch Nhan và Hổ Oa: “Sư huynh Hùng Nhị, huynh phải cố lên nhé!”

Vút!

Diệp Thành lao vụt tới trước chiếc giường đá như một tia sáng.

“Sư phụ, sư huynh Hùng Nhị…”

“Ta sẽ không để hắn có chuyện gì đâu”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Hùng Nhị nằm trên giường đá.

Hùng Nhị vẫn đang hôn mê, bị thương cực kỳ nặng, trên người toàn là máu với vô số vết thương, vết thương nào cũng ánh lên tia sáng mờ làm tan tinh khí của hắn ta, khiến cho vết thương không thể lành lại.

Nơi đáng sợ nhất là ngực Hùng Nhị, ngực bị rạch ra, lục phủ ngũ tạng bị khuấy loạn lên.

Đương nhiên điều khiến Diệp Thành cau mày là linh hồn của Hùng Nhị cũng bị tổn thương nghiêm trọng, đang trên bờ vực biến mất, nếu như trên linh hồn không có tia sáng dịu kia bảo vệ thì có lẽ lúc này hắn ta đã trên đường đến hoàng tuyền.

Không lâu sau Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt biết tin cũng đã tới Địa Cung, nhìn Hùng Nhị toàn thân đẫm máu nằm trên giường đá, lông mày của họ cũng chợt chau lại.

“May nhờ có người bảo vệ nguồn linh hồn cho hắn”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi đặt tay lên người Hùng Nhị.

“Bây giờ không trách ta nữa hả?”, Sở Linh Ngọc theo sau hắn bất giác bĩu môi.

“Kẻ đuổi giết hắn là ai ạ?”, Diệp Thành vừa dùng đại địa tinh nguyên bảo vệ tâm mạch của Hùng Nhị, vừa dùng hoang cổ thánh huyết tôi luyện cơ thể hắn ta, vừa nhìn Sở Linh Ngọc hỏi.

“Không cùng một nhóm người”, Sở Linh Ngọc tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Nhưng có thể khẳng định là người của Chính Dương Tông, còn thuộc thế lực nào thì chờ tên mập này tỉnh lại rồi hỏi”.

“Lại là Chính Dương Tông”, trong mắt Diệp Thành xẹt qua tia sáng lạnh.

“Khi chúng ta đến thì người bảo vệ hắn đã chết sạch, chúng ta cũng không làm được gì”, Sở Linh Ngọc bất lực nói.

“Tiền bối cho người đến Nam Cương điều tra xem có phải nhà họ Hùng đã xảy ra biến cố gì không?”

“Không cần ngươi nói, ta đã cho người đi điều tra rồi”.

“Cao thủ của Viêm Hoàng đã tới chưa ạ?”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Một canh giờ trước đã tới rồi”, Sở Linh Ngọc nhẹ giọng đáp: “Bọn họ đang ở xung quanh chín phân điện lớn của Hằng Nhạc chờ lệnh”.

“Người đã báo cho Chính Dương Tông chuyện Thanh Vân Tông biết chúng ta sẽ tấn công chín phân điện lớn của họ chưa?”

“Điện chủ phân điện thứ năm Phụng Trĩ đã dùng thân phận của Cổ Nguyên để bẩm báo rồi”, Sở Linh Ngọc chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì chậm nhất là ngày mai Thành Côn và Doãn Chí Bình sẽ phát động tấn công”.

“Vậy là tốt nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK