Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1151: Vòng tuần hoàn nhân quả

Vút!

Người đó vừa được kéo ra thì một mũi tên dài bay vút qua người, cắm vào chiếc kiệu.

Thấy vậy, hơn chục hộ vệ đồng loạt rút kiếm bảo vệ Liễu Như Yên, Diệp Thành và Nhược Hi ở giữa, họ nheo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng rất khó coi.

Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa va vào mặt đất vang lên, tuyết trắng dưới đất bay tứ tung, những bóng người đen kịt vây quanh tứ phía, số lượng lên đến cả nghìn người.

“Nương, con sợ”, Nhược Hi sợ hãi, trốn sau lưng Liễu Như Yên, hơn nữa còn gọi cô là nương.

“Đừng sợ”, Liễu Như Yên sửng sốt một chút rồi xoa đầu, ôm cô bé vào lòng. Dù là công chúa có địa vị cao nhưng cô cũng là nữ tử, cũng có tình yêu của một người mẹ.

“Công chúa, trang bị tốt như thế không giống thổ phỉ cường đạo bình thường!”, một thị vệ lên tiếng.

“Người nước Đột Nô”, Liễu Như Yên nhẹ giọng nói, nhìn lướt qua đã biết lai lịch những người đó.

“Nước Đột Nô”, sắc mặt đám thị vệ lại xấu đi, dường như nghĩ tới điều gì: “Dám xuất hiện với số lượng đông thế này trong lãnh thổ Nam Triệu chúng ta, xem ra bọn chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng!”

“Vậy thì sao!”, giọng Liễu Như Yên vẫn đều đều, dù đang đối mặt với cả nghìn kẻ địch, cô cũng không sợ hãi, có Diệp Thành ở đây, đừng nói là một nghìn, cho dù mười triệu người cũng chẳng đủ cho một mình hắn đấu.

Tuy nhiên lời này lại khiến tim nhóm thị vệ đập thình thịch.

Đối phương có cả nghìn người đó! Có thể nhấn chìm họ trong thoáng chốc, không biết công chúa của họ lấy tự tin ở đâu.

Khi nói, họ đã bị bao vây chật kín.

Chẳng mấy chốc, một con chiến mã thong dong bước tới, người ngồi trên lưng ngựa cao to lực lưỡng, tay cầm trảm tướng đại đao, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, không giống tướng quân mà giống cường đạo chuyên làm chuyện ác hơn.

“Như Yên công chúa, đi với chúng ta một chuyến đi!”, giọng kẻ đó thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu loé lên tia phóng túng.

“Nước Đột Nô muốn kích động chiến tranh à?”, Liễu Như Yên lạnh nhạt nhìn người đó.

“Đừng nói khó nghe như vậy mà!”, người nọ cười nhạo báng: “Quốc vương của chúng ta ngưỡng mộ công chúa đã lâu, cho nên phái tại hạ tới đây nói chuyện với công chúa”.

“Quý quốc chẳng qua là muốn lấy ta để uy hiếp Phụ hoàng thôi. Sao Đột Nô tướng quân phải nói hay như vậy?”, giọng điệu Liễu Như Yên đều đều.

“Nếu công chúa đã hiểu rõ thì xin mời! Như vậy chúng ta cũng dễ báo cáo, nếu không…”, người đó còn chưa nói xong chợt phát hiện mình đã bay khỏi chiến mã.

Cảnh tượng này không chỉ khiến binh lính nước Đột Nô mà ngay cả thị vệ của Liễu Như Yên cũng ngơ ngác, bắt người thì bắt người, còn chơi ảo thuật nữa?

Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ra, không phải gã kia ảo thuật mà là bị người ở trên không túm lấy, còn người ra tay không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành đang đờ đẫn kia.

Ai? Kẻ nào?

Gã đàn ông kinh hãi hét lên, gã không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay to đang túm lấy mình, cho dù phản kháng thế nào cũng vô ích, giống như cừu non chờ bị làm thịt.

Giây tiếp theo, gã bay ra ngoài, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.

Oa!

Mọi người đều ngẩng dầu, trố mắt nhìn gã bay ra ngoài.

Ầm!

Hơn mười giây sau, mọi người mới nghe thấy một tiếng ầm phát ra từ ngọn núi cách đó hơn tám trăm dặm.

Ực ực!

Nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc này, đám thị vệ của Liễu Như Yên đồng loạt nuốt nước bọt: “Nhấc người trên không, không… không ngờ tiểu tử tinh thần không tỉnh táo đó lại… lại là cao thủ võ lâm”.

“Cao thủ võ lâm cái gì? Đó là tu sĩ”, có thị vệ cao tuổi hít sâu một hơi: “Người phàm làm sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy?”

“Tu… Tu sĩ?”, mọi người sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.

“Ma!”, đám binh lính nước Đột Nô sau khi phản ứng lại thì hét lên thật to, chạy còn nhanh hơn thỏ, hàng nghìn người ngựa biến mất trong tích tắc.

“Đi thôi”, Liễu Như Yên cười dịu dàng, nắm lấy tay Diệp Thành tiếp tục bước đi trên nền tuyết trắng.

Lần này, thị vệ đi theo phía sau đều sợ hãi, không dám thở mạnh.

Bây giờ họ đã hiểu vì sao công chúa của họ lại yêu Diệp Thành rồi, hắn hoàn toàn không phải một kẻ ăn mày tinh thần không tỉnh táo mà là tiên nhân hạ phàm, cách biệt một trời một vực!

“Ra vẻ được lắm”, nhìn Diệp Thành đi trên mặt tuyết mênh mông, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý sâu xa.

“Cái này gọi là thực lực”, Đông Hoàng Thái Tâm nằm trên ghế lật xem sách cổ, ung dung nói: “Ở thế giới tu sĩ hắn đã giống như một vị vương chứ nói gì ở thế giới phàm trần”.

“Cũng đúng”, Phục Nhai vuốt râu, thử dò hỏi Đông Hoàng Thái Tâm: “Khúc đàn mà tiểu nữ kia gảy thần bí vậy sao?”

“Đó là cửu u thiên khúc Tỉnh Thế Thiên, không phải khúc nhạc bình thường”.

“Thảo nào”, Phục Nhai xoa cằm: “Xem ra tiểu tử kia gặp được quý nhân rồi, dạy tiên khúc này cho nhiều người hơn, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi bệnh lạc giữa hiện thực và hư ảo của hắn”.

“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn lật sách cổ: “Không phải ai đánh cũng có tác dụng, đánh đàn là một chuyện, quan trọng vẫn là tình cảm, tình cảm sâu đậm thì tiếng đàn mới có thể khiến người khác thức tỉnh. Diệp Thành vì tình mà rơi vào luân hồi hiện thực với hư ảo, cũng chỉ có tình mới có thể giúp hắn thoát khỏi khổ hải. Đây là số phận sắp đặt, ma xui quỷ khiến, cũng là vòng tuần hoàn nhân quả”.
Chương 1152: Không có phản ứng

Chạng vạng tối, đoàn xe tiến vào Hoàng thành Nam Triệu.

Đây là lần thứ hai Diệp Thành đến nơi này, lần thứ nhất là ba năm trước.

Hơn nữa vào thời điểm đó, nơi này không tên là Hoàng thành Nam Triệu mà là Hoàng thành Thiên Hương, thay vua đổi chủ, bây giờ đất nước này họ Liễu chứ không phải họ Lưu.

“Đây là…”

Liễu Thanh Tuyền nhìn thấy Diệp Thành thì sửng sốt, dù đã qua ba năm, dù Diệp Thành đã mọc thêm râu lởm chởm thì ông vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, chàng thanh niên trước mặt mới là quân vương của vùng đất này.

Bây giờ gặp lại như đã cách cả đời.

“Nương, Nhược Hi đói!”

Liễu Thanh Tuyền đang ngây người thì bị giọng nói trẻ con kéo về thực tại.

Nương?

Liễu Thanh Tuyền nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt kỳ quái, mấy giây sau ông lại nhìn Liễu Như Yên với vẻ mặt rất đặc sắc, trong mắt viết rõ mấy chữ: Đứa bé này là con của con?

“Đúng thế!”, Liễu Như Yên thản nhiên đáp lại, lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa ngọc cho cô bé.

“Không… Không phải chứ, sinh… sinh khi nào vậy, với ai?”

“Phụ hoàng tự đoán đi!”, Liễu Như Yên nhún vai, kéo Diệp Thành và Nhược Hi ra khỏi đại điện, để lại Liễu Thanh Tuyền còn đang ngơ ngác phía sau.

“Bệ hạ, lần này công chúa trở về có vẻ đã thay đổi rất nhiều”, một thị vệ cười khẽ.

“Vậy sao?”, Liễu Thanh Tuyền nhướng mày.

“Trước kia công chúa rất lạnh lùng, bây giờ đã vui vẻ hơn nhiều”, thị vệ đó lại cười: “Có lẽ là vì tiên nhân kia”.



Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Trên đỉnh núi, Sở Huyên ngồi đó, hai tay ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn Hằng Nhạc Tông phủ đầy sương mù.

Gió nhẹ lướt qua làm lay động mái tóc bạc trắng của cô, cô giống như tiên nữ giáng trần, thánh thiện hoàn mỹ, ngồi trên đỉnh núi quả là một bức tranh tuyệt diệu, lúc này cô đang nhìn người qua người lại dưới chân núi mà thẫn thờ.

Mặc dù đã trở về rất lâu nhưng cô vẫn có cảm giác đã qua một đời, Ngọc Nữ Phong vẫn là Ngọc Nữ Phong, chỉ thiếu một người.

“Tỷ!”

Làn gió nhẹ thổi tới, Sở Linh huyễn hoá ra, ngồi bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: “Tỷ đang nghĩ gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả”, Sở Huyên vuốt tóc, trong nụ cười có thêm vẻ năm tháng bể dâu.

“Tỷ đang nghĩ tới Diệp Thành phải không?”, Sở Linh khoác tay Sở Huyên, tựa đầu vào vai cô: “Nam Sở đã thái bình, tất cả người của Nhân Hoàng đều đã đến Bắc Sở, sẽ có tin tức của hắn sớm thôi”.



Đây là một khu vườn đầy hoa, dù là mùa đông giá lạnh nhưng nơi đây vẫn hoa thơm chim hót, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Giữa những bông hoa rải rác, Nhược Hi bước đi, đuổi theo những cánh bướm như một tiểu tinh linh, thi thoảng sẽ cười khúc khích với giọng cười trẻ thơ, hồn nhiên, vô tư, vô lo vô nghĩ.

Trên lầu các, Diệp Thành lẳng lặng ngồi trước gương đồng, ngẩn người nhìn mình trong gương.

Phía sau hắn, Liễu Như Yên đang cầm một chiếc lược, lúc này cô đang chải mái tóc trắng rối bù cho hắn, cô chải rất cẩn thận, từng sợi từng sợi từ từ được chải mượt.

“Ta sẽ dạy tất cả nữ tử của nước Nam Triệu khúc đàn đó, huynh sẽ khoẻ lại nhanh thôi”, Liễu Như Yên vừa chải tóc vừa khẽ nói, như nói với mình mà cũng như nói với Diệp Thành đang đờ người.

“Rốt cuộc ta là ai?’, Diệp Thành lên tiếng, chất giọng khàn khàn.

“Huynh tên Diệp Thành, là tiên”, Liễu Như Yên khẽ cười.

“Diệp Thành”, Diệp Thành lẩm bẩm lặp lại, vẻ mặt càng mờ mịt hơn, một cái tên vừa lạ vừa quen khiến hắn không nhớ được, nhưng cũng không sao quên được.

“Lại đây nào cô bé, tới đây với gia gia nào”, ngoài cửa sổ vang lên giọng nói của Liễu Thanh Tuyền, tuy là vua của một nước nhưng lúc này ông không hề có vẻ uy nghiêm của Hoàng đế, ông ôm Nhược Hi vào lòng, cực kỳ cưng chiều.

Mới mấy ngày trôi qua, ông đã được thăng chức từ phụ thân lên gia gia, ngươi nói xem có phải rất kỳ lạ không?

Đột nhiên Diệp Thành chìm vào trạng thái ngủ say.

Liễu Như Yên ra khỏi lầu các, gọi một cung nữ thông minh lanh lợi đến, cô ấy đưa cho cô một cây đàn.

Chẳng mấy chốc, tiếng đàn du dương vang lên trong vườn, đàn bướm tung tăng bay múa, chim chóc đậu trên lan can, tiếng đàn êm dịu khiến Nhược Hi và Liễu Thanh Tuyền đều ngưng đùa giỡn.

“Tiểu Nguyệt, ta cho ngươi ba ngày để học khúc đàn này”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Ngươi phải nhìn thật kỹ, học bằng cả trái tim, không được lười biếng”.

“Nô tỳ đang học rồi ạ”, cung nữ tên Tiểu Nguyệt nhìn không rời mắt, mỗi lần Liễu Như Yên gảy đàn, cô ấy đều âm thầm ghi nhớ.

Không bao lâu, tiếng đàn dừng lại, Liễu Như Yên đứng dậy còn cung nữ Tiểu Nguyệt thì ngồi xuống.

Tiếng đàn lại vang lên, cho dù nhớ kỹ nhưng Tiểu Nguyệt vẫn lúng túng, khúc đàn hay bị cô ấy chơi đứt quãng, còn kém Liễu Như Yên rất nhiều.

“Cứ từ từ!”

Liễu Như Yên cười nhẹ, bước ra khỏi mái đình.

Trên lầu các, Diệp Thành nằm ngủ không yên trên chiếc giường lớn êm ái, tiếng đàn hỗn loạn truyền đến khiến tinh thần hắn không yên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn, trên trán thi thoảng lại chảy ra mồ hôi lạnh.

Đến khi Thiên Ma diệt Thất Sát sẽ là lúc trận chiến chư tiên nổ ra!

Vẫn là giọng nói hư ảo đó, giống như tiếng Phật nói, lại giống như Ma chú, lặp đi lặp lại.
Chương 1153: Đi với ta một chuyến

“Diệp Thành!”

Liễu Như Yên khẽ gọi, liên tục lấy khăn lau mồ hồi trên trán cho hắn, thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, cô không khỏi nắm chặt hai tay hắn.

Diệp Thành ngủ liền ba ngày.

Vào đêm ngày thứ tư, hắn đang ngủ bỗng ngồi bật dậy, hơi thở hổn hển dồn dập, vẻ mặt đau đớn mà mê man, hai mắt mờ đi, không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, ký ức hỗn loạn khiến hắn ôm chặt lấy đầu.

“Mau đàn khúc nhạc đó!”

Liễu Như Yên vội ra lệnh cho cung nữ Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt hiểu ý, hít một hơi thật sâu rồi lập tức gảy đàn.

Sau đó tiếng đàn du dương vang lên, tuy không hay và lay động lòng người như Liễu Như Yên đánh, nhưng cũng giống bảy tám phần, tiếng đàn réo rắt vang vọng mãi không dừng.

Nhưng điều khiến Liễu Như Yên phải cau mày là Diệp Thành không có bất cứ sự thay đổi nào khi nghe tiếng đàn, vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn, nét mặt vẫn đau khổ, tiếng đàn có hay không với hắn cũng không có gì khác biệt.

“Sao lại thế này?”

Liễu Như Yên khẽ lẩm bẩm, không hiểu tại sao.

“Để ta!”

Cuối cùng cô đứng dậy, ngồi trước cây đàn rồi hít một hơi sâu, vung tay lên bắt đầu gảy dây đàn.

Tiếng đàn lại vang lên, trầm bổng du dương.

Lập tức, Diệp Thành đang đờ đẫn bỗng run lên, theo tiếng đàn, hai mắt mờ mịt của hắn dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt đau đớn cũng dẫn bình thường trở lại.

Cung nữ Tiểu Nguyệt ở bên cạnh sững sờ, vẻ mặt ngượng ngùng, quả nhiên công chúa ra tay có khác.

Bên này, Liễu Như Yên lại khẽ cau mày, nhìn Diệp Thành dần khôi phục tỉnh táo thì lẩm bẩm một mình: “Cùng một khúc đàn nhưng chỉ mình đánh mới có phản ứng, thế là thế nào?”

“Ta ngủ bao lâu rồi?”, Diệp Thành đã tỉnh táo lại, không ngừng day đầu mày.

“Không nhiều, ba ngày”.

“Ba ngày mà còn không nhiều?”, Diệp Thành tiếp tục vò đầu bứt tai: “Thật ra cô có thể để người khác đánh đàn, như thế cô sẽ không phải mệt”.

“Ta cũng muốn lắm”, vẻ mặt Liễu Như Yên hơi kỳ lạ.

“Có ý gì?”

“Bởi vì người chỉ có phản ứng khi công chúa đánh đàn thôi”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhanh nhảu đáp lời: “Lúc trước là tiểu nữ đánh, cùng một bản nhạc nhưng người lại không có chút phản ứng nào”.

“Còn có chuyện này nữa à?”, Diệp Thành giật mình, nhìn về phía Liễu Như Yên.

“Đúng… Đúng là hơi kỳ lạ”.

“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một viên đá ngọc phát sáng, để nó lơ lửng trước mặt Liễu Như Yên: “Đây là thuỷ tinh ký ức, có thể lạc ấn tiếng đàn của cô”.

“Đã hiểu”, Liễu Như Yên như đã hiểu ý Diệp Thành, tiếp tục gảy đàn để tiếng đàn lạc ấn hết vào trong thuỷ tinh ký ức.

Không lâu sau, Diệp Thành lấy lại viên đá, chạm lên bề mặt của nó.

Thuỷ tinh ký ức rung lên, tiếng đàn trong trẻo, du dương vọng lại, giống hệt tiếng đàn của Liễu Như Yên.

Thấy thế, Liễu Như Yên ngừng chơi đàn.

Nhưng, dù tiếng đàn trong thuỷ tinh ký ức vẫn vang lên cũng không ngăn được Diệp Thành từ từ trở về trạng thái đờ đẫn.

Như vậy cũng không được?

Liễu Như Yên cau mày, lại gảy đàn kéo Diệp Thành vẫn chưa hoàn toàn chìm vào trạng thái đờ đẫn về lại trạng thái tỉnh táo.

Diệp Thành khôi phục tỉnh táo, trước tiên hắn lắc đầu sau đó mới xấu hổ nhìn Liễu Như Yên: “Xem ra chỉ có thể phiền cô đi cùng ta một chuyến rồi, xong việc ta sẽ lại đưa cô về”.

“Như vậy quá mạo hiểm”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Tuy ta chưa đến thế giới tu sĩ bao giờ, nhưng vẫn biết rõ những nguy hiểm ở đó, đàn cũng sẽ có lúc dừng, tiếng đàn vừa dừng, huynh sẽ lại rơi vào trạng thái kỳ lạ đó, thậm chí còn không thể bay trên không. Khi đó thực lực của huynh có hạn, con đường phía trước chúng ta không thể biết, không thể đảm bảo rằng kẻ thù của huynh sẽ không đuổi giết huynh, bọn họ là tu sĩ, ai cũng mạnh, người phàm không thể so sánh”.

“Đúng là ta đã quên mất chuyện này, nhưng không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Điều này không làm khó được ta, chúng ta không mạo hiểm, đi đường vòng từ thế giới phàm trần cũng có thể tới được địa bàn của ta, nhưng sẽ mất nhiều thời gian, vì không có truyền tống trận để di chuyển”.

“Truyền… Truyền tống trận lại… lại là thứ gì nữa?”, Liễu Như Yên tò mò hỏi.

“Đó là một thứ rất thú vị”, Diệp Thành bước đi, khí huyết màu vàng bay ra khỏi cơ thể, ngưng tụ thành vân đoàn, đưa Liễu Như Yên đứng lên trên đó: “Cô hãy ở bên cạnh ta, liên tục đánh đàn, khi nào không đánh được nữa phải báo trước một tiếng”.

“Ừm, ta hiểu”.

“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, nhưng vừa bước đi hắn lại ngượng ngùng, hắn vốn định bay vọt lên trời nhưng lại rơi xuống, đến Liễu Như Yên cũng bị liên luỵ, suýt nữa ngã khỏi vân đoàn.

“Huynh… Huynh không bay được?”, sau khi vân đoàn ổn định, Liễu Như Yên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.

“Không thể nào!”, Diệp Thành đứng dậy, vẻ mặt cũng rất kỳ quái, rõ ràng bây giờ hắn đang ở trạng thái bình thường nhưng lại không thể bay, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Hình như huynh không bay được thật”, Liễu Như Yên lại nói, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt quái lạ.

“Linh tinh, là do tư thế không đúng thôi”, Diệp Thành lau máu mũi rồi hít sâu một hơi.

Ya!

Diệp Thành hét lên một tiếng rồi lại bước ra một bước dài.

Tại đây, sau khi nhìn Diệp Thành bước ra, không chỉ cung nữ Tiểu Nguyệt mà đến Liễu Như Yên cũng vô thức đưa tay bịt tai.
Chương 1154: Chuyện này không làm khó được ta

Rầm!

Ngay sau đó có tiếng động lớn vang lên, Diệp Thành bước lên không trung, thân thể mất cân bằng, đầu chúi xuống đất khiến phiến đá xanh lõm xuống thành một cái hố lớn.

Oa!

Diệp Thành đau đớn, ôm trán đứng lên, không thể hiện được ngược lại còn thiệt thân.

“Ta không tin!”

Diệp Thành thầm mắng, khí huyết sôi trào, tiếp tục thử.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếp theo, những âm thanh thế này liên tục vang lên trong lầu các, Diệp Thành chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, hắn liên tục tạo nên từng cái hố lớn dưới mặt đất mà vẫn chưa thể bay lên được.

“Đạo tắc bị tổn hại, đến bay cũng không bay được sao?”, Diệp Thành vò đầu.

“Hay là huynh nghỉ một lúc đi?”, Liễu Như Yên không nỡ nhìn thêm nữa bèn hỏi thử.

“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành lại lau máu mũi: “Không ngự không được thì chúng ta ngự kiếm”.

“Vậy huynh thử trước đi”, Liễu Như Yên tự giác bước xuống khỏi vân đoàn, nhìn cảnh Diệp Thành liên tục ngã xuống, cô cảm thấy đứng trên mặt đất vẫn an toàn hơn.

“Cũng không phải cô ngã mà!”, Diệp Thành không cho là vậy, hắn trở tay lấy linh kiếm ra, đứng trên nó.

“Bay lên”, trong lầu các chợt vang lên tiếng hét như sói tru của Diệp Thành.

“Hình như… không bay”, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn Diệp Thành.

“Hơ, ta không tin”, Diệp Thành xắn tay áo, lại bá khí hét lên lần nữa: “Bay lên”.

Nhưng hình ảnh phi kiếm bay lên trời trong tưởng tưởng không xuất hiện, hắn vẫn đứng yên trên phi kiếm.

Bay lên!

Bay lên!

Diệp Thành hưng phấn, liên tục hét lên, mỗi lần lại hét to hơn, vang hơn, thị vệ ngoài lầu các nghe mà thấy khó hiểu.

Trong lầu các, không chỉ Diệp Thành mà đến Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt cũng hơi ngượng, nhìn hắn hét lên như kẻ ngốc vẫn chẳng bay được!

“Hay là huynh nghỉ ngơi một chút đi?”, cuối cùng Liễu Như Yên vẫn lên tiếng, ngập ngừng nhìn Diệp Thành.

“Không sao, không làm khó được ta”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức gọi phân thân ra, đột nhiên có thêm người xuất hiện làm cho Liễu Như Yên giật mình, cung nữ Tiểu Nguyệt thì sợ hãi suýt nữa bật khóc.

“Thấy chưa, đây là phân thân của ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khựng lại, bởi vì phân thân hắn vừa ngưng tụ ra còn chưa xuất hiện được ba giây đã hoá thành một làn khói xanh rồi tan biến.

“Ơ…”, Diệp Thành tức tối, lại ngưng tụ phân thân ra, nhưng lần này phân thân chỉ tồn tại chưa đến hai giây đã biến mất.

Sau đó hắn cố hết sức để ngưng tụ phân thân, nhưng kết quả vẫn như vậy, phân thân vừa xuất hiện, hắn còn chưa nói gì nó đã biến mất.

“Hay là người uống chút nước đi?”, lần này người lên tiếng không phải Liễu Như Yên nữa, mà là cung nữ Tiểu Nguyệt.

“Không sao, chuyện này không làm khó được huynh ấy”, Liễu Như Yên đang đánh đàn nhoẻn miệng cười.

“Đương nhiên không làm khó được ta rồi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, bắt đầu lục tung túi đựng đồ, Âm Minh Tử Tướng đã hết từ lâu, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành gọi hình nộm Tử Huyên ra.

Woa!

Tử Huyên vừa xuất hiện, cung nữ Tiểu Nguyệt đã đưa tay che miệng, không biết là do Tử Huyên quá xinh đẹp nên bị sốc hay là do Diệp Thành đột nhiên biến ra một mỹ nữ nên ngạc nhiên.

“Sao người này không nhúc nhích?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa tò mò quan sát Tử Huyên từ đầu đến chân.

“Đây là hình nộm thôi, ta không ra lệnh thì cô ấy sẽ không di chuyển”, Diệp Thành mỉm cười: “Cô ấy đánh nhau rất giỏi, có cô ấy bảo vệ chúng ta trên đường sẽ rất an toàn, quan trọng nhất là cô ấy biết bay, còn bay cực kỳ nhanh nữa”.

“Thật không, cô ấy biết bay á?”, không chỉ cung nữ Tiểu Nguyệt mà Liễu Như Yên cũng bất ngờ.

“Đừng không tin mà”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, ra lệnh cho Tử Huyên: “Nào, bay thử cho mọi người nhìn đi”.

Lập tức, Tử Huyên đang đứng sừng sững bỗng di chuyển, vừa bước một bước đã bay ra ngoài cửa sổ, vụt lên trời xanh như một đạo thần quang, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất.

“Đúng là bay nhanh thật”, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn lên trời với ánh mắt ngạc nhiên.

“Lợi hại không?”, Diệp Thành chỉnh lại cổ áo, sau đó búng tay: “Tử Huyên, quay về”.

Nghe vậy, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt đều nhìn ra ngoài cửa sổ, con người có thể bay là điều mới lạ nhất trong mắt người phàm, bao gồm cả họ.

Nhưng Diệp Thành đã ra lệnh mà mãi cũng không thấy Tử Huyên bay về.

Lần này, Liễu Như Yên và cung nữ Tiểu Nguyệt lại quay đầu nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.

“Tỷ à, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào”, Diệp Thành ngửa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì một giây trước, linh hồn lạc ấn trong cơ thể Tử Huyên của hắn đã biến mất.

“Đừng… Đừng đùa vậy chứ”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn biết là tàn hồn của nữ đế trong cơ thể hình nộm Tử Huyên đang đùa, linh hồn lạc ấn của hắn cũng là do cô ấy xoá mất, mà cơ thể Tử Huyên cũng là do cô ấy đưa đi.
Chương 1155: Tìm người gửi thư

“Không phải bay mất rồi chứ!”, cung nữ Tiểu Nguyệt và Liễu Như Yên nhỏ giọng hỏi, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đang nhìn gì vậy?”, không biết Liễu Thanh Tuyền đi vào từ lúc nào, thấy ba người đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông cũng tiến lại gần nhìn lên trời, ngay cả Nhược Hi trong lòng ông cũng tò mò nhìn theo.

“Hình như mất thật rồi?”, không biết qua bao lâu cung nữ Tiểu Nguyệt mới nhìn Diệp Thành nói lên một câu thấm thía.

“Chuyện này cũng không làm khó được huynh, đúng không?”, Liễu Như Yên cũng dời mắt, quay đầu nhìn Diệp Thành: “Mất rồi thì làm cái khác đi”.

“Không làm được nữa”, Diệp Thành hung hăng gãi đầu, thế giới phàm trần khỉ ho cò gáy này tìm đâu ra nguyên liệu luyện chế hình nộm, cho dù tìm được thì cơ thể người phàm dù có luyện ra hình nộm và Âm Minh Tử Tướng thì cũng rất yếu, chứ đừng nói gì đến việc ngự không, ngự kiếm.

Đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến trường hợp tàn hồn của nữ đế Nguyệt Thương lại chơi hắn chiêu này, khiến hắn trở tay không kịp!

“Hay là chúng ta đi tìm đi?”, cung nữ Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Thành hỏi dò.

“Tìm cái quái gì!”, Diệp Thành thầm mắng, với trạng thái lúc tỉnh lúc mê bây giờ của hắn, tám đời cũng không đuổi kịp!

Sau đó hắn ngồi xếp bằng trên đất, tập trung ý niệm, ngưng thành giọng nói thần thức.

“Đạo thân Tinh Thần, mau chóng trả lời!”

Hắn liên tục gọi đạo thân duy nhất còn sót lại của mình, đây là hy vọng duy nhất của hắn.

Nhưng hắn gọi rất lâu cũng không thấy hồi âm, mãi một lúc lâu sau hắn mới phát hiện đạo thân của mình đã bị ngủ say.

“Bà nội ngươi, dậy chưa hả?”, Diệp Thành bực bội mắng thành tiếng, Liễu Như Yên và cung nữ đều giật mình.

“Vào lúc mấu chốt mà lại mất liên lạc với lão tử”.

“Khi nào lão tử về sẽ đá chết ngươi”.

Sau đó trong lầu các rất không yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo của Diệp Thành, thị vệ gác ngoài cửa không chỉ một lần gãi đầu, ai nấy đều nhìn qua khe cửa: “Bên trong có chuyện gì vậy?”

Trong lầu các, nhìn Diệp Thành gào thét một mình, Liễu Như Yên, Liễu Thanh Tuyền và cung nữ Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt viết rõ mấy chữ: Không phải thần trí của hắn không tỉnh táo mà là hắn thật sự bị bệnh!

Không biết đến bao giờ tiếng la hét trong lầu các mới dừng lại.

Lại nhìn Diệp Thành, lần này hắn đã im lặng, thật sự im lặng, ngồi xổm trên đất, hai tay ôm mặt như phạm nhân.

Đạo tắc tổn hại thật sự ảnh hưởng quá lớn.

Không thể ngự không, không thể ngự kiếm, không thể hoá ra phân thân, không thể liên lạc với đạo thân, Tử Huyên bị người cướp mất, với trạng thái này của hắn, cho dù có tiếng đàn của Liễu Như Yên duy trì trạng thái tỉnh táo thì cũng rất khó về được Nam Sở, cũng không thể chạy về được, chạy về thì biết tới năm nào!

“Hay là người ở lại đây thêm vài ngày nữa?”, cung nữ Tiểu Nguyệt bước lên, vỗ nhẹ vào vai hắn.

“Vậy thì ở thêm mấy ngày nữa”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà hôm nay lại quá mất mặt, câu ‘không làm khó được ta’ nói biết bao nhiêu lần cuối cùng lại thành tự vả.

“Chắc huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi!”, Liễu Như Yên lên tiếng.

“Ta không mệt”.

“Nhưng ta mệt”, Liễu Như Yên lúng túng ho khan: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, tay đau”.

“Nghỉ ngơi cũng được, nhưng đừng có lừa ta rằng cô là thê tử của ta, còn sinh cho ta một bé gái trong lúc ta thần trí không tỉnh táo”.

“Huynh… Huynh đều nhớ à?”, hai má Liễu Như Yên đỏ như quả cà chua, chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

“Ta không phải kẻ ngốc”, Diệp Thành rất tự giác leo lên giường.

“Lần sau ta sẽ chú ý”, Liễu Như Yên rất xấu hổ, lập tức ngừng đánh đàn, tiếng đàn biến mất.

Mà khi tiếng đàn biến mất, Diệp Thành cũng dần trở lại trạng thái ngơ ngác, thoáng chốc như trở thành một người hoàn toàn khác.

“Ta là ai, đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Cô là ai?”

Như lúc trước, hắn vừa mở miệng là lại hỏi mấy cái này, chẳng có gì thay đổi.

“Người là Diệp Thành, đây là Hoàng cung Nam Triệu”, cung nữ Tiểu Nguyệt trả lời ngay: “Người đang bị ốm, được công chúa của chúng ta đưa về. Công chúa là thê tử của người, công chúa còn sinh cho người một cô con gái nữa, đang ở ngoài kia kìa”.

“Tiểu Nguyệt”, Liễu Như Yên trừng mắt nhìn cô ấy, hai má lập tức đỏ bừng.

“Diệp Thành, Hoàng cung Nam Triệu, thê tử, con gái”, Diệp Thành đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm một mình.

Chẳng mấy chốc, hắn chìm vào giấc ngủ sâu.

Lần này, hắn ngủ rất lâu, những chín ngày, trong thời gian này hắn không chỉ một lần nói mê, như Sở Huyên, Sở Linh, Thiên Đình, Bắc Sở, Thiên Ma, nhưng đều là những từ mà Liễu Như Yên không hiểu.

Trong chín ngày này, quốc vương Liễu Thanh Tuyền không hề nhàn rỗi.

Thái y của Hoàng cung, lang y của cả nước Nam Triệu đều được ông gọi hết đến, xếp hàng khám bệnh cho Diệp Thành.

Nhưng những người này khi đi vào đều lành lặn, lúc đi ra hầu hết đều khập khiễng, đa phần đều bị mạch tượng của Diệp Thành hất văng, nhiều người còn đã bị liệt, lúc này đang nằm trên giường bệnh kêu la oai oái kia kìa.

Đến nỗi nhiều ngày như vậy không một thầy lang nào dám khám cho người khác nữa, sợ bị gọi vào Hoàng cung khám cho Diệp Thành.

Thời gian này Liễu Như Yên cũng không hề nhàn rỗi, cô dạy cho một số cung nữ thông minh lanh lợi khúc đàn của mình.

Nhưng cũng giống như cung nữ Tiểu Nguyệt, Diệp Thành không có chút phản ứng nào với tiếng đàn của họ, điều này khiến cô thật sự nghĩ không ra.

Vào đêm ngày thứ mười, Diệp Thành tỉnh lại bởi tiếng đàn của Liễu Như Yên.

Hắn ngồi trên giường một lúc lâu rồi mới nhảy xuống, vừa sờ cằm vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Hay là tìm người gửi thư giúp mình nhỉ? Có lẽ sẽ là lựa chọn không tồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK