Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126: Lạc Thần Uyên

Lạc Thần Uyên!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhớ lại một giấc mộng cảnh trước đó rất lâu.

Lúc đó trong trận so tài tam tông, hắn mơ thấy một lão nhân ôn hoà bảo hắn tới Lạc Thần Uyên thắp hương.

Trong vô thức, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn mở cấm chế kết giới, hắn sải bước đi đứng trước thạch bài.

“Lạc Thần Uyên thực sự tồn tại”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn phiến đá rồi lại thầm nhủ.

“Mộng cảnh đó…”, Diệp Thành chợt cảm thấy hoang mang, hắn không phân biệt được mộng cảnh là thật hay là ảo.

Hồi lâu hắn mới bước đi, tiến vào sơn cốc.

Trên đường đi, hắn ngó trái ngó phải, sơn cốc này rất yên tĩnh, khắp nơi rợp cỏ cây hoa lá, những cánh hoa đào bay rợp trời.

Nơi này giống như một thôn bản giữa chốn nhân gian, có ruộng nương canh tác, có nước suối chảy róc rách ngang qua, có những con đường nhỏ phủ đầy đá, cây cối rậm rạp, còn có vài hàng nhà trúc toạ lạc, phía trước nhà trúc còn có vài cái cuốc đang dựng đó.

Diệp Thành cảm thấy thật nhẹ nhõm, đây chẳng phải là thế giới mà hắn vẫn mong muốn được sống sao? Cách xa những ồn ào nơi trần thế, rời xa những hỗn loạn chốn thế đạo, khai khẩn ruộng nương, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, có người thương cùng kề cận sớm chiều.

Diệp Thành đẩy cửa căn nhà trúc.

Bên trong căn nhà được bày trí rất giản dị đơn sơ, có cái bàn cái ghế, từng ấm trà cái chén rất đỗi mộc mạc, không có lấy chút khí tức linh.

Diệp Thành nhìn thấy một tấm bài linh vị, bên trên còn có lớp mạng nhện, còn có lớp bụi do thời gian để lại.

Ái thê diệm phi!

Thông qua lớp mạng nhện, Diệp Thành nhìn thấy bốn chữ cổ xưa.

Diệm…Diệm Phi!

Diệp Thành há hốc miệng, hắn thẫn thờ.

Diệm Phi, thê tử của Thần Hoàng, là một trong những thuỷ tổ tam tông, hắn chưa từng gặp Diệm Phi Chân Nhân nhưng lại từng thấy tượng đá của Diệm Phi.

“Nơi này chính là ngôi nhà của Thần Hoàng và Diệm Phi xưa kia”, trong chốc lát, Diệp Thành chợt ngộ ra.

“Lão nhân trong mộng cảnh của hắn chính là…”, trong đôi mắt Diệp Thành chợt loé qua tia sáng, hắn chợt hiểu ra người xuất hiện trong giấc mơ của mình chính là Thần Hoàng.

“Thuỷ tổ còn sống, nếu không thì sao có thể vào giấc mộng cảnh của mình được”, Diệp Thành chợt cảm thấy tâm trí hỗn loạn, hắn chợt giật mình mới suy đoán vừa rồi của bản thân, đó chính là Thần Hoàng, là vị Hoàng của Đại Sở.

“Không đúng”, thế rồi Diệp Thành chợt lắc đầu, hắn phủ định suy đoán của mình.

Hắn nhớ như in hôm đó khi hắn tiến giới vào cảnh giới Chuẩn Thiên thì phía Ma Vương và Hồn Vương suýt chút nữa tiến vào cảnh giới Thiên, nếu như Thần Hoàng còn sống thì bọn họ sẽ không thể dẫn tới lôi kiếp ở ảnh giới Thiên được.

Hắn nghĩ không thông, Thần Hoàng đã chế thì mộng cảnh đó từ đâu ra.

Lẽ nào là linh hồn lạc ấn tàn lưu.

Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy suy đoán này là đáng tin nhất vì những người vẫn còn vương vấn với cõi trần thì mới đi vào mộng cảnh của mình như vậy.

Trong chốc lát, Diệp Thành phất tay lấy ra ba hạt đàn hương rồi châm lên đốt, hắn sải bước về phía trước, tiến lên thắp hương.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”, Diệp Thành quỳ xuống, thánh chủ Thiên Đình cung kính, đây chính là sự tôn trọng với bậc tiền bối.

Không biết từ bao giờ hắn mới lùi đi, căn nhà trúc chưa từng dược lau dọn bám đầy bụi và mạng nhện, đây chính là ngôi nhà của hai vị tiền bối này, bọn họ đã đi xa từ lâu nên mọi thứ ở đây có lẽ đã tồn tại lâu lắm rồi.

Diệp Thành ngồi trên bậc đá, hắn tĩnh lặng quan sát thế giới tĩnh lặng này.

Hắn có thể cảm nhận được Thần Hoàng đang cặm cụi cầm cuốc, chốc chốc quay qua nhìn Diệm Phi ở trước mặt.

Lúc đó ông ấy không phải là Thần Hoàng cái thế nữa, còn bà ấy cũng không phải là Diệm Phi danh chấn bát hoang, bọn họ chỉ là một cặp phu thê bình thường cùng nhau trải qua cuộc sống không âu sầu, không bị bất cứ thứ gì trên thế gian quẫy nhiễu.

Diệp Thành nhìn đến mức ngẩn ngơ, người mạnh như Thần Hoàng và Diệm Phi cũng có cuộc sống hết đỗi giản dị, chỉ hi vọng làm một cặp phu thê bình thường.

Thế nhưng vì thiên hạ phân tranh nên bọn họ gánh trên vai trọng trách lớn lao, cái gọi là bình dị chỉ là một hi vọng xa xỉ.

Diệp Thành bất giác cảm thấy thê lương.

Huyền Thần là vị Hoàng bảo vệ cả thiên hạ, giây phút ông khoác lên mình bộ chiến giáp thì được định sẵn ông sẽ phải hi sinh vì thế đạo này, cởi lớp áo giáp ra thì Diệm Phi đã rời xa cõi đời. Ông dẹp được cả thiên hạ nhưng lại phụ người mình yêu.

“Thiên hạ lầm than có liên quan gì tới người”, Diệp Thành lên tiếng nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, hắn nói với giọng xót xa.

Hắn cười, nụ cười tự giễu, miệng nói rằng tất cả sẽ vì Diệm Phi nhưng vì bình định thiên hạ, vì thế đạo hỗn loạn đó mà phải khoác lên mình bộ chiến giáp lạnh băng.

Cơn gió khẽ lướt qua, mặc dù mát mẻ nhưng lại khiến Diệp Thành bất giác co người, hắn chìm vào giấc ngủ.

Từng cơn gió mát vẫn thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng của hắn để lộ ra khuôn mặt mỏi mệt, khoé miệng còn lởm chởm râu, đó chính là vết tích của thời gian.

Ta không trách huynh ấy!

Bên trong Lạc Thần Uyên yên ắng, không biết từ bao giờ vang lên giọng nói này.

Đó là giọng nói của một nữ tử, người này như một tiên nữ thoát tục không vướng bụi trần.

Đột nhiên, Diệp Thành chợt mở mắt, hắn nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng thuần ngồi trên lớp vải tết, mái tóc trắng buông xoã đang đung đưa qua lại không nhanh cũng không chậm, chốc chốc lại giơ tay vuốt tóc.

Diệp Thành sững người, sau vài giây hắn mới vội đứng dậy chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.

“Đời người mong manh vậy đó, đâu đâu cũng thấy vết tích của thời gian”, Diệm Phi khẽ giọng lên tiếng, bà vẫn quay lưng lại phía Diệp Thành, để lại cảnh tượng vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

“Là thuỷ tổ Huyền Thần bảo con tới dâng hương”, Diệp Thành nhìn Diệm Phi: “Thuỷ tổ vẫn còn nhớ thương người”.

“Là ta vì ông ấy mà khoác lên mình chiến giáp, rồi đẩy ông ấy vào cõi thương sinh”, câu chuyện xưa kia trong lời nói của Diệm Phi lại rất thản nhiên, trong bao nhiêu năm tháng nhưng bà vẫn còn nhớ như in.

“Tiền bối có hối hận không?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn Diệm Phi.

“Không cầu một đời một kiếp, chỉ nguyện bước qua, như vậy là đủ rồi”, Diệm Phi khẽ cười, bà thu lại lớp vải bện rồi lấy ra một cây kim bạc mỏng mảnh rồi cứ thế luồn từng đường kim mũi chỉ như đang may y phục vậy.

Thấy vậy, Diệp Thành há hốc miệng, hắn định nói gì nhưng lại thôi, chỉ thẫn thờ đứng trước nhà trúc.

Không biết từ bao giờ hình ảnh Diệm Phi mới mờ dần, mặc dù là ở trước mắt nhưng lại như biến mất trong giấc mơ.

Cơn gió khẽ thổi qua, Diệp Thành chợt run người, hắn từ từ mở mắt mơ màng nhìn tứ phương.

Giây phút sau đó, hắn bật người dậy nhìn về một hướng chỉ thấy hướng đó trống không, bên trên còn có lớp nhện giăng và không hề có Diêm Phi nào ở đó.

Lại là mơ?

Diệp Thành thầm nhủ.

Thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay mình có thứ gì đó mềm mềm, hắn vô thức cúi đầu thì mới thấy đó là một bộ y phục, màu sắc không hề rực rỡ, là một bộ y phục bình thường, từng đường kim mũi chỉ hiện lên hết đỗi giản dị đơn sơ.

“Đây…”, Diệp Thành thẫn thờ đứng đó, hắn hoang mang, đây là y phục Diệm Phi làm sao?

“Thánh Chủ, Diệm Phi còn sống sao?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai phía trước màn nước thẫn thờ nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đã qua đời lâu rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười.

“Vậy bộ y phục đó…”

“Đại Sở thực sự khiến ta phải bất ngờ, không ngờ còn có người ngộ ra được bí thuật thông thiên đó”, Đông Hoàng Thái Tâm không trả lời câu hỏi của Phục Nhai nhưng lời của bà ta lại mang theo ý tứ.
Chương 1127: Từ bỏ con mắt

Phía trước căn nhà trúc, Diệp Thành thẫn thờ nhìn bộ y phục trong tay, hồi lâu không nói gì.

Sự vật trong mộng cảnh hoá thành hiện thực khiến hắn không thể nhận ra Diệm Phi rốt cục đã mất hay còn ở nhân gian.

Đa tạ tiền bối ban tặng!

Diệp Thành cung kính chắp tay hành lễ, hắn phất tay mặc bộ y phục Diệm Phi tặng, bộ y phục hết sức giản dị nhưng lại che đi sát khí trên cơ thể hắn khiến hắn trông cũng giản dị như bộ y phục đó vậy.

Từng cơn gió vẫn thổi qua, có những cánh hoa bay rợp trời rơi trên đôi vai hắn, mỗi mọt bông hoa đều như một vị tiên tử đang bay lượn.

Phía sau Diệp Thành liên tiếp có từng cánh hoa bay, hắn tĩnh lặng đứng đó, giơ tay đón lấy từng cánh hoa, vẻ mặt hắn dịu dàng nâng niu từng cánh hoa như nâng niu Sở Huyên vậy.

“Huyên Nhi, ta nên buông bỏ sao?”, Diệp Thành khẽ giọng, hắn khẽ sờ vào mắt trái.

“Nàng sợ nó thì ta sẽ bỏ nó đi”, Diệp Thành khẽ cười, hắn lấy ra căn nguyên của Tiên Luân Nhãn.

Trong chốc lát, khoé mắt hắn có dòng máu trào ra, cứ thế chảy dài theo gò má, nhỏ vào từng cánh hoa.

“Như vậy thì nàng có muốn quay về không?”, Diệp Thành khẽ phất tay lạc ấn căn nguyên Tiên Luân Nhãn vào trong một cánh hoa đào.

Hắn bước đi không mang theo bất cứ vấn vương nào, trước khi đi hắn không quên khôi phục lại kết giới của nơi này tránh nơi này bị sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng.

……..

Khốn khiếp! Khốn khiếp!

Bên trong Thị Huyết Điện vang lên từng giọng nói lạnh băng, Thị Huyết Diêm La rít lên làm chấn động cả đại điện, “vài trăm nghìn tu sĩ, đến một người cũng không bắt được, ta cần các ngươi làm gì?”

Bên dưới không một ai dám lên tiếng.

Không phải bọn họ không dốc sức nhưng sự dị thường của Diệp Thành khiến bọn họ phải bất lực, hành tung của hắn như u linh bất động, cho dù thi thoảng tìm được tung tích thì trận dung của kẻ mạnh cũng không đủ, cứ như vậy bọn họ đại bại quay về.

“Còn ngây ra đấy làm gì? Tìm tiếp cho ta”, Thị Huyết Diêm La lại lần nữa gằn lên.

Nghe vậy, các trưởng lão của Thị Huyết Điện như được đại xá, lần lượt đứng dậy, kẻ nào kẻ nấy chạy nhanh hơn thỏ.

“Cũng chẳng thể trách bọn họ”, mọi người vừa đi khỏi, Phệ Hồn Vương chợt hiện ra, “vài trăm nghìn tu sĩ không chặn được hắn đủ chứng minh thực lực của hắn”.

“Đúng là sự sỉ nhục lớn”, Thị Huyết Diêm La nghiến răng ken két, mặt mày tôi độc, ông ta trông chẳng khác gì ác quỷ.

“Muốn tìm được hắn chẳng có gì khó cả”, điệu cười u ám chợt vang lên, một đạo huyết quang bay vào đại điện, huyễn hoá ra thành một hình người huyết sắc, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Vương.

“Huyết Vương, ngươi to gan lắm”, Phệ Hồn Vương chợt nheo mắt, “đến đây như vậy không sợ không đi được sao?”

“Các ngươi nỡ giết hại bổn vương sao?”, Huyết Vương cười tôi độc.

“Ngươi là khách quý, ai dám giết ngươi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “nói đi, làm sao mới tìm được Diệp Thành?”

“Các ngươi có biết vì sao Diệp Thành đến Bắc Sở không?”, Huyết Vương nhìn Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương với vẻ mặt hào hứng.

“Thế nhân đều biết, hà tất phải hỏi”.

“Đó chỉ là một trong số nguyên nhân thôi”, Huyết Vương nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, “mục đích thật sự của hắn là tới để tìm người, tìm một người quan trọng với hắn, vì cô ta mà hắn cam tâm đánh đổi bằng cả mạng sống”.

“Tìm người?”, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng đưa mắt nhìn nhau sau đó lại nhìn sang Huyết Vương: “Hắn đang tìm ai?”

“Hằng Nhạc Tông, Sở Huyên”.

……….

“Đạo hữu, người đã từng gặp người này chưa?”

“Ta chưa từng gặp, ngươi ở đâu ra thế, biến đi”.

Bên trong một toà cổ thành, Diệp Thành tay cầm hình ảnh vẽ Sở Huyên gặp ai cũng hỏi.

Vì hành động đó của hắn mà kéo theo sự chú ý của biết bao nhiêu người.

Cả nửa tháng nay hắn không hề chợp mắt, hắn đi mấy chục cổ thành không bỏ sót bất cứ nơi nào tụ tập đông tu sĩ.

Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ lại trở nên lạc lõng giữa chốn đông người, khoé miệng hắn mọc râu lởm chởm, khuôn mặt tiều tuỵ mỏi mệt.

Lúc này hắn giống như kẻ ăn mày hành khất cầu xin ơn trên phù hộ cho hắn tìm được Sở Huyên.

“Các người chưa từng gặp sao? Vài chục nghìn tu sĩ cứ thế để cho hắn sát phạt đi, song tôn của Thị Huyết Điện cũng bị trảm rồi”.

“Vậy đã là gì, những tu sĩ của Bắc Sở cũng phải cả hàng triệu người còn không thể làm gì hắn”.

“Thánh Chủ Thiên Đình thật mạnh”.

Trên đường đi, khắp nơi đều có thể nghe thấy câu chuyện liên quan đến Diệp Thành, những tu sĩ từng tới quan sát trận chiến lúc này đang bàn tán trò chuyện trong tửu lâu hay các quán nước chè bên đường.

Thế nhưng dù nghe vậy nhưng Diệp Thành vẫn ngó lơ.

Cả chặng đường đi hắn đã nghe quá nhiều nhưng dù có vinh quang đến mấy thì đối với hắn mà nói cũng không bằng có được thông tin về Sở Huyên.

Nàng rốt cục đã đi đâu?

Giọng nói Diệp Thành khản đặc, vẻ mặt tiều tuỵ, hắn đứng cách Truyền Tống Trận không xa định tiến vào tới một cổ thành tiếp theo.

Phía trước Truyền Tống Trận không có người của Thị Huyết Điện canh giữ, điều đó khiến hắn chợt cảm thấy vui mừng, nếu có các thế lực khác ở Bắc Sở vây băt thì chặng đường tìm Sở Huyên sẽ khó hăn hơn rất nhiều.

Đi đâu?

Thấy Diệp Thành tiến lên trước, một thanh niên mặc y phục trắng canh giữ Truyền Tống Trận liếc nhìn Diệp Thành.

Vân Thiên cổ thành!

Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng rồi đưa ra một cái túi đựng đồ sau đó bước vào Truyền Tống Trận.

“Nghe nói gì chưa? Thiên địa song sát lại ra ngoài làm loạn rồi”, người thanh niên kia vừa khắc toạ độ không gian vừa nói với một người thanh niên mặc y phục tím bên cạnh.

“Sao ta có thể chưa nghe nói chứ?”, người thanh niên mặc y phục tím kia tặc lưỡi, “mới có mấy ngày, vài trăm nữ tu sĩ đã biến mất không rõ nguyên do, đợi tới lúc phát hiện thì đã bị hút tới mức thi thể khô cong, thảm hại vô cùng”.

“Có điều lai lịch của những nữ tu sĩ bị bắt gần đây cũng không vừa, đó là người của Thiên Đình ở Nam Sở, trước đây là phong chủ của Hằng Nhạc Tông, vì vậy lão bối của Thị Huyết Điện mới ra mặt”.

“Thị Huyết Điện ra mặt, vì sao?”, người thanh niên mặc y phục tím ngỡ ngàng.

“Vậy thì ngươi lại không biết rồi”, người kia bật mí, “theo ta biết thì nữ tu sĩ đó chính là sư phụ của Diệp Thành, nếu như bắt được cô ta thì có gì phải sợ Diệp Thành không xuất hiện?”

“Thật không vậy, ta…”, người thanh niên mặc y phục tím còn chưa nói xong thì cả cơ thể run rẩy.

Không chỉ mình hắn mà tên mặc y phục trắng cũng run rẩy vì sát khí lạnh băng đã bao trùm lấy chúng, trong chốc lát bọn chúng như thể bị kéo vào địa ngục chốn trần gian.

“Bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành bước ra khỏi Truyền Tống Trận, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mặc y phục trắng.

“Ai…ai?”, tên kia sợ hãi nhìn Diệp Thành, giọng nói run sợ.

“Thiên địa song sát và nữ tu sĩ đó”, Diệp Thành lại lần nữa tiến lại gần hơn.

“Bàn…Bàn Long Hải Vực”.

“Thánh Chủ”, tên mặc y phục tím vừa dứt lời thì Diệp Thành liền nghe thấy truyền âm tới, Lưu Năng vội chạy tới, thở dốc, trông có vẻ như ông ta di chuyển quá nhanh trên cả chặng đường.

“Có tin tức của sư phụ người rồi, Bàn Long Hải Vực, nhưng…”, Lưu Năng nói gấp gáp nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Diệp Thành đã biến mất trong Truyền Tống Trận.

“Thị Huyết Điện, Thiên Địa Song Sát, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì ta diệt chín tộc các ngươi”, trong thông đạo không gian, Diệp Thành giống như một đạo thần mang cái thế, tốc độ vô cùng nhanh, vốn dĩ cần một khắc mới bước ra ngoài nhưng giờ hắn chỉ cần một phút.

Sau khi ra khỏi Truyền Tống Trận, hắn cứ thế chạy về một Truyền Tống Trận khác.

Đúng như hắn nghĩ, sự việc của Thiên Địa Song Sát đã được đồn ra ngoài, người canh giữ Truyền Tống Trận cũng đang bàn tán chuyện này.

Nhưng lúc này hắn đâu có thời gian rảnh mà quan tâm nhiều đến vậy, hắn bước vào Truyền Tống Trận, đến cả toạ độ không gian cũng do hắn tự khắc.
Chương 1128: Tử cục ở Bàn Long

Đây là một vùng biển mênh mông không thấy bến bờ, lúc yên bình lúc lại dậy sóng.

Đây không phải là vùng biển bình thường, bên trong còn chứa rất nhiều bảo bối, chính là một nơi tiềm tàng bảo bối tự nhiên, hàng nghìn năm nay không biết có bao nhiêu tu sĩ tới đây đi tìm bảo bối.

Thế nhưng vùng biển với biết bao nhiêu bảo bối thế này thì không phải ai cũng có thể tới được vì nơi này có rất nhiều yêu thú khủng khiếp, chính là nơi tồn tại cả cơ may và nguy cơ.

Và nơi này chính là Bàn Long Hải Vực, gia tộc Ngưu Thập Tam từng toạ lạc ở đây, chỉ có điều bọn họ đã di rời tới Nam Sở từ lâu.

Diệp Thành bước vào hư không, thần thức tản ra trong phạm vi rộng lớn nhất, hắn cứ thế phi hành cả nửa canh giờ mà không thấy bến bờ.

Vả lại càng vào sâu bên trong áp lực càng lớn, bầu trời của hải vực vẫn mờ mịt mây, chốc chốc có thể thấy những ánh sáng mỏng manh, đó chính là bảo vật mà hải vực chứa đựng nhưng Diệp Thành lại không hề để tâm đến những thứ này.

Hắn điên cuồng tìm kiếm giống như một đạo thần hồng bay từ nam tới bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây, từ tây sang nam.

Ngày đêm luân chuyển, nhật nguyệt tuần hoàn.

Màn đêm vừa buông xuống, Diệp Thành dừng chân, hắn bay từ trên trời xuống sau đó đảo mắt nhìn tứ phương tám hướng, thần thức nhanh chóng lan ra.

Thế nhưng những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là bờ biển mênh mông không thấy bờ bến, mặt biển dập dờn trông rất tĩnh lặng.

Sở Huyên!

Cuối cùng, Diệp Thành cũng không thể nào kiềm chế nổi, hắn hét to, tiếng hét vang dội thấu tận cửu tiêu, tâm tư dồn nén bao nhiêu ngày chợt vỡ oà trong phút chốc.

Sở Huyên!

Hắn không biết mệt, hắn liên tục cất tiếng gọi, trời đất đang rung chuyển, sóng nước cuồn cuộn, yêu thú nơi sâu thẳm của hải vực đều co rúm lại, run rẩy, có lẽ chúng không thể chịu nổi áp lực mà Diệp Thành tạo ra.

Sở Huyên!

Diệp Thành hét tới mức hai hàng lệ tuôn trào, hắn hi vọng có được tiếng đáp lời dù chỉ là tiếng thổn thức khe khẽ thôi. Những âm thanh vang vọng quanh đây chỉ là tiếng sóng dập dờn không thôi.

Cuối cùng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống nền đất, đôi mắt hắn bị dòng nước mắt làm lu mờ, đôi bàn tay đẫm máu, cả cơ thể run rẩy, từng cơn gió biển thổi tới khiến mái tóc hắn tung bay, để lộ ra khuôn mặt mỏi mệt.

Không biết từ bao giờ Hải Vực mới yên bình trở lại.

“Nàng đang trốn ta sao?”, Diệp Thành cười nhưng là nụ cười thê lương.

Dưới từng cơn gió biển thổi qua, Diệp Thành đứng dậy, bước chân không còn sức lực, bóng hình hắn run rẩy trông thật cô quạnh.

Diệp Thành!

Đúng lúc Diệp Thành bước đi thì một giọng nói vang lên từ nơi sâu thẳm của hải vực.

Diệp Thành quay người lại, ánh mắt hoang hoải, dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào.

Hắn như kẻ điên, cứ thế bay về phía phát ra giọng nói, hắn liên tục gạt lớp sương mờ trên mặt biển, cách cả hàng chục trượng hắn như thể trông thấy một bóng hình mờ ảo, cô ấy đứng đó như một viên linh châu choán mắt trong hải vực vô tận.

Huyên Nhi!

Cơ thể Diệp Thành run lên, hắn tăng nhanh tốc độ.

Ở khoảng cách hàng chục nghìn trượng, chỉ trong phút chốc mà hắn đã tới nơi, hắn đứng đó, run rẩy nhìn bóng hình kia, mặc dù cách nhau bảy tám trượng nhưng bóng hình cô ấy vẫn hư ảo.

Ta tìm nàng khổ sở biết bao!

Giọng Diệp Thành nghẹn ngào, hắn sải bước đi. Thế nhưng khi hắn được tới bước thứ ba thì không gian xung quanh chợt rung lên.

Vút!

Ngay lập tức, tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, ở một góc, thần mang lạnh băng bắn ra.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, Diệp Thành không hề phòng bị gì, phần ngực lập tức bị đâm xuyên, thần mang kia dị thường hiện lên u quang lạnh băng hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn khiến cho vết thương của hắn không những không liền lại mà còn rách rộng ra.

Phụt!

Sau dòng máu bắn vọt, Diệp Thành nửa quỳ dưới đất, hắn thẫn thờ nhìn bóng hình Sở Huyên trước mặt, cô từ từ biến mất.

Rầm!

Tiếng động vang vọng khắp hư không, đột nhiên sóng gió cuộn trào trong chốc lát tạo ra áp lực cho đại địa.

Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, hắn lảo đảo đứng dậy chậm rãi quay người thẫn thờ nhìn phía trước.

Ập vào mắt hắn chính là màn đêm u tối, biển màu đen sục sôi, bóng người tập trung lại dày đặc, biển người màu đen kịt, phải có đến vài triệu người, người đứng trên bầu trời, người ở mặt đất, người bước trên phi kiếm, người ngự giá trên mây, cũng có người điều khiển chiến xa nhưng điểm tương đồng là bọn họ đều xuất hiện với sát khí đằng đằng.

Bị trúng kế rồi!

Nhìn chiến kì của Thị Huyết Điện bay rợp trời, Diệp Thành mới như tỉnh lại, cái gì mà thiên địa song sát, cái gì mà Sở Huyên, tất cả đều là cái bẫy, mục đích là dụ hắn tới đây.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới đây chỉ là cái bẫy nhưng một người nhanh trí như hắn khi nghe thấy thông tin về Sở Huyên thì đã mất đi lí trí, đôi mắt hắn bị cái tình che lấp, hắn bị nhấn chìm trong hoài niệm và mất đi cảnh giác.

Rầm!

Hải Vực lại rúng động, vài triệu tu sĩ cùng đồng thời tiến đến, bầu hư không rung chuyển.

Đó là trận dung thế nào, trên mặt biển, trên hư không, trên thương không, trên hư thiên, tất cả đều bày binh bố trận người đông như kiến, kéo dài tới cả hàng trăm dặm xung quanh khiến thiên địa rung chuyển. Trước mặt bọn chúng, bóng hình Diệp Thành trông thật nhỏ bé và cô đơn.

“Đúng là chẳng mời mà đến”, Thị Huyết Diêm La bước ra nhìn Diệp Thành, vẻ mặt vô cùng hung tợn.

Không chỉ ông ta mà các đại điện chủ, thống lĩnh của Thị Huyết Điện cùng các lão tổ, gia chủ của các thế lực khác mặt mày vô cùng tôi độc.

Ai có thể ngờ nổi Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ lại có điểm yếu chí mạng như vậy, nếu biết trước như vậy thì hà tất bọn họ phải bỏ bao công sức đi vây bắt làm gì.

Có điều hiện giờ xem ra mọi thứ không còn quan trọng nữa.

Lúc này, vài triệu tu sĩ tập trung ở đây, hàng trăm hư không tuyệt sát trận đang la liệt khắp hư không, mười mấy pháp khí thông thiên khôi phục uy lực, trong chốc lát đủ để có thể huỷ diệt một tu sĩ ở cảnh giới Thiên huống hồ hắn chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Chúc mừng các người, các ngươi đã thành công rồi”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói bình thản, vẻ mặt hắn lãnh đạm không hề tỏ ra sợ hãi.

Hắn không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không có khả năng trốn thoát, đây là tử cục, hắn có thể sát phạt ra khỏi sự vây bắt của vài trăm nghìn binh sĩ không có nghĩa là hắn có thể sát phạt ra khỏi vài triệu binh sĩ.

“Diệp Thành, ngươi cũng có hôm nay sao?”, trong bóng người rợp trơi, Huyết Khung gằn giọng, mặt mày tôi độc trông có phần méo mó, chính vì Diệp Thành nên ông ta đã mất đi vị trí điện chủ, tu vi bị giáng xuống cảnh giới Không Minh, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể kiềm chế được nữa.

“Thánh thể của hắn sẽ thuộc về Thị Huyết Điện”, giọng của Thị Huyết Diêm La vang vọng khắp đất trời, mang theo uy nghiêm tối cao.

“Đại đỉnh của hắn sẽ thuộc về thế gia Huyết Linh”, lão tổ của Huyết Linh thế gia lên tiếng, giọng nói cũng mang theo uy nghiêm.

“Căn nguyên thánh thể thuộc về chúng ta”.

“Cửu Châu Thần Đồ của chúng ta”.

Còn chưa khai chiến nhưng các thế lực ở Bắc Sở đã thương lượng phân chia những gì thuộc về Diệp Thành. Thánh Chủ Thiên Đình toàn thân toàn là bảo bối, bên nào cũng không chịu nhường bên nào, đến cả thánh thể của Diệp Thành cũng bị mười mấy gia tộc phân chia.

Rầm! Rầm!

Khi thế lực các phương phân chia thì bên ngoài Bàn Long Hải Vực có tiếng động rầm trời vang lên.

Nhìn từ xa, đó là biển người đông nghịt, tứ phương tám hướng đâu đâu cũng thấy người, hậu duệ của các vị Hoàng dẫn quân sát phạt đến rồi.

Thế nhưng khi bọn họ bước chân vào Hải Vực thì lại bị đội quân của các vị Vương ngăn chặn ở đó, ủ mưu lâu như vậy, bố trí kĩ càng như vậy nên đương nhiên bọn họ đã dự trù tới biến số này, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là khiến Diệp Thành phải chết.

“Một người nhanh trí như hắn sao có thể phạm sai lầm như vậy?”, Long Đằng hắng giọng, hồn phách mạnh mẽ nhưng lại có Vu Chú Tộc chặn lại, đại quân thánh điện cũng không thể nào bước chân vào Hải Vực.

“Tất cả cũng bởi chữ tình”, Đại Sở Hoàng Yên than thở.

“Đã thông báo tới Thiên Đình của Nam Sở”, Chu Thiên Dật lên tiếng nhưng lại lắc đầu bất lực, “nhưng căn bản không kịp, vài triệu tu sĩ, hàng trăm sát trận trong hư không, bao nhiêu pháp khí như vậy đủ để tiêu diệt một vị Hoàng, hắn…không thể trụ được tới lúc đó”.

“Đây là tử cục”, Tiêu Thần nói với giọng bất lực.

“Tử cục, là tử cục”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhìn Bàn Long Hải Vực trong màn nước, Đông Hoàng Thái Tâm cũng thở dài.

“Chữ tình làm người ta lạc lối”, Phục Nhai khẽ lắc đầu, “hắn của hiện tại khiến ta nhớ tới rất nhiều anh kiệt cái thế của Đại Sở, bọn họ vốn dĩ là sự tồn tại vô dịch nhưng lại khó thoát khỏi chữ tình chí mạng”.

“Là mệnh hắn nên như vậy”.

“Thánh Chủ, chi bằng…”

“Không được nhúng tay”, Đông Hoàng Thái Tâm ngắt lời Phục Nhai, “hậu quả hôm nay chúng ta không gánh nổi đâu”.
Chương 1129: Biển máu

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sóng biển ở Bàn Long Hải Vực ngút trời như muốn nhấn chìm mọi thứ trên thế gian, hư thiên vang vọng tiếng sấm vang chớp giật, như sắp nứt lìa.

Hàng triệu tu sĩ đứng đông nghịt khắp đất trời, hàng trăm hư không đại trận, mười mấy pháp khí cảnh giới Thiên, tất cả đều khôi phục uy lực nhắm vào Diệp Thành.

Vẫn còn hy vọng sống!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bóng người rợp trời.

Giết!

Thị Huyết Diêm La hét lên một tiếng rồi đột ngột vung sát kiếm, chỉ vào Diệp Thành phía xa.

Lập tức, đất trời hỗn loạn, hàng triệu tu sĩ hành động, đội quân đông nghịt quét qua bầu trời, ùn ùn kéo về phía Diệp Thành.

Thấy thế, giây trước Diệp Thành còn đang bất động, giây sau trong mắt đã bắn ra một tia lửa nóng.

Keng!

Kiếm rung lên, hắn nắm chặt kiếm Xích Tiêu trong tay, nhưng thay vì lao về phía trước, hắn lại chợt quay người, bước ra một bước dài cả nghìn trượng.

“Muốn đi?”

Hư thiên đại trận rung lên, quét ra thần mang không gì sánh được.

Diệp Thành trong gang tấc đã né được thần mang vô song ấy, hắn lại di chuyển nhưng bị một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh cho xương máu tung bay.

Giết cho ta!

Tiếng khịt mũi lạnh lùng vang vọng khắp trời đất, kiếm mang từ trên trời bắn xuống, nhưng không phải đại chiêu quần công mà là hàng triệu tu sĩ cùng ra tay.

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành tập trung niệm lực, một bước bước ra mấy nghìn tượng, sau lưng xuất hiện Thái Hư Động, kiếm mang bắn tới phía sau lập tức bị hố đen hút vào.

Nhưng hắn vừa dừng bước thì mấy hư thiên đại trận lại ầm ầm rung lên, quét ra thần mang cái thế, mỗi đạo thần mang đều mang theo uy lực huỷ diệt thế giới, sức mạnh tàn khốc, không gì không thể xuyên thủng.

Diệp Thành cắn răng, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ và mấy nghìn binh khí ra, bảo vệ quanh người.

Nhưng những thứ này còn lâu mới đủ, thần mang phóng tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị hất văng, Cửu Châu Thần Đồ nứt ra, mấy nghìn binh khí đồng thời nổ tung, thánh thể của Diệp Thành gần như nổ tung thành huyết vụ.

Chết đi!

Phía trước, tu sĩ đánh bọc sườn ùn ùn kéo đến bao vây.

Hai mắt Diệp Thành nóng rực, lại lần nữa thi triển Súc Địa Thành Thốn, xông vào giữa đám người, ngoại đạo pháp tướng của Hỗn Độn Thế Giới lập tức mở ra.

Phụt! Phụt! Phụt!

Bán kính một nghìn trượng của Bàn Long Hải Vực lập tức tràn ngập huyết vụ, những người bị Hỗn Độn Thế Giới bao phủ cả người và linh hồn đều bị cấm thuật nghiền nát.

Nhưng giây tiếp theo, Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành lại bị công kính rợp trời phá tan, tuy ngoại đạo pháp tướng của hắn mạnh nhưng đối phương quá đông, số lượng áp chế tuyệt đối khiến Hỗn Độn Thế Giới không chống đỡ nổi một giây.

Giết!

Diệp Thành hét lên, thánh thể tàn tạ hừng hực lửa cháy, khí huyết vàng kim dâng trào, lực huyết mạch thét gào, hắn tắm dưới thánh huyết, cơ thể như được đúc ra từ vàng, tựa như một bậc chiến thần.

Gừ! Gừ! Gừ!

Chiến long lại xuất hiện bay quanh thân thể hắn, gầm rú khắp đất trời.

Diệp Thành liều mạng, cũng không phải hắn không còn cơ hội sống.

Mặc dù hàng triệu tu sĩ đã chặn ở Bàn Long Hải Vực nhưng vẫn chưa bao vây được hắn, vậy nên hắn vẫn có hy vọng thoát được.

Phụt! Phụt! Phụt!

Cảnh tượng quá đẫm máu, từng đoàn từng đoàn người hoá thành huyết vụ, đại quân tu sĩ đánh bọc sườn còn chưa kịp bao vây đã bị hắn giết chết mở ra một con đường máu.

“Xem ngươi có thể trốn đến lúc nào!”

Thị Huyết Diêm La vẻ mặt hung dữ, đại quân hàng triệu tu sĩ tiến lại gần, chặn đường lui của Diệp Thành, đẩy hắn lui về sau như muốn đẩy hắn đến biên hoang Đại Sở, lúc đó Diệp Thành sẽ không thể chạy được nữa.

Phụt!

Diệp Thành lại bị hư thiên đại trận đánh trúng, thánh thể tàn tạ lập tức bị đâm thủng tạo thành một lỗ máu.

Chết đi!

Một cảnh giới Không Minh lao tới, vung ra một kiếm.

Cút!

Diệp Thành mạnh mẽ bá đạo, hắn vung kiếm Xích Tiêu lên, chém ra kiếm mang còn bá đạo hơn nữa, kiếm mang của người kia lập tức bị chém vỡ, đầu kẻ đó cũng rơi xuống theo.

Kẻ nào cản ta đều phải chết!

Diệp Thành cầm Xích Tiêu nhuốm máu, dũng mãnh vô cùng, tu sĩ xông tới bao vây đều bị hắn chém hết.

Lúc này hắn đã thoát khỏi vòng vây.

Nhưng đằng sau hắn có một đạo thần mang không gì bì nổi đuổi theo, đó là thần mang do hơn mười pháp khí cảnh giới Thiên hợp lực phóng ra, xuyên qua không gian, uy lực của nó có thể gọi là huỷ diệt mọi thứ, có thể đâm xuyên mọi thứ trên thế gian.

Thái Hư Động!

Diệp Thành đột ngột xoay người, một tay tạo quyết ấn, thi triển bí thuật tối thượng của tộc Thái Hư Cổ Long.

Vòng xoáy màu đen xuất hiện rồi nhanh chóng xoay vòng, không ngừng phóng to, bởi vì thần mang kia thật sự quá khổng lồ, lại thô to, có sấm sét bao quanh với lực xuyên thấu vô song, nghiền nát hư thiên, nặng nề vô cùng.

Bùm!

Sau tiếng nổ, thần mang cái thế bắn vào Thái Hư Động.

Nhưng uy lực của nó quá mạnh, dù là Thái Hư Động cũng không thể hoàn toàn hút hết, kiên trì chưa đến một giây đã nổ tung.

Phụt!

Thánh huyết màu vàng bắn ra tung toé, nửa người Diệp Thành bị nổ thành huyết vụ.

Tiên Luân Thiên Sinh!

Diệp Thành quát nhẹ một tiếng, hắn muốn sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh để khôi phục cơ thể nhưng lại hộc máu do phải hứng chịu phản phệ.

Hắn quên mất Tiên Luân Nhãn đã bị hắn phong ấn, không có Tiên Luân Nhãn, hắn không thể sử dụng bí thuật nghịch thiên này.

Hết cách, hắn đành cắn răng, thánh huyết, lực huyết mạch, căn nguyên Thánh thể, hỗn độn đạo tắc đều cháy lên đồng thời, tức tốc khôi phục thánh thể, sau đó hắn loạng choạng điên cuồng chạy trốn vào nơi sâu.

“Không vội, hắn không chạy thoát được đâu”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh, hàng triệu tu sĩ xếp hàng trên trời dưới đất, đồng loạt lại gần nhưng không vội ra tay, dường như đã biết hướng Diệp Thành chạy trốn là đường cùng.

“Diêm La, nơi ngươi chọn đúng là rất tuyệt”, lão tổ của Huyết Linh thế gia cười âm u.

“Có thánh thể hay không, không quan trọng”, Thị Huyết Diêm La cười gằn: “Ta chỉ muốn hắn chết”.

“Ta thích thấy cảnh kẻ khác vật lộn với cái chết”, một ông lão áo tím nở nụ cười rợn người: “Truyền lệnh xuống, không cần công kích nữa, từ từ tới là được, hôm nay chắc chắn hắn sẽ chết”.

Cứ thế, hàng triệu tu sĩ đã ngừng tấn công.

Nhìn ra xa, đó là một vùng đại dương che trời, chậm rãi tới gần, mọi người hứng thú nhìn Diệp Thành như đang du sơn ngoạn thuỷ.

Phía trước, Diệp Thành đang lảo đảo lắc lư, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Thánh thể của hắn đẫm máu, gần như nát vụn, tất cả đều do pháp khí cảnh giới Thiên làm bị thương, hiện tại hắn còn sống đã là kỳ tích, nếu là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã chết hàng trăm lần rồi.

Sau lưng hắn là một con đường máu, máu nhuốm đỏ cả Bàn Long Hải Vực.

Không biết đến khi nào hắn mới dừng lại, phun ra một ngụm máu rồi khuỵu xuống đất.

Phía trước hắn vẫn là vùng biển, nhưng Bàn Long Hải Vực đã tới điểm cuối cùng.

Vùng biển trước mặt có nước biển đen kịt, bình lặng không một gợn sóng, yên lặng chết chóc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ than khóc, dường như đó không phải biển mà là địa ngục.

Đây là đầm vô vọng, một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở.

Xưa nay đầm vô vọng đã nổi tiếng với cái tên miền đất dữ, người đi vào không có ai sống sót trở ra, đó là cấm địa thập tử vô sinh.

“Sao không chạy nữa?”

Sau lưng hắn vọng lại tiếng cười dữ tợn và gớm ghiếc.

Phía Thị Huyết Diêm La đã đuổi tới nơi, hàng triệu tu sĩ cùng dừng bước, hư thiên rung lên như muốn sụp đổ.

Diệp Thành quay người lại nhìn quanh hư thiên, vẫn không hề sợ hãi.

Hắn chỉ có một mình, dù mạnh hơn nữa cũng không có khả năng thoát được, tiến lên một bước là cái chết, lùi lại một bước là đầm vô vọng, đó là mười tám tầng địa ngục, thập tử vô sinh.

Đường cùng rồi!

Diệp Thành loạng choạng, thân thể đẫm máu nhưng vẫn đứng thẳng tắp như tám bia đá không bao giờ đổ, Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, cho dù đối mặt với cái chết cũng ngoan cố, ngạo nghễ nhìn bát hoang.

“Thánh chủ Thiên Đình, nực cười”, Thị Huyết Diêm La nở nụ cười, hai hàm răng trắng loé lên tia sáng u ám.

“Đầm vô vọng, ngươi có hài lòng với nấm mồ chúng ta cất công lựa chọn cho ngươi không?”

“Hôm nay ngươi chết, ngày khác chúng ta sẽ san bằng Nam Sở”.

“Một đám tiểu nhân”, Diệp Thành cười khẩy rồi đột ngột quay người, trong gió lạnh băng giá, hắn để lại cho thế nhân một bóng lưng thẳng tắp.
Chương 1130: Ai thấy đều có phần

Gầm!

Diệp Thành vừa bước vào, đầm vô vọng đã có tiếng gầm thét ầm trời, một cơn sóng nghìn trượng ập tới, nhấn chìm hắn.

Tiếp đó đầm vô vọng đen kịt đột nhiên bình lặng như cũ, im lặng chết chóc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thấy vậy, hàng triệu tu sĩ đồng thời lùi lại một bước.

Đầm vô vọng là cấm địa thập tử vô sinh không phải hư truyền, đừng nói là đi vào, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người run sợ, tựa như bên trong có đôi đồng tử màu máu đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Tất cả rút lui, lùi xa hàng chục nghìn tượng.

Nhưng bọn họ không rời đi mà ở lại đó, Diệp Thành nổi tiếng may mắn, biết đâu giây tiếp theo hắn lại chạy được ra ngoài.

Cứ thế, hàng triệu tu sĩ đứng ở bốn phương tám hướng, tất cả đều nhìn chằm chằm đầm vô vọng.

Đây thật sự là một chuyện rất đáng châm chọc, hàng triệu người nhưng không một ai dám đi vào xem, tất cả đều ở đây, chỉ sợ Diệp Thành lại sống sót trở ra.

Đây cũng là vinh dự tối cao của Diệp Thành, mọi người đều sợ hắn, vì thế không tiếc huy động cả đại quân hàng triệu tu sĩ, hàng trăm hư thiên đại trận, mười mấy pháp khí cảnh giới Thiên, dù hắn bị ép vào đầm vô vọng cũng vẫn khiến mọi người không yên tâm.

“Có lẽ hắn đã chết rồi”, không biết tới lúc nào mới có người lên tiếng.

“Để đề phòng cứ đợi thêm vài canh giờ nữa đi”.

“Điện chủ, vừa có tin truyền đến, đại quân Thiên Đình đã ra khỏi Nam Sở”, một người mặc đồ đen báo cáo với Thị Huyết Diêm La.

“Đến thì thế nào, Diệp Thành đã chết rồi”, lão tổ của Huyết Linh thế gia cười lạnh lùng.

“Không sao, không sao”, Thị Huyết Diêm La cười nhạo báng: “Trước khi vây giết Diệp Thành, truyền tống trận dẫn đến Bắc Sở đã bị phá huỷ toàn bộ, nếu bay tới thì không biết đến bao giờ mới đến được Bàn Long Hải Vực”.

“Vẫn là Thị Huyết đạo hữu lo xa nghĩ rộng!”

“Lo trước tính sau thôi”.

“Diêm La, Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành đâu?”, Huyết Linh lão tổ hỏi, hứng khởi nhìn Thị Huyết Diêm La.

Lời này vừa dứt, lão tổ các thế lực lớn có mặt đều hướng sự chú ý về phía Thị Huyết Diêm La.

Lúc trước, Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành bị hất tung, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Thị Huyết Diêm La hút nó vào túi, bây giờ Diệp Thành đã bị đẩy vào đầm vô vọng, cũng đã đến lúc họ cần quan tâm chiến lợi phẩm.

Huống hồ, những người có mặt ở đây không ai không biết sự phi thường của Hỗn Độn Thần Đỉnh, bảo bối này có thể gọi là vô giá.

Thấy hàng trăm lão già nhìn mình chằm chằm, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh: “Sao, các ngươi cũng muốn chia phần à?”

“Giết Diệp Thành cũng không chỉ có công lao của một mình gia tộc ngươi, ai thấy đều có phần mà!”, Huyết Linh lão tổ cười nhạt.

“Hỗn Độn Thần Đỉnh là bảo vật vô giá, nên được chia đều”, ông lão áo tím bước tới.

“Không phải Thị Huyết đạo hữu định độc chiếm đấy chứ?”, trong mắt mấy trăm ông lão đều loé lên tinh quang.

Bầu không khí tại hiện trường thoáng chốc ngột ngạt đến cực điểm.

Dù là Hỗn Độn Thần Đỉnh hay Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng đều là bảo vật vô giá, nếu muốn độc chiếm thì có thể trở thành mục tiêu của công chúng bất cứ lúc nào.

Lại nhìn đến Thị Huyết Diêm La, khuôn mặt già nua băng giá, trong mắt còn loé lên tia sắc bén lạnh lùng.

Nếu là ngày thường, ông ta sẽ không sợ bọn họ.

Nhưng bây giờ hơn tám phần thế lực của Bắc Sở đều ở đây, tuy Thị Huyết Điện của ông ta mạnh nhưng cũng không thể chống lại áp lực từ các phía, muốn độc chiếm Hỗn Độn Thần Đỉnh là điều không thể.

“Mọi người đều góp sức, đương nhiên Thị Huyết Điện sẽ không độc chiếm”, Thị Huyết Diêm La cười gằn: “Nhưng thứ chúng ta cần phân chia cũng không chỉ có Hỗn Độn Thần Đỉnh”.

“Hay là chia Cửu Châu Thần Đồ trước, được không?”, Thị Huyết Diêm La cười lạnh lùng.

Nói xong cặp mắt sắc bén của ông ta đảo quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở mấy chục người lâu hơn một giây, lúc trước Cửu Châu Thần Đồ bị xé thành mấy chục mảnh, chính là bị mấy chục người đó lấy đi.

Sắc mặt mấy chục người đó lập tức trở nên âm trầm.

Nhất là Huyết Linh lão tổ, ông ta tự nhận mình đã làm kín kẽ không một kẽ hở nhưng vẫn bị Thị Huyết Diêm La nhìn thấu.

Bây giờ hố mình đào đã tự chôn mình rồi!

Trong lúc bất lực, mấy chục người phía Huyết Linh lão tổ đều lấy Cửu Châu Thần Đồ ra, tuy đã rách nát nhưng vẫn tản ra thần quang chói lọi, sơn hà đại đồ được khắc phía trên vẫn còn thấy rõ, còn có đạo tắc của Thần Hoàng xoay vòng xung quanh.

Cảnh tượng tiếp theo khiến người nhìn đều đau lòng, Cửu Châu Thần Đồ bị mọi người dùng đại thần thông cắt thành mấy trăm mảnh, thật sự là ai thấy đều có phần.

Nhưng thế lực nhỏ và lớn đương nhiên sẽ phân chia khác nhau, ở thế giới coi thế lực là vua này, thế lực mạnh đương nhiên sẽ được chia nhiều, thế lực yếu chỉ được một chút.

Sau khi chia Cửu Châu Thần Đồ, ánh mắt mọi người lại tập trung vào Thị Huyết Diêm La.

Cửu Châu Thần Đồ đã chia, đương nhiên Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng phải chia.

Thấy vậy, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh, phất tay lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.

Ù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, không gian hư vô xung quanh nổ tung.

Nó to lớn, nặng nề, mộc mạc, tự nhiên, từng sợi khí hỗn độn xung quanh đều nặng như núi, xung quanh có rất nhiều dị tượng đan xen, độn giáp thiên tự lạc ấn phía trên cũng đang xoay vòng quanh nó.

Dường như mọi người còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, tác động đến đạo tắc của họ khiến tinh thần chấn động.

Nó quá phi thường, dù là phía Thị Huyết Diêm La cũng phải sáng mắt, lão tổ các thế lực nhỏ thì hơi thở dồn dập, đây là Hỗn Độn Thần Đỉnh, có thể gọi là thần khí chưa từng thức tỉnh!

Phá nó, phân chia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK