Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Âm Dương dung hợp, Đan Tổ Long Hồn

“Dung hợp cho ta”, Diệp Thành lại hét lên lần nữa trong tiếng bàn tán của mọi người, sau đó hắn phun ra một ngụm máu.

Tuy nhiên nỗ lực của hắn lại thất bại, mặc dù hai viên đan dược đều là đan dược kéo dài tuổi thọ nhưng chúng lại tự bài xích lẫn nhau, vừa va vào đã tự bật ra.

“Âm Dương giao hoà”, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Âm Dương giao hoà?” sự tỉnh táo còn lại duy nhất của Diệp Thành khiến hắn bất giác lẩm bẩm.

Đột nhiên hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cố gắng đứng vững, sau đó hai tay vung lên theo một quỹ đạo nào đó, động tác chậm rãi, khá giống đánh Thái Cực Quyền.

“Thái Cực chia làm hai, Âm và Dương; Âm và Dương từ hai hoà làm một, Thái Cực”.

“Tay trái là Âm, tay phải là Dương”.

“Lửa Dương tay trái, lửa Âm tay phải”.

“Tục mệnh là Âm, thọ nguyên là Dương”.

Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi múa tay.

Mà khi hai tay hắn đánh quyền, Tiên Hoả được khống chế trong hai tay cũng chuyển động theo, đan dược được Tiên Hoả bao quanh cũng chuyển động.

Đột nhiên, một Thái Cực được hình thành xung quanh Diệp Thành, mà Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân lại giống hai điểm trong Thái cực Âm Dương, Âm Dương tương sinh lại tương khắc.

“Ôi… Ôi trời ơi, hắn làm gì vậy?”, phía Vi Văn Trác ở dưới trợn tròn mắt, với tầm nhìn của họ rất thì khó để giải thích những điều này.

“Chuyện… Chuyện gì thế này, sao còn luyện Thái Cực Quyền vậy?”

“Cách luyện đan kiểu mới à?”

“Từ Phúc! Đồ nhi của ngươi đang làm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hỏi.

“Ai… Ai biết chứ?”, Từ Phúc há hốc miệng.

“Kỳ diệu, kỳ diệu, thật sự kỳ diệu!”, Diệp Thành không nhịn được cảm thán: “Thái cực Âm Dương, hay, rất hay”.

“Thái cực Âm Dương, Tục Mệnh Thọ Nguyên, dung hoà”, cuối cùng trên vân đài vang lên tiếng hô của Diệp Thành.

Mọi người chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lại, hai tay đang vung từ từ thu lại, cuối cùng áp hai lòng bàn tay vào nhau.

Mà khi hai tay hắn chắp lại, Thái cực Âm Dương lấy hắn làm trung tâm cũng biến mất, mặc dù Thái cực Âm Dương biến mất nhưng Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân đã tự tiến lại gần, thật sự dung hợp với nhau.

“Thật… Thật sự dung hợp được rồi”, tất cả mọi người đều thẫn thờ.

“Làm… Làm vậy cũng… cũng được sao?”

“Diệp Thành, con đã vượt qua người làm sư phụ là ta rồi”, Từ Phúc ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nhưng lại nở nụ cười thật tươi.

“Tiểu tử, con đã tạo ra tiên hà mới trong giới luyện đan”, Đan Thần nở nụ cười sảng khoái, ông ta già nua nhưng khi nhìn vào không trung lại như trong nháy mắt trẻ ra vài tuổi.

Đùng!

Một âm thanh lớn vang lên, sau khi Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân dung hợp đã bắn ra thần quang màu xanh tím, bay thẳng lên bầu trời, xuyên qua hư không, cực kỳ chói mắt.

Ngay lập tức sắc trời thay đổi, mây đen bao phủ, trời đất trong phút chốc trở nên tối om.

“Sao… Sao tự nhiên trời lại tối?”, mọi người vô thức ngửa đầu nhìn lên trời.

Gầm!

Đột nhiên tiếng rồng gầm đáng sợ vang lên, chấn động cả đất trời, một đạo long hồn hư ảo bay lượn từ trên trời xuống, cơ thể con rồng khoẻ mạnh mà khổng lồ, tiếng gầm vang dội thể hiện sự bể dâu phủ đầy bụi theo năm tháng.

Nó thật sự quá to lớn, con người ở trước mặt nó chỉ nhỏ như châu chấu.

Giờ phút này tất cả mọi người đều nhìn lên hư không, vẻ mặt họ đều trở nên sợ hãi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng đôi đồng tử cũng co lại chỉ còn cỡ đầu mũi kim.

“Đan… Đan Tổ Long Hồn”, Đan Thần há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

“Không… Không ngờ lại là Đan Tổ Long Hồn”, rất nhiều lão bối luyện đan sư đều hoá đá.

“Đây… Đây là Đan… Đan Tổ Long Hồn mà chỉ người nào nghịch thiên phá được ràng buộc mới có thể dẫn ra sao?”

“Sao có thể, sao có thể?”, trên vân đài, Huyết Đồng gào thét dữ dội, long hồn khổng lồ cực kỳ chói mắt trong mắt hắn, chỉ một điều này thôi cũng đủ chứng minh hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.

“Thật sự muốn ta phải ngửa đầu nhìn lên thì ngươi mới chịu dừng sao?”, Huyền Nữ ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn lên hư không, nở nụ cười tự giễu, sự phức tạp trong đôi mắt đẹp khiến vẻ kiêu ngạo của cô ta lại một lần nữa bị chà đạp.

“Đó… Đó là gì vậy?”, người thảng thốt nhất ở đây vẫn là Diệp Thành, hắn cũng ngơ ngác nhìn lên hư không, không ngờ sau khi dung hợp thành công đan dược lại dẫn ra linh hồn hình rồng to lớn thế này.

Chỉ là hắn nào biết đó là Đan Tổ Long Hồn, là sự vinh quang lớn nhất mà luyện đan sư theo đuổi suốt cuộc đời.

Theo truyền thuyết từ thời xa xưa, Đan Tổ Long Hồn chính là Đan Chi Hồn, là long hồn được hình thành bởi Đan Chi Ý Chí.

Đan Tổ Long Hồn mới chỉ xuất hiện một lần trong lịch sử giới luyện đan. Long hồn xuất hiện khi Đan Tổ luyện ra đan dược, chỉ đan dược nào nghịch thiên phá được rang buộc mới có thể xuất hiện, không phân biệt đan dược mấy vân, chỉ xem bản thân đan dược có nghịch thiên hay không.

Tương truyền, năm xưa Đan Tổ dẫn ra Đan Chi Long Hồn, mà Đan Chi Long Hồn ấy đã đồng hành cùng ông trong suốt cuộc đời, cho đến khi ông chết nó mới tan biến trong đất trời, người đời sau gọi Đan Chi Long Hồn ấy là Đan Tổ Long Hồn.

Đến ngay cả Đan Vương ngày trước cũng không dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, có thể thấy dẫn được Đan Tổ Long Hồn khó như thế nào.

“Bái kiến Đan Tổ”, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Đan Thần đã quỳ một gối xuống.

“Bái kiến Đan Tổ”, tiếp đó tiếng hô của mọi người như đợt sóng thuỷ triều, phàm là luyện đan sư thì đều quỳ trên đất như Đan Thần, họ coi Đan Tổ Long Hồn là Đan Tổ, đây là sự kính trọng của đời sau đối với Đan Tổ.

“Mẹ kiếp”, bên này lão già Gia Cát Vũ thấy Từ Phúc quỳ xuống thì lại liếc nhìn đi nơi khác, tất cả mọi người đều quỳ khiến lão ta thấy mình hơi khác người.

“Gia gia, chúng ta có quỳ không ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du đều nhìn lão già Gia Cát Vũ.

“Các con muốn quỳ thì quỳ, dù sao ta cũng không quỳ”, lão già Gia Cát Vũ ho khan: “Ta không phải luyện đan sư, họ quỳ vì đó là tổ tiên giới luyện đan của họ, liên quan gì đến ta?”

“Cũng đúng!”

“Thánh nữ”, lão già áo xám nhìn nơi khác rồi mới nhìn sang Cơ Tuyết Băng.

“Đan Tổ Long Hồn”, Cơ Tuyết Băng ngước mắt lên nhìn Đan Tổ Long Hồn khổng lồ: “Đó là Đan Chi Hồn, Đan Chi Ý Chí, chúng ta tu đạo đi trên con đường nghịch thiên, trái lại với ý chí của trời, kính trọng là được rồi, không cần phải quỳ trước nó”.

Nói rồi cô ta vuốt tay áo, đạp ra sức mạnh huyền diệu rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía lối ra, trước khi đi còn quay lại nhìn Diệp Thành trên vân đài: “Hạo Thiên Trần Dạ, ngươi là người thứ hai khiến ta phải kinh ngạc cảm thán”.

Sau đó cô ta quay người đi ra khỏi hội trường, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Trên vân đài, nhìn mọi người đang quỳ, ánh mắt đờ đẫn của Diệp Thành một lần nữa hướng về phía Đan Tổ Long Hồn khổng lồ.

“Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”, Diệp Thành lẩm bẩm, định đưa tay ra sờ nhưng vừa mới vươn tay ra đã thấy chân mềm nhũn khiến hắn đứng không vững.

Sau đó hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn ngã nhào ra.

Gầm!

Đan Tổ Long Hồn khổng lồ bay từ trên trời xuống, há miệng phun ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Thành, sau đó nó xoay tròn lấy Diệp Thành làm trung tâm, không rời nửa bước như đang bảo vệ Diệp Thành vậy.

Thấy thế, Đan Thần và những người khác đồng loạt đứng dậy, bước vào hư không, lên tới vân đài đưa hắn rời khỏi đây.

Mà Đan Tổ Long Hồn khổng lồ cũng nhập vào đầu mày Diệp Thành rồi biến mất.

Mặc dù bọn họ đã rời đi nhưng hội trường rộng lớn lại im lặng trong một thời gian rất dài.

Mọi người vẫn giữ nguyên tư thế nhìn trời, hôm nay họ đã được thấy quá nhiều điều không tưởng tượng nổi. Một luyện đan sư có linh hồn ở cảnh giới Huyền mà lại phá vỡ được ràng buộc luyện ra linh đan bốn vân, hơn nữa còn luyện một lúc hai viên và dung hợp được chúng thành một, còn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn mà trong lịch sử của giới luyện đan chỉ Đan Tổ mới có thể dẫn ra.

“Hắn chính là Đan Khôi của năm nay rồi”, rất lâu sau mới có lão bối luyện đan sư lên tiếng.

“Thiên phú luyện đan của hắn đã vượt qua cả Đan Vương, có thể sánh với Đan Tổ năm đó!”

“Đúng là người tài có từ đời này sang đời khác, chúng ta thật sự già rồi”.

“A…”, trên vân đài, Huyết Đồng đã hồi phục lại từ sau cơn chấn động, hắn gào thét dữ tợn.

Trong lần đấu đan này, không cần Đan Thần công bố kết quả thì hắn cũng đã thua, so với Đan Tổ Long Hồn thì Tứ Đạo Đan Hồn của hắn chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng, không thể so sánh.

“Sư tỷ, đi thôi, đi thôi”, Lạc Hi đã chạy lên vân đài, kéo Huyền Nữ còn đang ngơ ngác đi.

Lúc này Huyền Nữ mới phản ứng lại, vội vàng đi về phía Đan phủ, trên mặt rõ vẻ tự giễu.
Chương 352: Linh hồn ở cấp Địa

Đan phủ, Đan Thành.

Lúc này cửa phủ đệ chật ních người, hầu như đều là luyện đan sư.

Đại hội đấu đan kết thúc, theo lý mà nói họ cũng nên ra về, nhưng chỉ vì Diệp Thành mà mọi người đều tụ tập lại.

Nhưng từ khi Đan Thần đưa Diệp Thành vào Đan phủ, ông đã phong bế phủ đệ luôn, dù ngươi có tu vi thế nào, dù trình độ luyện đan của ngươi cao đến đâu, dù danh tiếng của ngươi nổi đến mức nào, dù gia cảnh ngươi hùng hậu đến mấy cũng đều bị chặn ngoài cửa Đan phủ.

“Gia gia, hắn không sao chứ?”, trong đám đông, Bích Du và Thượng Quan Ngọc Nhi lo lắng nhìn vào Đan phủ.

“Không sao, không sao”, lão già Gia Cát Vũ ung dung nhấp một ngụm rượu, xua tay rất tuỳ ý: “Đây là Đan phủ, tiểu tử đó xuất sắc như vậy, Đan Thần sẽ để nó có mệnh hệ gì sao?”

“Chỉ là sử dụng linh hồn lực nhiều quá thôi, chắc không sao đâu”, mặc dù Từ Phúc nói vậy nhưng trong mắt ông ta vẫn không giấu được vẻ lo lắng, cho tới giờ ông ta vẫn chưa tiết lộ thân phận thật sự của Diệp Thành cho Đan Thần.

Nói cách khác, ông ta chưa bao giờ có ý định để lộ thân phận của Diệp Thành, kể cả đến lúc này.

Thiên phú tu luyện và thiên phú luyện đan của Diệp Thành thật sự quá cao, cao đến mức khiến người khác phải kiêng kỵ. Người như vậy chắc chắn sẽ bị các thế lực thù địch nhắm tới, che giấu thân phận thật của hắn là một cách biến tướng để bảo vệ hắn, cũng là bảo vệ Hằng Nhạc.

“Hạo Thiên Trần Dạ, hãy để cái tên này thay con nhận lấy sự vinh quang tối cao này đi!”, Từ Phúc hít một hơi thật sâu.

Lúc này ông lại thấy khá may mắn vì sự nhầm lẫn ma xui quỷ khiến của Diệp Thành có liên quan đến Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở, như vậy mục tiêu của mọi người sẽ chuyển đến thế gia đó, mà Diệp Thành sẽ không bị người khác nhằm vào.

“Tiểu tử, con đường của con còn rất dài”, Từ Phúc lẩm bẩm: “Đến khi thật sự đạt đến đỉnh phong thì vinh quang thuộc về con chắc chắn cũng không ít”.

“Lần này về phải xem xét lại mối quan hệ với Hạo Thiên thế gia thôi”, trong đám người, có người vuốt râu nói với vẻ ẩn ý sâu xa.

“Không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn còn có một nhi tử xuất sắc thế này, thật không ngờ đấy!”

“Tốt nhất vẫn nên xoa dịu mối quan hệ với Hạo Thiên thế gia thì hơn”, một cao thủ lớn tuổi hít sâu một hơi rồi nói: “Có nhi tử xuất sắc thế này, chắc chắn hắn sẽ vượt qua Đan Vương, sánh vai với Đan Tổ, người như vậy tốt nhất nên kết bạn, không nên kết thù”.

Đương nhiên không phải ai cũng nghĩ như vậy, trong mắt những người thuộc gia tộc có thù oán với Hạo Thiên thế gia đều loé lên ánh nhìn bất định: “Kết bạn được là tốt nhất, nhưng nếu không thể làm bạn vậy thì Hạo Thiên Trần Dạ nhất định phải chết”.

“Ta nói này, trước đây ngươi thật sự chưa từng gặp Hạo Thiên Trần Dạ sao?”, trong đám người, mấy tên phía Vi Văn Trác đồng loạt nhìn Thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch.

“Chưa”, Từ Nặc Nghiên lắc đầu: “Ta rất chắc chắn, sư phụ ta cũng chính là vợ của Hạo Thiên Huyền Chấn chưa từng sinh con trai, càng chưa nghe mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt nói có đệ đệ hay ca ca bao giờ”.

“Thật kỳ lạ”, Ly Chương gãi đầu, đầu hắn đầy dấu chấm hỏi.

“Theo ta thấy có lẽ là thời niên thiếu Hạo Thiên Huyền Chấn trăng hoa, chính ông ta cũng không biết nữ nhân nào đã sinh cho mình một nhi tử xuất sắc thế này”, Trần Vinh Vân xoa cằm.

“Cũng có một khả năng khác”, Vi Văn Trác trầm ngâm: “Đó là Hạo Thiên Huyền Chấn đã biết sự tồn tại của Hạo Thiên Trần Dạ từ rất lâu rồi, nhưng ông ta đưa hắn đến một nơi bí mật để tu hành, che mắt người đời”.

“Các ngươi cứ suy đoán như vậy có ý nghĩa gì không?”, Từ Nặc Nghiên liếc nhìn ba người: “Sau này gặp hỏi thẳng luôn chẳng phải sẽ biết sao?”

Lúc này, ở một nơi sâu trong Đan phủ, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trong Linh Hải.

Linh Hải này rất kỳ lạ, không có linh dịch như Ngọc Linh Trì mà được ngưng tụ từ rất nhiều sức mạnh bí ẩn, khi đến gần và cảm nhận sẽ thấy đó là Linh Hải được tụ thành từ sức mạnh linh hồn.

Giờ phút này, sức mạnh linh hồn trong Linh Hải đang không ngừng chảy vào đầu mày Diệp Thành, giúp hắn bồi dưỡng linh hồn.

Đan Thần đứng im bên cạnh Linh Hải.

Ngoài ông ta ra còn có chín trưởng lão khác của Đan Thành, ai cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên.

“Đan Thần, ông nhìn xa trông rộng thật đấy! Nếu ông không nhận hắn làm đệ tử ký danh thì danh dự của Đan Thành chúng ta thật sự sẽ mất sạch”, một trưởng lão mỉm cười bảo.

Nghe vậy Đan Thần phất nhẹ tay, nói với vẻ hơi ái ngại: “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta chưa từng nghĩ sẽ nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành, nếu Lạc Hi không nũng nịu cầu xin thì ta cũng không để hắn làm đệ tử ký danh”.

“Nói như vậy thì đúng là tạo hoá tình cờ rồi!”, một trưởng lão khác cảm thán.

“May nhờ có Lạc Hi nũng nịu cầu xin nên tiểu tử này mới trở thành một nửa đệ tử của Đan Thành, hắn được là Đan Khôi, danh dự của Đan Thành chúng ta cũng miễn cưỡng giữ được”.

“Đúng là như vậy”, nữ trưởng lão tóc bạc nở nụ cười: “Nếu hắn không có quan hệ gì với Đan Thành thì Đan Thành chúng ta thật sự đã trở thành trò cười cho cả Đại Sở, Huyền Nữ không chỉ thua Huyết Đồng mà còn thua cả hắn, không cần nghĩ cũng biết”.

“Ta vẫn không thể tin được, linh hồn cảnh giới Huyền không chỉ phá vỡ được ràng buộc mà còn luyện được hai viên đan dược trong cùng một lư, mà lại còn có thể hợp nhất. Quan trọng nhất là đan dược của hắn đã dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn”.

“Hắn đã vượt qua Đan Vương, có thể so sánh với Đan Tổ rồi”.

“Ta đề nghị sau khi hắn tỉnh lại hãy nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành”, một trưởng lão lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn những người còn lại.

“Nhưng hắn đã là đệ tử của môn phái khác rồi”.

“Có thể vì hắn mà thay đổi quy tắc mà!”, nữ trưởng lão tóc trắng mỉm cười: “Chúng ta đều biết tiềm lực của hắn, ta hy vọng hắn sẽ là thành chủ tiếp theo của Đan Thành. So với Huyền Nữ, ta càng coi trọng hắn hơn”.

“Vấn đề này chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói”, Đan Thần cười hiền hoà.

“Hự…”, trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, vẻ mặt hắn vẫn đầy đau đớn, vì sử dụng linh hồn lực nhiều quá khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.

Tuy nhiên được sức mạnh linh hồn trong Linh Hải trút vào liên tục nên cơn đau trong đầu hắn nhanh chóng tiêu tan, linh hồn lực bị sử dụng quá độ cũng nhanh chóng được bổ sung, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần có huyết sắc trở lại.

Ục!

Không biết đến lúc nào, một âm thanh vang lên dứt khoát.

Hế?

Mấy người phía Đan Thần đứng cạnh Linh Hải ồ lên: “Linh hồn thăng cấp rồi”.

Chẳng bao lâu Linh Hải cuộn lên, sức mạnh linh hồn có thể nhìn thấy bằng mắt thường hoà vào cơ thể Diệp Thành, cơ thể hắn như một cái động không đáy, điên cuồng tiếp nhận.

Diệp Thành dường như đã vào một trạng thái kỳ diệu.

Linh hồn hắn như đã rời khỏi cơ thể, bị cuốn vào một ý cảnh huyền diệu, khi linh hồn hắn tiến cấp lên cảnh giới Huyền cũng từng có cảm giác này.

Giống như lần đó, hắn nhìn thấy một thế giới phồn vinh: hương hoa thơm ngát, chim muông rít rít, chồi non hé nở, nụ hoa chực chờ bung ra, vạn vật sinh sôi nảy nở.

Chẳng mấy chốc ý cảnh thay đổi, cuồng phong thét gào, những cây cổ thụ xanh um tươi tốt đã thành lá úa vàng, cành cây bắt đầu khô héo, bức tranh cả thế giới được tô điểm bởi những chiếc lá rụng.

Thế rồi đất khô cằn cỗi, những cành lá cuối cùng trên cây cổ thụ cũng rụng xuống, gió lạnh cắt da, hoa tuyết bay rợp trời, thế giới được phủ lên một lớp áo trắng thinh khôi.

Đây là luân hồi, luân chuyển không ngừng, thế giới ý cảnh như c bánh xe khổng lồ, luân chuyển theo năm tháng, luân hồi trong sinh tử.

Diệp Thành ở trong ý cảnh, chứng kiến sinh linh sinh sôi và suy kiệt, thế giới luân phiên giống như đứa trẻ sơ sinh đến lúc trở thành lão nhân, trải qua một đời, cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Sau đó thế giới vẫn thay đổi, sinh linh sinh sôi nảy nở liên tục, mang lại cho thế giới một dấu ấn không thể xoá nhoà.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong ý cảnh huyền diệu, hắn nhìn thấy đại dương mênh mông, thảo nguyên rộng lớn, trời xanh bao la, và cũng cảm nhận được sự hào hùng của cự nhạc.

“Sức mạnh thiên địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, quanh quẩn trong ý cảnh, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa thần bí vừa uy lực.

Chỉ là sức mạnh thiên địa ấy quá mơ hồ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, một khi biến mất sẽ rất khó nắm bắt.
Chương 353: Thần Hải

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Ở cửa Đan phủ vẫn còn rất nhiều luyện đan sư, nhưng h hết mọi người đều đã đi về nhà trọ.

Mấy người phía Từ Phúc cũng tạm thời rời đi, Diệp Thành ở Đan phủ an toàn hơn bất cứ nơi nào ở Đại Sở. Có mấy người phía Đan Thần ở đó, họ không phải lo lắng cho an nguy của Diệp Thành, cũng không lo lắng về thương thế linh hồn của hắn.

Đêm nay đã định là đêm không ngủ của rất nhiều người.

Tại sao lại vậy? Còn không phải vì Diệp Thành giành được vị trí đứng đầu sao?

Giờ phút này, những người tới sòng bạc đặt cược đều đã lấy nước mắt rửa mặt, phần lớn họ đều đặt cược Huyết Đồng và Huyền Nữ giành giải nhất, họ cũng luôn nghĩ Đan Khôi sẽ là một trong hai người đó, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Hạo Thiên Trần Dạ, hơn nữa còn giành mất ngôi Đan Khôi.

Đúng như ông già kia nói, cược đúng thì giàu sau một đêm không phải mơ, cược sai thì khuynh gia bại sản trong một đêm cũng không phải không thể.

Giờ thì hay rồi, ngay khi đại hội đấu đan kết thúc, hầu như những người đặt cược đều đã hoàn toàn trở lại thời kỳ trước giải phóng.

“Lão Lăng, bây giờ ông còn nghi ngờ quyết định hôm qua của ta không?”, trong phòng Thiên Tử ở lầu ba sòng bạc, Lăng Tiêu cầm bầu rượu, vừa uống vừa nhìn về phía Đan phủ xa xa, nở nụ cười rất ôn hoà.

“Thiếu chủ anh minh!”, lão già tóc đen tặc lưỡi cảm thán: “Thật sự khiến ta kinh ngạc!”

“Lần đặt cược này, tất cả chỉ để làm lợi cho hắn”, Lăng Tiêu không khỏi day đầu mày.

“Đúng thế”, lão già tóc đen ho khan: “Chỉ có một mình Hạo Thiên Trần Dạ đặt cược hắn sẽ giành Đan Khôi, tỷ lệ cược từ một cược một trăm tăng lên một cược năm trăm, đặt cược mười nghìn, được những năm triệu!”

“Năm triệu cũng phải đưa!”, Lăng Tiêu mỉm cười: “So với linh thạch, ta càng coi trọng hắn hơn! Truyền tin cho gia tộc đi, bảo phụ thân tiếp xúc nhiều hơn với Hạo Thiên thế gia!”

“Vâng”.

Trong Đan phủ, ở cửa vào Địa Cung có hai bóng dáng xinh đẹp vẫn đứng đó, một người như mỹ nhân băng giá, một người lại hồn nhiên như trẻ thơ.

“Sư tỷ, sao mấy ông già đó vẫn chưa ra?”, Lạc Hi đi qua đi lại, thi thoảng còn thò đầu nhìn vào trong: “Không phải Trần Dạ sư huynh xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Có mấy người phía sư tôn ở đó, sao có thể để hắn xảy ra chuyện gì?”, Huyền Nữ nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Hi.

Không biết vì sao, nhìn tiểu sư muội của mình, cô ta lại bất giác mím môi, ánh mắt phức tạp, nụ cười bên khoé miệng mang theo vẻ tự giễu.

Với cô ta mà nói, đây lại là một sự châm chọc.

Đều là đồ đệ của Đan Thần, cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, thuật luyện đan gần như là bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ, mà Lạc Hi lại kém xa cô ta.

Nhưng xét về nhãn giới thì người làm sư tỷ là cô ta lại kém Lạc Hi không chỉ một chút, người cô ta không coi trọng thì sư muội lại cực kỳ coi trọng, hơn nữa sự thật chứng minh, Lạc Hi đã đúng, người cô ta không coi trọng đã đạp đổ mọi sự kiêu ngạo của cô ta.

Đột nhiên Huyền Nữ lại nở nụ cười tự giễu.

Lúc này, trong Địa Cung, mấy người phía Đan Thần đã ngồi lại cùng nhau, mọi người đều nhìn viên đan dược trong tay Đan Thần.

Đó là viên đan dược phát ra ánh sáng xanh tím, cũng chính là viên đan dược sau khi Diệp Thành dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân.

Viên đan dược này rất phi phàm, bao quanh nó là hai luồng khí tức, một xanh một tím, tản ra đan khí dồi dào, mặc dù viên đan dược này đã phá được ràng buộc nhưng vẫn là linh đan bốn vân, có điều đan vân của nó lại chói loá dị thường.

“Đan dược sau khi dung hợp Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân quả nhiên phi thường!”, Đan Thần ngạc nhiên thốt lên.

“Tiểu tử này đã tạo ra một tiên hà mới!”, một trưởng lão cảm thán.

“Không biết có phải bất cứ hai loại đan dược nào cũng có thể dung hợp với nhau không”, một vị trưởng lão khác trầm ngâm suy nghĩ: “Lần này về ta nghĩ mình phải bế quan ẩn tu, nâng cao thuật luyện đan, hắn đã cho ta rất nhiều cảm hứng!”

“Chúng ta thật sự già rồi!”, nữ trưởng lão tóc bạc cười nhẹ, bất giác nhìn về Linh Hải cách đó không xa.

Trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn chưa mở mắt.

Lúc này hắn đã ở trong một thế giới sương trắng mờ mịt, Đan Tổ Long Hồn đang bay lượn bên trong, thế giới này rất lớn, Đan Tổ Long Hồn khổng lồ như thế cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn Đan Tổ Long Hồn nhưng không nhận được câu trả lời.

“Là Thần Hải của ngươi”, mặc dù Đan Tổ Long Hồn không trả lời, nhưng giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong thế giới này.

“Thần Hải?”, Diệp Thành sửng sốt, sau đó gãi đầu: “Thần Hải là gì?”

“Thần Hải là thế giới ý thức của ngươi”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Thần Hải được tiến hoá từ tâm trí của ngươi, cũng như chân khí tiến hoá thành linh lực, đan điền tiến hoá thành Đan Hải, sau này nếu ngươi ngưng tụ được Nguyên Thần thì Nguyên Thần sẽ tồn tại trong Thần Hải, Thần Hải Nguyên Thần không tan vỡ thì ngươi sẽ không chết”.

“Thần kỳ vậy, có phải ai cũng có Thần Hải không?”

“Câu hỏi này của ngươi đúng là ngu ngốc”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm chín phần phân thân của Diệp Thành: “Vấn đề này phải dựa vào tu vi, giống như tới cảnh giới Chân Dương mới có thể tôi luyện linh lực, cảnh giới Không Minh mới có thể mở được Đan Hải, mà Thần Hải này cần tu vi đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên mới mở được. Đương nhiên cũng có vài trường hợp khác mở được Thần Hải trước khi đạt cảnh giới Chuẩn Thiên, giống như ngươi ở cảnh giới Ngưng Khí đã mở được Đan Hải vậy”.

“Hoá ra là vậy!”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Ta phát hiện ta lại có thể huênh hoang rồi”.

“Có Thần Hải thì sẽ có thần thức”, Thái Hư Cổ Long lại giải thích: “Còn thần thức thì rất dễ hiểu, nó là thể tiến hoá của cảm tri lực (khả năng nhận biết và cảm nhận), phạm vi tìm kiếm và phát hiện của nó rộng hơn cảm tri lực, cũng chỉ người khai mở được Thần Hải mới có tư cách ngưng tụ thần thức”.

“Ta iểu rồi”, Diệp Thành lại cười sung sướng.

“Tất cả những thứ này đều do Đan Tổ Long Hồn mà ngươi dẫn ra mang lại”, Thái Hư Cổ Long lại thong dong nói: “Là nó giúp ngươi mở ra Thần Hải”.

Nói đến Đan Tổ Long Hồn, Diệp Thành lại vội vàng hỏi: “Long gia, rốt cuộc Đan Tổ Long Hồn là thế nào? Có lợi hại không?”

“Ngay cả Đan Thần cũng phải quỳ trước nó, ngươi nghĩ có lợi hại không?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phần phân thân của Diệp Thành, chậm rãi lên tiếng: “Theo định nghĩa của ta thì nó là Đan Chi Hồn, đương nhiên cũng có thể nói là Đan Chi Ý Chí, chỉ viên đan dược nào nghịch thiên phá được trói buộc mới có thể dẫn ra Đan Chi Long Hồn, đây là sự công nhận của đan dược, cũng là một loại công nhận của luyện đan sư”.

“Vậy Đan Tổ Long Hồn và linh hồn của Thái Hư Cổ Long các ngươi có gì khác nhau không?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long giải thích tiếp: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long là long hồn thực sự, Đan Tổ Long Hồn chỉ là linh hồn của Đan Chi Ý Chí, chẳng qua là nó xuất hiện dưới hình dáng rồng mà thôi”.

“Vậy linh hồn của Thái Hư Cổ Long hay Đan Tổ Long Hồn lợi hại hơn?”, Diệp Thành xoa tay cười xoà.

“Mẹ kiếp, cái này có thể so sánh được sao?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Đã nói Đan Tổ Long Hồn chỉ là đan hồn, không phải long hồn thật sự, nó có thể so sánh với linh hồn Thái Hư Cổ Long sao?”

“Là ta nghĩ nhiều quá rồi”, Diệp Thành gãi đầu cười ngượng.

“Dù nó không lợi hại bằng linh hồn Thái Hư Cổ Long, nhưng nó cũng rất đáng sợ”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Nó khác với chúng ta, chúng ta có suy nghĩ độc lập còn nó chỉ là đan hồn của ý chí, nhưng ngươi đừng coi thường nó, sau này ngươi sẽ dần khám phá ra sự độc đáo của nó”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn Đan Tổ Long Hồn rồi ra khỏi Thần Hải.
Chương 354: Xin lỗi

Trong linh hải, khi Diệp Thành từ từ mở mắt ra thì hai luồng ánh sáng sắc lạnh cứ thế bắn ra khỏi đôi mắt, còn đôi mắt hắn theo đó mà xa xăm hơn.

Tỉnh rồi!

Thấy Diệp Thành tỉnh lại, mấy người phía Đan Thần cũng bắt đầu quây quần lại. Thấy thế, Diệp Thành lật người nhảy ra khỏi linh hải, hắn cung kính hành lễ với mấy người phía Đan Thần: “Vãn bối Hạo Thiên Trần Dạ xin chào các chư vị tiền bối”.

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ”, một lão già tóc bạc lập tức đi tới vỗ vai Diệp Thành, có lẽ vì quá kích động nên ông ta suýt nữa khiến Diệp Thành ngã ra: “Tiểu tử, ngươi được lắm”.

“Tiền…tiền bối quá khen ạ”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn bất giác xoa bờ vai.

“Hậu sinh khả uý mà”, Đan Thần cũng đi tới mỉm cười ôn hoà, ông ta lấy ra viên Tục Mệnh Thọ Nguyên Đan mà Diệp Thành luyện ra đưa cho hắn.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, vuốt ve viên đan dược ánh lên sắc xanh tím kia, lòng chợt thổn thức, cũng vì nó mà hắn đã phải liều mạng.

“Con nghỉ ngơi đi”, Đan Thần cười nói: “Có quá nhiều người muốn gặp con, ngày mai Đan Thành sẽ phá lệ tổ chức yến tiệc chúc mừng con”.

“Vì con mà phá lệ sao ạ? Tiền bối, chắc không cần đâu ạ”, Diệp Thành ho hắng.

“Cần chứ, cần chứ”, ở bên lại có lão già mỉm cười vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đã thay Đan Thành bảo vệ danh dự, làm vậy cũng là nên mà”.

“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành vội gật đầu như thể nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn Đan Thần rồi bất giác gãi đầu, cười nói: “Tiền bối, con nghe nói ba người đứng đầu có thể vào Vạn Thuật Bảo Điển, không biết bao giờ con mới có thể vào trong đó ạ?”

Đan Thần đáp lời: “Con nghỉ ngơi trước đã, sau buổi chúc mừng ngày mai ta sẽ đích thân dẫn con đi”.

“Buổi tiệc chúc mừng, Đan Thần, ông muốn giành lấy phong hiệu cho hắn phải không?”, nhìn bóng người Diệp Thành chạy đi, một lão già mặc y phục trắng nhìn sang Đan Thần và lên tiếng.

“Hắn xứng với phong hiệu”, Đan Thần cười nói.

Phía này, Diệp Thành đã chạy ra khỏi địa cung.

“Trần Dạ ca ca, huynh giỏi thật đấy”, vừa ra khỏi địa cung, Lạc Hi đã đứng ở cửa nhảy ra, một tay kéo vai Diệp Thành lại, khuôn mặt ngây thơ hếch lên mỉm cười tươi tắn, cô bé vẫn luôn ngây thơ như vậy, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

“Cũng bình thường thôi”, Diệp Thành cười xoà.

“Ta…ta xin lỗi vì trước đó đã lỗ mãng với huynh”, phía này, Huyền Nữ bặm môi đi tới, Đan Chi Huyền Nữ cao ngạo lúc này không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành: “Cảm ơn huynh đã lấy lại danh dự cho Đan Thành”.

“Chút thành ý thôi”, Diệp Thành vội xua tay, cười nói: “Mặc dù ta chỉ là đệ tử ký danh nhưng cũng là một phần của Đan Thành phải không nào?”

“Cho dù thế nào cũng phải đa tạ huynh”.

“Cảm ơn thì không cần, có thể tìm cho ta một nơi để ta ngủ một giấc không?”, Diệp Thành cười nói.

“Đương nhiên rồi”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười.

“Đi thôi”, Lạc Hi đã kéo Diệp Thành đi về trước: “Muội tìm cho huynh một nơi hay ho”.

Dưới ánh trăng, bóng hình cả ba người thật dài.

Trên đường đi, Lạc Hi vẫn cười nói rôm rả, cô bé ngây thơ lãng mạn đến mức vô lo vô nghĩ, vả lại cả chặng đường đi đều kéo tay Diệp Thành.

Diệp Thành không ngăn lại vì hắn không hề có cảm giác giữa nam và nữ với Lạc Hi, hắn coi nha đầu này như muội muội của mình, chỉ là không biết Lạc Hi nghĩ thế nào.

Chỉ có Huyền Nữ là im lặng, chốc chốc lại liếc sang nhìn Diệp Thành và Lạc Hi, trong ánh mắt rõ vẻ phức tạp.

Cả con đường không hề yên tĩnh, người của đan phủ cho dù là lão nhân hay tiểu đồng, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thành thì căn bản đều mỉm cười, không còn tỏ thái độ lạnh lùng như trước nữa, đặc biệt là những đệ tử trẻ tuổi, trong ánh mắt rõ vẻ kính nể.

Đi được vài vòng, Lạc Hi và Huyền Nữ dẫn Diệp Thành vào trong một tiểu viên yên tĩnh. Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Thành nên lần này đến Lạc Hi cũng thể hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, cô dặn dò hắn vài câu rồi kéo tay Huyền Nữ nhảy nhót rời đi.

Sau khi cả hai người rời đi, Diệp Thành mới đứng trong tiểu viên, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới mỉm cười nhắm mắt lại.

Sau khi linh hồn tiến giới, khoảng cách giữa cảm giác và trời đất như được kéo lại gần hơn, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ nét sức mạnh dồi dào của trời đất, một khi biến động là tạo ra uy lực tuyệt đối một cách dễ dàng.

Ngoài những điểm này ra thì chính là thần hải.

Lúc này khi tĩnh lặng ngưng khí, Diệp Thành mới cảm nhận được rõ nét sự bất phàm của thần hải, không khiến đầu óc phải dậy sóng, rõ ràng thật sự rất huyền diệu.

Trong chốc lát, hắn nhẩm niệm gọi ra thần thức, ở bất cứ nơi nào hắn qua, cho dù là cỏ cây hoa lá hay chim muông côn trùng, hắn đều có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng loài, phạm vi cảm nhận càng rộng lớn hơn, thậm chí là vượt bậc về chất.

“Đúng là tạo hoá mà”, Diệp Thành thu lại thần thức, hắn bất giác mở mắt, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chịu được áp lực từ linh hồn để luyện ra được hai viên linh đan vả lại kì tích xảy ra khi hắn còn có thể dung hoà cả hai viên linh đan này lại với nhau và còn dẫn ra được Đan Tổ Long Hồn, mọi thứ đều là tạo hoá.

Tìm được nơi thoải mái nghỉ ngơi, Diệp Thành cứ thế triệu gọi Đan Tổ Long Hồn.

Gừ!

Đan Tổ Long Hồn mặc dù chỉ là đan hồn, mặc dù chỉ là Đan Chi Ý Chí nhưng lại có linh tính, sau một tiếng gằn trầm, nó tự bay ra khỏi trán Diệp Thành.

Có điều, lần này Đan Tổ Long Hồn lại rất hiểu ý người, nó tự cuộn cơ thể khổng lồ lại và chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, cứ thế lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Diệp Thành, chốc chốc lại toả ra đan khí.

“Thật là tốt”, Diệp Thành duỗi ngón tay ra khẽ xoa vào phần đầu của Đan Tổ Long Hồn, hắn cảm nhận được sự thân thiết khác thường.

Vả lại điều quan trọng nhất đó là Đan Tổ Long Hồn nằm trong thần hải của Diệp Thành nên cho hắn một cảm giác an toàn và ấm áp, nó giống như vị thần bảo vệ thần hải, bảo vệ phần căn cơ quan trọng nhất của Diệp Thành.

Cứ thế, Diệp Thành dựa vào gốc cây linh quả mà ngủ thiếp đi.

Đêm đen, trên con đường nhỏ nơi Đan Thành yên tĩnh, một thiếu niên mặc y phục màu huyết đứng đó, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn hết sức tôi độc, trong đôi mắt rõ vẻ hung tàn.

Người này không phải ai khác mà chính là Huyết Đồng.

“Giết, giết, giết”, hắn như một kẻ điên đang âm thầm gào thét. Dưới màn đêm, Huyết Đồng chẳng khác gì một tên tu la, hắn cũng có phần giống với một ác ma và càng giống một con quỷ bạo tàn và khát máu.

“Hắn phải chết nhưng không phải chết ở Đan Thành”, trong màn đêm, Thị Huyết Đạo Nhân bước ra, ánh mắt mang theo cái nhìn lạnh lùng: “Ta đã sắp xếp xong rồi, nhất định phải cho hắn một đi không trở lại”.

Nói tới đây, Thị Huyết Đạo Nhân lại liếc nhìn sang Huyết Đồng, nói bằng giọng thâm trầm: “Còn ngươi, điện chủ cảm thấy không hài lòng về sự thất bại của ngươi trong lần này”.

“Ngươi là cái thá gì mà dám nói năng như thế với ta?”, Huyết Đồng hắng giọng: “Khi ta thành danh ngươi còn chưa biết luyện đan thế nào đâu”.
Chương 355: Đan thánh

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, bóng người bắt đầu đổ xô tới hội trường đấu đan. Thế nhưng lần này không phải bọn họ đi xem đại hội đấu đan mà tới tham gia buổi tiệc chúc mừng mà Đan Thành tổ chức cho Diệp Thành.

Còn vì sao lại tổ chức ở hội trường đấu đan thì nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là vì nơi đó rộng lớn mà thôi.

Những người tới đây quá đông, phải hơn tám mươi phần trăm các cửa tiệm, tửu lâu, trà tứ đều đóng cửa, đến cả những sạp hàng bên đường gần như vắng bóng người, hầu hết bọn họ đều đã tới hội trường đấu đan uống rượu chứ chẳng cần tiền nữa.

Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là kiểm chứng một việc. Khi Diệp Thành tới, hội trường đã chật kín người, sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, vẫn là câu nói đó, hắn là trung tâm của mọi sự chú ý.

Ngay sau đó, Diệp Thành đã được vị trưởng lão của Đan Thành kéo tới vị trí nổi bật nhất của hội trường.

Mặc dù hôm qua tất cả mọi người đều biết hắn là đan khôi của đại hội đấu đan năm nay nhưng vì hắn hôn mê giữa chừng nên Đan Thành còn chưa kịp tuyên bố kết quả, hôm nay bọn họ đương nhiên sẽ công bố vào buổi tiệc chúc mừng rồi.

Ngoài hắn ra thì còn có Huyền Nữ, Huyết Đồng. Có điều so với Diệp Thành mà nói thì Huyền Nữ và Huyết Đồng lại đứng ở vân đài thấp hơn hắn hai trượng.

Đứng thấp hơn Huyết Đồng và Huyền Nữ là mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác, đến cả Âm Dương Thánh Tử, Tinh Nguyệt Thánh Nữ, Thượng Quan Vân Khâu, Lý Nguyên Dương, Nguyên Chí và Huyết Linh Thánh Tử cũng lên vân đài.

“Hắn đứng ở nơi đó thật là tốt, cao thật đấy”, bên dưới, Vi Văn Trác và Tạ Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

“Đẳng cấp đúng là quá rõ ràng”, Ly Chương bĩu môi, hắn ngẩng đầu: “Hôm qua còn ngồi cùng bàn rượu với nhau mà hôm nay lại phải ngẩng đầu nhìn hắn thế này rồi”.

“Ta thích cảm giác này”, trên vân đài, Thất Tịch Thánh Nữ bất giác liếc nhìn xuống dưới: “Đứng ở trên cao nhìn xuống cảm giác thật là thích”.

“Sao hôm nay cô ấy không mặc váy nhỉ?”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác đều xoa cằm nhìn sang Từ Nặc Nghiên, hai con mắt đảo liên tục, đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy gì hết vì y phục mà Thất Tịch Thánh Nữ mặc chính là đạo bào mà luyện đan sư chuyên dùng, cơ thể cô được bó sát lại.

“Bích Du tỷ tỷ, người thương của chúng ta thật đẹp trai”, phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay bưng mặt, hướng ánh mắt về phía xa nhìn Diệp Thành, nhìn đến mức say mê.

“Đúng vậy”, Bích Du khẽ cười, cô cũng nhìn Diệp Thành một cách ngây dại.

“Có nhất thiết phải tổ chức linh đình thế này không chứ? Đại hội đấu đan các năm trước không hề thế này”, ở một nơi khác, Gia Cát Vũ nhâm nhi rượu và nói.

“Lần này khác đấy”, ở bên, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu: “Cái mà hắn dẫn ra được chính là Đan Tổ Long Hồn, đến cả Đan Vương năm xưa cũng chưa từng dẫn ra được, chỉ điểm này thôi hắn cũng xứng đáng được phong hiệu trong giới luyện đan rồi”.

“Phong hiệu? Phong hiệu gì cơ?”

“Đương nhiên là phong hiệu xứng với hắn rồi”, Từ Phúc vuốt râu cười nói: “Còn phong hiệu thì đó là vinh dự chí cao của luyện đan sư, giống như Đan Vương, nó không hẳn chỉ là một cái tên mà là một danh hiệu. Năm xưa, Đan Vương nghịch thiên luyện ra được linh đan bốn vân khi linh hồn mới ở cấp Huyền, vả lại còn dẫn ra chín đạo đan hồn, chủ của Đan Thành lúc đó đã xin cho ông ấy một phong hiệu đó là: Đan Vương”.

“Xin một phong hiệu?”, Gia Cát Vũ nhìn Từ Phúc với vẻ mặt khó hiểu: “Phong hiệu đó do ai ban?”

“Đan tổ”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính: “Đan tổ năm xưa từng để lại một phần hồn, được Đan Thành cung phụng nhiều năm, mãi tới khi cầu phong hiệu mới mời ra nhưng bao nhiêu năm như vậy ngoài Đan Tổ ra thì chỉ có một mình Đan Vương là được ban tặng phong hiệu, cho dù là Đan Thần đời này cũng không có được vinh hạnh đó”.

“Chẳng trách”, Gia Cát Vũ xuýt xoa: “Chẳng trách mà lại long trọng như vậy”.

“Không biết chủ của Đan Thành sẽ xin cho Diệp Thành phong hiệu gì?”, Từ Phúc mỉm cười.

Giống như ông ta, những luyện đan sư ở đây đều thầm biết sự long trọng của buổi tiệc này có ý nghĩa gì.

“Phong hiệu mà”, rất nhiều lão bối luyện đan sư xuýt xoa: “Cả đời này ta cũng chẳng có hi vọng làm được như vậy”.

“Già rồi, già rồi”.

“Không biết phong hiệu của Hạo Thiên Trần Dạ là gì?”, có người vuốt râu nói: “Hắn là người thứ hai đủ tư cách kế thừa và phát huy sau Đan Vương”.

“Phong hiệu?”, Diệp Thành đứng trên vân đài nghe mọi người bàn tán xôn xao thì có phần bất ngờ. Hắn chỉ biết đến đây vì hôm nay diễn ra buổi lễ chúc mừng nhưng không biết còn có việc này.

Xin mọi người giữ yên lặng!

Trong hội trường xôn xao tiếng người chợt có giọng nói vang lên, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng vào hư không.

Nơi đó, Đan Thần đã bước lên vân đoan, hít vào một hơi thật sâu, hai tay đan chéo nhau đặt trước ngực, ông ta khom người quỳ xuống: “Đan Thần chủ Thành thứ một trăm bốn mươi mốt của Đan Thành cung kính Đan Tổ tứ phong cho Hạo Thiên Trần Dạ”.

Lời này của ông ta khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào hư không.

Nơi đó, tường vân hiển hiện rực rỡ vô cùng, trong chốc lát, các luyện đan sư còn có thể nhìn thấy một hình người hư ảo khổng lồ đứng sừng sững trong không trung, nhìn không rõ dung mạo nhưng trông ông ta như một vị vua của thế gian vậy.

Ngay sau đó, bóng người hư ảo kia khẽ giơ tay chỉ điểm vào hư không, một đạo thần hồng màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, bay về phía Diệp Thành, sau đó còn có một giọng nói trầm khàn vang lên: “Tứ nhữ phong hiệu – Đan Thánh”.

“Là Đan Thánh”, hội trường như bùng nổ: “Chỉ nghe cái tên này thôi cũng đủ thấy còn cao hơn Đan Vương rồi”.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”.

“Trừ Đan Tổ ra thì hắn có lẽ là người nhận được phong hiệu cao nhất cho tới nay”, một trưởng lão ở Đan Thành kinh ngạc: “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý”.

“Đan thánh, hắn xứng với danh hiệu này”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.

“Đan thánh”, bên dưới, một luyện đan sư trẻ tuổi thẫn thờ nhìn vào hư không, trong đôi mắt rõ vẻ kính nể, cũng là luyện đan sư trẻ tuổi nhưng khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Thành lại một trời một vực.

“Đan thánh, phong hiệu thật uy phong”, Lạc Hi cười khúc khích: “Trần Dạ ca ca thật là giỏi”.

“Đan thánh”, Huyền Nữ lẩm nhẩm, vẻ mặt tự giễu, so với phong hiệu đan thánh này, thì danh hiệu Đan Chi Huyền Nữ mà bên ngoài đặt cho cô cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc.

“Đan thánh, đây…đây là phong hiệu của mình sao?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn vào hư không, hắn chưa từng nghĩ Đan Tổ Chi Hồn sẽ ban cho hắn phong hiệu chí cao thế này, hắn thật sự hết sức ngỡ ngàng.

Khi Diệp Thành lẩm bẩm thì trong hư không bóng dáng khổng lồ kia đã tan đi.

Đan Tổ Chi Hồn mặc dù biến mất nhưng hội trường vẫn không thể yên ắng trở lại, ánh mắt bọn họ đổ dồn vào Diệp Thành, thuật luyện đan của hắn mặc dù không bằng các lão bối luyện đan sư nhưng khả năng thiên phú về luyện đan lại không ai sánh kịp, nếu không thì hắn cũng không thể nhận được phong hiệu Đan Thánh thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK