Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406: Truyền thuyết về Tiên Luân

Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Trong Ngọc Nữ Các, Diệp Thành nằm trên giường ngọc băng, không chút hơi thở, không có nhịp tim, không có dấu hiệu của sự sống, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng hình người, nằm im bất động.

Bên cạnh giường, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đan Thần, Tiêu Phong, Gia Cát Vũ đứng nghiêm, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, a…”, Sở Linh xuất quan chạy tới trước giường băng ngọc, cô khóc nước mắt đầy mặt, nằm bò bên giường nắm chặt bàn tay lạnh băng của Diệp Thành, khóc đau thấu tim gan: “Ta còn chưa làm tân nương của ngươi, sao ngươi có thể chết chứ?”

Sở Huyên không như cô ấy, cô tựa như tượng băng, đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, lặng lẽ nhìn Diệp Thành đã chết, đôi môi đỏ hồng, khoé miệng còn rỉ ra một tia máu.

Thấy Sở Huyên và Sở Linh như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy áy náy và tự trách.

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến họ trở tay không kịp, khi đến nơi thì đã quá muộn, may mà cuối cùng họ vẫn đưa được thi thể Diệp Thành về.

“Biết trước thì ngày hôm đó ta đã cưỡng ép đưa hắn đi”, lão già Gia Cát Vũ siết chặt tay.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Đan Thần nhẹ giọng lên tiếng, quay đầu nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Dương Đỉnh Thiên, ta mời hắn ba lần đều bị từ chối, hắn không chịu rời khỏi Hằng Nhạc, vậy mà Hằng Nhạc ông bảo vệ hắn thế này sao?”

Trước những lời trách móc của Đan Thần, Dương Đỉnh Thiên chỉ im lặng, máu đã thấm đẫm nắm tay trong ống tay áo, sự áy náy và tự trách như từng mũi dao cứa vào tâm hồn vốn đã vụn vỡ.

Hừ!

Đan Thần hừ lạnh rồi đột ngột quay người đi, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc, đôi mắt tinh tường bỗng trở nên đục ngầu khiến ông thoáng chốc già đi rất nhiều.

“Chết tiệt, thật sự khiến lòng người nguội lạnh”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng liếc Dương Đỉnh Thiên, sau đó cũng xoay người biến mất.

Sau khi họ đi, Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Diệp Thành lần cuối rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, sát khí lạnh lẽo trên người ông mới xuất hiện: “Điều tra, điều tra thật kỹ cho ta”.



Ở Chính Dương Tông, Thành Côn nở nụ cười gằn, trong mắt còn le lói tia sáng u ám: “Đây là kết cục của việc đụng đến Chính Dương Tông”.

“Truyền tin cho Hư Viêm, dù bằng giá nào cũng phải cướp được thi thể của Diệp Thành”, ngay sau đó một giọng nói truyền ra từ nơi sâu trong Địa Cung.

“Pháp lão, người đã chết rồi, lấy thi thể hắn thì có ích gì?”

“Thứ ta muốn… là mắt trái của hắn”.



Diệp Thành cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đung đưa qua lại theo làn gió.

Trong vô thức, hắn từ từ mở mắt.

Đập vào mắt là một thế giới trắng xoá, mây mù bay lượn, không nhìn thấy tận cùng.

“Đây… Đây là đâu?”, Diệp Thành ngơ ngác.

Chẳng mấy chốc, vẻ ngơ ngác trong mắt hắn dần biến mất, lý trí hỗn loạn khôi phục, lúc này hắn mới nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước: Đến Tề Lỗ cứu Tịch Nhan, phẫn nộ thành ma, bị thế lực tứ phương giết chết…

Nghĩ đến đây, hắn mới bất giác nhìn cơ thể mình từ trên xuống dưới, hắn phát hiện cơ thể mình là hư ảo, nói chính xác hơn là trạng thái của thể linh hồn, nhưng thể linh hồn lại mờ nhạt gần như trong suốt.

“Mình chết rồi sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Mình đã chết rồi”, thoáng chốc hắn lại buồn rầu.

“Vậy đây là Âm Tào Địa Phủ à?”, sau khi cho rằng mình đã chết, Diệp Thành lại nhìn về thế giới sương mù trắng xoá mình đang ở, nếu đã chết thì hắn chỉ có thể nghĩ đến Âm Tào Địa Phủ.

“Địa Phủ cái đầu ngươi ấy!”, không ngờ hắn lẩm bẩm thôi mà lại có hồi âm, hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ, chấn động khiến cơ thể linh hồn của hắn run lên kịch liệt. Điều kỳ lạ là giọng nói này rất mờ ảo, không tìm thấy nơi phát ra âm thanh.

“Thái Hư Cổ Long, là ngươi sao?”, mặc dù không tìm được nơi phát ra âm thanh, nhưng Diệp Thành vẫn lập tức nghe ra là giọng ai.

“Nói nhảm”, tiếng mắng này vẫn hùng hồn, nhưng đã khẳng định được suy đoán của Diệp Thành, giọng nói ấy chính là của Thái Hư Cổ Long.

“Ngươi… Ngươi cũng chết rồi?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Chết tiệt, lão tử vẫn sống tốt”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn.

“Không đúng!”, Diệp Thành thảng thốt: “Ta đã chết rồi sao ngươi vẫn nói chuyện được với ta? Lẽ nào ngươi còn biết tiên thuật truyền âm từ trần gian đến âm phủ?”

“Vớ vẩn, trần gian và âm phủ không ở cùng một nơi, lão tử làm gì có thần thông vượt qua âm dương? Ta thông qua chín phân thân của ngươi làm phương tiện thi triển bí pháp, truyền âm cho ngươi”.

“Thì ra là vậy, ta… chờ đã…”, Diệp Thành nói được một nửa lại dừng, dường như nghĩ ra điều gì, hắn hỏi dò: “Vừa nãy ngươi dùng chín phân thân của ta làm phương tiện truyền âm?”

“Đúng!”

Đột nhiên Diệp Thành sững người: “Ta… Không phải ta đã chết rồi sao? Bản thể đã chết, theo lý mà nói phân thân của ta cũng sẽ tiêu tán theo chứ!”

“Vấn đề là ngươi vẫn chưa chết”.

“Chưa… Chưa chết”.

“Người truyền Tiên Luân Nhãn cho ngươi không cảnh báo ngươi không được sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn à?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, giọng nói mơ hồ ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa.

Nghe vậy, Diệp Thành gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Thái Hư khi truyền Tiên Luân Nhãn cho mình, đó là vào đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn, còn lý do tại sao thì ông ta không kịp nói.

Chỉ là lúc đó tình thế nguy cấp, hắn còn không có ý định giữ mạng sống thì sao còn quan tâm đến việc có phải đêm trăng tròn hay không?

“Đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn là vì có cấm kỵ gì sao?”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ miên man, hỏi Thái Hư Cổ Long điều mình thắc mắc.

“Tất nhiên có cấm kỵ”, Thái Hư Cổ Long trả lời một cách chắc chắn, hơn nữa trong từng chữ đều có ẩn ý khiến Diệp Thành bất giác cảm thấy Thái Hư Cổ Long còn hiểu về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhiều hơn cả mình.

“Xem ra ta cần phải phổ cập lịch sử huy hoàng của Tiên Luân Nhãn cho ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Tiên Luân Nhãn tên đầy đủ là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, là loại mắt nghịch thiên hàng nghìn năm mới gặp của Tiên, sở dĩ gọi là nghịch thiên vì nó liên quan đến quá nhiều sức mạnh nghịch thiên…”

“Trước đây ta từng nói với ngươi về trận chiến giữa Tiên tộc và Thần tộc, Thần tộc chiếm ưu thế nhưng vì Tiên tộc có người thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nên đã thất bại, Thần tộc sa sút, đi tới tận biên hoang của vũ trụ, mà hàng triệu năm sau đó, Tiên tộc với tư cách là bên thắng trận bước vào thời kỳ huy hoàng nhất. Gần như cứ mười nghìn năm sẽ có người thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cũng chính vì sự bá đạo của Tiên Luân Nhãn nên đánh bại được muôn vàn chủng tộc, khiến Tiên tộc gần như thống trị toàn bộ thời Hoang cổ. Cũng chính vì vậy mà Tiên Luân Nhãn bá đạo mới bị muôn vàn chủng tộc căm hận, rất nhiều chủng tộc hùng mạnh đã bắt chước Thần tộc, đặt ra lời nguyền có một không hai, lời nguyền đó chính là con mắt nghịch thiên không nên có trên đời, trong đó cũng bao gồm tộc Thái Hư Cổ Long của ta”.

Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại, mà Diệp Thành cũng đặt câu hỏi: “Vậy… Vậy liên quan gì đến việc đêm trăng tròn không được sử dụng Tiên Luân Nhãn?”

“Đương nhiên có liên quan”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Thời Hoang cổ, tộc Huyền Nguyệt hùng mạnh đã dùng máu của một phần ba số người trong tộc để hiến tế lập ra lời nguyền cho Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn, một khi sử dụng Tiên Luân Nhãn vào đêm trăng tròn sẽ kích hoạt lời nguyền đáng sợ đó. Chính vì quá nhiều chủng tộc ban lời nguyền nên mới khiến số lần Tiên tộc thức tỉnh được Tiên Luân Nhãn ngày càng ít, từ lúc huy hoàng cho tới lúc suy vong, cho đến cuối thời Hoang cổ, thời kỳ đầu của Thái cổ, Tiên tộc bị tộc Thái Hư Cổ Long của ta đánh bại, lúc này mới kết thúc thời kỳ thống trị gần triệu năm của Tiên tộc”.

“Dùng máu của một phần ba số người trong tộc để hiến tế”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thán: “Chí tôn của tộc Huyền Nguyệt là kẻ điên sao?”

“Vì vậy đêm nay ngươi sử dụng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đã kích hoạt lời nguyền của tộc Huyền Nguyệt. Đây vốn là chuyện xấu, nhưng cũng chính lời nguyền này đã kích thích sức mạnh nghịch thiên nào đó của Tiên Luân Nhãn, cũng chính sức mạnh nghịch thiên này đã giúp ngươi tránh được một kiếp”.

“Sức mạnh nghịch thiên nào đó mà ngươi nói là gì?”, chủng tộc cao ngạo như Thái Hư Cổ Long cũng phải kinh ngạc trước sức mạnh này khiến Diệp Thành không khỏi tò mò.

“Thời không”, Thái Hư Cổ Long chỉ nói hai từ, nhưng giọng nói lại mang theo sự kính nể và thán phục.
Chương 407: Một tháng

“Thời không?”, nghe hai từ này, Diệp Thành thẫn thờ, đó là lĩnh vực huyền diệu đến thế nào chứ, cho tới bây giờ hắn cũng không dám tin Tiên Luân Nhãn còn có sức mạnh nghịch thiên thế này.

“Ngươi quả thực đã chết”, khi Diệp Thành còn đang bất ngờ thì giọng nói của Thái Hư Cổ Long lại vang lên: “Nhưng vào giây phút ngươi chết, Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa linh hồn trước khi thành ma của ngươi vào thế giới mà cơ thể ngươi đang ở, còn thế giới hiện tại cơ thể ngươi đang ở chính là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, người của Tiên tộc gọi nó là Tiên Hư Giới.

“Ta không hiểu, ta của hiện tại đã là ta của trước khi thành ma thì tại sao ta lại có kí ức về sau: Truy sát Doãn Chí Bình, bị người của tứ phương vây giết, bị găm trên vách đá Quan Thiên, ta còn nhớ rất rõ ta chết trong lòng sư phụ giống như là một người khi mới hai mươi tuổi, tuyệt đối không có kí ức của năm ba mươi tuổi vậy”, Diệp Thành thắc mắc: “Lẽ nào trước sau có mâu thuẫn?”

“Quả thực là mâu thuẫn”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thái Hư Cổ Long không hề phản bác mà từ từ lên tiếng: “Ngươi là Diệp Thành trước khi thành ma, đương nhiên sẽ không có kí ức sau khi thành ma. Mặc dù ngươi không có nhưng Tiên Luân Nhãn có, Tiên Hư Giới là Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn, thời không là do nó nghịch chuyển, cũng là nó đưa ngươi tới đây, những kí ức có liên quan sau khi thành ma đều tồn tại trong Ý Thức Giới của Tiên Luân Nhãn còn chủ nhân của Tiên Luân Nhãn như ngươi đương nhiên sẽ tiếp tục kế thừa phần kí ức này, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”

Thái Hư Cổ Long từ từ giải thích nhưng Diệp Thành mộng mị đầu óc.

Có lẽ vì biết Diệp Thành nhất thời chưa thể hiểu được nên Thái Hư Cổ Long im lặng, dù sao thì những sức mạnh cấm kị đó quá huyền diệu, đối với một tu sĩ ở cảnh giới hiện tại như Diệp Thành mà nói thì rất khó có thể hiểu tường tận.

Hồi lâu không thấy Diệp Thành nói gì, cũng không thấy Thái Hư Cổ Long nói gì.

Không biết mất bao lâu, tiếng hắng giọng khẽ khàng của Thái Hư Cổ Long phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Trên đời này có rất nhiều chuyện mâu thuẫn, có lẽ không thể giải thích được theo lí lẽ thông thường nhưng thế giới này lại rất kì diệu, có những chuyện đi lại với quy tắc thông thường, đây chính là điểm bá đạo của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.”

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tiên Luân Nhãn mà ngươi biết chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, nó được gọi với cái tên nghịch thiên chi nhãn và còn có thể giúp Tiên tộc hùng bá gần triệu năm ở thời Hoang Cổ, ngươi phải nhớ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không hề đơn giản như lời nói đâu”.

“Vậy rốt cục hiện giờ ta đang ở trạng thái gì vậy?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về phía trước mờ mịt.

“Ngươi là Diệp Thành trước khi thành ma, ngươi có linh hồn nhưng không có thể xác, còn Diệp Thành bị găm đến chết trên vách đá Quan Thiên có thể xác nhưng lại không có linh hồn, thể xác đó dùng để chứa đựng linh hồn của ngươi”.

“Hoá ra là vậy”.

“Hiểu rồi sao?”, thấy Diệp Thành không còn cau mày nữa, Thái Hư Cổ Long mới cười nói.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành vẫn không thể tin nổi chuyện đi ngược lại với nhận thức nhưng hắn vẫn gật đầu tặc lưỡi.

“Đã hiểu rồi thì nói xem giờ tình trạng của ngươi hiện tại thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nói: “Mặc dù Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không cứu ngươi nhưng nó cũng bị trúng lời nguyền cho nên ngươi vẫn phải ở Tiên Hư Giới một thời gian”.

“Đợi một thời gian, vậy bao giờ ta có thể ra ngoài?”

“Đợi thôi, đợi tới ngày Tết trùng dương, Tiên Luân Nhãn tự khắc sẽ mở phong ấn”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói, sợ Diệp Thành nghe không hiểu nó lại giải thích tiếp: “Tiên Luân Nhãn bị trúng lời nguyền nên sức mạnh huyền dương mà nó mang theo đã thôn tính nó, vào ngày tết trùng dương, cũng chính là ngày khí thế chí cương chí dương của trời đất mạnh mẽ nhất và cũng là ngày mà sức mạnh huyền dương yếu nhất, Tiên Luân Nhãn bị khống chế có linh tính, nó sẽ chọn ngày này để giải trừ phong ấn, tận dụng luồng khí chí cương chí dương loại trừ sức mạnh huyền dương”.

“Tết trùng dương, nói vậy là còn một tháng nữa?”, Diệp Thành thầm tính, hắn không quên khẩn cầu: “Sư phụ của con ơi, người phải trông chừng cơ thể xác thịt của con đấy, đừng để người khác cướp đi, người cũng đừng chôn con, con không muốn lúc linh hồn trở lại, cơ thể đã biến thành cái xác mục nát đâu”.

“Chưa biết chừng cô ta sẽ đốt xác ngươi cũng nên”, nghe Diệp Thành lẩm bẩm khẩn cầu, Thái Hư Cổ Long không quên chọc hắn.

“Ngươi còn nói nữa, rất có khả năng này đấy”, Diệp Thành cắn đầu ngón tay, nên biết rằng trong mắt mấy người phía Sở Huyên, Diệp Thành đã chết rồi, nếu như đốt xác hắn thì đúng là rắc rối to.

Tiếp sau đó, Thái Hư Cổ Long lại chìm vào im lặng, cũng vì sự im lặng của nó nên mới khiến Diệp Thành nghĩ tới một người khác: Tịch Nhan.

“Tịch Nhan, không biết sư phụ có phái người đi tìm con không, nơi đó nhất định rất lạnh lẽo”, nghĩ tới Tịch Nhan, Diệp Thành bất giác ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái nhợt, hắn còn sống nhưng Tịch Nhan lại mất rồi. Một kẻ làm sư phụ như hắn cuối cùng cũng không thể cứu được đồ đệ của mình.

“Là ta không nên dẫn dắt con đi theo con đường tu tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy tự trách, nếu không phải hôm đó hắn để lại vài lời nói ở Hoàng cung nước triệu thì tiểu nha đầu quật cường Tịch Nhan cũng sẽ không vượt qua quãng đường xa xôi cả hàng chục nghìn dặm tới Hằng Nhạc Tông tìm hắn và càng không trở thành đồ đệ của hắn.

Lúc này hắn vẫn nhớ như in dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, ngây thơ lãng mạn của Tịch Nhan, hắn cũng nhớ rõ mồn một cảnh tượng Tịch Nhan nằm trong lòng hắn.

“Ta sẽ báo thù cho con”, Diệp Thành vô thức nắm chặt tay, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng: “Doãn Chí Bình, mạng của Tịch Nhan, mạng của tám nghìn người phàm ta sẽ tính từng món nợ với ngươi, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế bái cho linh hồn của bọn họ trên trời cao”.

“Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, các người dám bày mưu hãm hại ta, rồi có ngày ta sẽ bắt các ngươi phải trả cái giá bằng máu”.

“Còn lão chó Linh Chân, ông đừng có sống tới lúc đó, ta sẽ từ từ nói chuyện với ông thế nào là chính, thế nào là ma”.

Diệp Thành càng nghĩ, đôi mắt hắn càng lạnh dần.

Lần này hắn không những nhìn thấy sự bẩn thỉu trong từng âm mưu mà còn trông thấy quá nhiều nguỵ quân tử đạo mạo trong dáng vẻ bề ngoài, bọn họ cao cao tại thượng, tự nhận mình là chính phái, nhưng lòng dạ còn đen bẩn hơn cả những ác ma.

Vào giây phút này, Diệp Thành chợt cảm thấy mình quá ngây thơ, hắn đã đánh giá thấp quy luật sinh tồn trên đời này rồi.

Thế nào là chính? Thế nào là ma?

Thế gian này phân chính và ma thế nào? Có thì cũng chỉ là phân mạnh và yếu, quy tắc do kẻ mạnh đặt ra, ngươi mạnh thì ngươi là chính, ngươi yếu thì ngươi là tà ma, đừng oán trách vì sao ngươi lại bị coi là ma, vì ngươi quá yếu mà thôi.

“Nắm đấm chính là vương đạo”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng: “Chỉ cần ta đủ mạnh thì là người, là thần tiên hay ma quỷ đều do ta đặt ra hết”.

Tí tách! Tí tách!

Đột nhiên bên tai Diệp Thành vang lên âm thành này khiến hắn bất giác ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Mặc dù linh hồn bị phong ấn trong Tiên Luân Nhãn nhưng hắn vẫn có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài: “Sở Huyên và Sở Huyên ở bên thi thể hắn, một người lặng lẽ vuốt mái tóc bạc trắng rối bời của hắn, một người khẽ lau khuôn mặt hắn, có một điểm giống nhau đó là trên khuôn mặt bọn họ đều có dòng nước mắt tuôn rơi, điểm giống nhau đó là bọn họ đều cài trâm Phượng Ngọc Châu…

“Huyên Nhi, Linh Nhi”, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đó, Diệp Thành vô tức giơ bàn tay hư ảo muốn chạm vào nhưng hắn chỉ có thể quờ tay trong mây mờ.

“Đợi ta một tháng”, Diệp Thành lẩm nhẩm, khuôn mặt dịu hẳn lại.
Chương 408: Cho ngươi chút việc để làm

Trong màn đêm đen, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, có quá nhiều người biết tin Diệp Thành đã chết thì không thể nào chấp nhận nổi.

“Sao hắn lại có thể thành ma?”, mấy người phía Tư Đồ Ngọc tụ tập lại dưới chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu.

“Cho dù hắn thành ma cũng là ma lành”, Tạ Vân hít vào một hơi thật sâu, đường đường là nam nhi nhưng trong đôi mắt lại ngấn lệ.

“Cả đám chó má”, Hùng Nhị nghiến răng, đôi mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng.

“Không ngờ trước ngươi khi đi lại có thể uống với ngươi một bữa no say, cho dù đó là lần cuối cùng chúng ta uống cùng nhau”, Nhiếp Phong trước nay vốn rất kiệm lời cũng lên tiếng, nói rồi hắn không quên trút rượu trên mảnh đất của Ngọc Nữ Phong.

“Không thể gặp lại ngươi được nữa rồi”, Tề Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong, đôi mắt nhoà lệ, dưới ánh trăng kết thành sương.

Lần này Diệp Thành thật sự đã chết, tin tức này là chắc chắn vì xác của hắn ở Ngọc Nữ Các trong Ngọc Nữ Phong, bọn họ rất muốn thấy kì tích giống như lần trước khi Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng sinh tử từ tay Đan Hồn.

Có điều, mọi thứ dường như là không thể. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều giống như bọn họ, những kẻ có thù với Diệp Thành như Cát Hồng, Triệu Chí Kính, Thanh Dương Chân Nhân, Tử Sam người nào người nấy đều cảm thấy sảng khoái.

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, mười mấy bóng hình đứng sừng sững, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình ở phía dưới.

“Không biết chưởng môn sư bá gọi con tới đây là vì việc gì ạ?”, Doãn Chí Bình cố làm ra vẻ khó hiểu, lên tiếng hỏi Dương Đỉnh Thiên.

“Việc ngươi làm mà còn muốn ta nói rõ ràng sao?”, Dương Đỉnh Thiên lạnh giọng chấn động cả đại điện, sát khí ngút trời bao phủ khắp tứ phương, áp lực mạnh mẽ dồn nén về phía Doãn Chí Bình.

“Dương Đỉnh Thiên”, tiếg gằn bên ngoài đại điện vang lên, Thông Huyền Chân Nhân bước vào đại điện, theo sau ông ta còn có hàng trăm thái thượng trưởng lão.

“Ngươi có bản lĩnh đấy”, Thông Huyền Chân Nhân lên giọng, uy nghiêm mạnh mẽ của một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên xuất hiện gạt đi áp lực đang đè nén trên người Doãn Chí Bình, đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng phải lùi về sau.

“Sư tôn, người nên hỏi hắn xem hôm nay hắn đã làm gì”, Dương Đỉnh Thiên sải bước về phía trước, mặt vẫn lạnh tanh.

“Con làm gì, con không hề làm gì cả”, Doãn Chí Bình cố ra vẻ sợ hãi: “Con vẫn luôn ở trong địa cung của Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử và trưởng lão chứng kiến, lẽ nào như vậy là sai?”

“Ngươi nói dối”, Dương Đỉnh Thiên nạt nộ, sát khí lạnh lùng lại lần nữa hiển hiện.

“Dương Đỉnh Thiên, ngươi coi như ta không tồn tại sao?”, Thông Huyền Chân Nhân nạt nộ làm chấn động cả đất trời.

“Con coi người tồn tại nên mới lật khuôn mặt giả tạo ác ma của hắn”, Dương Đỉnh Thiên gằn lên: “Hắn dùng thủ đoạn tàn độc hãm hại Diệp Thành, hại đệ tử Hằng Nhạc Tông chết thảm”.

“Đừng nhắc tới Diệp Thành với ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối, vả lại cơn phẫn nộ còn khiến ông ta lớn giọng nghiến răng: “Hắn tu ma đạo, hắn là ma, hắn chết thì tốt, nếu hắn còn sống thì ta sẽ dùng một chưởng giết chết hắn. Chính phái như chúng ta sao lại có thể có tên đệ tử như vậy, đúng là nỗi ô nhục. Trước đây các ngươi còn muốn đưa hắn lên làm Thánh Tử, đúng là nực cười, thật nực cười”.

“Hắn không phải ma”, Dương Đỉnh Thiên nói bằng giọng kiên quyết, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thông Huyền Chân Nhân.

“Không phải ma?”, Thông Huyền Chân Nhân phẫn nộ nhưng lại bật cười: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Tám nghìn mạng dân thường ở nước Sở là do ai giết? Đến cả những người phàm không chút sức mạnh cũng nỡ ra tay, không phải ma thì là gì?”

“Đó là do có người hại hắn, những người phàm đó căn bản không phải do Diệp Thành giết…”

“Được rồi, Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế ngắt lời, ông ta bật cười lạnh lùng nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi không cần giảo biện cho hắn nữa, là ma thì chính là ma, không ai có thể thay đổi được sự thật này. Bình Nhi, chúng ta đi”.

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân cứ thế quay người vả lại còn kéo theo cả Doãn Chí Bình, giây phút bọn họ bước ra khỏi đại điện, ông ta không quên nghiêng đầu hắng giọng: “Dương Đỉnh Thiên, ta dạy ra một đồ đệ như con thật khiến ta phải thất vọng, xem ra ta nên suy nghĩ lại xem con có thể làm chưởng giáo của Hằng Nhạc nữa hay không”.

Hừ!

Nói rồi, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng phất áo bước ra khỏi đại điện.

Còn Doãn Chí Bình, giây phút bước ra khỏi đại điện, khoé miệng hắn nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt.

Sau khi bọn họ rời đi, Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay đứng sừng sững trên đại điện, ông ta phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau mấy bước, cố gắng gượng đứng vững và cười một cách thê lương: “Hằng Nhạc à, sớm muộn mày cũng bị huỷ trong tay bọn họ thôi”.

………

Đêm khuya, dưới bầu trời đầy sao.

Ở vùng đất của nước Yên và nước Tề Lỗ.

Chiến trường cổ này về đêm vẫn mịt mờ bởi từng lượt cát cuộn bay, cơn gió lạnh buốt rít qua giống như tiếng lệ quỷ gào thét.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trong lớp cát vàng kia chôn vùi một thân hình nhỏ bé nhơ nhuốc máu, cô bé đã tắt hơi thở nhưng trước khi chết, trên khuôn mặt hãy còn hé nở nụ cười.

Ngay sau đó, trên bầu trời đầy sao có một vệt sao sáng bay qua rơi trúng vào người cô bé.

Tiếp đó, cơ thể cô bé run lên, những vết thương trên cơ thể nhanh chóng được liền lại, giữa trán còn xuất hiện một đạo phù văn hình mặt trăng.

………

Phía trước chiếc giường Băng Ngọc ở Ngọc Nữ Phong, Sở Huyên và Sở Linh vẫn đứng đó thẫn thờ, mới qua một đêm mà mái tóc của bọn họ đã điểm thêm vài sợi bạc, khuôn mặt xinh đẹp thêm phần tiều tuỵ.

“Chúng ta sẽ bảo vệ con”, giọng nói nghẹn ngào vang lên khiến bàn tay Sở Huyên đang nắm lấy tay Diệp Thành di chuyển lên khuôn mặt hắn.

Cô vẫn còn nhớ trước khi Diệp Thành chết, bàn tay nhuốm đầy máu của hắn vẫn cố gắng dốc hết chút sức mọn cuối cùng muốn lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, ngặt nỗi trời xanh không nhân từ, bàn tay đó cuối cùng cũng buông thõng trong bất lực.

Không biết nếu lúc này Diệp Thành mở mắt ra thì có khiến bọn họ sợ mất hồn không nữa.

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành lại lần nữa khua tay muốn sờ vào khuôn mặt của hai người nhưng những gì hắn nắm được chỉ là đám mây mù.

“Tiểu tử, ngươi cũng đang nhàn rỗi, ta cho ngươi chút việc để làm nhé”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng như nhìn ra tâm tư của Diệp Thành: “Ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp linh hồn giết thời gian”.

Bí pháp?

Diệp Thành nghe hai từ này thì chợt sáng mắt lên. Bí pháp mà Thái Hư Cổ Long dạy đương nhiên khác thường, vả lại còn là bí pháp về phương diện linh hồn, đối với tu sĩ mà nói đó chính là bảo bối giá trị.

“Bí thuật gì cơ?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu.

“Man Hoang Luyện Hồn, một bộ bí pháp luyện hồn”.

“Man Hoang Luyện Hồn?”, nghe cái tên này, Diệp Thành bất giác gãi đầu, đôi mắt hắn đảo qua đảo lại, hắn lẩm bẩm: “Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?”

“Quen sao?”, nghe vậy, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Không sai, nó cũng có nguồn gốc như bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi, nói chính xác hơn thì có liên quan đến Hồn tộc và Man tộc”.

“Ta nói mà, Man Hoang Luyện Thể và Man Hoang Luyện Hồn chỉ khác nhau một từ, có điều Hồn tộc có lai lịch thế nào?”

“Hồn tộc chính là tộc người mạnh mẽ sau thời kì Thái Cổ”, tâm trạng của Thái Hư Cổ Long hôm nay không tồi, nó nhẫn nại giải thích cho Diệp Thành: “Thực lực của tộc này không hề yếu nhưng sau thời kì Thái Cổ dần dần lụi tàn, và lúc đó tộc người Man lại trỗi dậy, hai tộc có ân oán với nhau, đánh từ thời Thái Cổ tới thời Viễn Cổ cả hàng trăm nghìn năm chiến tranh liên miên không nghỉ, cuối cùng tộc người Man chiến thắng, còn Man Hoang Luyện Thể của tộc người Man và Man Hoang Luyện Hồn của Hồn tộc là bí pháp được hai bên sáng tạo ra khi giao chiến với nhau và mang theo sự kì diệu vô cùng”.

“Vào thời đại cổ xưa mà đã có chuyện này rồi sao?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành xuýt xoa: “Có điều vào thời Thái Cổ, chí tôn thiên hạ không phải tộc Thái Hư Cổ Long ngươi sao? Các ngươi không quan tâm sao?”

“Quan tâm được sao?”, Thái Hư Cổ Long nhếch miệng: “Trên đời này từ xưa đến nay đều dùng thực lực để nói chuyện, ai thắng làm vua, năm xưa tộc Thái Hư Cổ Long của ta chẳng phải cũng xuất hiện như vậy sao? Cái gì mà Thần tộc, Tiên tộc, Ma tộc chẳng phải đều bị tộc Thái Hư Cổ Long của ta tuy sát tới cùng sao?”

“Dùng thực lực để nói chuyện, câu này có lý”, Diệp Thành gật đầu tán thưởng cách nói của Thái Hư Cổ Long: “Nắm đấm chính là vương đạo”.

“Ngươi cũng sáng dạ đấy”.

“Vậy còn đợi gì nữa, mau dạy ta đi”, Diệp Thành xoa tay, hắn không thể kiềm chế được sự kích động, hắn đã luyện được Man Hoang Luyện Thể, nếu có thể dùng Man Luyện Hồn kết hợp với Man Hoang Luyện Thể thì thực sự rất tốt.

Ngay sau đó, thần lực khổng lồ của Thái Hư Cổ Long len vào đầu Diệp Thành, nó tận dụng chín phần phân thân của Diệp Thành để truyền cho hắn.
Chương 409: Luyện hồn

Có được bí pháp, Diệp Thành lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn chìm vào trạng thái lĩnh hội bí pháp luyện hồn.

Sau khi lĩnh hội, Diệp Thành mới phát hiện ra Man Hoang Luyện Hồn và Man Hoang Luyện Thể quả thực có sự kì diệu như nhau.

Man Hoang Luyện Thể là bí pháp vô thượng tôi luyện cơ thể, luyện chí đại thành, kim cương bất hoại, tiền đề là người tu luyện bí pháp này cần có hoả diệm, hoả diệm này có thể là thú hoả, địa hoả, chân hoả, như vậy mới có thể khơi dậy bí thuật vận chuyển.

Còn Man Hoang Luyện Hồn chính là bí pháp vô thượng tôi luyện linh hồn, luyện chí đại thành, cương hồn thiết phách, điều kiện tu luyện nó chính là người tu luyện cần có lôi điện trong cơ thể, lôi điện này có thể là âm lôi, dương lôi, thiên lôi, thần lôi, như vậy mới có thể thành công khơi dậy sự vận chuyển của bí thuật.

Thái Hư Cổ Long truyền thuật luyện hồn này cho Diệp Thành thì nhất định đã nhìn ra Diệp Thành có thiên lôi, nếu không có thiên lôi thì cũng không có tác dụng.

“Man Hoang Luyện Hồn, thật hay”, mặc dù ở trạng thái nhắm mắt nhưng Diệp Thành vẫn tỏ vẻ bất ngờ, khoé miệng hắn khẽ mỉm cười.

“Bắt đầu”, sau khi Diệp Thành lẩm bẩm, linh hồn của hắn định thần trở lại, bí pháp vô thượng Man Hoang Luyện Hồn trong chốc lát được vận chuyển.

Tiếp đó, thiên lôi màu đen xuất hiện, từng đạo lôi điện giao nhau lướt trên linh hồn Diệp Thành, tiếng roẹt roẹt bá đạo của lôi điện cứ thế tôi luyện linh hồn Diệp Thành.

Hự…!

Ngay lập tức, trong Tiên Hư Giới vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Diệp Thành, linh hồn hắn méo đi, bị thiên lôi bá đạo tàn phá.

Mặc dù hắn đã dự đoán từ trước cơn đau đớn về linh hồn nhưng hắn đã coi nhẹ sự đau đớn này, nó thật sự khiến hắn phải mất sức hơn khi dùng Man Hoang Luyện Thể.

Có điều trải qua đau đớn cũng có thể nhận được món quá mà tạo hoá ban tặng.

Thiên lôi như lưỡi đao cứa vào linh hồn Diệp Thành, nó lại càng giống với cái búa sắt tôi luyện linh hồn Diệp Thành. Linh hồn hắn hết lần này tới lần khác được niết bàn trùng sinh và càng trở nên thuần tuý hơn.

“Tốt lắm”, mặc dù đau đớn khôn cùng nhưng Diệp Thành vẫn bật cười như thể đã quen với cơn đau này rồi, và cũng chính vì cơn đau đớn như vậy nên mới tôi luyện ý chí kiên định không chịu khuất phục của hắn.

“Hôm đó ta đặt tương lai vào ngươi, xem ra là một sự lựa chọn đúng đắn”, trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long tĩnh lặng quan sát chín phần phân thân của Diệp Thành như thể có thể thông qua chín phần phân thân này và nhìn thấy bản thể của Diệp Thành trong Tiên Linh Hư.

Mặc dù biết hắn chưa lâu nhưng Diệp Thành khiến nó đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Sự thực chứng minh nó rất có con mắt nhìn. Sự thể hiện của Diệp Thành ở cuộc so tài tam tông khiến người ta phải ngỡ ngàng, rõ ràng là một sự tồn tại nghịch thiên. Không có huyết mạch mạnh mẽ, không che giấu khả năng thiên bẩm, không có tu vi cùng tầng cảnh giới nhưng lại có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể.

“Khả năng của ngươi dù có tìm ở Đại Sở hay thậm chí tìm ở khắp trời đất này cũng khó kiếm được người thứ hai”.

“Có lẽ hàng trăm hàng nghìn năm sau ta sẽ vui mừng vì quyết định ngày hôm nay, vì ta có thể tận mắt chứng kiến sự vùng dậy của một Tiên Võ Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long vẫn tĩnh lặng quan sát, trong đầu thầm nhủ.

Sau chín canh giờ, Diệp Thành mới từ từ mở mắt, lần đầu tiên luyện hồn thật sự khó khăn, hắn dùng chín canh giờ mới vận chuyển được một chu kì.

Có điều, cơn đau đớn mà Diệp Thành phải trải qua không phải không có thu hoạch gì, linh hồn hư ảo của hắn đã được tinh luyện và mạnh mẽ hơn rất nhiều, đặc biệt là sức mạnh linh hồn, sau một vòng luyện hồn, sức mạnh được tăng lên đáng kể.

“Bí pháp này quả không tồi”, Diệp Thành xoay cổ đứng dậy, mặc dù ở trạng thái thể linh hồn nhưng thần thái của hắn tốt lên trông thấy.

“Diệp Thành”, bên ngoài chợt vang lên âm thanh khiến Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi đang quỳ bên cạnh hắn khóc lóc, nước mắt ướt đẫm y phục của hắn.

“Không ngờ trong lòng cô, ta quan trọng đến vậy”, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi bưng mặt khóc nức nở vì hắn khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.

Ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi ra thì Diệp Thành còn nhìn thấy Bích Du, khuôn mặt Bích Du trông có phần buồn đau, cô đứng trước giường Băng Ngọc, trong đôi mắt ngấn nước, sắc mặt tiều tuỵ vô cùng.

Lần này, Diệp Thành không thấy Gia Cát Vũ, người tới đây cùng Bích Du là nữ tiền bối tên Phục Linh.

Ngay sau đó, Đan Nhất của Đan Thành cũng đến vả lại còn dẫn theo hai người, một người là Lạc Hi, một người đương nhiên là Huyền Nữ.

Vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Hi, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ bé đang tái nhợt, cô bé thật sự rất tình cảm, không hề che đậy gì, cứ thế quỳ trước giường Băng Ngọc mà khóc lóc: “Diệp Thành ca ca, huynh nói lời không giữ lời, huynh nói tới Đan Thành thăm Lạc Hi mà, huynh là đồ dối trá”.

So với Lạc Hi thì Huyền Nữ trầm ngâm hơn nhiều, cô cũng giống Bích Du đứng đó thẫn thờ nhìn chiêc giường, bất giác lại mím môi, trong đôi mắt rõ vẻ phức tạp.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, một đứa trẻ thật ngoan ngoãn”, Đan Nhất ở bên thở dài: “Ta thật hối hận vì hôm đó không bắt con đi, thật hối hận”.

Không biết mất bao lâu, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi mới ngừng khóc, bọn họ ngồi trước chiếc giường, ngây dại nhìn Diệp Thành.

Trong thời gian này, Sở Huyên cũng đi ra ngoài như thể tới vùng đất Tề Lỗ của nước Yên tìm Tịch Nhan, cô đi ba ngày mới quay về nhưng điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là cô không hề mang theo xác Tịch Nhan quay về.

“Không tìm thấy sao?”, Diệp Thành cau mày: “Không thể nào”.

Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi dựa vào chiếc giường mà thiếp đi.

Haiz!

Mấy người phía Phục Linh và Đan Nhất ở bên thở dài dẫn bọn họ rời đi.

Sau đó, Diệp Thành trông thấy bốn bóng hình quen thuộc, thiếu thành chủ của Chú Kiếm Phong ở Bắc Sở, thiếu chủ của Bắc Hải thế gia, thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia và thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung.

Haiz!

Bốn người đi tới trước giường của Diệp Thành mà thở dài.

“Người ta đều nói Luân Sinh Phù có thể giúp con người được sinh ra vào một gia đình tốt ở kiếp tới, không biết có linh hay không?”, Vi Văn Trác tiến lên trước đặt một đạo linh phù trên giường Băng Ngọc.

“Tiểu tử, việc làm khiến ta hối hận nhất chính là hôm đó không bắt ngươi đi cùng”, Trần Vinh Vân tiến lên trước, hắn không hất đầu vuốt tóc như mọi khi mà khẽ đặt một viên linh châu vào tay Diệp Thành: “Vận Châu may mắn, chúc ngươi kiếp sau may mắn”.

“Chết tiệt, ta còn định lôi ngươi đi chơi gái nữa đấy”, Ly Chương tiến lên trước mắng chửi, có điều sau tiếng mắng chửi hắn lại thở dài bất lực đặt một chiếc đồng tâm kết được tế luyện đặc biệt trước ngực Diệp Thành: “Đồng tâm đồng đức, kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt của nhau nhé”.

Từ Nặc Nghiên tiến lên trước đặt một cái túi có đựng lọn tóc trong đó: “Thất Tịch mong ngươi kiếp sau tìm được một cô nương tốt”.

“Mẹ kiếp, đúng là cảm động thật sự”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, trước đó có rất nhiều gia tộc lôi kéo hắn nhưng vì hắn thành ma nên không thấy ai đến nữa, bọn họ có thể tới đây khiến hắn thật sự rất vui.

“Hai vị tiền bối xin nén đau buồn”, khi bốn người đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh đang đứng trước chiếc giường Băng Ngọc rồi mới rời khỏi Ngọc Nữ Các.

Sau khi bọn họ rời đi, bên trong Ngọc Nữ Các lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Diệp Thành vô thức nhìn Sở Huyên và Sở Linh, bọn họ đã thay y phục, khoác lên mình bộ đồ mặc trong đám tang của người chết, giống như người vợ ở thế giới người phàm hay mặc khi chồng mất, đồ trang sức trên người bọn họ chỉ có duy nhất chiếc trâm Phượng Ngọc Châu.
Chương 410: Người tới xem kịch

Roẹt! Roẹt!

Trong Tiên Hư Giới không biết từ bao giờ chợt có tiếng lôi điện vang lên, lần này, Diệp Thành chỉ mất sáu canh giờ để vận chuyển một chu kì.

Thời gian cứ thế dần trôi, vì sức mạnh linh hồn của Diệp Thành không ngừng tăng thêm, mỗi một lần vận chuyển một chu kì cần thêm nhiều thời gian hơn.

“Long gia, ta hỏi ngươi một chuyện”, Diệp Thành vừa luyện hồn vừa gọi Thái Hư Cổ Long.

“Nói”.

“Ngươi nói xem Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có khả năng thức tỉnh thời không, vì sao ta lại không cảm nhận được?”, Diệp Thành hỏi với giọng khó hiểu.

“Nguyên nhân rất nhiều”, Thái Hư Cổ Long rung rung mí mắt, nhàn nhã nói: “Có lẽ vì tu vi của ngươi chưa đủ cao hoặc có thể ngươi không có huyết mạch của tiên tộc, hoặc có thể Tiên Luân Nhãn bị động thức tỉnh và có lẽ nó vốn dĩ đã tồn tại nhưng ngươi lại không cảm nhận được, khả năng thời không mặc dù huyền diệu nhưng trong đó lại có rất nhiều nhân tố, ngươi tự nghĩ mà xem”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành bất giác gãi đầu.

“Không có việc gì thì ngươi chăm chỉ tu luyện nâng cao tu vi đi, đặc biệt là tu vi linh hồn của ngươi”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Sức mạnh của đồng tử Tiên Luân Nhãn mạnh hay yếu và tốc độ phục hồi liên quan mật thiết tới tu vi, quan trọng hơn cả là tu vi linh hồn, tôi luyện linh hồn nhiều thì sẽ được nhiều lợi ích”.

“Ta hiểu rồi”,

“Tiền bối, xin chia buồn cùng các vị”, khi hai người đang nói chuyện thì lại có người tới bái, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Ập vào mắt hắn chính là Lăng Tiêu, bên cạnh Lăng Tiêu còn có một nữ tử mặt che mạng, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Tiêu Tương?

“Hai người có thể tới ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn ra bên ngoài, đặc biệt là Tiêu Tương, là nguyên do gì khiến tỷ có thể dũng cảm bước đi trên con đường thương tâm này một lần nữa chứ.

Haiz!

Cả hai thở dài, khẽ quay người rời đi. Diệp Thành còn nhìn thấy bọn họ tay trong tay rời đi.

Hai người vừa đi khỏi, ba bóng hình nữa tiến vào Ngọc Nữ Các.

Thấy người tới, Diệp Thành nheo mắt nhìn, hắn bất chợt cau mày vì đây chính là Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân.

Thấy ba người này, Sở Huyên và Sở Linh cũng phải cau mày, đặc biệt là Sở Huyên, cô ta ngăn bọn họ lại nhưng được Sở Huyên truyền âm ngăn cô lại.

“Haiz, đúng là trời không bảo vệ nhân tài”, ba người bọn họ tiến lên trước thở dài, khuôn mặt giả vẻ nhân từ, Diệp Thành thậm chí có thể trông thấy khuôn miệng khẽ cười giễu cợt của bọn họ.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Ba lão tiện nhân, các ông thành ý đến đây để kéo thêm việc cho sư phụ tôi và Linh Nhi phải không? Được, lão tử nhớ rồi đấy”.

“Hai vị sư muội đừng quá đau buồn”, bên ngoài, cả ba người lại thở dài nhìn Sở Huyên và Sở Linh.

“Không tiễn”, Sở Huyên thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Được thôi, được thôi”, cả ba người không hề tỏ ra tức giận, vốn dĩ bọn họ tới đây đã khiến người ta phải khó chịu rồi, bị đuổi đi cũng là việc nằm trong dự liệu từ trước, có điều trước khi rời khỏi Ngọc Nữ Các, bọn họ lại tặc lưỡi: “Cái gì gọi là báo ứng, đây chính là báo ứng đấy”.

“Câu này, lão tử đây nhớ rồi đấy”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng, quan trọng hơn cả là Sở Huyên và Sở Linh trông giống như cô nhi quả phụ và ba người này rõ ràng tới để ức hiếp người khác, đây mới chính là lý do khiến Diệp Thành không thể nhẫn nhịn.

Ngay sau đó, bên ngoài Ngọc Nữ Các liền có người đi vào, người này xuất hiện khiến Diệp Thành phải thẫn thờ, đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ở ngoại môn sao?

Tô Tâm Nguyệt từ từ tiến lên trước nhưng Diệp Thành có thể trông thấy ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai.

Diệp Thành còn có thể nghe ra được câu nói trong đầu của Tô Tâm Nguyệt: Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”.

“Tô Tâm Nguyệt phải không, lão tử mà ra ngoài thì nhất định phải dạy cho cô biết thế nào là sát niệm, thế nào là chính quả, cái gì là chính đạo, cái gì là ma đạo”, Diệp Thành lạnh lùng bật cười.

“Hai vị sư thúc, xin nén đau buồn”, Tô Tâm Nguyệt đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, trước khi đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh

“Hiện giờ là lúc thích hợp nhất để nhìn ra lòng người”, trong Tiên Hư Giới, lại vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Thiện và ác của nhân tính đấy”.

“Ta nhìn thấu rồi”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Có một số người tới vì thành tâm bái ta, ta phải cảm ơn bọn họ, nhưng có một số người tới đây vốn dĩ chỉ là để xem kịch, được thôi, đã thích xem kịch thì đợi linh hồn ta quy vị, ta phải mời bọn họ xem màn kịch hay”.

Nói rồi, Diệp Thành quỳ trên mặt đất, hắn tiếp tục nhẩm niệm bí pháp Man Hoang Luyện Thể.

Roẹt! Roẹt!

Lôi điện màu đen nhanh chóng lướt trên người hắn, mặc dù cơn đau đớn muốn xé nát linh hồn nhưng Diệp Thành đã quen rồi, cơn đau này không đang để nhắc đến nữa.

Tiếp đó, bên trong Ngọc Nữ Phong có bóng người đi vào.

Diệp Thành trông thấy Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng, đến cả Liễu Dật cũng tới.

So với Tô Tâm Nguyệt thì bọn họ tới đây bằng thành ý, mặc dù mồm miệng không ngừng mắng chửi nhưng mỗi lần Diệp Thành nhìn đều có thể trông thấy ánh mắt cố nén nhưng không thể nén lại những giọt nước mắt tuôn rơi.

Có những huynh đệ như các ngươi, thật đáng!

Nhìn những con mắt nhoà nước mắt kia, Diệp Thành bất giác mỉm cười, trong lòng chợt thấy ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK