Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1101: Thật thật giả giả

“Làm gì có ai nói câu trước và câu sau giống nhau đâu?”, lão già mặc huyết bào bật cười nhìn Diệp Thành, “ngươi không ngờ tới phải không? Chỉ vài canh giờ trước những lời ngươi nói thì Huyết Tôn đã nói rồi, ông ấy là Huyết Tôn của Thị Huyết Điện, ông ấy rảnh mà đi nói với ta lặp lại hai lần sao?”

“Ông cũng biết diễn lắm”, Diệp Thành chép miệng, “ta suýt chút nữa thì tin rồi, xem ra Thị Huyết Điện đúng là không tầm thường”.

“Cái kim trong bọc rồi sẽ lòi ra thôi”, lão già hắng giọng.

“Cái này thì ta thừa nhận”, Diệp Thành bất giác day trán, hôm nay hắn thực sự đã quá tự tin.

Lần này giả làm Huyết Tôn và lần trước giả làm Diêm Tôn về cơ bản khác nhau, khi giả làm Diêm Tôn hắn có kí ức của Diêm Tôn nhưng khi giả làm Huyết Tôn hắn lại không có kí ức của ông ta nên chỉ có thể dựa vào tài nói khoác của mình thôi.

Sự thực chứng minh hắn đã sơ xuất, bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ chân tướng, cho dù không có thiên nhãn thì người ta vẫn có thể nhìn ra thân phận của hắn.

“Hiện giờ ngươi có thể tháo mặt nạ ra rồi”, khi Diệp Thành còn đang xót xa thì lão già mặc huyết bào cười u ám, đôi mắt lão ta hiện lên huyết quang quỷ dị.

“Ông đừng mơ”, Diệp Thành nói rồi quay người toan bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?”, lão già chạy rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện đuổi theo Diệp Thành.

“Chỉ sợ ông không đuổi kịp thôi”, điều khiến lão già không ngờ tới đó là Diệp Thành vừa quay người đi đã lập tức quay người lại, trong tay hắn còn xuất hiện thêm thanh sát kiếm màu đỏ gạch, đó chính là nhất kiếm Phong Thần.

“Ngươi…”, lão già trố mắt, ông ta cứ thế đâm phải thanh kiếm, ở cự li gần như vậy ông ta không thể nào kịp tránh.

Ngay sau đó, phần ngực của ông ta bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, sát khí khủng khiếp cứ thế điên cuồng xâm nhập vào cơ thể ông ta.

“Đã không?”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

“Ngươi đúng là đáng chết”, lão già phẫn nộ, mặc dù nói câu này nhưng lão ta lại lùi về sau.

Thế nhưng Diệp Thành đã kéo một tay lão ta sau đó lên tiếng: “Nào, tiểu gia đây đưa ông đi tới một nơi hay ho”.

Nói rồi, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn di chuyển, vòng xoáy màu đen xuất hiện, Diệp Thành bước vào hố đen không gian còn lão già kia cũng bị ném vào trong.

Roẹt! Roẹt!

Bên trong hố đen không gian, cả hai người lần lượt hiện thân.

Diệp Thành còn đỡ vì hắn thường xuyên tới đây. Chỉ có lão già kia lần đầu tới đây nên sau khi vào trong thì không đứng vững nổi, cả cơ thể lảo đảo, đợi tới khi nhìn thấy thế giới tối om kia thì khuôn mặt lão già vô cùng sợ hãi.

“Đây….rốt cục là nơi nào?”, lão già mặc huyết bào run rẩy, lão ta vô thức lấy ra một viên linh châu chiếu sáng.

Có điều khi lão ta nhìn thấy bóng tối vô tận xung quanh thì lão chợt lạnh toát từ đầu tới chân, lão ta cho rằng đây chính là địa ngục.

“Ông rất sáng suốt nhưng lại phạm sai lầm chí mạng”, khi lão ta còn chìm trong nỗi sợ hãi thì giọng nói của Diệp Thành lại vang lên, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người: “Ông quá tự tin vì quá tự tin nên không gọi kẻ mạnh của Diêm La Sơn ra trợ chiến ngay tức khắc”.

“Kẻ nào, cút ra đây cho ta”, lão già mặc huyết bào mặt mày tôi độc nhưng không dám cử động, lão ta vẫn đứng nguyên tại chỗ gào thét.

“Cũng vì sự tự tin của ông nên được định sẵn ông không thể thoát ra khỏi hố đen này”, giọng nói lại vang vọng, Diệp Thành bước ra khỏi bóng tối, mái tóc của hắn đã biến thành màu đỏ máu, phần trán có ma văn xuất hiện, toàn thân khí huyết sục sôi khiến người ta tưởng rằng đó là ác ma bước ra từ địa ngục.

“Hố đen không gian? Đây là hố đen không gian sao?”, lão già mặc huyết bào mặt mày thay đổi rõ rệt như thể ông ta cũng biết hung danh của nơi này.

Đương nhiên điều khiến ông ta kinh ngạc nhất chính là còn có người có thể ra vào nơi này, thần thông nghịch thiên thế này đã vượt qua nhận thức của ông ta.

Ta đã sơ xuất rồi! Sơ xuất rồi!

Lão già mặc huyết bào thực sự cảm thấy hối hận. Đúng như Diệp Thành nói, lão ta đã quá tự tin, nếu như ngay giây phút nhận ra Diệp Thành không phải là Huyết Tôn mà lão ta gọi ngay kẻ mạnh của Thị Huyết Điện thì tình hình đã khác.

Có điều lão ta lại không làm vậy, chỉ sơ xẩy không thận trọng đã khiến lão ta rơi vào cảnh hiểm nguy.

“Như vậy có được coi là lật lại thế cục không?, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn lão ta với vẻ mặt hào hứng: “Sự tự tin của ta khiến ta bị phát hiện, sự tự tin của ông lại mang lại cơ hội lật lại ván cờ cho ta”.

“Ngươi rốt cục là ai?”, lão già nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tôi độc.

“Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành bật cười, hắn phất tay tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh ra.

“Ngươi…”, nhìn thấy chân dung Diệp Thành, lão già nheo mắt lại chỉ bằng đầu mũi kim, lão ta vô thức lùi về sau, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Không thể nào, không thể nào”.

“Không có gì là không thể cả”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt chợt lạnh hẳn lại sau đó sát phạt tới, lão già mặc huyết bào còn đang kinh hãi đã bị một chưởng của hắn đánh tới mức máu me be bét: “Đây là nấm mồ do ông tự chọn, ông có thích không?”

“Cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo cùng”, lão già phản ứng lại thì thiêu đốt linh lực, lão ta phất tay, một đạo cổ ấn rợp trời giáng về phía Diệp Thành.

“Diêm Tôn đã bị phế rồi, chỉ dựa vào ông mà đòi đấu với ta?”, Diệp Thành mạnh mẽ vô song, hắn cứ thế sát phạt tới bằng tay không, kim quyền hỗn hợp với rất nhiều loại bí pháp cứ thế được đánh ra, đánh xuyên cổ ấn rợp trời kia, đến cả lão già mặc huyết bào cũng bị đánh lảo đảo lùi về sau.

“Diêm Tôn do hắn phế?”, khi lùi về sau, lão già mặc huyết bào thầm nhủ.

“Đánh với ta ông sẽ chết rất thảm”, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới, trong tay hắn còn cầm thanh kiếm Xích Tiêu.

Thấy vậy, lão già mặc huyết bào không còn ý định giao chiến, lão ta lập tức quay người bỏ chạy.

Đứng lại!

Phần trán Diệp Thành có thần quang hiển hiện, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt bay ra, thần uy cái thế xuất hiện khiến lão già mặc huyết bào vừa bay đi chưa được mấy trượng đã bị trấn áp.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành sát phạt tới, không đợi lão già kia đứng vững, hắn đã đâm một kiếm xuyên vùng đan hải của lão ta.

A…!

Lão già kêu gào thảm hiết nhưng bên trong hố đen không gian này, đến cả âm thanh vọng lại cũng không hề có.

Vốn dĩ, ông ta ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải không có sức chiến đấu nhưng từ sâu trong lòng ông ta đã sợ hãi nên lúc này tính mạng mới là quan trọng, nếu không thì ông ta cũng không đến mức bại thảm hại thế này.

Sưu thần!

Bàn tay Diệp Thành đã ấn vào đỉnh đầu của lão già kia, thuật sưu thần bá đạo mạnh mẽ đoạt đi kí ức của lão già mặc huyết bào kia.

Lão ta lại lần nữa gào hét nhưng tu vi đã bị phế, trước mặt Diệp Thành ông ta không khác gì con kiến, đâu còn sức phản kháng.

Không biết từ bao giờ tiếng gào thảm thiết đó mới ngưng lại.

Sau vài giây, Diệp Thành tiêu hoá hết kí ức của lão già mặc huyết bào rồi mới từ từ mở mắt nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất lạ thường: “Đúng là khiến ta phải bất ngờ”.

Diệp Thành thực sự bất ngờ vì khi đấu trí với lão già này ở đại điện, lão ta nói tới Sâm La Môn Điện, hắn còn tưởng rằng lão ta lừa người nhưng không ngờ lão ta lại nói sự thật.

“Thật thật giả giả, ông chơi ta cũng được lắm”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
Chương 1102: Một mình chiến đấu

Nói rồi Diệp Thành lập tức sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo bước ra khỏi hố đen không gian.

Vả lại hắn đã biến hoá thành bộ dạng của lão già vừa rồi, so với mạo danh Huyết Tôn thì lần này hắn thấy tự tin hơn vì hắn đã có được toàn bộ kí ức của lão ta.

Còn lão già kia vẫn chưa chết, Diệp Thành không giết lão ta mà để lão ta tự sinh tự diệt bên trong hố đen không gian.

Lại lần nữa quay về đại điện, Diệp Thành thi triển thuật độn thổ, chớp mắt đã không thấy đâu.

Bên ngoài đại điện, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện còn cung kính đợi ở đó, vì trước đại điện có lớp kết giới được Diệp Thành giăng ra cho nên ngăn cách với bên ngoài, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

“Huyết Tôn thực sự phẫn nộ rồi”, trong lúc chờ đợi nhàm chán có một người vuốt râu lên tiếng.

“Theo ta đoán thì mấy ngày tiếp theo Diêm La Sơn nhất định sẽ không yên bình”.

“Không tìm ra được nội gián thì Huyết Tôn sao có thể nghỉ ngơi”.

“Cái gọi là nội gián thì bất cứ ai cũng có thể là nôi gián”, một lão già mặc hắc bào lên tiếng, nói ẩn ý, nói rồi lão ta còn không quên liếc nhìn những người có mặt ở đây.

Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng kì dị, tất cả đều vô thức lùi về sau giữ khoảng cách nhất định với người bên cạnh, nói không chừng một người trong số đó chính là nội gián cũng nên.

Khi bọn họ đang trò chuyện thì Diệp Thành phía này đã độn thổ dưới lòng đât hơn tám trăm trượng.

Lúc này hắn đã dừng chân ở phía trước cửa đá khổng lồ.

Cánh cửa đá này có màu đỏ máu, cánh cửa này vô cùng dạy dặn, bên trên có thêm lớp phù văn cổ xưa, ở giữa còn có chữ “phong”.

Sâm La Môn Điện, chính là mày rồi!

Ánh mắt Diệp Thành hiện lên một đạo quang mang.

Giây phút sau đó, hắn tiến lên một bước, bát hoang chưởng mạnh mẽ được tung ra, một chưởng cứ thế được tung ra đánh vào cửa đá.

Rầm!

Ngay sau đó, tiếng động dữ dội vang lên, làm chấn động tám trăm trượng từ dưới mặt đất khiến cả Diêm La Sơn rung chuyển.

“Là…là sao chứ?”, giọng nói kinh ngạc vang lên, cho dù là người đi tuần tra hay người bên ngoài đại điện đều nhất loạt nhìn xuống dưới chân mình vì cơn chấn động mạnh mẽ từ dưới lòng đất lan đến.

Thế nhưng mặc dù bọn họ kinh ngạc nhưng lại không biết Sâm Môn La Điện xảy ra chuyện gì.

Hoặc có thể nói bọn họ căn bản không biết Sâm Môn La Điện xảy ra chuyện gì, vì cả Diêm La Sơn chỉ có mình Huyết Tôn và lão già mặc huyết bào biết bí mật tối cao này, hiện giờ Huyết Tôn không ở Diêm La Sơn, lão già mặc huyết bào ở hố đen không gian nên làm gì có ai biết bí mật ở dưới lòng đất.

Mau, xuống dưới xem xem!

Mặc dù không biết Sâm La Môn Điện xảy ra chuyện gì nhưng kẻ mạnh như nước thuỷ triều vẫn lần lượt thi triển thuật độn thổ.

Ở Sâm La Môn Điện dưới lòng đất, Diệp Thành đã đứng trước một bể máu.

Bể máu này không quá rộng lớn, chỉ rộng chừng bảy, tám trượng nhưng bên trong đó lại có máu tươi với năm sáu màu, đó chính là huyết mạch đặc biệt với sắc màu dị thường, thần quang chói lọi, mang theo sức mạnh tinh tuý và dồi dào.

Ngoài ra đó còn là những dị tượng mà huyết mạch mang theo, cùng đan xen với nhao tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp và huyền diệu, thật khiến khiến người ta phải kinh ngạc.

Đều là của ta!

Diệp Thành lập tức vung tay gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, toàn bộ sức mạnh huyết mạch trong bể máu đều bị hắn thu thập vào trong đại đỉnh.

Mau, mau nhìn về bên đó.

Bên ngoài vang lên nhiều âm thanh khác nhau, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện liên tục bước vào lòng đất, giọng nói mỗi lúc một gần.

Các ngươi đến muộn rồi!

Diệp Thành mỉm cười, hắn như một đạo thần mang xông ra khỏi Sâm La Môn Điện sau đó cứ thế sát phạt ra khỏi lòng đất.

Kẻ nào?

Thấy có người xông ra ngoài, từng giọng nói lại hùng hồn hơn, vài trăm bóng hình vây lại từ tứ phương tám hướng.

Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn bay ra khỏi Diêm la Sơn như một đạo thần mang.

Chặn hắn lại!

Cảm thấy có gì đó không ổn, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt gằn lên.

Vù!

Trong hư không, đại trận tuyệt sát rung lên mang theo uy lực tịch diệt.

Cảm thấy phía sau có gió lạnh thổi tới, Diệp Thành không dám chậm trễ, tốc độ nhanh tới cực điểm, một khi bị tuyệt sát đại trận giáng vào thì cho dù một kẻ có khả năng chiến đấu như hắn, dù chiến không chết không nghỉ thì cũng mất nửa cái mạng.

Đi đâu?

Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện tiến lên trước chặn Diệp Thành lại.

Cút!

Diệp Thành đánh ra một chưởng mở đường máu.

Sau đó hắn gạt chân, trước khi người từ tứ phương tám hướng sát phạt đến hắn đã bước ra khỏi Diêm La Sơn.

Rầm!

Diệp Thành vưa đi, đòn công kích của hư không tuyệt sát trận giáng tới, rõ ràng là những đòn bá đạo, chỉ trong giây lát đã khiến rất nhiều người của Thị Huyết Điện hoá thành tàn tro, cũng may Diệp Thành đi nhanh nếu không thì nhất định sẽ trọng thương.

Đuổi theo!

Mặc dù hư không tuyệt sát trận không đánh trúng Diệp Thành nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lại tốc lực đuổi theo truy sát Diệp Thành, số lượng nhiều không đếm xuể, kẻ nào kẻ nấy ở tu vi Không Minh.

Trận dung thế này khiến Diệp Thành không dám trậm trễ, mặc dù hắn có sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng đối phương lại quá đông!

Rầm! Đoàng!

Màn đêm tĩnh lặng chợt trở nên không hề yên bình, Diệp Thành bỏ chạy ở phía trước nhưng phía sau hắn ta là từng ngọn núi sụp đổ.

Diệp Thành liếc mặt nhìn ra sau, tốc độ của hắn lại tăng lên nhanh chóng, hắn thi triển thành công bí pháp khó Thúc Địa Thành Thốn bỏ xa người của Thị Huyết Điện.

“Một bước bước ra cả vài nghìn trượng, đó…đó là thần thông gì?”, phía sau, người của Thị Huyết Điện nhìn mà thẫn thờ.

“Dịch chuyển không gian sao?”

“Ngây ra đấy làm gì? Đuổi theo”, sau vài giây mới có người hô lên.

Nghe vậy, đám người ngây dại kia với vội di chuyển, xông về phía Diệp Thành tháo chạy.

Sau khi bọn họ đi không lâu, không gian chợt méo mó, một bóng người bước ra, nếu nhìn kĩ thì chính là tên đê tiện Diệp Thành.

“Bên trong không có ai sao?”, Diệp Thành toét miệng cười rồi lại sát phạt quay lại Diêm La Sơn.

“Kẻ nào?”

“Là ông đó”, Diệp Thành hắng giọng sát phạt tới, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện điều khiển hư không tuyệt sát trận bị hắn giết tới mức trở tay không kịp, đến cả tuyệt sát trận cũng bị đánh tan tành.

Không có sự uy hiếp của hư không tuyệt sát trận, Diệp Thành rõ ràng chẳng phải kiêng dè gì.

Khi lần đầu tới Diêm La Sơn, hắn đã nhận ra nơi này chứa đầy bảo bối, cơ hội hiếm có như vậy sao hắn có thể lãng phí được.

Thế rồi tiên này phát huy tinh thần mặt dày của mình, cho dù là linh thảo, linh trì, linh quả hay bất cứ thứ gì có thể lấy đi được hắn không bỏ sót một món nào khiến cả chặng đường càn quét, mặt đất trở nên trơn láng trống trơn.

Lần sát phạt quay về này thật là bội thu, Diêm La Sơn được Thị Huyết Điện gây dựng cả hàng trăm hàng nghìn năm lại bị tên này khuấy đảo tán loạn còn tài sản mà Thị Huyết Điện tích luỹ trong hàng trăm hàng nghìn năm nay cũng bị tên đê tiện này cướp sạch.

Rầm!

Sau tiếng động lớn này, Diêm La Sơn bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan.

Đi!

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới vỗ mông bước vào không gian hư vô, hắn chạy nhanh trông thấy.

Không biết từ bao giờ kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đi truy sát hắn mới mặt mày lấm lem quay về, truy sát cả đêm mà bọn họ còn không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.

Ôi trời!

Không lâu sau đó, từng tiếng mắng chửi rầm trời vang vọng, có lẽ tiếng quát mắng quá lớn nên khiến Diệp Thành không biết bay đi bao xa vẫn còn nghe rõ mồn một.
Chương 1103: Bội thu bảo bối

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Một người vác theo chiếc bao gai chạy vào trong quần núi, lén lén lút lút như tên trộm.

Người này không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành.

Sau khi ra khỏi Diêm La Sơn, hắn chạy như điên hơn tám trăm dặm rồi mới tới ngọn núi vắng vẻ, hẻo lánh này, chui xuống độ sâu hơn ba trăm dặm dưới lòng đất mới dừng lại.

“May mà mình thông minh, lại chơi được một vố lớn”, Diệp Thành bỏ bao gai xuống, nở nụ cười gian xảo.

Nói rồi hắn dốc hết bảo bối trong bao gai ra, đủ để chất thành một ngọn núi, linh thảo, binh khí, linh đan đều có, thứ nào cũng toả ra thần quang, chiếu sáng vùng đất tăm tối dưới lòng đất này.

Sau đó dưới lòng đất liên tục vang lên những tiếng leng keng.

Tên này chạy tới chạy lui trong đống bảo bối chất đầy như núi, lấy hết linh thảo, linh đan, chỉ để lại đống binh khí.

Tiếp theo, hắn triệu hồi Hỗn Độn Thần Đỉnh, để nó lơ lửng trên đống binh khí.

Phá!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, khí hỗn độn trào ra, độn giáp thiên tự lạc ấn phía trên bắt đầu xoay chuyển, loáng thoáng còn nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen.

Sau khi Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, những binh khí phía dưới đồng thời bị nghiền nát.

Tiếp đó, trong đống binh khí nát vụn liên tục có tia sáng bay ra với những màu sắc khác nhau, đan xen bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút lấy, không ngừng lạc ấn trong đại đỉnh.

Những tia sáng ấy là sự tinh tuý binh tinh của binh khí, Diệp Thành dùng sự tinh tuý của chúng để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Không biết bao lâu sau, rất nhiều binh tinh của binh khí đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu hết.

Ù! Ù! Ù!

Trong lòng đất không ngừng vang lên tiếng rung của Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Giờ phút này nó vô cùng phi thường, nặng nề chất phác tự nhiên, không có sắc màu tươi sáng, không có thần quang chói mắt, cụm từ “không phô trương” chính là để hình dung trạng thái của nó lúc này, nó giống như cao nhân trở lại nguyên trạng, nhìn tưởng bình thưởng nhưng lại đáng sợ và bá đạo.

Làm xong xuôi những chuyện này, Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Hỗn Độn Thần Đỉnh khẽ rung lên, rất nhiều lực huyết mạch bị phong ấn bên trong tuôn ra, từng sợi từng sợi, ánh sáng rực rỡ như dòng thác bảy màu.

Lực huyết mạch của huyết mạch đặc biệt ẩn chứa tinh nguyên mạnh mẽ, là món quà của trời cao, chúng không phải huyết mạch thông thường mà có dung hợp đạo tắc, có chứa sức mạnh bản nguyên của trời đất, là bảo vật vô thượng.

Diệp Thành ngồi dưới Hỗn Độn Thần Đỉnh, áo trên đã rách để lộ làn da màu đồng, lỗ chân lông toàn thân như đang hô hấp, hút lấy tinh hoa của huyết mạch và thải ra cặn của huyết mạch.

Hắn ngồi thiền như một vị tăng già, bất động mặc cho tinh hoa của huyết mạch tôi luyện cơ thể, đạo tắc của huyết mạch hoà vào trong hỗn độn đạo của hắn.

Đây là một bức tranh tuyệt vời, ánh sáng lộng lẫy chiếu sáng lòng đất tối tăm, mây mù bốc lên, sương trắng lượn lờ, từng luồng lực huyết mạch vờn quanh như muốn hồn quy thiên địa nhưng lại bị hút vào cơ thể Diệp Thành.

Lực huyết mạch tiến vào cơ thể như sông biển bao la dâng trào trong cơ thể Diệp Thành, hoà với huyết mạch thánh thể của hắn điều hoà tứ chi bách hài, tôi luyện kỳ kinh bát mạch.

Đến một lúc nào đó, mái tóc trắng không có gió cũng tự bay của hắn dưới sự tôi luyện của lực huyết mạch từng sợi từng sợi trở lại màu đen như ban đầu, buông xoã như thác nước chảy, từng sợi đều loé lên ánh sáng vàng rực rỡ.

Đột nhiên mặt đất rung lên, hiện ra những hình ảnh huyền diệu tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho ngọn núi vắng vẻ này, khiến cho màn đêm đen bớt tẻ nhạt.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.



Diêm La Sơn, trước một đống đổ nát.

Những bóng đen đông nghịt đứng thẳng tắp nhưng đều cúi đầu, không dám thở mạnh, hơn nữa có người còn đang run rẩy.

Huyết Tôn đứng giữa đống đổ nát như bức tượng đài sừng sững không bao giờ sụp đổ, dưới màn đêm đen kịt, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao của ông ta nhanh chóng tụ thành ánh sáng lạnh lẽo và đáng sợ.

“Rốt cuộc là ai?”

Cuối cùng Huyết Tôn cũng lên tiếng, mặt đất nhanh chóng kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí không khí đang bay lên cũng bị đóng thành băng.



Dưới lòng đất của quần sơn, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài sau đó từ từ mở mắt.

Ngay lập tức, hai tia thần mang bắn ra từ mắt hắn, tạo thành hai lỗ thủng lớn trên bức tường đá dưới lòng đất, đó là ngoại tướng của đạo nhưng lại xuất hiện dưới hình dáng thần mang.

Chẳng mấy chốc, thần huy quanh người hắn đã hội tụ vào cơ thể, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao bao la cũng trở lại bình thường, trở thành giếng cổ không một gợn sóng.

Đúng là tạo hoá!

Diệp Thành xoay khớp cổ, rất nhiều lực huyết mạch đã dung hợp với căn nguyên của thánh thể khiến cho hắn có cảm giác như tắm trong gió xuân, có sự thân thiết với đất trời mà trước nay chưa từng có.

Đi thôi!

Tâm trạng Diệp Thành rất tốt, hắn nhảy lên rồi lao ra khỏi mặt đất như một đạo thần quang.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại trước một thành cổ rộng lớn.
Chương 1104: Thiên Táng

Nhìn từ xa thành cổ ấy như một ngọn núi khổng lồ, hùng vĩ, sừng sững trên vùng đất này như một biểu tượng.

Đây chính là thành cổ Thiên Táng.

Rất lâu trước đây toà thành cổ này là một cổ trấn không nổi tiếng lắm, hơn nữa nó cũng không phải tên là thành cổ Thiên Táng.

Tương truyền trước khi Thiên Táng Hoàng lên ngôi hoàng đế, ông ấy đã từng độ hoá người đời ở đây thu hút rất nhiều người tới, rất lâu sau cổ trấn không ngừng phát triển lớn mạnh thành một toà thành cổ, thành cổ Thiên Táng ra đời từ đây.

Còn tại sao Diệp Thành lại tới đây đương nhiên là để điều tra về cái chết của đạo thân.

Cuộc nói chuyện cuối cùng của hắn với đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh chính là ở thành cổ Thiên Táng này, sau khi hắn chết, đến giờ Diệp Thành vẫn chưa thể hoá ra đạo thân nữa.

Trước kia vì chuyện của Hạo Thiên thế gia nên hắn không đi được, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi tới xem, hắn thề phải hoá giải được những nghi vấn trong lòng mình.

Lòng thầm nghĩ vậy, hắn đã bước vào thành cổ Thiên Táng.

Đập vào mắt hắn là một bức tượng đá hình người cao khoảng một trăm trượng, dáng người uy nghiêm, tấm lưng vững chắc như núi, tuy là tượng đá nhưng lại được khắc sống động hệt như người thật, có khí thế nuốt chửng sông núi, nhìn xuống chúng sinh.

Thiên Táng Hoàng!

Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù là tượng đá nhưng trong lòng hắn vẫn rất kính nể.

Đó là vị hoàng đế đã từng thống nhất vùng đất này, trấn áp Quỷ tộc với thủ đoạn thông thiên, truyền thuyết về ông đều là thần thoại.

Nhìn mãi ánh mắt Diệp Thành hơi đờ ra, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi buồn khó hiểu, vị hoàng đế từng tiếng tăm lẫy lừng, tuy truyền thuyết về ông đều là thần thoại nhưng cuối cùng vẫn phải về với cát bụi.

Như Thái Hư Cổ Long đã nói, đây là con đường chinh thiên nực cười mà thê lương, không có ai là người chiến thắng thực sự.

“Nghe nói gì chưa! Để cho các thế gia lớn ở Bắc Sở một lẽ công bằng, Thị Huyết Điện đã giết các chủ của hơn mười phân các đấy”.

Cuối cùng suy nghĩ của Diệp Thành bị lời nói từ tửu lâu cắt ngang.

Hắn từ từ dời mắt khỏi bức tượng đá rồi nhấc chân bước đi.

Thế cục hỗn loạn của Bắc Sở hiện nay chính là điều hắn muốn, hết cách rồi, để tranh thủ thời gian cho Nam Sở xây tường thành, hắn cần phải dùng âm mưu quỷ kế.

Sự thật chứng minh phương pháp của hắn rất thành công, ít nhất cũng có thể khiến cho Thị Huyết Điện và các thế gia lớn ở Bắc Sở có khoảng cách, muốn liên thủ lại trong thời gian ngắn là điều không thể.

Tiếp theo, Diệp Thành liên tục xuất hiện ở từng ngóc ngách trong thành cổ Thiên Táng, tìm kiếm bất cứ manh mối nào mà đạo thân có thể để lại.

Nhưng điều thất vọng là hắn chẳng tìm thấy chút manh mối nào, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là đạo thân đã từng tới đây, còn những gì xảy ra sau đó thì hắn không có manh mối nào cả.

Màn đêm dần trở nên sâu thẳm.

Thành cổ Thiên Táng sầm uất bắt đầu chìm vào im lặng, trên con đường vắng lặng chỉ có vài ba tên say rượu bước đi loạng choạng, thỉnh thoảng lại gào rú vài tiếng như muốn trút đi sự bực dọc trong lòng.

Diệp Thành đã từ bỏ hy vọng, hắn ôm hũ rượu nhàm chán bước đi trên con phố vắng lặng.

Không biết đến lúc nào hắn mới từ từ dừng bước.

Từ xa hắn nhìn thấy dưới bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng có một ông lão lớn tuổi đang cầm cây chổi quét lá rụng dưới chân bức tượng đá, tuy động tác không nhanh nhưng rất kiên nhẫn.

Đế Phạn?

Diệp Thành lẩm bẩm, dù chưa từng thấy mặt nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là ai từ huyết mạch của ông.

Dù Đế Phạn đã rất già nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, đó là huyết mạch của hậu duệ hoàng đế, không thể che giấu được, tu sĩ bình thường có thể không nhận ra nhưng hắn chỉ lướt qua đã có thể nhìn thấu.

Hơi bất ngờ một chút nhưng Diệp Thành cũng không quá sốc.

Đế Phạn là con trai trưởng của Thiên Táng Hoàng, đã bị phong ấn từ hàng chục nghìn năm trước, nhưng dù qua bao thăng trầm của cuộc sống, ông ấy vẫn là con của Thiên Táng Hoàng, bây giờ tảo mộ cho Thiên Táng Hoàng cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng Diệp Thành có thể hiểu tâm trạng của Đế Phạn, phong ấn như một giấc mơ, tỉnh lại đã mấy chục nghìn năm trôi qua, cảm giác như cách mấy đời, đó là sự cô đơn và bàng hoàng của cảnh còn người mất.

Trong vô thức, Diệp Thành di chuyển bước chân, dừng ở nơi cách Đế Phạn ba trượng rồi cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.

Nghe vậy, Đế Phạn dừng lại khẽ quay người, đôi mắt già nua mờ đục hiện lên sự thăng trầm của năm tháng, nụ cười của ông ấm áp hệt như một ông lão bình thường, không có chút sát khí.

Cuối cùng Đế Phạn cũng không nói gì, chậm rãi quay người lại, tay cầm chổi tiếp tục quét lá rụng.

Thấy vậy Diệp Thành định rời đi, nhưng vừa nhấc chân, tim hắn chợt run lên.

Đột nhiên hắn quay đầu, nhìn về một hướng.

Nơi đó tối đen nhưng lại có tiếng bước chân nặng nề, người ngoài nghe sẽ cảm thấy tiếng bước chân này không có gì khác thường, nhưng trong tai của những cao thủ hàng đầu thì tiếng bước chân ấy lại rầm rầm rất lớn.

Diệp Thành bất giác hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm nơi đó.

Hắn không nhìn rõ con đường phía trước nhưng hắn biết người sắp bước ra từ trong bóng tối có sức mạnh lớn nhường nào, từng bước đi đều ẩn chứa khí thế cường hãn khiến hắn ngột ngạt khó thở.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người đó, dáng người cao thẳng, mái tóc đen xoã trên vai, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao khiến người ta nhìn vào không thể thấy đáy.

Quỷ Vương!
Chương 1105: Định mệnh

Quỷ Vương!

Tim Diệp Thành lại run lên, hắn vô thức lùi về sau một bước, hai mắt gần như híp thành một đường, làm sao hắn có thể ngờ được Quỷ Vương vô song lại xuất hiện ở đây.

Quỷ Vương dừng lại, dường như không nhìn thấy hắn và Đế Phạn, chỉ lẳng lặng đứng dưới tượng đá của Thiên Táng Hoàng, không nói lời nào chỉ lặng lẽ đứng đó như một bức tượng đài.

“Ông lại tới rồi”, cuối cùng sự tĩnh lặng bị lời của Đế Phạn phá vỡ, giọng điệu bình thản, ông vẫn tiếp tục quét lá như thể đã biết trước Quỷ Vương sẽ tới thành cổ Thiên Táng.

“Ngươi lại già đi rồi”, đối với lời của Đế Phạn, Quỷ Vương cũng bình thản đáp lại, vẫn lẳng lặng đứng nhìn bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng.

Cuộc nói chuyện của hai người khiến Diệp Thành ở bên cạnh hơi sững sờ.

Một người là con trai trưởng của Thiên Táng Hoàng, một người là kẻ thù của Thiên Táng Hoàng, nhưng cả hai lại nói chuyện bình thản như hai người bạn già lâu năm không gặp, không thể nói là thân thiết nhưng cũng không thể nói là hận thù.

Nhưng sau khi sững sờ, Diệp Thành đã hiểu ra tâm trạng của Quỷ Vương, có lẽ ông ta đến đây để bái tế Thiên Táng Hoàng.

Năm xưa, ông ta và Thiên Táng Hoàng đều là kẻ mạnh vô song ở vùng đất này, tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng lại trân trọng lẫn nhau.

Bây giờ, hoàng đế thông thiên năm xưa đã hoá thành tượng đá, nhưng Quỷ Vương vô song năm xưa lại vẫn còn sống trên thế gian.

Nhìn bức tượng đá của kẻ thù năm xưa sừng sững nơi này, hai mắt Quỷ Vương mờ đi, vẻ mặt có hận thù có hoài niệm như đang nhớ lại mấy chục nghìn năm tranh giành thiên hạ với Thiên Táng Hoàng.

Diệp Thành không đi, tuy Quỷ Vương mạnh nhưng với tu vi của hắn hiện giờ cũng không phải không có khả năng chiến đấu.

Hơn nữa ở đây còn có Đế Phạn, ông ấy là con trai Thiên Táng Hoàng, là người từ mấy chục nghìn năm trước, tu vi đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, tuy không bằng Quỷ Vương nhưng liên thủ với ông ấy chưa chắc đã đánh không lại Quỷ Vương.

Ù!

Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh bất chợt bay ra ngoài trong khi hắn không hề triệu hồi.

Sau đó một ông lão tóc hoa râm bước ra, đứng dưới bức tượng đá.

Lần này không chỉ Đế Phạn mà ngay cả Quỷ Vương cũng đột nhiên quay lại, thân thể hai người đồng thời run lên, nhìn ông lão bước ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ mặt khó tin.

Âu Dương Vương!

Hơi thở của Quỷ Vương trở nên dồn dập, ông ta nhìn chằm chằm ông lão, tâm tư rối loạn.

Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành cũng ngây người, nhìn ông lão bước ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ mặt cực kỳ đặc sắc: “Ông… Ông ấy chính là Âu Dương Vương?”

Nhất thời Diệp Thành cảm thấy không được ổn lắm, nếu Quỷ Vương không nói, hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ người mình cứu ra từ hố đen không gian lại có lai lịch lớn đến vậy.

Âu Dương Vương Sở Hải Thần Binh, thần thoại từ cổ chí kim!

Năm xưa Thiên Táng Hoàng độ kiếp yếu ớt, chính ông ta đã chặn ở Sở Hải, một mình chặn được đại quân cả một điện của Quỷ tộc, chiến tích lẫy lừng như vậy đến giờ vẫn chưa có ai phá được.

Thật kỳ lạ!

Trái tim nhỏ bé của Diệp Thành đập thình thịch, ai có thể ngờ được Âu Dương Vương đã chết lại ở trong đại đỉnh của hắn, mà sao hắn có thể ngờ được trời cao lại cho hắn một bất ngờ lớn thế này.

Nhưng nơi đây không vì sự xuất hiện của Âu Dương Vương mà dậy lên sóng gió.

Quỷ Vương và Đế Phạn nhìn Âu Dương Vương với vẻ mặt phức tạp, trong khi đó Âu Dương Vương lại nhìn tượng đá của Thiên Táng Hoàng với vẻ mặt hoài niệm, trên khuôn mặt già nua hằn rõ dấu vết của năm tháng.

Cảnh tượng như đóng băng tại giờ phút này.

Một người là Quỷ Vương cái thế, một người là Sở Hải Thần Binh, một người là con trai của hoàng đế, có lẽ đây là ba người có mối quan hệ thân thiết nhất với Thiên Táng Hoàng, nhưng đêm nay lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Táng như một vở kịch.

Năm tháng như một lưỡi dao, gặp lại sau bao thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng họ lại phải đối mặt với bức tượng đá lạnh lẽo.

Nhìn họ, Diệp Thành rất biết ý giữ im lặng.

Có lẽ đây là tạo hoá đã được định trước, sắp đặt hắn phải đến thành cổ Thiên Táng, cũng sắp đặt cho Quỷ Vương, Đế Phạn và Âu Dương Vương gặp gỡ ở đây.

Haiz!

Cuối cùng vẫn là Đế Phạn lên tiếng thở dài trước phá vỡ sự yên lặng nơi đây.

Có vẻ đã mệt, ông ta ôm cây chổi run rẩy ngồi dưới bức tượng đá, hai mắt ươn ướt.

“Ta không ngờ ngươi vẫn còn sống đấy”, Quỷ Vương và Âu Dương Vương kề vai nhau, đều ngửa đầu nhìn lên tượng của Thiên Táng Hoàng.

Giọng ông ta hơi khàn, tuy năm đó Âu Dương Vương phá hỏng chuyện lớn của ông ta nhưng trong giọng điệu của ông ta không có lấy chút hận thù, cũng có thể sự hận thù ấy đã tan thành mây khói qua bao thăng trầm của năm tháng.

“Thời đại của chúng ta đã hết rồi”, Âu Dương Vương lên tiếng, giọng điệu đều đều nhưng cũng đầy thăng trầm, mệt mỏi.

“Âu Dương Vương vô song cái thế học được cách thoả hiệp từ khi nào vậy?”, Quỷ Vương lạnh lùng nói.

“Chẳng phải ngươi cũng thế sao? Nếu không cũng không đánh lén Diệp Thành trong biển lôi”, giọng điệu của Âu Dương Vương rất bình tĩnh: “Ngươi thua Thiên Táng Hoàng không chỉ là cơ duyên mà còn là trái tim kẻ mạnh, khi ngươi ra tay với ông ấy đã xác định đó sẽ là niềm sỉ nhục cả đời của ngươi, bởi vì ngươi không buông bỏ được sự cao ngạo của một vị vương”.

“Vậy thì đã sao?”, Quỷ Vương cười dữ tợn, thậm chí có thể nói là điên cuồng, ông ta thấp giọng gầm lên: “Ta không cam, ta là vị vương vô song, kẻ nào cản đường ta đều phải chết”.

Tâm trạng ông ta trở nên bất ổn, khí thế tăng lên trở nên vô cùng cuồng bạo, khí thế kinh thiên của vương giả rất hung hãn.

Bùm! Rầm!

Sau đó mây mù màu máu cuồn cuộn trên hư thiên, điện mang phóng ra, sấm chớp ầm ầm, uy thế kinh thiên khiến thành cổ Thiên Táng cũng phải chấn động, đánh thức không ít người, nhưng những người đó hầu hết đều bị trấn áp không có sức di chuyển.

Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, khí huyết màu vàng tuôn ra ào ào như sóng thuỷ triều, hừng hực như lửa, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nhưng cơn giận của Quỷ Vương nhanh chóng lắng xuống, nó chỉ kéo dài chưa đầy năm giây, đất trời lại bình yên trở lại.

“Đời này nếu gặp nhau trên chiến trường, bản vương nhất định sẽ giết ngươi”, Quỷ Vương chợt xoay người, đến từ bóng đêm, đi cũng về lại bóng đêm.

Điều đáng nói là trước khi đi, ông ta còn nhìn Diệp Thành đang đứng dưới tượng đá, trong đôi mắt đầy tơ máu còn loé lên tia sáng lạnh sắc bén, dường như ông ta cũng đã nhận ra thân phận của hắn.

Thấy vậy, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái của Diệp Thành khởi động, hắn muốn hy sinh thọ nguyên để thi triển Thiên Chiếu, tiêu diệt Quỷ Vương, vì đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng hắn còn chưa phóng ra Thiên Chiếu thì Đế Phạn và Âu Dương Vương đã đồng thời xua tay, thậm chí lời nói cũng giống nhau: “Thiên Chiếu của ngươi không có tác dụng với ông ta”.

Không có tác dụng?

Diệp Thành cau mày, nhưng hắn tin tưởng Đế Phạn và Âu Dương Vương vô điều kiện.

Hắn biết rõ sự bá đạo của Thiên Chiếu nhưng Thiên Chiếu cũng không phải bất khả chiến bại. Nó không có tác dụng với huyết mạch Thần tộc, cũng không có tác dụng với nhất mạch Thái Hư Cổ Long, lần trước khi đối đầu với Pháp Luân Vương, nó cũng dễ dàng bị phá.

Hắn tin Pháp Luân Vương có thể phá Thiên Chiếu, thì Quỷ Vương vô song cũng vậy.

Quỷ Vương rời đi, Âu Dương Vương cũng lẳng lặng quay người nhưng hướng đi của ông ngược lại với Quỷ Vương, năm xưa họ đối lập, bây giờ cũng vẫn không phải người cùng chung một đường.

Tiền bối!

Diệp Thành vội vàng bước lên phía trước, ngập ngừng nhìn Âu Dương Vương: “Người… đi đâu vậy?”

“Về nhà xem thế nào”, Âu Dương Vương nở nụ cười ôn hoà nhưng bóng lưng hơi còng, giống như người già tuổi xế chiều, ông lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

Bây giờ dưới bức tượng của Thiên Táng Hoàng chỉ còn lại Đế Phạn và Diệp Thành.

Đế Phạn vẫn ngồi đó, ôm cây chổi không nói lời nào.

Mà Diệp Thành thì lại khá bồn chồn, có lẽ là cảm khái, cảm khái chuyện xảy ra đêm nay rất không chân thực.

Cuối cùng hắn cũng cất bước, muốn nói lời từ biệt với Đế Phạn nhưng cuối cùng vẫn không quấy rầy ông.

“Người giết đạo thân của ngươi là một nữ tử tóc trắng”, Diệp Thành vừa bước đi thì nghe thấy Đế Phạn khẽ nói sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK