Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1176: Cánh cửa chuẩn thiên

Tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết cùng những cánh hoa đào như đang nhảy cùng điệu.

Trong Vân Nhược Cốc, cả ba người dừng chân lại, đây có lẽ là một điểm dừng chân, có thể nghỉ ngơi khi bọ họ mệt.

Woa!

Tiểu nha đầu chạy ra, cô bé nhảy nhót đuổi thoe từng bông tuyết và từng cánh hoa đào đang bay rợp trời giống như một cô nhóc tinh nghịch, chốc chốc còn có tiếng cười khúc khích, trông cô bé thật ngây thơ thuần khiết.

“Ngươi từng đến đây rồi sao?”, Sở Huyên liếc nhìn Tiểu Nhược Hi sau đó quay sang nhìn Diệp Thành.

“Nơi nào nàng từng tới ta đều tới”, Diệp Thành cười ôn hoà.

“Khi ngươi về Nam Sở thì ta ở đây”, Sở Huyên ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn.

“Chẳng trách mà nàng không biết việc ở Nam Sở”, Diệp Thành mỉm cười, nút thắt trong lòng hắn coi như đã được mở.

“Ta còn ngây thơ đến mức nghĩ rằng ngươi sẽ chuyển thế thành người phàm đấy” Sở Huyên vẫn ngả vào lòng Diệp Thành, cô khẽ giọng: “Cho nên ta cứ ở đây chờ đợi, đợi ba năm xuân qua thu tới, đợi ba năm hoa cũng đã tàn, đợi tới khi ngươi tới nhưng ta lại rời đi, việc trên đời này thật kì diệu, rõ ràng chúng ta gần nhau đến thế nhưng lại hết lần này tới lần khác bước qua nhau, có điều trời xanh cũng vẫn nhân từ, lần này chúng ta không bỏ lỡ nhau nữa”.

“Nếu trời cao nhân từ thì trên đời này sao lại có nhiều khổ ải thế chứ?”, nụ cười của Diệp Thành mang theo cái buồn man mác, hắn buồn với trời cao chứ không phải vì Sở Huyên.

“Diệp Thành, ta cầu xin ngươi đừng đối đầu với trời xanh nữa, được không? Ta chỉ muốn thiên hạ thái bình, làm một người bình thường thôi”, Sở Huyên ngồi dậy, trong đôi mắt ngấn nước nhìn Diệp Thành như thể biết được cái chết của Liễu Như Yên khiến hắn hận trời xanh, trông hắn có vẻ bình tĩnh nhưng từ sâu trong tâm trí thì cõi lòng lại đang gào thét.

Cơ thể cô đang run rẩy, là một nữ tử cô đương nhiên sợ, sợ giây phút trùng phùng ngắn ngủi mà khó khăn mới có được lại lần nữa biết thành vĩnh biệt.

“Cô nương ngốc, nói gì thế chứ?”, Diệp Thành cười ôn hoà, hắn nhẹ nhàng lau đi dòng lệ đang chảy dài trên khuôn mặt Sở Huyên.

“Ta muốn về nhà”, Sở Huyên lại lần nữa ngả vào lòng hắn.

“Ngày mai chúng ta đi”, Diệp Thành mỉm cười, “nơi này phong hoa tuyết diệp, hiếm khi mới được yên tĩnh, chúng ta nghỉ nơi cho thoải mái một lần, hoặc là nàng nói cho ta nghe ba năm vừa rồi nàng trải qua những gì đi, ví dụ như chuyện về cấm địa của Đại Sở chẳng hạn”.

“Ngươi nói gì thế? Ta chưa từng tới cấm địa của Đại Sở”, Sở Huyên lẩm nhẩm, cô lại lần nữa ôm chặt hắn hơn.

“Vậy để ta kể nhé, đây là câu chuyện rất dài”.

“Ta rất muốn nghe”.

“Ta từng tới hoang mạc, nơi đó chỉ có cát vàng, là một vùng đất chết mênh mang, không có ngày cũng chẳng có đêm, chỉ có điều…”, Diệp Thành lên tiếng, rõ ràng là câu chuyện đầy nguy hiểm nhưng từ lời kể của hắn, mọi thứ lại trở nên hết đỗi bình lặng.

Hoa tuyết vẫn đang rơi, những cánh hoa đào bay trợp trời.

Không biết từ bao giờ lời nói của Diệp Thành mới dừng lại.

Sở Huyên ngủ rồi, cô vẫn ngả vào lòng hắn, ngủ rất ngon, Diệp Thành khẽ lấy tay vuốt từng lọn tóc đang xoà trên khuôn mặt cô, khuôn mặt ấy cũng giống hắn, mang theo nét mỏi mệt.

Diệp Thành ôm Sở Huyên lên giường nhưng lại đứng đầu giường như bức tượng bằng băng, hắn nhìn Sở Huyên ngủ ngon lành mà khẽ thầm nhủ: “Ta vẫn là Diệp Thành của nàng, nàng vẫn là Sở Huyên của ta”.

Cô ấy chưa từng tới cấm địa của Đại Sở!

Một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến Diệp Thành vốn nhanh trí chợt trở nên mơ hồ. Từ đôi mắt của Sở Huyên hắn không nhìn thấy lời nói dối, rốt cục là ai đang nói dối.

Trong chốc lát, Diệp Thành đi ra khỏi ngôi nhà trúc.

Giữa rừng hoa, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ ngon dưới gốc cây, trên cơ thể đầy những cánh hoa đào.

Diệp Thành mỉm cười, hắn gảy ra một tia quang hoa bao bọc lấy cơ thể cô bé. Nhược Hi là người phàm, không tránh khỏi bị lạnh.

Hắn thu lại ánh mắt ngồi khoanh chân trên vân đoan sau đó khẽ nhắm mắt lại.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhẩm niệm, hắn đang không ngừng tìm kiếm một loại sức mạnh, luồng sức mạnh đó không cần núi cũng biết đó là huyết tiếp hạn giới của Thái Hư Cổ Long và Đông Hoàng Thái Tâm nói.

Từ trước tới giờ Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó, đó là trạngt hái gần như không chết không bị thương khiến hắn có thể dùng sức của một mình mình và giết vài triệu tu sĩ không có đường quay về, cũng bởi luồng sức mạnh đó khiến hắn dám đối đầu với trời.

Có điều hắn đã nhiều lần thử nhưng đều thất bại.
Chương 1177: Tiên Chi Luân

Hắn không biết luồng sức mạnh đó là gì, chỉ biết nó thần bí và mạnh mẽ, ở trạng thái đó Diệp Thành đương nhiên là vô địch, cho dù là vị Hoàng nào đó còn tồn tại thì cũng không thể mạnh bằng hắn.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Man đêm buông xuống, Diệp Thành cũng đã thử cả hàng trăm lần nhưng đều chưa tìm được luồng sức mạnh đó, như thể nó căn bản không hề tồn tại vậy.

Vù!

Không biết từ bao giờ có thể phủ trắng tuyết của hắn mới bất giác run lên, tuyết trắng trên người bay xuống.

Diệp Thành không tìm được luồng sức mạnh kia nhưng hắn lại rơi vào một trạng thái cực kì huyền bí, cảm giác cả cơ thể như đang thăng hoa, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong lúc này chợt có thêm vài phần kích động.

Bước ngoặt tới cảnh giới Thiên?

Diệp Thành thầm nhủ, tâm cảnh của hắn vẫn ở cảnh giới Không Minh mà trước nay chưa từng có, cần phải nắm bắt được cơ duyên đó.

Trong chốc lát, Diệp Thành chợt nhìn thấy một cánh cửa lớn, trông có vẻ như ở trước mặt nhưng khi hắn giơ tay ra với tới thì cánh cửa đó lại trở nên xa xôi, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Vượt qua cánh cửa đó chính là cảnh giới Thiên!

Trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy vì hắn nhận ra luồng sức mạnh cũng như uy lực khủng khiếp ở một hướng khác từ cánh cửa đó, Diệp Thành cảm nhận được từ pháp khí ở cảnh giới Thiên, đó chính là khí tức thuộc về cảnh giới Thiên.

Vượt qua cánh cửa đó!

Trong lòng Diệp Thành thầm gào thét, chính là cánh cửa đó đã ngáng đường không biết bao nhân kiệt cái thế.

Thế nhưng cánh cửa vẫn xuất hiện ở đó, chỉ cách một bước chân thôi nhưng đối với hắn mà nói lại là cả bước nhảy vọt khó như lên trời.

Không chỉ tu vi của hắn chưa đạt mà cơ duyên vẫn chưa đủ.

Có thể nói đó là thử thách của trời cao, không muốn hắn bước qua cánh cửa đó vì ý chí chọc tức trời xanh của hắn, cũng vì vậy nên độ khó mà hắn cần phải vượt qua để lên tới cảnh giới thiên khó hơn rất nhiều so với chư vương liệt đại của Đại Sở.

“Ngươi có thể chặn ta một lần thì có thể chặn ta lần thứ hai sao?”, thần sắc của Diệp Thành lạnh băng, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

“Rồi sẽ có một ngày ta vượt qua được cánh cửa đó”.

“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ sát phạt cửu tiêu lật đổ cả cái gọi là trời nhưng với vẻ đạo mạo an nhiên”.

Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn hư không lần nữa sau đó quay người.

Thế nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi ý cảnh kì diệu đó thì hắn lại chợt dừng chân.

Diệp Thành cau mày, hắn quay người nheo mắt nhìn cánh cửa trên hư không lần nữa.

“Không đúng”, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn thấu gì đó, “vượt qua cánh cửa kia thì không còn là cảnh giới Thiên nữa”.

“Vì sao lại có hai cánh cửa?”, Diệp Thành chăm chú quan sát, vượt qua cánh cửa trước mặt thì phía sau đó còn có một cánh cửa khác, vượt qua cánh cửa đó mới là cảnh giới Thiên thực thụ.

“Ta đã trải qua chín tầng cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện giờ là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong rồi, vì sao còn phải vượt qua hai cánh cửa mới tới được cảnh giới Thiên?”, Diệp Thành cau mày nghĩ không ra nguyên do.

“Lẽ nào đây là cấm cố mà trời xanh đặt ra cho mình?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, quay người bước ra khỏi cảnh giới kì diệu kia. Thắc mắc của Diệp Thành chỉ có thể tìm Thái Hư Cổ Long để hỏi.

Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành chợt mở mắt.

Trời đã về đêm, Vân Nhược Cốc vẫn xuất hiện với cảnh tuyết và hoa bay rợp trời, bình lặng mà an yên.

Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, Tiểu Nhược Hi vẫn đang ngủ, hắn lại nhìn ngôi nhà trúc, Sở Huyên cũng đang ngủ, có lẽ vì quá mệt nên cả hai đều ngủ rất say.

Ừm?

Diệp Thành nhìn rồi bất giác cau mày, hắn vô thức nhìn sang một hướng.

Nơi đó hoa tuyết vẫn đang bay tứ phía, từng cánh hoa đào cũng vậy, đến cả cánh hoa và từng bông tuyết trên mặt đất đều cuộn sang hai bên.

Rầm!

Giây phút sau đó, đại địa rung chuyển, nếu nghe kĩ thì đó chính là tiếng bước chân người, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến mặt đất rung chuyển.

Khí dương mạnh quá!

Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường, hắn nhìn về một phương, bóng tối nơi đó như mang theo nguy cơ vô tận, cho dù với sức chiến đấu của hắn như hiện tại thì cũng không khỏi run rẩy.

Rầm!

Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, tiếng động vang vọng khắp nơi.

Người đó đến rồi nhưng thứ mà Diệp Thành nhìn thấy đầu tiên không phải là bóng người mà là đôi mắt người đó, nói chính xác là mắt bên phải của người đó, nó giống như bầu trời xao mênh mang không nhìn thấy điểm cuối.

Điểm quan trọng nhất là trên đồng tử của người đó có một đạo ấn kí cổ xưa vô cùng quen thuộc: Tiên Chi Luân.

Lục…Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!
Chương 1178: Giết Nhược Hi

Sao có thể!

Diệp Thành chợt cau mày, nhìn chằm chằm con mắt đó, dù đó không phải Tiên Nhãn của hắn nhưng hắn vẫn liếc mắt là có thể nhận ra đó là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Ở Đại Sở vẫn còn người có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!

Hắn hơi thất thần một chút, Tiên Luân Nhãn mắt phải khiến hắn ngỡ như con mắt ấy với Tiên Luân mắt trái của hắn là một cặp, từ cùng một người: Khương Thái Hư.

Rầm!

Khi hắn đang thất thần thì mặt đất lại rung chuyển, người có Tiên Luân mắt phải bước ra từ trong bóng tối.

Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, mái tóc đen như thác nước, vóc dáng cường tráng khiến người ta có cảm giác như ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng, dù trời long đất lở cũng không bao giờ sụp xuống.

Ù!

Thấy người đó, không biết vì sao Thánh thể của Diệp Thành run lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ đột ngột xuất hiện.

“Tiên Nhãn của ông từ đâu mà có?”, Diệp Thành hỏi, Thánh huyết trong cơ thể trào dâng, khí thế cũng không ngừng dâng lên, vì người trước mặt quá bí ẩn, kỳ quái, hơn nữa lại cường đại khiến hắn phải dè chừng.

Người áo đen lẳng lặng đứng đó, không trả lời, nhưng trước câu hỏi của Diệp Thành, ông ta chỉ cứng ngắc xoay cổ, đờ đẫn nhìn hắn.

Thấy vậy, Diệp Thành lại cau mày, hai mắt càng nheo lại nhiều hơn, người mặc đồ đen trước mắt hình như thần thức không được tỉnh táo lắm, ngơ ngác giống như hắn năm đó, tuy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng hai mắt vẫn lờ đờ.

“Ông ta không phải Hồng Trần – Thánh chủ đời chín mươi bảy của Viêm Hoàng đó chứ?”, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, vì người áo đen trước mặt có quá nhiều điểm giống với Hồng Trần trong quá khứ, có Tiên Luân mắt phải, đờ đẫn, sức mạnh vô song, hoàn toàn giống với Hồng Trần mà Chung Giang nói.

“Hoàn toàn có khả năng này”, Diệp Thành suy nghĩ thật nhanh, dù Hồng Trần đã chết từ lâu nhưng cũng không ngoại trừ khả năng ông ta vẫn còn sống, những người từ mấy chục nghìn năm trước chẳng hạn như Đại Sở Hoàng Yên và Chu Thiên Dật đều vẫn sống, huống hồ là Thánh chủ Hồng Trần của Viêm Hoàng từ hơn một nghìn năm trước đó.

“Rốt cuộc có phải ông không?”, Diệp Thành cố hết sức để nhìn, muốn thấy được tôn dung của người áo đen trước mắt.

Nhưng mặt nạ đen của người ấy quá kỳ quái, dù với tu vi và cảnh giới của Diệp Thành cũng không nhìn thấu được, muốn nhìn thấu mặt nạ này ít nhất phải có Thiên Nhãn, hắn không có Thiên Nhãn, Tiên Luân Nhãn còn đang bị phong ấn ở Lạc Thần Uyên nên hắn không thể nhìn thấu tôn dung của người này.

“Vãn bối là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng – Diệp Thành, xin hỏi tiền bối có phải Hồng Trần tiền bối không?”, Diệp Thành chắp tay lại hỏi.

Nhưng người mặc đồ đen vẫn im lặng, vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt đờ đẫn, ông ta đứng thẳng tắp như cây lao, thật sự giống hình nộm.

Diệp Thành lúc này cũng không hiểu nổi, đầu óc rối rắm.

Nửa đêm canh ba đột nhiên xuất hiện một người bí ẩn lạ lùng, chẳng nói chẳng rằng, hắn không hiểu nổi mục đích người áo đen này đến Vân Nhược Cốc là gì.

Hắn vô thức nhấc chân đến gần người áo đen, sau đó đưa tay muốn cởi bỏ mặt nạ của ông ta xem có phải như hắn nghĩ không, chỉ cần tháo mặt nạ xuống thì mọi thứ sẽ rõ ràng.

Điều đáng ngạc nhiên là người mặc đồ đen vẫn đứng yên, mặc cho Diệp Thành đưa tay ra.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo rất kỳ lạ, Diệp Thành đưa tay ra nhưng lại xuyên qua cơ thể người áo đen, thân thể ông ta như hư ảo, tựa như không tồn tại.

Thế này…

Hai mắt Diệp Thành hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không biết trên đời còn có thần thông nghịch thiên thế này.

Vút!

Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì cơ thể người áo đen run lên, một sức mạnh như hồng thuỷ đột ngột xuất hiện, hất văng hắn ngay tại chỗ.

Sau đó, đôi mắt mơ màng của người áo đen loé lên tia kinh mang sắc bén, ông ta chợt quay đầu nhìn về một hướng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm những cánh hoa rải rác dưới gốc đào.

Hay nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Nhược Hi đang ngủ say dưới gốc cây đào.

Ngay tức khắc, người mặc đồ đen quay người cất bước, bước chân vẫn nặng nề khiến cho toàn bộ Vân Nhược Cốc đều rung lên, đặc biệt là trong uy áp cường đại của ông ta còn mang theo sát khí lạnh lẽo.

Vẻ mặt Diệp Thành kinh hãi, hắn tiến lên chắn trước mặt Nhược Hi, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tiền bối, với tu vi và thân phận của ông mà ra tay với một bé gái người phàm không sợ thế hệ sau chê cười sao?”

Người mặc đồ đen vẫn thẫn thờ, bước chân không dừng lại.

Thấy thế, ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lẽo, hắn đột nhiên tiến lên, tung Bát Hoang Quyền kết hợp với nhiều bí thuật về phía ông ta.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, nắm đấm bá đạo của Diệp Thành như đánh trúng huyền thiết bền chắc không thể phá nổi.

Tiên Thiên Canh Khí!

Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, đến khi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm lớp áo giáp đang dần hiện lên trên người ông ta, đó chẳng phải áo giáp được ngưng tụ từ Tiên Thiên Canh Khí chí cương chí dương sao?

Keng!

Diệp Thành trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, ý và niệm thoáng chốc hợp nhất, hắn như gió, nhanh như chớp, một kiếm Phong Thần mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt, phóng thẳng tới đầu mày người mặc đồ đen.
Chương 1179: Thần thánh phương nào

Nhưng cảnh tượng kỳ dị lúc trước lại xuất hiện, nhát kiếm của Diệp Thành cường hãn nhưng cơ thể người áo đen lại trở nên hư ảo, kiếm của hắn xuyên qua cơ thể ông ta, đâm vào không khí.

“Chắc chắn là hư ảo”, Diệp Thành kinh ngạc, đột nhiên lui về phía sau.

Người mặc đồ đen vung tay lên, đầu ngón tay có sấm sét và kiếm khí bao quanh, chỉ vào Diệp Thành đang nhanh chóng lùi lại.

Phụt!

Máu vàng bắn tung toé, Thánh thể bá đạo của Diệp Thành mỏng manh yếu ớt như tờ giấy trắng, lập tức bị xuyên thủng.

Lục mạch thần thông!

Diệp Thành đứng lại, phun ra một ngụm máu.

Keng!

Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững thì một đạo thần mang đã bắn tới, sấm sét bao quanh thần mang, uy lực vô song có thể xuyên thủng mọi thứ, chưa bị đánh trúng Diệp Thành đã thấy linh hồn đau đớn.

Thần Thương!

Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt, vì thần thông nghịch thiên mà ông ta thi triển chính là bí thuật chuyên tấn công linh hồn.

Trong tích tắc, đầu mày của hắn cũng có thần mang được sấm sét bao quanh phóng ra, đối chọi gay gắt với thần mang đang tới.

Keng!

Thần mang màu đen của ông ta và thần mang màu vàng của Diệp Thành va chạm lập tức vang lên tiếng ‘keng’ chói tai, lấy điểm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang hình thành, những nơi hào quang đi qua, dù là cây đào trong Vân Nhược Cốc hay núi bên ngoài Vân Nhược Cốc đều bị chém lìa.

Phụt!

Diệp Thành rơi vào thế yếu, loạng choạng lùi lại phía sau, phun ra một ngụm máu, thần hải ong ong.

Không phải Thần Thương của hắn không đủ mạnh mà là đạo hạnh của người áo đen đối diện quá cao, cao đến mức khiến hắn cảm thấy ông ta là tu sĩ cảnh giới Thiên.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất chấn động, bước chân người áo đen không dừng lại, từng bước từng bước đến gần khiến người ta nghẹt thở.

Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, nhìn chằm chằm ông ta.

Lúc này về cơ bản hắn đã có thể khẳng định người đối diện chính là sư phụ của Hồng Trần Tuyết và Chung Giang, Thánh chủ đời thứ chín mươi bảy của Viêm Hoàng, Hồng Trần.

Nhưng hắn không hiểu tại sao Hồng Trần đã chết lại xuất hiện ở đây, và tại sao ông ta lại ra tay với Nhược Hi.

Lẽ nào…!

Diệp Thành vô thức quay đầu nhìn Nhược Hi đang say ngủ.

Đột nhiên trong đầu hắn vang lên lời của Hồng Trần Tuyết, năm xưa Hồng Trần đờ đẫn, nhưng khi trong trạng thái ngủ say vẫn luôn gọi tên một người: Nhược Hi.

“Lẽ nào cô bé chính là Nhược Hi mà Hồng Trần đang tìm?”, suy nghĩ của Diệp Thành xoay chuyển rất nhanh, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Rốt cuộc mục đích của ông là gì?”, đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hồng Trần đang từ từ đi tới.

Trời xui đất khiến để cho hắn và Hồng Trần có nhiều điểm tương đồng, thần thông, bí thuật, dung mạo, những điều trải qua, thậm chí Nhược Hi sau lưng hắn cũng từng xuất hiện trong ký ức của Tiên Luân Nhãn.

Lúc này dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra một số vấn đề, đó là Hồng Trần đang chậm rãi đi đến có quan hệ không thể giải thích rõ ràng với Diệp Thành và Nhược Hi ở sau lưng hắn.

Mọi chuyện nhìn như có vẻ là trùng hợp nhưng khi Hồng Trần định ra tay với Nhược Hi thì chuyện lại trở nên không còn tình cờ nữa.

Đáp lại tiếng hét của Diệp Thành, Hồng Trần mặc áo đen phía đối diện vẫn như hình nộm, không nói lời nào, chỉ có uy áp khiến đất trời run sợ cùng với sát khí lạnh như băng.

Ma đạo, mở!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi mở ma đạo, sức mạnh của Hồng Trần vượt xa dự đoán của hắn, hắn cần sức mạnh của ma đạo để cân bằng.

Vạn Kiếm Phong Thần!

Sau tiếng hô lạnh lùng, Diệp Thành lại ra tay, đó là chiêu kết hợp giữa Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết.

Keng!

Một kiếm này của hắn là đòn đỉnh phong, uy lực bá đạo vô song, dường như có thể xuyên thủng mọi thứ trên thế gian.

Trước đòn tuyệt sát của Diệp Thành, Hồng Trần không nhúc nhích, nhưng dưới chân lại xuất hiện trận đồ bát quái kéo dài không giới hạn, tốc độ của Diệp Thành tuy nhanh nhưng ở trong trận đồ bát quái vẫn bị một luồng sức mạnh cường đại lấy đi sức mạnh và tốc độ.

Đến trận đồ bát quái mà cũng biết!

Vẻ mặt Diệp Thành khó coi, nhưng hắn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì người đối diện là Hồng Trần, có Tiên Luân Nhãn mắt phải, ông ta biết hết bí thuật của tất cả mọi người cũng không phải không thể.

Phá!

Diệp Thành khẽ hô, cũng sử dụng trận đồ bát quái để triệt tiêu sức mạnh trói buộc ấy.

Keng!

Nhất kiếm vô song của Diệp Thành xuyên thủng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Hồng Trần, mũi kiếm cắm vào ngực ông ta nhưng cũng chỉ đâm vào được hai tấc, dù linh lực của hắn cuồn cuộn nhưng mũi kiếm vẫn không thể đâm sâu thêm chút nào nữa, nói cách khác đòn đỉnh phong của hắn không gây ra thiệt hại đáng kể gì cho Hồng Trần.

Hồng Trần đã ra tay, một chưởng hất văng Diệp Thành.

Máu màu đen!

Diệp Thành lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại, mặt đất lại nứt ra, hai mắt hắn gần như nheo thành một đường, nhìn chằm chằm vết thương trước ngực bị kiếm Xích Tiêu đâm vào của Hồng Trần.

Vết thương lập tức khôi phục, nhưng khi trở về nguyên trạng hắn vẫn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái, đó là máu chảy ra từ vết thương có màu đen, mỗi giọt đều có sấm sét bao quanh.

Là sức mạnh đó!

Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, trên mặt lộ vẻ khó tin.

Không phải hắn chưa từng thấy máu màu đen, nhưng máu đen chảy ra từ cơ thể Hồng Trần lại có sấm sét bao quanh.

Hắn đã quá quen thuộc với máu màu đen có sấm sét bao quanh, vì hắn cũng từng chảy ra máu đó, đó là trạng thái gần như không chết không bị thương, chính nhờ trạng thái đó mà hắn có thể đánh bại mấy triệu tu sĩ.

Hồng Trần, rốt cuộc ông là thần thánh phương nào?

Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn biết rõ sự bá đạo của trạng thái này, vậy nên hắn còn lâu mới là đối thủ của Hồng Trần.
Chương 1180: Kiếm Tru Tiên đấu với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn

Rầm! Rầm! Rầm!

Màn đêm đen không hề yên tĩnh.

Vân Nhược Cốc ấm áp đã trở nên hoang tàn, cả sơn cốc rung chuyển theo mỗi bước đi của Hồng Trần.

Thái Hư Long Cấm!

Diệp Thành vẫn đứng chắn trước người Nhược Hi, sử dụng bí thuật Thái Hư, hắn muốn dùng thần thông này để phong ấn Hồng Trần.

Nhưng Hồng Trần lại rơi vào trạng thái hư ảo tuyệt đối, dễ dàng đi qua lồng cấm của Thái Hư Cổ Long.

Phải đánh thế nào đây!

Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, Hồng Trần là đối thủ bí ẩn nhất mà hắn từng gặp, không nói đâu xa, chỉ trạng thái gần như không chết không bị thương và thần thông hư ảo tuyệt đối đã khiến hắn phải bỏ tay bất lực.

Có lẽ cho hắn đủ thời gian thì hắn sẽ tìm ra sơ hở.

Nhưng tình huống lúc này hiển nhiên Hồng Trần sẽ không cho hắn thời gian đó, hắn cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Mở cho ta! Mở cho ta!

Trong lúc nguy hiểm, Diệp Thành cắn răng, Thánh huyết trong cơ thể sôi trào, bản nguyên và đạo tắc đan xen, hắn muốn vào trạng thái cận kề không chết, không bị thương ấy, chỉ như vậy hắn mới có sức chiến đấu ngang với Hồng Trần.

Nhưng hắn đã không thành công.

Vậy thì chiến!

Diệp Thành thầm gầm lên một tiếng, chiến long xuất hiện bay quanh người hắn, hắn đốt cháy khí huyết bản nguyên, đổi lấy sức chiến đấu cường đại.

Hàng Long Bát Hoang!

Lại là bí thuật mạnh mẽ khác bị hắn một chưởng đập tan.

Hồng Trần khẽ vung tay, năm ngón xoè ra, triện văn màu đen di chuyển trong lòng bàn tay, ẩn chứa sức mạnh như hồng hoang, cuồn cuộn ập tới.

Bùm!

Một quyền đỉnh phong của Diệp Thành bị Hồng Trần bắt lấy, uy lực của Hàng Long Bát Hoang cũng thoáng chốc cạn sạch.

Vẫn chưa xong đâu!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng thành đao, lăng thiên chém xuống.

Coong!

Lại là tiếng kim loại va chạm, tuy uy lực một chưởng của hắn bá đạo nhưng vẫn không phá được áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.

Mở cho ta!

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn lại vung quyền, phá tan áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của Hồng Trần.

Vì điều này hắn cũng phải trả cái giá đau đớn, bị một chưởng của Hồng Trần đánh vào ngực, xương ngực vỡ vụn, máu và xương cùng bay ra.

Bát Hoang Trảm!

Đột nhiên hắn dừng lại, trở tay lấy Huyết Linh Thần Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, đao mang chém xuống, kim quang dài hơn ba mươi trượng loé lên, chém nát hư thiên, uy lực vô song.

Điều khiến Diệp Thành muốn ói máu là Hồng Trần lại vào trạng thái hư ảo tuyệt đối đó.

Đao mang của Bát Hoang Trảm xuyên qua cơ thể Hồng Trần, để lại khe hở thật sâu trên mặt đất, nói cách khác một đao đỉnh phong của Diệp Thành không hề hấn gì với Hồng Trần.

Tiếp tục!

Diệp Thành hét lên rồi lại lao tới.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Một loạt tiếng nổ chợt vang lên trong sơn cốc, khí huyết của Diệp Thành dâng lên, người hắn như lửa thiêu, tất cả thần thông mà hắn học được trong đời này đều được sử dụng hết.

Nhưng Hồng Trần giống như khắc tinh của hắn, thần thông nào cũng bị ông ta áp chế hoàn toàn.

Phụt!

Máu vàng bắn tung toé, hắn bay lộn ngược ra ngoài.

Keng! Keng! Keng!

Diệp Thành vừa đứng dậy, vạn kiếm phía đối diện đã rung lên, mỗi kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Diệp Thành hơi nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Đạo thân Tinh Thần từng nói đã gặp một người đeo mặt nạ ở Bắc Sở, cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông, hơn nữa mỗi kiếm trong vạn kiếm đều cường hãn như Vạn Kiếm Quy Nhất.

Bây giờ xem ra người đạo thân Tinh Thần gặp hôm đó chính là Hồng Trần ở phía đối diện.

Thiên Canh Kiếm Trận!

Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành bỗng vung kiếm, thi triển kiếm trận phòng ngự!

Coong! Coong! Coong!

Tiếp theo, tiếng va chạm của kim loại nối nhau vang lên.

Đúng như hắn thấy, Vạn Kiếm Triều Tông của Hồng Trần siêu phàm nhập thánh, mỗi kiếm đều có thể so sánh với Vạn Kiếm Quy Nhất, Thiên Canh Kiếm Trận của hắn cũng bị phá tan, Thánh thể cường đại liên tục bị đâm xuyên.

Phụt!

Đến khi vạn kiếm bay ra hết, hắn cũng hộc máu, nửa quỳ trên đất, toàn thân đẫm máu.

Căn bản không cùng một đẳng cấp!

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hai mắt hiện rõ vẻ vô lực, thực lực của Hồng Trần vượt xa phạm vi hiểu biết của hắn.

Keng!

Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, bóng dáng Hồng Trần vọt tới như ma, thần mang nhất chỉ vô song đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, ngay cả thần hải và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải cũng bị giết ngay trong tích tắc.

Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, từng đánh bại cả triệu tu sĩ mà lại bị giết chính diện ở đây.

Đây là cảm giác của cái chết sao?

Giữa khoảnh khắc sinh tử, Diệp Thành nói thầm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK