Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: Vấn đề làm hay không làm

Bùm! Đùng! Đoàng!

Suốt một ngày, tiếng nổ ầm ĩ bên phía Thanh Vân Tông vẫn chưa ngừng lại.

Nam Sở cũng không yên bình, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều đang âm thầm liên lạc với các gia tộc phụ thuộc, muốn họ cũng phái quân đến trợ chiến, hợp lực cùng phá vỡ kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Không chỉ bọn chúng, Thanh Vân Tông cũng thông qua các cơ sở tình báo liên lạc với mấy gia tộc phụ thuộc.

Nhưng tin mà nhân viên tình báo truyền về lại khiến sắc mặt bọn họ trở nên khó coi hơn.

Đêm qua, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn vào quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương, không hề biết rằng các gia tộc phụ thuộc cũng đã bị tiêu diệt gần hết, tin tức tới hôm nay mới truyền tới.

“Khốn nạn”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí tức giận gào thét: “Hằng Nhạc, Chính Dương, các ngươi thật đáng hận”.

Đúng như Diệp Thành đoán, đương nhiên Thanh Vân Tông sẽ tính món nợ này cho Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông.

Chỉ là Công Tôn Trí nào biết, các gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông không phải do Hằng Nhạc và Chính Dương tiêu diệt, mà là do Diệp Thành phái người âm thầm tiêu diệt.

Mà Hằng Nhạc và Chính Dương cũng đến giờ mới nhận được tin tức.

Khác với Thanh Vân Tông, hai bên kia lại nghi ngờ lẫn nhau, Hằng Nhạc nghĩ là Chính Dương Tông làm, mà Chính Dương Tông lại nghĩ là Hằng Nhạc Tông làm, vì vậy đến giờ cả ba tông vẫn không hay biết gì.

Lúc này, phía Chung Quy, Chung Giang, Cổ Tam Thông đang nhàn nhã uống rượu ở thành cổ Thiên Thu, nghe từng tin tình báo mà Nhân Hoàng truyền tới, tâm trạng họ lại càng thoải mái hơn.

“Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, kết cục này còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng!”, lão tổ nhà họ Tô cười sung sướng.

“Hoá ra còn có thể đánh trận kiểu này”.

“Chúng ta cũng phải cảnh giác!”, Chung Quy vuốt râu: “Ba tông đều tổn thất lớn, chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này, chúng ta chắc chắn sẽ bị gọi về điện chính của Hằng Nhạc Tông, đừng để xảy ra sai sót”.

“Đừng lo, còn có Diệp Thành mà, tiểu tử đó nhiều mưu kế lắm”.

“Nhưng nói đến hắn, có phải đã đến lúc hắn nên về rồi không?”, Cổ Tam Thông nhấp một ngụm rượu, khoan thai hỏi.

“Không sao, ai chết chứ hắn sẽ không chết đâu, chắc đang trên đường về đấy”.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, Diệp Thành vẫn đang ôm bình rượu khoan thai thưởng thức, thi thoảng cũng sẽ nhìn Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, từ lúc ngồi dưới gốc cây linh quả thì không hề nhúc nhích, động tác duy nhất là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hắn.

“Chắc cô ta đang nghĩ làm sao để bóp chết mình đây”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Tiểu tử, nghĩ thông suốt chưa?”, ngay sau đó, giọng của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Làm cô ta đi rồi ta nói cho ngươi cách phá giải cấm chế”.

“Mẹ nó, ta có làm cô ta không thì liên quan gì đến việc ngươi nói cho ta biết cách phá giải?”

“Có, đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu đầy ẩn ý: “Chủ yếu là ta muốn xem xem đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể sinh ra có thật sự ghê gớm như trong truyền thuyết không”.

“Được lắm!”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên.

“Vậy rốt cuộc ngươi có làm không?”

“Ngươi nói cho ta cách phá giải trước đi, xong chuyện ta sẽ làm”.

“Vậy ta nói cho ngươi xong, ngươi không làm thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, bớt lừa ta đi”.

“Xuỳ”, Diệp Thành không cho là thế: “Vậy nếu ta làm rồi ngươi không nói cho ta thì sao?”

“Vớ vẩn, ta không phải loại người đó”.

“Ngươi giả vờ giỏi lắm”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.

“Không tin thì thôi, lão tử còn không muốn nói đây”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành lần nữa rồi dứt khoát nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.

“Không cần ngươi nói, tiểu gia đây cũng phá giải được”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Sau đó hắn lại cất bầu rượu đi, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Hắn nhẩm niệm, gọi tiên hoả và thiên lôi.

Tuy nhiên dù hắn gọi được thiên lôi và tiên hoả trong đan hải nhưng chúng không ra ngoài được, vì đan hải đã bị cấm chế nên chúng cũng bị phong ấn ở trong, muốn ra ngoài cần phải phá được phong ấn của đan hải.

Trong khoảng thời gian đó, hắn đã không chỉ một lần điều khiển tiên hoả và thiên lôi tấn công màn sáng kiên cố phong ấn đan hải, nhưng lần nào cũng thất bại, ngược lại hắn còn chịu khổ.

Cách này không được, hắn lại dùng đến sức mạnh linh hồn, nhưng cũng không phá được cấm chế trên đan hải.

Tiếp đó hắn lại sử dụng rất nhiều cách khác, nhưng đều không có tác dụng.

Mẹ kiếp!

Thử đến nửa đêm, Diệp Thành mới ngồi bệt dưới đất, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt mà cấm chế của đan hải vẫn không thể phá được.

Ừng ực!

Diệp Thành tu rượu ừng ực, sau đó nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn ngồi im như lúc ban đầu, không hề nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có cảm xúc gì, dường như mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài đều không liên quan đến cô ta.

Diệp Thành lại quay đầu lại, ngồi ở đó sờ cằm, vẫn đang vắt óc nghĩ cách phá giải phong cấm.

“Đan hải bị phong cấm, linh lực chân nguyên cũng bị phong cấm, linh khí không vào được đan hải, linh lực trong đan hải cũng không ra được”.

“Phong cấm này thật bá đạo, ngay cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị phong ấn bên trong”.

“Không công phá được từ bên trong, bên ngoài cũng không phá được”, Diệp Thành không ngừng lẩm bẩm: “Muốn phá giải cấm chế không thể sử dụng vũ lực mãi, phải tìm đúng cách”.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đêm đã về khuya.

Trong khu vườn nhỏ tĩnh lặng, Diệp Thành chống cằm suy nghĩ, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, hai người như không liên quan gì đến nhau, hắn suy nghĩ chuyện của hắn, cô ta suy nghĩ chuyện của cô ta, không ai nói với ai câu nào.

Hế, đúng rồi!

Không biết đến lúc nào, Diệp Thành chợt vỗ đùi cái đét, có lẽ tiếng hô của hắn quá bất chợt khiến Cơ Tuyết Băng cũng giật nảy mình.

Bây giờ, Cơ Tuyết Băng càng tin chắc rằng Diệp Thành thật sự bị điên, hắn ngồi lẩm bẩm một mình cả tối, như đang nói chuyện với chính mình, lảm nhảm như kẻ tâm thần.

“Từ bên trong không phá giải được, từ bên ngoài cũng không phá giải được, nếu đồng thời tấn công từ cả bên trong lẫn bên ngoài, như vậy có lẽ sẽ được”, Diệp Thành không phát hiện ra ánh mắt của Cơ Tuyết Băng, hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong việc nghĩ cách phá giải cấm chế đan hải.

“Tiên hoả và thiên lôi có thể công phá từ bên trong, muốn phá giải cấm chế cần có ngoại lực”.

“Ngoại lực”, Diệp Thành xoa cằm, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: “Đại địa tinh nguyên mà chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông truyền tới là ngoại lực, sức mạnh của tinh tú mà chín phân thân ở cấm địa hoang mạc truyền tới cũng là ngoại lực”.

“Nếu tính như vậy thì sức mạnh của ma đạo, huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh linh hồn cũng là ngoại lực”.

“Chỉ cần phá vỡ được sự cân bằng của cơ thể thì đều là ngoại lực”.

“Đáng tin cậy đấy”, nghĩ đến đây Diệp Thành cười thành tiếng, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

“Ngươi đi đâu đấy?”, đến lúc này, Cơ Tuyết Băng vẫn luôn im lặng mới lên tiếng.

“Tìm kỹ nữ”.
Chương 727: Sự kết hợp giữa nội lực và ngoại lực

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao sáng lấp lánh.

Nam sở về đêm không hề yên bình, quan trọng đó là động tĩnh phía Thanh Vân Tông quá lớn, từ khi Thanh Vân Tông bị bao vây, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đã dốc hết sức công kích bọn họ hai ngày một đêm rồi.

Có điều điều khiến bọn họ cảm thấy khó chịu đó là bọn họ vẫn không thể nào công phá được kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Phía này, Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn cứ thế chạy ra khỏi cổ thành rồi lại chạy vào một rặng núi.

Vì phải thử một loại phương pháp phá giải nên có lẽ phải dùng đến rất nhiều quân bài áp chót, ví dụ như ma đạo, không thể nào để Cơ Tuyết Băng trông thấy được, nếu không thì thân phận của hắn rất có khả năng sẽ bị nghi ngờ.

Rầm!

Không lâu sau đó, bên trong rặng núi liền vang lên tiếng động mạnh khiến chim muông bay tán loạn.

Diệp Thành tạo ra một sơn động trên vách đá sau đó bay vào trong, tiếp đó hắn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng trấn thủ cửa sơn động.

Không lâu sau đó, hắn liền khoanh chân ngồi xuống.

Bắt đầu thôi!

Đầu tiên, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Ma đạo, mở!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, đôi mắt hắn chợt mở ra.

Đột nhiên, sát khí ma đạo cuộn trào cứ thế bao quanh Diệp Thành, trong đó còn có cả những tiếng thét gào vang lên, mái tóc màu đen của hắn biến thành màu đỏ, giữa trán có ma văn cổ xưa xuất hiện, đôi mắt Diệp Thành cũng đồng thời biến thành màu đỏ như màu máu.

Vù!

Vì sức mạnh của ma đạo mà quang chiếu bị phong cấm trong vùng đan hải của hắn rung lên.

Thú vị đấy.

Đôi mắt Diệp Thành sáng lên.

Sức mạnh ma đạo phá vỡ thế cân bằng trong cơ thể hắn, đụng chạm tới sức mạnh phong cấm vùng đan hải.

Điều đó chứng minh rằng mọi sự suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, muốn phá vỡ được phong cấm của vùng đan hải không những cần tiên hoả và thiên lôi bên trong vùng đan hải mà cần có sự phối hợp của ngoại lực, nội và ngoại cùng phối hợp, phong cấm có lẽ thật sự có thể bị phá bỏ.

Không vội, còn nữa.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ tôi luyện sức mạnh của huyết mạch thánh thể, ngưng tụ sức mạnh linh hồn.

Tinh thần chi lực, tới!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, chín phần phân thân của hoang mạc cấm địa lần lượt được khởi động, cứ thế sức mạnh của các vì sao được đẩy tới.

Tinh nguyên đại địa, tới!

Lại là một tiếng hô khẽ của Diệp Thành, chín phần phân thân của hắn dưới lòng đất của Chính Dương Tông cũng đồng thời được truyền tới.

Ấy?

Cảm nhận được sự khác thường của chín phần phân thân, Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông bất giác hé mắt nhìn, sau đó nó thông qua chín phần phân thân thấy được cảnh tượng bên phía Diệp Thành và cũng trông thấy Diệp Thành đang làm gì.

“Tên tiểu tử này đúng là có khả năng nghịch thiên mà”, không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long tấm tắc, vì nếu như là nó thì cũng sẽ thông qua sự phối hợp giữa nội lực và ngoại lực để phá giải phong cấm trong vùng đan hải.

Vút! Vút! Vút!

Khi Thái Hư Cổ Long còn đang tặc lưỡi thì cơ thể Diệp Thành bên trong sơn động đã vang lên những âm thanh thế này.

Nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra trong cơ thể hắn được ngưng tụ ra bốn thanh trường kiếm, một luồng sức mạnh ma đạo được hình thành, một luồng sức mạnh của huyết mạch hoang cổ thánh thể được ngưng tụ, một luồng sức mạnh của tinh nguyên đại địa được hình thành, một luồng sức mạnh của linh hồn ở cấp Thiên được ngưng tụ, và cuối cùng là luồng sức mạnh thứ năm, sức mạnh của tinh thần.

Năm thanh kiếm sắc lạnh mạnh mẽ mang theo sức mạnh bá đạo.

Dung hoà cho ta!

Diệp Thành hô lên, năm thanh kiếm ngự động và không ngừng dung hoà lại, dung hoà thành một thanh thần kiếm sáng chói.

Lúc này, tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải của hắn cũng ngự động, cả hai dung hoà lại với nhau, tiên hoả và thiên lôi đan xen, ngưng tụ thành một cây thần tiễn màu đen.

Phá!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, thần kiếm màu vàng kim và thần tiễn màu đen cũng đồng thời di chuyển, bên trong vùng đan hải, thần tiễn màu đen bắn về phía tầng quang chiếu kia, thần kiếm màu vàng kim bắn về phía quang chiếu từ bên ngoài, mục tiêu của cả hai là đều ngưng tụ tại một điểm.
Chương 728: Khiến người ta cảm động

Vút! Vù!

Sau tiếng kiếm và tiễn vang lên, cả hai lần lượt đánh vào phần quang chiếu đang bao bọc lấy vùng đan hải.

Rắc!

Trong hư không như vang lên âm thanh này, tầng quang chiếu phong cấm vùng đan hải nhanh chóng nứt lìa, mũi kiếm và mũi tên va chạm vào nhau, xung quanh điểm va chạm hình thành nên một quầng sáng vô hình cứ thế lan ra.

Phụt! Phụt!

Cơ thể Diệp Thành lập tức rạn ra vì sự va chạm của thần kiếm và thần tiễn bên trong cơ thể hắn quá mạnh, kể cả là cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo cũng không thể trụ được.

Có điều cũng vì uy lực quá mạnh mẽ nên phần quang chiếu phong cấm vùng đan hải của Diệp Thành trong chốc lát nứt lìa.

Bục!

Sau tiếng động này bên trong cơ thể Diệp Thành, phần quang chiếu vỡ tan.

Đột nhiên phong cấm bên trong vùng đan hải được hoá giải, cánh cửa giữa vùng đan hải và thế giới bên ngoài nhanh chóng được mở ra, linh lực cuộn trào cứ thế bay ra ngoài, linh khí được đẩy vào vùng đan hải.

Ha ha!

Thế rồi bên trong sơn động vang lên tiếng cười giòn tan của Diệp Thành, tên này máu me đầm đìa, xương cốt và kinh mạch bên trong cơ thể bị đứt lìa bảy, tám phần nhưng hắn vẫn cười vô cùng sảng khoái, vùng đan hải bị phong cấm được hoá giải, mọi thứ trở lại bình thường.

“Tiểu Long nhóc con, tiểu gia đây phá giải được rồi”, tên này không vội đi tu luyện tu phục cơ thể mà ngược lại hào hứng nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Mẹ kiếp, ngươi mới là nhóc con đấy”.

“Nhìn đi, thẹn quá hoá giận rồi à?”

“Cút, lão tử đây không quan tâm tới ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế ngó lơ Diệp Thành.

“Cắt”, Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất, Man Hoang Luyện Thể lập tức được vận chuyển.

Rắc! Rắc!

Không lâu sau đó, bên trong cơ thể hắn liên tiếp có tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sự bá đạo của luyện thể khiến những vết thương trên cơ thể hắn nhanh chóng được hồi phục, xương cốt và kinh mạch cũng không ngừng được nối liền nhờ quá trình luyện thể.

Sau ba canh giờ, tên này mới nhảy dựng lên, khí huyết mạnh mẽ.

“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la, bí pháp này đúng là không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cảm thấy có phần hối hận vì đêm đó chỉ mải bỏ chạy mà không nhìn xem Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp gì, đã không nhìn thấy thì đương nhiên không học mót được.

“Đợi đấy, rồi có ngày hai mật pháp này sẽ tới tay ta, đúng là bá đạo”, Diệp Thành thầm tính toán.

“Về thôi”, Diệp Thành vươn vai quay người nhảy ra khỏi hang động.

Rầm! Bịch!

Vừa nhảy ra khỏi hang động, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại.

Nghe vậy, hắn vô thức đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn là một ngọn núi khổng lồ, trong đó có mây và sương cuộn trào, có hai bóng người đẫm máu bay ra.

Ấy?

Nhìn thấy hai bóng người này, Diệp Thành vô thức rít lên, vì hai người này hắn đương nhiên biết, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông Chu Ngạo và đệ tử chân truyền thứ hai Lý Tinh Hồn sao?

“Hai tên này sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”, Diệp Thành xoa cằm.

Nghĩ vậy, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn, khi trông thấy người truy sát Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn hắn lại chết lặng vì đây lại là một người quen, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân của Đại Sở sao?

“Tên tiểu tử này cũng chạy đến Nam Sở?”, Diệp Thành thẫn thờ, “nhưng mà Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín, Chu Ngạo xếp thứ hạng cao hơn hắn ta, lại thêm tlh, cả hai không đánh lại nổi Lý Tu Minh sao?”

Thế nhưng hắn cũng đã nhận ra manh mối nhanh chóng.

Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn rõ phần trán của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn bị người ta tạo chú ấn, cũng chí vì sự ràng buộc của chú ấn nên mới khiến khả năng chiến đấu của hai tên kia bị giảm sút.

“Ta xem các ngươi có thể chạy được đi đâu?”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì tiếng cười của Lý Tu Minh đã vang vọng khắp thiên địa.

Nói rồi, tên này không hề kiêng dè gì mà vung tay, từng đạo đại ấn cứ thế giáng xuống.

Bịch! Rầm!

Vì hắn không hề kiêng dè gì nên từng ngọn núi đã sụp đổ.

Lại nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, hình thái của cả hai tên vô cùng thảm hại, một tên lảo đảo, một tên lắc lư, bọn chúng bị trọng thương, khí tức không ổn định, nếu như không có gì bất ngờ thì hôm nay cả hai tên này khó tránh khỏi cái chết.

“Xem ra hôm nay chúng ta phải bỏ mạng rồi”, Chu Ngạo lắc đầu bất lực.

“Ta thật sự thấy hối hận vì bước đi trên con đường tu luyện này”, Lý Tinh Hồn cười mỏi mệt.

“Chí ít thì thời niên thiếu của chúng ta cũng vô cùng rực rỡ”.

“Cùng lên đường với nhau, cũng không tồi”.

“Đúng là khiến người ta cảm động, vậy ta tiễn cả hai ngươi lên đường”, Lý Tu Minh tung một chưởng giáng từ trên trời xuống.

Thế nhưng đúng lúc này, một bàn tay màu vàng kim bạt tới.

Phụt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK