Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Kẻ gây rối

Lời còn chưa dứt, một thanh niên miệng ngậm tăm, ống quần xắn cao, vai vác Bá Long Đao đã đi tới, nhìn thế nào cũng thấy giống tên vô lại ngu ngốc.

Mẹ kiếp!

Thấy Diệp Thành đi vào, hơn chín phần mười số người trong điện đều không nhịn được chửi thề, sao lại là ngươi đi vào chứ?

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Diệp Thành vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai.

Nhưng giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp đã lao vào lòng hắn, áo trước ngực hắn ướt cả mảng lớn: “Diệp Thành, ta biết là ngươi vẫn còn sống mà. Ta biết là ngươi sẽ tới”.

Hả?

Thấy Thượng Quan Ngọc Nhi không chút rụt rè, xấu hổ như vậy, phía Thượng Quan Huyền Tông đều há hốc mồm.

Cũng có một số người mặt đen sì, trán đầy vạch đen, ví dụ như Thượng Quan Huyền Cương, lúc nãy ông ta đã suýt lao tới đánh người.

“À thì…”, Diệp Thành liếc nhìn những khuôn mặt xám xịt ấy, không khỏi ho khan một tiếng.

“Để ta ôm thêm lát nữa”, Thượng Quan Ngọc Nhi chẳng những không buông tay mà còn ôm chặt hơn, có lẽ chính cô cũng không biết mình ôm chặt nhường nào, đến mức Diệp Thành suýt thì không thở nổi.

Bầu không khí trong điện lúc này trở nên hơi quái dị, yên lặng một cách bất thường.

Thượng Quan Hàn Nguyệt nở nụ cười khẽ, trên má còn thoáng ửng hồng.

Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu, nhìn lên hư không vô tận.

Thượng Quan Huyền Cương thì mặt đen như than.

Còn Thượng Quan Bác thì cúi đầu nhìn đây nhìn kia, như đang tìm kiếm thứ gọi là “gạch”.

Diệp Thành lúng túng nhìn mọi người, nở nụ cười ngượng ngùng còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng hắn cứ có cảm giác sắp bị đánh.

E hèm!

Không biết đến lúc nào mới có tiếng ho khẽ vang lên, phá tan sự im lặng trong đại điện. Đang đánh trận mà? Tập trung chút được không?

Bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi nghe tiếng ho mới giật mình, vội vàng buông Diệp Thành ra, hai mắt đẫm lệ, gò má nóng bừng, cô thật sự quá xúc động mà quên mất đây là đâu.

“Diệp Thành, ngươi đến đây làm gì?”, ngay sau đó, Thượng Quan Huyền Cương đen mặt quát lên.

“Rất rõ ràng mà, con đến đây để cứu mọi người”, Diệp Thành lại nhét tăm vào miệng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sự thật chứng minh, ta thể hiện cũng được đấy chứ!”

“Cứu chúng ta?”, câu này của Diệp Thành khiến Thượng Quan Huyền Cương tức quá hoá cười: “Chỉ dựa vào một mình ngươi có đánh lại đại quân hai điện không?”

“Không đánh lại được ạ”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.

“Ta…”, Thượng Quan Huyền Cương suýt sặc, ngươi đến đây để gây rối đúng không? Đánh không lại còn nói tự hào như vậy, còn dám tán tỉnh chắt nữ của ta.

“Huyền Cương”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng lên tiếng, lúc nãy ngay cả ông ta cũng suýt xông lên đánh Diệp Thành, huống chi là Thượng Quan Huyền Cương? Nếu ông ta còn không can thiệp thì đại điện sẽ náo nhiệt lắm.

“Ngươi vào bằng cách nào?”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi kéo góc áo Diệp Thành, tên này vẫn đang nhìn ngó xung quanh.

“Kết giới này không làm khó được ta”, Diệp Thành cười toe toét.

“Ngươi không nên vào”, Thượng Quan Ngọc Nhi cắn răng: “Vào đây chỉ có một đường chết”.

“Chưa chắc”, Diệp Thành lại vuốt tóc tự cho là đẹp trai lần nữa: “Ta dẫn người tới nữa mà”.

“Dẫn người tới đây?”, không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi mà ngay cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Bác, Thượng Quan Huyền Tông cũng vô thức nhìn ra bên ngoài.

Chỉ là bên ngoài kết giới, đừng nói là người, dù là một con chim cũng không thấy.

Nhìn một lượt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành.

Tên này rất tự nhiên, không hề coi mình là người ngoài mà tìm một nơi thoải mái rồi ngồi xuống vừa ăn vừa uống.

Đừng vội mà!

Diệp Thành cắn một miếng linh quả, xua tay ý bảo mọi người đừng lo lắng: “Ta làm việc rất đáng tin đấy”.

Đúng là rất đáng tin!

Các vị trưởng lão và hai người đẹp đều quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới với ánh mắt rất kỳ quái, kẻ mà ngay cả bạn gái cũ cũng dám bắt, độ mặt dày của ngươi đúng là rất đáng tin.

Bị một đám người nhìn chằm chằm, Diệp Thành cũng không được tự nhiên, đột nhiên hắn có cảm giác mình giống như một con khỉ.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người đang nhìn chằm chằm Diệp Thành thì bên ngoài đã vang lên tiếng nổ.

Thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài.

Nhìn ra xa, hàng loạt bóng người ào ào chạy tới như làn sóng thuỷ triều, vây kín khắp bầu trời.

Đúng vậy, đại quân hai điện của Chính Dương Tông đã trở lại, hơn nữa mặt tên nào cũng đen như than, vì đánh mãi đánh mãi tự nhiên Diệp Thành lại biến mất một cách khó hiểu, hại bọn họ đuổi theo vô ích một hồi.

Đánh cho ta!

Doãn Thương và Bàng Thống phẫn nộ gào lên, trông hai người có vẻ chật vật, chắc là khi đuổi bắt Diệp Thành đã bị hắn đột ngột đánh lại trở tay không kịp.
Chương 842: Xử lý cả hai đại quân

Đột nhiên có tiếng rung vang lên khắp chốn, mười tám trận pháp tấn công bắn ra thần mang sáng chói, kiếm ảnh, quyền ấn, chưởng ấn rợp trời, trấn áp về kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.

Rầm! Đoàng!

Ngay sau đó, kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan rung lên dữ dội, có lẽ chấn động quá lớn khiến những ngọn núi lớn xung quanh thiên thành Đông Nhạc cũng bắt đầu nứt ra rồi sụp đổ.

Ngu ngốc!

Khi đại quân hai điện chuẩn bị bắt đầu đợt tấn công mới thì tiếng hú to lại vang lên.

Bên ngoài, Diệp Thành lại xuất hiện, không biết hắn từ đâu chui ra, trong tay còn cầm theo gậy lang nha cực lớn, quét cả vùng rộng lớn ngay bên rìa phía sau đại quân hai điện.

“Để xem lần này ngươi chạy được đi đâu!”, thấy Diệp Thành lại xuất hiện, còn đánh chết nhiều người như vậy, Doãn Thương và Bàng Thống tức giận lao tới ngay tức khắc.

“Đồ ngu! Hai tên ngu ngốc!”, Diệp Thành lại rú to đầy ngang ngược, không đợi Bàng Thống và Doãn Thương đến nơi, hắn đã quay đầu bỏ chạy, biến mất như một làn khói, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Giết!

Doãn Thương và Bàng Thống hoàn toàn bị chọc giận, tốc độ tăng vọt, đuổi theo như một đạo thần mang.

Giết!

Phía sau, đại quân hai điện vừa quay lại chưa được mười giây đã ào ào đuổi theo, người đông nườm nượp như thuỷ triều, thật sự choáng ngợp!

Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay sau đó, tiếng nổ kinh thiên động địa lại vang lên, nhà Thượng Quan còn nhìn thấy từng ngọn núi lớn sụp đổ, cảnh tượng thật sự hùng tráng!

Không lâu sau, đại quân hai điện lại đen mặt trở về, vì đuổi đánh một lúc Diệp Thành lại biến mất một cách thần kỳ.

A!

Doãn Thương và Bàng Thống hét to.

Chỉ là, khi họ đang định trút cơn giận lên Thượng Quan thế gia thì tên mặt dày Diệp Thành lại xuất hiện, hắn vẫn cầm gậy lang nha cỡ lớn đó, quét cả một mảng lớn.

“Bắt hắn cho ta”, lần này Doãn Thương và Bàng Thống đã thông minh hơn, cho người đi bắt Diệp Thành.

Ngay lập tức, hàng nghìn người của đại quân hai điện đều nhào tới, ai cũng có tu vi cảnh giới Không Minh.

“Ngu xuẩn! Một lũ ngu ngốc!”, Diệp Thành chửi lớn một câu rồi quay đầu bỏ chạy, phía sau là hàng nghìn người xúm lại đuổi theo, mặt ai cũng u ám, xám xịt.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Cũng như hai lần trước, từng ngọn núi lớn nối tiếp nhau sụp xuống, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ!

Tuy nhiên cũng giống như hai lần trước, chẳng bao lâu, hàng nghìn cảnh giới Không Minh đuổi giết Diệp Thành lại quay về, mặt ai cũng tối sầm, vì cứ đánh mãi đánh mãi Diệp Thành lại biến mất.

Một lũ ngu ngốc!

Cảnh tượng trong dự liệu chẳng mấy chốc lại xuất hiện, không biết Diệp Thành lại từ đâu chui ra, hắn chạy ra rồi quét một mảng lớn, sau đó lại lanh trí quay đầu bỏ chạy.

Giết! Giết hắn cho ta!

Tiếng gầm thét của Doãn Thương và Bàng Thống rung chuyển cả đất trời.

Những cảnh tượng tiếp theo cực kỳ thú vị.

Diệp Thành giống như một bóng ma, hắn luôn xuất hiện một cách thần kỳ rồi lại biến mất một cách thần kỳ, mỗi lần xuất hiện đều sẽ vung gậy quét một mảng, đến rồi đánh, đánh xong thì chạy, chạy rồi lại tới, tới rồi lại đánh, đánh xong lại chạy…

A!

Giữa đất trời, tiếng thét giận dữ của Doãn Thương và Bàng Thống như sấm rền, hai người họ sắp điên rồi.

Họ biết rõ Diệp Thành đến đây để quấy rối nhưng lại bất lực, bởi vì khả năng bỏ trốn của hắn quá hoàn hảo, thật sự thông thiên rồi.

Nhưng bọn họ lại không thể để yên, tên này đến một lần là đánh bay cả mảng, mặc dù những người đó không là gì đối với đại quân hai điện, nhưng lâu dần thì sao? Đại quân của hai điện sẽ bị diệt sạch bởi tên này.

Một lũ ngu ngốc!

Trong một thoáng thất thần, Diệp Thành vừa mới chuồn mất đã lại tới, một tiếng quát to vang vọng, kẻ ngông cuồng ấy lại vung gậy lang nha cỡ lớn tới, người của Chính Dương Tông còn chưa phản ứng lại thì hắn đã giải quyết được một đám người.

Hơn nữa điều đê tiện nhất của tên này là, mỗi lần hắn xuất hiện đều không ở một nơi cố định, lần thứ nhất là ở hướng đông, lần thứ hai là hướng tây, lần thứ ba là hướng bắc, lần thứ tư lại là hướng nam, vì vậy đại quân hai điện khó mà đề phòng, có kẻ vô liêm sỉ quấy rối ở phía sau như vậy, bọn họ có thể yên tâm tấn công nhà Thượng Quan mới lạ.

Phía dưới, vẻ mặt của người nhà Thượng Quan thay đổi liên tục.

Chỉ trong một khắc, họ đã được chứng kiến tên này mặt dày đến mức nào.

“Đây… Đây chính là người mà ngươi dẫn tới?”, trong đại điện nhà Thượng Quan, mọi người đều giật giật khoé miệng nhìn Diệp Thành đang ăn say sưa, ngon lành.

“Thế nào? Con có giỏi không?”, Diệp Thành chợt vuốt tóc.

Nghe vậy, khoé miệng mọi người lại giật giật, chúng ta không biết có giỏi không, nhưng vô sỉ là điều chúng ta phải thừa nhận.

“Ngươi đang chơi chúng ta hả?”, Thượng Quan Huyền Cương đen mặt nhìn Diệp Thành.

“Đâu có, con tới đây bàn chuyện chính mà”, Diệp Thành bĩu môi: “Mọi người đừng có lo! Bây giờ chẳng phải đều ổn rồi sao? Chờ người của con đến bao vây bọn họ rồi hốt cả ổ luôn”.

“Hốt cả ổ! Ngươi cũng lớn lối lắm!”, Thượng Quan Huyền Cương tức đến bật cười.

“Ông đừng không tin mà!”

“Tin ngươi mới lạ”, Thượng Quan Bác mắng: “Hốt cả ổ đại quân hai điện, vậy thì trận dung phải lớn nhường nào, phải có bao nhiêu cao thủ mới làm được chứ? Bốc phét quá đà, cẩn thận tự chuốc lấy nhục”.

“Đột nhiên ta có cảm giác như bị sét đánh ấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.

“Lão tử muốn đánh ngươi ngay bây giờ đây”, Thượng Quan Huyền Cương nghiến răng ken két.

“Đừng gây rối”.
Chương 843: Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi

Một lũ ngu ngốc!

Giữa đất trời lại vang lên tiếng hét ngang ngược, bá đạo thế này.

A!

Sau đó lại là tiếng hét giận dữ như vậy.

Hai âm thanh này cứ liên tục nối nhau vang lên, hơn nữa còn theo một vòng lặp, liên tục không ngừng trong hai canh giờ.

Được lắm!

Người nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc Thiên Thành liên tục tặc lưỡi cảm thán!

Thế trận đại quân hai điện của Chính Dương Tông lớn nhường nào! Thế mà lại bị một mình ngươi quậy phá không yên, thử hỏi ở Nam Sở có thể tìm được người nào còn lợi hại hơn ngươi nữa không?

Tuy nhiên, trong những tiếng cảm thán còn có rất nhiều tiếng thở dài.

Mặc dù hành động của Diệp Thành rất quái đản, nhưng phải thừa nhận rằng cách này của hắn rất lợi hại, có thể năm lần bảy lượt ra tay, hơn nữa lần nào cũng có thể an toàn rút lui, đây không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.

Hết cách rồi, Diệp Thành cũng không còn cách nào khác.

Điều động đại quân cần thời gian, hắn chỉ có thể dùng cách vô liêm sỉ này để kéo dài thời gian, bởi vì kết giới của nhà Thượng Quan không bằng kết giới của Hằng Nhạc Tông, nếu bị phá vỡ thì sẽ rất nguy hiểm.

Trong đại điện của nhà Thượng Quan, hầu hết các trưởng lão đều đang nhìn ra ngoài, thi thoảng cũng sẽ quay lại liếc nhìn Diệp Thành.

Tuy rằng vì Diệp Thành đến mà bầu không khí ở đây dịu đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt mọi người vẫn hơi khó coi, họ không biết rốt cuộc Diệp Thành thật sự dẫn người đến hay chỉ lừa họ. Nếu là thật thì tốt, nếu là giả thì hôm nay nhà Thượng Quan của họ sẽ khó thoát khỏi cảnh bị tiêu diệt.

“Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, để ta giúp cô mở đan hải đi!”, sự im lặng trong đại điện cuối cùng cũng bị lời nói của Diệp Thành phá vỡ.

Lời này vừa cất lên, dù là Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Bác hay phía Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương đều đồ dồn ánh mắt vào Diệp Thành.

“Mở đan hải? Nhưng ta mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong thôi”, Thượng Quan Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn Diệp Thành.

“Vậy nên mới nói để ta giúp cô!”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng.

Sau đó hắn gọi tiên hoả, tiên hoả như hiểu ý hắn, lập tức bay vào đan điền của Thượng Quan Ngọc Nhi.

Hự!

Thượng Quan Ngọc Nhi còn đang trong trạng thái bàng hoàng đã bị cơn đau bất chợt ở bụng dưới làm cho trở tay không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn lại đau đớn.

“Ngươi…”, thấy vậy, phía Thượng Quan Huyền Cương lập tức bước lên, nhưng bị Thượng Quan Huyền Tông ngăn lại.

Nếu không sao lại nói Thượng Quan Huyền Tông là lão tổ đứng đầu của nhà Thượng Quan chứ? Vừa nhìn là đã hiểu ngay.

Chưa nói đến quan hệ giữa Diệp Thành với Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn sẽ ngu ngốc đến mức làm hại cô ở đây sao? Trừ khi hắn ăn gan hùm mật gấu, nếu không chắc chắn sẽ không ra nổi khỏi nhà Thượng Quan.

“Tiểu tử này thật sự có thể mở đan hải?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không tin, sau đó lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Huyền Tông.

“Có lẽ là được!”, Thượng Quan Huyền Tông nhẹ nhàng vuốt râu, dù là ông cũng không dám khẳng định.

“Giúp cô ấy mở thần hải đi”, khi mọi người còn đang lẩm bẩm, Diệp Thành đã triệu hồi Đan Tổ Long Hồn, Thượng Quan Hàn Nguyệt còn chưa phản ứng, Đan Tổ Long Hồn đã tiến thẳng vào đầu mày của cô ta.

“Thần hải cũng có thể mở được?”, lời này của Diệp Thành khiến mọi người thoáng chốc trở nên kích động.

Hự!

Chẳng mấy chốc, trên mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng hiện vẻ đau đớn, cảm giác đầu không ngừng ong ong như sắp nứt ra, thần trí cũng hơi hỗn loạn.

Nhìn thấy điều này, mọi người lại cau mày, nhưng nhìn vẻ mặt dửng dưng của Diệp Thành, họ cũng không nói gì nữa. Nếu Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt có gì bất trắc, họ sẽ không chút do dự giải quyết hắn ngay tại chỗ.

“Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, ra đây đi!”, Diệp Thành lại gọi thiên lôi đạo thân ra.

Ngay lập tức, thiên lôi vừa chạy ra đã nghe theo mệnh lệnh của Diệp Thành, bay vọt vào cơ thể Thượng Quan Bác, bao phủ lên linh hồn của ông.

Hự!

Thượng Quan Bác cũng như Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi, trên mặt đột nhiên lộ vẻ đau đớn, cơn đau từ linh hồn khiến người ông bất giác run lên, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh.

Đại điện lúc này đã chìm vào im lặng.

Một lũ ngu ngốc!

Nhưng bên ngoài lại không hề yên tĩnh, nhất khí hoá tam thanh đạo thân của Diệp Thành vẫn không ngừng quấy rối, với khả năng chạy trốn và thủ đoạn ẩn thân lợi hại, hắn liên tiếp thành công.

A!

Tiếng rống giận của Doãn Thương và Bàng Thống cũng không ngừng vang lên, hôm nay hai người họ thật sự gặp quỷ rồi, đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên, dẫn theo đại quân của cả hai điện mà lại bị một tên cảnh giới Không Minh làm loạn chật vật thế này, đây có lẽ là chuyện nhục nhã nhất từ khi bọn họ làm điện chủ đến nay.

Bụp!

Không biết đến lúc nào, trong đại điện của nhà Thượng Quan vang lên âm thanh thế này, âm thanh ấy phát ra từ Thượng Quan Ngọc Nhi.

Thật sự được?

Vẻ mặt phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đột nhiên trở nên kinh ngạc.

Lúc này, linh khí dồi dào đã hội tụ về phía đại điện, chính xác hơn là hội tụ về phía Thượng Quan Ngọc Nhi, lấy cô ấy làm trung tâm hình thành một vòng xoáy linh khí, linh khí cuồn cuộn như tìm được nơi để trút, điên cuồng trút vào cơ thể cô, sau đó được tiên hoả luyện thành linh lực tinh tuý.

Sau đó, Thượng Quan Ngọc Nhi nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đất, quang hoa rực rỡ tản ra trên cơ thể yêu kiều, thần hà lộng lẫy bao quanh cơ thể cô, mỗi làn đều có màu sắc sặc sỡ.

Quan trọng nhất là khí thế của cô, trong tích tắc đã tăng vọt mấy cấp, vượt qua phạm vi của cảnh giới Linh Hư khiến phía Thượng Quan Huyền Tông ngạc nhiên trợn tròn mắt.

“Không ngờ chân hoả của tiểu tử này còn có khả năng này nữa”, ánh mắt các trưởng lão đều đổ dồn vào Diệp Thành, từng đôi mắt đều đột nhiên trở nên sáng rỡ như sao.

“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo.

“Thật sự đã đánh giá thấp hắn”, cho đến giờ phút này, ánh mắt của phía Thượng Quan Huyền Cương nhìn Diệp Thành đã thay đổi rất nhiều.

Bụp!

Chẳng mấy lâu, trên người Thượng Quan Bác cũng vang lên âm thanh này, người ông bất giác run lên, đầu mày phát ra thần quang sáng chói.

Cảnh giới Thiên?

Thượng Quan Huyền Tông sửng sốt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Thượng Quan Bác, bởi vì cấp bậc linh hồn của Thượng Quan Bác đã từ cảnh giới Địa đỉnh phong nhảy vọt lên cảnh giới Thiên, ngay cả tu vi của ông cũng từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mạnh mẽ bước vào cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, cho đến khi lên tới cảnh giới Không Minh đỉnh phong mới vững vàng dừng lại.

“Thế này là…”, vẻ mặt các ông lão lại lần nữa trở nên kinh ngạc.

Bụp!

Khi họ còn đang thảng thốt thì trên người Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng vang lên âm thanh này.

Ù!

Cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt run lên một chút, sau đó thần quang màu tím chói lọi choán mắt phát ra, trên đỉnh đầu cô còn có thần hồng rực rỡ bay vút lên trời. Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đều đã có thần hải, thấy vậy thì hai mắt sáng lên, vì đây là dấu hiệu đã mở được thần hải.

“Không ngờ ngay cả thần hải cũng có thể mở được”, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đã hoàn toàn thay đổi.

Phải biết rằng chỉ khi tu vi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên mới có thể mở thần hải, hơn nữa cũng rất mất thời gian.

Vậy mà bây giờ chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ, Thượng Quan Hàn Nguyệt chỉ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ hai đã mở được thần hải, điều này bảo họ làm sao không ngạc nhiên?
Chương 844: Nghìn cân treo sợi tóc

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên đất thiên thành Đông Nhạc không ngừng vang lên những tiếng nổ.

Đại quân hai điện bị đạo thân của Diệp Thành làm cho bực bội, dứt khoát phân một phần mười quân lực chỉ để chống lại Diệp Thành, chín phần quân lực còn lại thì điên cuồng tấn công kết giới của nhà Thượng Quan.

Mặc dù Doãn Thương và Bàng Thống đều điên tiết, nhưng cũng dần hiểu rõ mục đích Diệp Thành vẫn luôn quấy rối ở đây, chẳng phải là muốn giúp nhà Thượng Quan giải vây ư?

Hơn nữa hai người bọn họ là ai? Là điện chủ phân điện của Chính Dương Tông, đã trải qua biết bao trận chiến, bọn họ hiểu rõ càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho mình, có trời mới biết nhà Thượng Quan có xin viện trợ từ nơi khác không, nếu thật sự có thế lực khác tham chiến thì trận chiến này sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Nghĩ thông suốt điều này, đương nhiên họ sẽ không đôi co với một mình Diệp Thành nữa, thay vào đó là tập trung phần lớn sự chú ý vào kết giới của nhà Thượng Quan.

Phía này, đạo thân của Diệp Thành lại trốn vào không gian hư vô, lén lút chạy đến phía sau đại quân của hai điện.

Đại quân của hai điện đã thông minh hơn, gần mười nghìn người đang bố trí trận pháp và kết giới phía sau đại quân, hơn nữa đều đã sẵn sàng, chỉ chờ Diệp Thành xuất hiện là bọn họ sẽ tấn công ngay.

Đạo thân của Diệp Thành đã hơi thảm, đi một vòng rộng cũng không tìm được chỗ để xuống tay, nếu bị bao vây, một đợt công kích ập đến thì hắn sẽ bị đánh hội đồng tại chỗ.

Trong đại điện nhà Thượng Quan, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Bác vẫn đang ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt ổn định tạo hoá vừa nhận được.

Còn phía Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kinh ngạc, thủ đoạn của hắn vượt xa phạm vi nhận thức của họ, thật sự đã thay đổi quan niệm từ bao lâu nay!

“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, quả nhiên thủ đoạn phi thường!”, trong lòng Thượng Quan Huyền Tông chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Thành mang theo vẻ kinh ngạc cảm thán và tán thưởng hài lòng của tiền bối đối với hậu bối.

“Là ta đã đánh giá thấp hắn”, Thượng Quan Huyền Cương hít sâu một hơi, vẻ mặt khó coi cũng dịu đi rất nhiều, thanh niên trước mặt thật sự quá thần bí, tạo ra quá nhiều điều không thể.

Lại nhìn đến Diệp Thành, lúc này hắn đang một tay chống cằm, một tay gõ lên bàn rất nhịp nhàng, trước ánh mắt của phía Thượng Quan Huyền Tông, hắn lại làm như không có việc gì.

“Cũng hòm hòm rồi”, không biết đến lúc nào Diệp Thành mới lẩm bẩm một tiếng.

Hắn đã cảm nhận được đại quân của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đang tới, sở dĩ vẫn chưa phát động tấn công là vì họ đang bài binh bố trận, muốn một lần dẹp sạch đại quân hai điện, không cho bất kỳ kẻ nào chạy thoát, muốn được như vậy thì phải bố trí cẩn thận, kín kẽ.

Bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Bác đã lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt đều ngạc nhiên vui mừng khó nói thành lời.

“Diệp Thành, ngươi thật sự quá tuyệt”, có lẽ vì quá vui mừng, Thượng Quan Ngọc Nhi lại quên mất đây là đâu, bước đến hôn lên mặt Diệp Thành khiến hắn ngơ ngác, không kịp phản ứng.

Ồ ha ha ha…

Diệp Thành che mặt cười ngượng ngùng vài tiếng, khi cười còn không quên lén nhìn phía Thượng Quan Huyền Tông, bởi vì sắc mặt mấy người họ lại tối sầm, còn có ý muốn đánh cho hắn một trận.

Cảm nhận được mình thất lễ, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng lùi về sau, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng.

“Cảm ơn”, so với Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt dè dặt hơn rất nhiều. Cô ta khẽ cười với Diệp Thành, mặc dù lúc đó cô cũng rất muốn hôn lên mặt hắn nhưng sự dè dặt của một nữ tử khiến cô quyết định dừng lại.

“Hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt”, Thượng Quan Bác nhìn Diệp Thành cảm thán.

“Cũng đến lúc người nên tiếp thu kiến thức mới rồi”, Diệp Thành cười tươi, sau đó vươn vai lười biếng đứng dậy, hắn đứng giữa đại sảnh nhìn về nơi xa ở ngoài.

Mọi người thấy thế cũng đồng loạt điều chỉnh cảm xúc, nhìn ra bên ngoài như Diệp Thành.

“Sắp bắt đầu rồi”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, khoé miệng đầy ý cười.

“Sắp bắt đầu rồi?”, mọi người thảng thốt nhìn Diệp Thành.

“Mời mọi người thưởng thức một màn kịch lớn”, Diệp Thành không nói rõ nhưng lại nở nụ cười rất bí ẩn.
Chương 845: Đến rồi

Thấy Diệp Thành bí ẩn như vậy, các ông lão lại vô thức gãi đầu, không hiểu tên này định làm gì.

Nhưng không chỉ phía Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, mà ngay cả phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đều có một cảm giác kỳ quái, đó là Diệp Thành trước mặt có lẽ thật sự là cứu tinh của họ.

Một đám ngu ngốc!

Dưới sự chú ý của mọi người, đạo thân của Diệp Thành lại chạy ra làm loạn, hắn chạy ra từ phía đông, đập nát đầu tên cảnh giới Không Minh bằng một gậy, sau đó xoay người biến mất.

Cú đánh bất chợt này chỉ trong vòng chưa đầy một giây, đạo thân của Diệp Thành đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến nỗi những người phụ trách chống lại hắn còn chưa phản ứng kịp.

Đừng để ý đến hắn, tiếp tục tấn công!

Doãn Thương và Bàng Thống liếc nhìn Diệp Thành, lạnh lùng quát lên.

Không hiểu sao hai người họ lại liên tục nhíu mày, vì bọn họ có cảm giác lo lắng, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.

Nghĩ đến đây, bọn họ lại tấn công dữ dội hơn nữa, kết giới của nhà Thượng Quan rung lên liên tục, cứ đà này thì chưa tới một canh giờ, kết giới hộ sơn sẽ bị phá vỡ.

Thấy vậy, người của nhà Thượng Quan trong thiên thành Đông Nhạc đều siết chặt sát kiếm, sẵn sàng chiến đấu đến chết.

Lúc này, ngay cả phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đứng trước đại điện của nhà Thượng Quan cũng nhíu chặt lông mày, kết giới có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, và họ cũng đã sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào.

“Diệp Thành, ngươi… ngươi có thể ôm ta được không?”, trong im lặng, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm vạt áo, cắn răng lên tiếng, dường như biết có thể mình sẽ chết nên cô mới mạnh dạn nói ra những lời này.

Phía Thượng Quan Huyền Tông lúc này cũng không quá hà khắc nữa, một khi kết giới bị phá vỡ thì không ai trong số họ có thể thoát chết, họ có lý do gì để can thiệp vào tâm nguyện nhỏ nhoi trước khi chết này của cô!

“Đừng lo lắng, có ta ở đây”, Diệp Thành quay đầu cười, cuối cùng vẫn không ôm Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Ta chưa bao giờ sợ chết như lúc này”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng khoác tay Diệp Thành, tựa đầu vào vai hắn: “Vì ngươi còn sống nên ta mới lại tham lam, muốn được sống trên cõi đời này. Ta muốn làm tân nương của ngươi, muốn được nắm tay ngươi đi đến khi đầu bạc răng long”.

Tiếng thì thầm của Thượng Quan Ngọc Nhi rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.

Không hiểu sao lúc này trong lòng mọi người lại nảy sinh cảm giác đau lòng không giải thích được, có lẽ chỉ khi sắp chết, con người mới có thể bộc lộ những cảm xúc sâu kín nhất ẩn giấu trong lòng, khiến người ta cảm thấy được sống là điều hạnh phúc nhường nào.

Đến rồi!

Khi mọi người còn đang đau buồn thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thuý, sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc chưa từng có.

Bùm!

Lời hắn vừa dứt, một tiếng nổ như sấm rền từ bầu trời phía trên khoảng không đã vang vọng khắp đất trời.

Giết!

Hư không phía bắc nháy mắt bùng nổ, hai luồng khí thế cường đại cùng nhau xông ra, nhìn kỹ hơn thì chính là hai cảnh giới Chuẩn Thiên – Hắc Bào và Hồng Loan, mà phía sau họ là vô số con linh thú đang thét gào, trên lưng linh thú đều có người mặc chiến giáp, tay cầm sát kiếm, ùn ùn kéo đến nghiền nát hư không.

Giết!

Hư không phía tây bị chém ra, hai đạo thần hồng lập tức bay vọt vào, hoá thành hai dáng người, đó chính là hai cảnh giới Đại Chuẩn Thiên – Cảnh Giang và Bạch Dịch. Sau lưng họ mây mù mịt mờ, người đông như nêm, thần quang bắn ra tứ phía, sát khí ngút trời.

Giết!

Hư không phía nam sụp đổ, hai bóng người tiến vào không phân trước sau, họ chính là Chung Ly và Chung Quy, đằng sau họ là vô số chiến xa đang nghiền ép khoảng không tiến vào, trên mỗi chiếc chiến xa đều chở mấy chục người, trong tay mỗi người cầm một chiến mâu, khí thế cực kỳ hào hùng.

Giết!

Hư không phía bắc bị một chưởng bổ ra, liên tiếp có hai bóng người bay vào, là Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông. Phía sau họ là vạn kiếm bay tới như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đang đứng sừng sững, khí thế mỗi người đều cuồn cuộn ngút trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK