Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131: Tất cả đều thử

Huyết Linh lão tổ không thể chờ được nữa, thần khí như này dù phá ra rồi đúc thành binh khí khác cũng sẽ là thần binh tuyệt thế.

Không ai phản đối, Huyết Linh lão tổ vung sát kiếm lên.

Sát kiếm rung lên, cực kỳ sắc bén, nó cũng là thần binh được dùng thần liệu quý hiếm đúc thành, bên trên còn có sấm sét và đạo tắc của Huyết Linh lão tổ, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh kêu gào thê lương, như đã tắm máu của vô số người.

Mở!

Huyết Linh lão tổ hô lên, ông ta rút kiếm chém về phía Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm đột ngột vang lên, chói tai vang vọng.

Nhưng cảnh Hỗn Độn Thần Đỉnh bị chém vỡ trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại Huyết Linh lão tổ lại bị đẩy lùi về sau một bước, hứng chịu phản chấn sát thương.

Vẫn chưa dừng lại, sát kiếm trong tay Huyết Linh lão tổ vẫn rung lên, rung mãi rung mãi rồi rắc một tiếng vỡ vụn.

Hả!

Các lão già còn lại trố mắt, miệng há hốc, không biết nên nói gì.

Khuôn mặt già nua của Huyết Linh lão tổ giật giật, ông ta như bị sét đánh, còn chưa được chia bảo bối mà bản thân đã mất một bảo bối, đùa à?

Rắc! Rắc!

Vẫn chưa xong, những mảnh vụn của thanh sát kiếm ấy vẫn rung lên, sự tinh tuý của binh khí đều bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút vào.

Đến khi binh khí tinh tuý bị hút hết, những mảnh vụn của thanh sát kiếm đều hoá thành tro bay.

Thế này…

Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, họ không ngờ Hỗn Độn Thần Đỉnh còn có thể tự hút tinh tuý của binh khí, dùng nó làm dưỡng chất để nâng cao sức mạnh của mình, đây quả là năng lực nghịch thiên.

Giống như tu sĩ hút linh lực của tu sĩ, là một loại thiên phú thần thông!

Đúng là bảo bối!

Ánh mắt mọi người rực lửa, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Những người có mặt ở đây có ai không phải là người đã sống mấy trăm năm, có ai không biết sự đáng sợ từ sát kiếm của Huyết Linh lão tổ, một đòn đỉnh phong của nó mà Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn không sao, ngược lại còn khiến sát kiếm vỡ vụn, vỡ rồi không nói, còn hút sạch tinh tuý từ sát kiếm của người ta.

Chuyện này đã thành công chứng minh một điều, đại đỉnh trước mặt mọi người là một đại bảo bối!

Để ta!

Sau một thoáng im lặng, ông lão áo tím xông ra, trở tay lấy ra thần đao với ngọn lửa vàng đang rực cháy.

Ù! Ù! Ù!

Vừa rút thần đao, kim mang đã bắn ra, tiếng rung đinh tai nhức óc, những tu sĩ ở gần không chịu nổi khí tức tản ra từ thần đao, nó giống như một thanh thần đao có thể chém mọi thứ trên đời.

Liệt Diễm Thần Đao!

Cả nhóm lão bối đều nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, dường như cũng biết lai lịch và uy lực của Liệt Diễm Thần Đao.

Hey ya!

Dưới sự chú ý của mọi người, ông lão áo tím giơ Liệt Diễm Thần Đao qua đầu, chém mạnh lên trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Keng!

Vẫn là âm thanh kim loại va chạm, giòn tan mà chói tai.

Ông lão áo tím bị đánh bật trở lại, còn chưa kịp đứng vững thì Liệt Diễm Thần Đao của ông ta đã vỡ nát, tinh tuý trong đó cũng bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút mất.

Khoé miệng ông ta co rút, giật hơn chục lần rồi không giả vờ được nữa, thần khí lợi hại của ông ta cứ thế bị phá tan.

Ta không tin!

Một ông lão mặc áo bào đen phất ra cây rìu chiến màu đen.

Liệt Thiên Chiến Phủ!

Rìu chiến vừa được lấy ra, trong mắt Thị Huyết Diêm La loé lên tia sáng rực lửa.

Chiếc rìu chiến đó quá phi thường, quanh nó được sấm sét bao phủ, nó vừa nặng vừa to, có năng lực khai sơn liệt địa phá trời, cao thủ cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chẳng mấy ai có thể đỡ được một rìu của ông ta.

Mở cho ta!

Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì ông lão áo bào đen đã bay lên trời, hai tay cầm rìu, giơ lên trên đầu, ông ta thi triển thần thông liệt thiên, một đạo rìu mang giáng xuống.

Keng!

Vẫn là âm thanh kim loại va chạm giòn tan mà chói tai ấy.

Phụt!

Dưới ánh mắt của bao người, ông lão áo bào đen bay ra phía sau, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên hư thiên.

Lại nhìn đến Liệt Thiên Chiến Phủ của ông ta, nó đã nát đến mức không thể nát hơn được nữa, Hỗn Độn Thần Đỉnh rất tự giác hấp thu sạch sẽ tinh tuý bên trong nó.

Tiếp tục!

Vẫn có người không tin, lấy thứ mà mình tự cho là thần binh ra.

Thần Dương Đao!

Trong mắt mọi người lại loé lên tia lửa, không cần chủ nhân giới thiệu, bọn họ cũng biết lai lịch của Thần Dương Đao, nó là vật chí cương chí dương, thần liệu đúc thành nó cũng là bảo vật vô giá.

Lúc này ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía đó.

Người kia vung Thần Dương Đao lên, đao mang bá đạo vô song, long trời lở đất.

Nhưng ngay sau đó ông ta cũng bay ra ngoài.

Sau ông ta vẫn còn có người không phục, lần lượt lấy binh khí bản mệnh của mình ra, muốn thể hiện trước mặt mọi người, nhưng điều đáng nói là kết quả của ai cũng như nhau.

Keng! Rắc! Cheng!

Cảnh tượng tiếp theo ở Bàn Long Hải Vực rất náo nhiệt, liên tục có tiếng va chạm rồi lại có tiếng vỡ vang lên không ngớt.
Chương 1132: Rút thăm

Đây là một vùng biển tối tăm, không nhìn thấy tận cùng, sâu thẩm, chết chóc, lạnh lẽo.

Nhìn kỹ thì thấy có một tia sáng vàng yếu ớt đang le lói nơi góc vùng biển.

Đó là một người toàn thân đầy máu, máu của hắn màu vàng rực rỡ, tô điểm thêm ánh sáng cho vùng biển đen.

Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành.

Kể từ khi bước chân vào đầm vô vọng, sau khi bị sóng biển nhấn chìm, hắn đã biến mất, không biết đã trôi dạt bao lâu trong vùng biển đen kịt này.

Lão Đại!

Lão Đại!

Không biết đến khi nào, trong đầm vô vọng tĩnh lặng chết người mới vang lên giọng nói yếu ớt.

Giọng nói phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đó là tiên hoả và thiên lôi, họ đều có linh trí, lúc này đang gọi Diệp Thành.

Nhưng vì chủ nhân nên họ cũng bị áp chế, sấm sét thiên lôi vô cùng tối, ngọn lửa tiên hoả dập dờn, gần bị dập tắt.

May thay họ vẫn chưa chìm vào giấc ngủ sâu, vẫn có thể gọi Diệp Thành.

Gừ! Gừ! Gừ!

Cùng gọi hắn còn có Đan Tổ Long Hồn và chiến long, tuy chúng không thể nói nhưng cũng liên tục phát ra tiếng rồng gầm để gọi.

Vì có họ liên tục gọi nên Diệp Thành mới hơi nhúc nhích một chút.

Giây tiếp theo, hắn mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt mông lung, hoang mang nhìn thế giới xa lạ trước mặt.

“Ta còn sống sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn kiệt sức, hắn khó khăn ngồi dậy, mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt vô cùng.

“Còn sống, chúng ta đều còn sống”, Diệp Thành tỉnh lại, tiên hoả và thiên lôi lại có thêm sinh khí, giọng nói phấn chấn hơn, thậm chí Đan Tổ Long Hồn và chiến long cũng mừng rỡ rít lên.

“Ta vẫn đang ở đầm vô vọng”, Diệp Thành liếc nhìn bốn phương, hắn chỉ nhìn thấy vùng biển đen kịt.

“Cảm giác giống như ở hoang mạc, có một sức mạnh bí ẩn làm hoà tan linh lực, tinh khí và chân nguyên”, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng tinh nguyên trong cơ thể đang mất dần, cảm giác này giống hệt khi ở hoang mạc ngày đó.

“Hộ pháp”, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ, đan dược không ngừng bay ra rồi vỡ tung, tinh nguyên của đan dược được hắn hấp thu hết vào cơ thể.

Đây là cấm địa, hắn cần trở lại trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn nhất để ứng phó với nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, trong cơ thể hắn vang lên tiếng xương cốt va chạm, những bí thuật chữa lành vết thương như Man Hoang Luyện Thể, Tiên Luân Thiên Sinh đều đang hoạt động.

Toàn thân hắn bốc cháy, xương đã gãy được nối liền, da thịt thối rữa cũng lành lại, lực huyết mạch và thánh huyết cũng đang tôi luyện cơ thể khiến cho từng tấc da trên người hắn đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đầm vô vọng lại lần nữa rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

...

Choang! Rắc! Keng!

Những âm thanh như vậy vang lên chưa bao giờ dứt ở Bàn Long Hải Vực.

Cho đến khi bình minh ló dạng mới dừng lại.

Nhìn từ xa, hàng triệu người vây quanh đại đỉnh, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Lại nhìn đến những ông lão đó, ai cũng đều ngồi xổm dưới đất, vành mắt đỏ au nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Bọn họ ai cũng rất lợi hại, hết thần binh này tới thần binh khác, chém cả một đêm cũng không chém mở được Hỗn Độn Thần Đỉnh, ngược lại còn bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút hết tinh tuý của binh khí.

Được rồi! Chủ nhân của ngươi đã bị chúng ta dồn vào chỗ chết, ngươi cứng thật đấy!

“Tư Đồ Liêu, chiến mâu Huyền Thiên của ngươi đâu? Lấy ra thử đi”, đến một lúc nào đó, Huyết Linh lão tổ quay sang nhìn ông lão tóc bạc bên cạnh.

“Không… Không mang”, Tư Đồ Liêu lắc đầu như trống bỏi.

“Sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên đi!”, cuối cùng vẫn là Thị Huyết Diêm La lạnh lùng lên tiếng.

“Sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên?”, các ông lão đều cau mày, bao nhiêu thần binh đều đã vỡ, muốn chém mở Hỗn Độn Thần Đỉnh chỉ có thể sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên.

Nhưng mọi người cau mày mãi, cuối cùng vẻ mặt ai cũng trở nên cực kỳ quái dị.

Nếu pháp khí cảnh giới Thiên cũng không mở được Hỗn Độn Thần Đỉnh thì sao?

Nếu pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phá vỡ thì sao?

Điều này cũng không phải không thể, bởi vì Hỗn Độn Thần Đỉnh cực kỳ cứng.

Vì thế, những lão tổ có pháp khí cảnh giới Thiên làm như không nghe thấy, bọn họ không dám cược, nếu pháp khí cảnh giới Thiên thật sự bị phá vỡ, chắc lão tổ tông sẽ nhảy ra khỏi quan tài tìm họ tính sổ.

“Đều không đồng ý à?”, Thị Huyết Diêm La nhìn quanh một lượt, cười nhạt: “Nếu không đồng ý thì Hỗn Độn Thần Đỉnh sẽ thuộc về Thị Huyết Điện ta, không phải ta không chia cho các ngươi mà là các ngươi không muốn!”

“Hay là thử xem?”, mười mấy lão tổ ngẩng đầu lên.

Nhưng vấn đề là, thử ư? Rất dễ mất cả chì lẫn chài đó!

Từ chuyện lúc trước, bây giờ không còn ai sẵn sàng đứng ra làm chim đầu đàn, lỡ như vỡ thì sẽ là tổn thất lớn.

“Đừng lề mề nữa, mau lên”, một ông lão áo tím mất kiên nhẫn nhìn mười mấy người.

“Nói thôi thì dễ lắm”, Huyết Linh lão tổ hừ lạnh.

“Cũng không còn cách nào nữa, ai bảo các ngươi có pháp khí cảnh giới Thiên chứ?”, ông lão áo tím đó nhún vai, mặt cực kỳ dày.

“Huyết Linh đạo hữu, Huyết Linh thế gia ngươi làm mẫu trước đi!”, Thị Huyết Diêm La hứng thú nhìn Huyết Linh lão tổ, hơn nữa còn là nụ cười hả hê cười trên nỗi đau khổ của người khác, dường như ông ta vẫn đang khó chịu vì chuyện xảy ra trước đó.

“Thị Huyết Điện cũng có pháp khí cảnh giới Thiên mà, tại sao lại bắt Huyết Linh thế gia làm trước?”, Huyết Linh lão tổ cười khẩy.

“Là các ngươi tự đòi phân”, Thị Huyết Diêm La nhún vai xoè tay.

“Ngươi…”

“Hai vị, các vị đạo hữu, nghe ta nói một câu đi”, một ông lão áo đen đứng ra, khẽ vuốt râu rồi bảo: “Nếu các vị đều không đồng ý thì chúng ta công bằng một chút, bốc thăm đi”.

“Bốc thăm?”

“Đúng, bốc thăm”.

“Ta đồng ý”, Huyết Linh lão tổ đồng ý ngay, nói xong còn liếc mắt cười khẩy nhìn Thị Huyết Diêm La: “Nhưng thế lực nào có pháp khí cảnh giới Thiên đều phải tham gia, đừng ai hòng lừa gạt cho qua chuyện”.

Lần này sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên trở nên âm trầm, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Ngươi nhằm vào lão tử từ đầu đúng không!

“Đồng ý!”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng khịt mũi.

“Vật bắt đầu đi!”, ông lão áo đen phất tay lấy ra hơn mười miếng ngọc giản, sau đó khắc lên trên, sau khi khắc xong thì đưa ra trước mặt mọi người: “Chúng ta có mười lăm pháp khí cảnh giới Thiên, trên mỗi miếng ngọc giản đều khắc một con số, từ một đến mười lăm, việc tiếp theo không cần ta nói nhiều đúng không? Bao nhiêu người đều nhìn, đừng giở trò lừa bịp, tất cả dựa vào may mắn”.

“Được”.

“Bắt đầu”, ông lão áo đen cho mười lăm miếng ngọc giản vào ống trúc rồi nhìn mọi người: “Ai rút trước?”

“Dựa vào vận may mà! Để ta bốc trước”, một ông lão mặc áo huyết bào tiến lên trước, đưa tay vào, loay hoay một hồi cũng không thấy ông ta lấy ngọc giản ra, ai không biết còn tưởng ông ta đang chơi mạt chược bên trong ấy chứ.

“Nhanh lên”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh.

“Vội cái gì, bây giờ ta lấy ra đây”, ông lão áo huyết bào chẳng để tâm, lấy ra một miếng ngọc giản, thấy trên đó viết chữ “sáu” thì vui vẻ ra mặt.

Tiếp theo, các ông lão khác lần lượt tiến lên, cũng loay hoay một hồi mới rút, hàng triệu nghìn nhìn mà thấy bực.

Chậc chậc chậc!

Nhìn cảnh tượng kinh hãi này, Phục Nhai ngồi trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn liên tục tặc lưỡi: “Lão tử sống mấy nghìn năm cũng chưa thấy cảnh tượng nào nhảm nhí thế này”.

“Đây chính là bản chất ngươi lừa ta gạt của con người”, phía sau truyền đến giọng nói ung dung của Đông Hoàng Thái Tâm.

Bà ta khá nhàn nhã, ngả người trên ghế thản nhiên lật xem sách cổ, chẳng hề để ý đến chuyện vô nghĩa ở Bàn Long Hải Vực.

Thấy vậy, Phục Nhai đi tới: “Ta nói này Thánh chủ, người thật sự không lo lắng cho tiểu tử Diệp Thành kia chút nào à?”

“Ta lo lắng thì có ích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai: “Nếu hắn sống sót trở ra thì là tốt số, nếu chết trong đó thì cũng là số hắn vốn vậy”.
Chương 1133: Bá khí

Khốn khiếp!

Trên Bàn Long Hải Vực rộng lớn, vì tiếng gằn phẫn nộ mà dậy sóng.

Người gằn lên là lão tổ Huyết Linh, ông ta tỏ ra rất tức giận.

Không sai, ông ta may mắn có được ngọc giản, vận may cũng không kém hơn những người khác là bao.

Lại nhìn sang phía Thị Huyết Diêm La, người nào người nấy cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù bọn họ cũng muốn có món pháp khí kinh thiên động địa nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của lão tổ Huyết Linh thì bọn họ lại cảm thấy phấn khích.

Vả lại bọn họ đã nghĩ xong xuôi kết cục lý tưởng nhất rồi, đó chính là Huyết Linh lão tổ có thể dùng tới pháp khí ở cảnh giới thiên để địch lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, còn pháp khí ở cảnh giới Thiên cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng, trở thành pháp khí cảnh giới Thiên hoang tàn.

“Huyết Linh đạo hữu, mời”, Thị Huyết Diêm La cười u ám.

“Không cần ngươi phải nói”, Huyết Linh Lão Tổ bật cười lạnh lùng, ông ta tế gọi ra pháp khí cảnh giới Thiên.

Đó là thần đao huyết sắc với màu huyết sắc, có lôi điện xẹt qua, bên trên còn có huyết khí bao quanh, mỗi một luồng huyết khí đều kinh người và rất dày, bên trong còn có đạo tắc của tu sĩ ở cảnh giới Thiên trông rất bất phàm.

Những lão bối có mặt ở đây đều cảm nhận được sự khủng khiếp của pháp khí này, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Huyết Linh Thế Gia muôn đời vững mạnh.

Tương truyền, tiền bối của Huyết Linh thế gia cũng từng là một bá chủ của vùng đất này, ngược dòng thời gian, khi còn ở thời đại Sở Hoàng, pháp khí cảnh giới Thiên của Huyết Linh thế gia chính là một hung khí, không biết hút bao nhiêu máu của sinh linh.

Vù! Vù!

Khi tất cả còn đang kinh ngạc thì pháp khí với tên Huyết Linh Thần Đao đang rung lên, rất nhiều tu sĩ tu vi yếu đã không thể chịu được mà bịt tai lại.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Huyết Linh lão tổ dần dần bay lên, cứ thế bay lên tới ba mươi trượng mới dừng lại, nhìn vào hư không có thể thấy ông ta cầm Huyết Linh Thần Đao, có lẽ vì nhờ có Thần Đao nên trông ông ta không khác gì một vị Hoàng.

Mở cho ta!

Sau tiếng hô to dõng dạc, thần đao trong tay ông ta trảm xuống.

Vù!

Đao mang xuất hiện trông vô cùng chói mắt, có lẽ uy lực quá mạnh nên hư không nứt lìa, đao còn chưa trảm xuống thì Bàn Long Hải Vực đã chịu áp lực vô cùng lớn không thể nào ngăn lại, vết nứt cứ thế kéo dài ra.

Sắp va chạm rồi! Sắp va chạm rồi!

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn qua nhìn, đao mang cái thế đã tiếp cận rất gần với Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Vù!

Đao mang vang lên tiếng động kinh người, nó không vì Hỗn Độn Thần Đỉnh mà ngừng lại, cứ thế trảm xuống.

Ôi trời!

Hàng triệu người cùng há hốc miệng, tiếng nói vang lên đồng thời, đúng là kinh thiên động địa, suýt chút nữa khiến hư không sụp đổ.

Tiếp đó, mọi cảnh tượng và mọi động tĩnh đều hết sức dữ dội.

Vì Hỗn Độn Thần Đỉnh tránh đi nên huyết linh thần mang không có vật nào ngăn cản cho nên liên quân Bắc Sở gặp phải nghiệp lớn, nên biết rằng bọn họ đều đứng ở khoảng cách cách Hỗn Độn Thần Đỉnh không xa.

Một đao đỉnh phong của Huyết Linh lão tổ thật sự bá đạo, đại quân hàng triệu người cứ thế bị trảm mở ra đường máu, có quá nhiều người không kịp phản ứng lại nên hoá thành tàn tro ngay sau đao mang đó.

Không chỉ có vậy, Bàn Long Hải Vựcc ũng bị phân chia sau nhát đao này, làm dậy lên con sóng lớn cao hàng nghìn trượng.

Ngay lập tức, đại quân hàng triệu người chìm vào hỗn loạn.

Có thấy mới biết pháp khí cảnh giới Thiên mạnh tới mức nào, có thấy mới biết Huyết Linh Lão Tổ bá đạo ra sao. Một đao của ông ta chém ra khiến ít nhất hàng chục nghìn người bỏ mạng, không thiếu người bị mất đi tay hoặc chân.

Huyết Linh!

Phía Thị Huyết Diêm La né đi rồi lần lượt gằn lên, vì trong số những người chết thì đa phần là người của bọn họ.

“Chuyện nào cũng không thể trách ta. Sao ngươi không cấm cố đại đỉnh đó đi?”, bị chỉ trích, Huyết Linh Lão Tổ tức tối, ông ta rít lên chấn động thiên địa, trút hết bực dọc tạo ra luồng khí tích tụ đã lâu.

“Ta…”, cả nhóm lão bối nghe xong thì tức đến mức phun ra cả miệng máu, trong giây phút đó suýt chút nữa bọn họ đã định xông lên giết lão tiện nhân đó rồi.

“Ấy, ấy”, khi bầu không khí căng thẳng đang diễn ra thì có người hô lên chỉ về một hướng, “đại đỉnh đó đâu rồi?”

Chỉ một câu nói mà kéo theo ánh mắt của hàng triệu người, tất cả nhất loạt nhìn về một hướng, Hỗn Độn Thần Đỉnh kì dị kia không thấy đâu nữa.

Đột nhiên, đám người đông nghịt thẫn thờ trong giây lát.

Giây phút sau đó, Bàn Long Hải Vực như bùng nổ, tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp nơi.

Vậy là sao? Chạy rồi sao?

Vậy là sao? Trước đó bọn ta bị chủ nhân của ngươi chơi khăm chạy hết chỗ nọ tới chỗ kia, còn thứ khốn khiếp như ngươi cũng không hổ là linh khí của hắn, chơi khăm chúng ta xong thì bỏ chạy.

Khốn khiếp!

Tiếng gằn giọng mắng chửi liên tiếp vang lên khiến cả đại quân của các vị Vương và đại quân của hậu duệ các vị Hoàng đều run rẩy, người không biết còn tưởng rằng bên trong đang giết trâu mổ bò.

So với Bàn Long Hải Vực thì đầm Vô Vọng yên ắng hơn nhiều.

Trên mặt biển đen, Diệp Thành đứng dậy.

Sau một đêm hồi phục, thánh thể của hắn đã miễn cưỡng khoẻ lại, thế nhưng sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, hắn liên tục uống đan dược vì đầm Vô Vọng dị thường này chốc chốc lại hoá giải tinh khí và chân nguyên của hắn.

Nơi nào có đường ra?

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đưa mắt nhìn tứ phía thế nhưng những gì hắn có thể trông thấy chỉ là mặt biển đen không thấy bờ bến.

So với lúc ở cấm địa Hoang Mạc thì điểm khác chính là nơi này yên ắng đến kinh người, chí ít thì Hoang Mạc còn có cát vàng tàn sát ngày đêm.

Vả lại điều khiến vẻ mặt hắn khó coi nhất chính là bầu trời ở đầm Vô Vọng này cũng mang màu đen u ám, ở khoảng không tối tăm này, hắn vận chuyển Cửu Thiên Tinh Thần Quyết nhưng căn bản không thể nắm bắt được chút sức mạnh của vì sao nào, điều này có nghĩa là đầm Vô Vộng này không có sao.

Đây không phải là một tin tốt với hắn.

Mặc dù hắn có rất nhiều đan dược và linh thảo nhưng chỉ trong một ngày sẽ tiêu hao hết sạch, hắn cần nguồn cung cấp liên tục, chỉ cần kéo dài thời gian thì khí huyết hoang cổ thánh thể của hắn sẽ cạn kiệt và hắn sẽ phải bỏ mạng nơi này.

Ừm?

Khi Diệp Thành đang phân vân thì trên mặt biển yên tĩnh chợt xao động.

Hắn lập tức lùi về sau cầm chắc kiếm Xích Tiêu trong tay, đôi mắt hắn nheo lại nhìn chằm chằm vào khoảng cách cách đó mười mấy trượng.

Nơi đó có một trụ nước màu đen trỗi lên, dưới sự chứng kiến của Diệp Thành, nó hoá thành hình người, bóng hình hao gầy, mái tóc màu đen, khuôn mặt góc cạnh.

Diệp Thành lại lần nữa lùi về sau, hắn nheo mắt lại chỉ còn một đường vì người hoá ra từ làn nước đen đó giống hệt với hắn, điểm duy nhất khác biệt chính là Diệp Thành màu đen kia có đôi mắt đờ đẫn vô hồn, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm, giống như một thi thể vậy.

Vút!

Khi Diệp Thành còn đang cau mày thì Diệp Thành màu đen kia đã chém ra một nhát kiếm, kiếm mang di chuyển, thanh kiếm màu đỏ gạch, đó là kiếm Xích Tiêu.

Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức di chuyển, hắn bước ra vung tay chém ra một kiếm cái thế chém lìa mặt đất.

Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn cũng vung kiếm Xích Tiêu, một kiếm trảm diệt kiếm mang cái thế.

Bát hoang!

Ngay sau đó, Diệp Thành vung tay đánh ra một chưởng.

Thế nhưng điều khiến hắn cau mày đó là Diệp Thành màu đen kia cũng tung ra chưởng bát hoang, uy lực giống hệt với chưởng bát hoang của hắn.

Vạn Kiếm Quy Nhất!

Diệp Thành thi triển thần thông do mình sáng tạo ra, Vạn Kiếm Quy Nhất với uy lực mạnh mẽ mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.

Có điều điều khiến hắn kinh ngạc đó là tên Diệp Thành kia cũng vung kiếm và chiêu mà hắn tung ra cũng là Vạn Kiếm Quy Nhất, giống với bát hoang chưởng, Vạn Kiếm Quy Nhất của hắn cho dù là tốc độ ra tay, sức mạnh, ý niệm, đạo tắc đều giống với Diệp Thành.

Phục chế vô điều kiện sao?

Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau.

Chỉ giao đấu ba chiêu nhưng hắn đã nhìn thấu manh mối, tên Diệp Thành đối diện có khả năng chiến đấu ngang với hắn, hắn có gì thì tên đó có nấy, bí thuật thần thông mà hắn biết thì tên kia cũng biết, đến cả kiếm Xích Tiêu mà hắn có tên kia cũng phục chế vô điều kiện.

“Đây là điểm đáng sợ của đầm Vô Vọng sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, “chiến với bản thân, nếu đánh thắng bản thân thì mới có thể ra ngoài”.

Diệp Thành chợt ngộ ra điều này nhưng độ khó thì thực sự khủng khiếp.

Nên biết rằng kẻ mà hắn phải đối đầu không chỉ là một tên Diệp Thành cùng cấp với khả năng chiến đấu ngang bằng mà còn có cả sức hút kinh người của đầm Vô Vọng, hắn không chỉ phải tác chiến mà còn phải trụ lại trong sự tiêu hao nhanh chóng.

So với hắn mà nói thì tên Diệp Thành kia hoàn toàn không mất gì.

Cho nên nếu lâu dần, cho dù hắn không bị tên Diệp Thành kia giết chết thì cũng bị đầm Vô Vọng này làm hao kiệt đến chết.

Phá thế nào?

Diệp Thành thầm nhủ, hắn lại lùi về sau vì tên Diệp Thành kia đã tấn công đến với đại chiêu tuyệt sát: Vạn Kiếm Phong Thần.
Chương 1134: Phục chế không khác biệt

Vút!

Đầm Vô Vọng tử tịch vì nhát kiếm tuyệt sát của Diệp Thành giả mà dậy lên từng cơn sóng.

Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết chính là đại thuật tuyệt sát nằm trong đại chiêu tấn công đơn, uy lực bá đạo.

Cái gọi là Vạn Kiếm Phong Thần chính là dùng hỗn độn vô cực đạo hợp nhất hai loại thần thông này lại, uy lực của nó đương nhiên khủng khiếp, với sức đâm xuyên bá đạo thì đó chính là bí thuật tuyệt sát.

Khi đối diện với Vạn Kiếm Thần Phong Diệp Thành mới hiểu ra được sự khủng khiếp của bí thuật này, kể cả là hắn thì cũng không thể không né tránh và không dám đối đầu trực diện.

Cảnh tượng này thực sự là sự giễu cợt đầy chua xót.

Hắn là Diệp Thành, ấy vậy mà lại bị bản thân mình và bí thuật của mình hại đến mức thảm hại.

Vút!

Sát kiếm trong tay Diệp Thành giả vang lên âm thanh sắc lạnh, thân hình hắn như kinh mang, bước chân di chuyển nhanh thoăn thoắt giống như thể hắn muốn giết Diệp Thành chỉ trong một nhát kiếm tuyệt sát không hề nương tay.

Diệp Thành cau mày, tốc độ của hắn mặc dù không chậm nhưng Diệp Thành giả lại cùng đẳng cấp với hắn, tốc độ cũng ngang ngửa với hắn, hắn rõ hơn ai hết nhát kiếm này khó tránh thế nào.

Thái Hư Động!

Trong chớp nhoáng, Diệp Thành đứng khựng lại, dùng một tay kết ấn và sử dụng bí thuật của Thái Hư Cổ Long, hắn muốn dùng bí thuật này để hoá giải nguy cơ.

Phụt!

Nhát kiếm của tên Diệp Thành giả đã tới, nó đâm trúng vào Thái Hư Động.

Thế nhưng có lẽ uy lực của Vạn Kiếm Phong Thần quá mạnh, Thái Hư Động không thể chịu nổi nên lập tức vỡ tan, cho dù là Diệp Thành thì cũng gặp phản phệ lảo đảo lùi về sau.

Vù!

Trong chốc lát, tên Diệp Thành kia sát phạt đến, ra tay với chiêu hàng long bát hoang kết hợp.

Diệp Thành đứng vững lại sau đó không lùi mà tiến, nắm tay màu vàng kim tung chưởng hợp nhất hàng long và bát hoang quyền, một quyền đâm xuyên vào không gian.

Rầm!

Hai quyền chưởng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chấn động, xung quanh đó có một quầng sáng hữu hình hiển hiện, tốc độ rất nhanh khiến cho mặt biển yên ả lại lần nữa dậy sóng.

Phụt!

Nắm đấm của Diệp Thành nát tan, máu và xương nhơ nhuốc, khí huyết trong cơ thể hắn sục sôi, hắn phun ra cả miệng máu.

Lại nhìn sang tên Diệp Thành giả, hắn cũng đang trong tình trạng trọng thương, nắm đấm nát tan, mặc dù hắn cũng phun ra máu nhưng vết thương đột nhiên nhanh chóng hồi phục, khả năng hồi phục không thua kém gì Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành ra tay với chiêu Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất, ý và niệm kết hợp, tốc và lực đan xen, cơ thể di chuyển nhanh như gió, hắn đâm một kiếm xuyên vào hư không.

Diệp Thành giả phản ứng rất nhanh, hắn đã chắp hai tay lại với nhau, nhanh chóng thay đổi ấn quyết.

Rầm!

Sau tiếng nổ ầm vang hư không, ngoại đạo pháp tướng ở thế giới hỗn độn bên ngoài đột nhiên xuất hiện, Diệp Thành với sức công phá khủng khiếp, khí thế toàn thân cạn kiệt, cả cơ thể hắn bị hỗn độn dị tượng đè nén đến mức lảo đảo.

“Đến cả đạo tắc mà cũng có thể phục chế”, mắt Diệp Thành nheo lại, hắn nhanh chóng lùi về sau vì Diệp Thành giả kia đã ngự động thế giới hỗn độn giáng từ trên trời xuống, mặt biển đầm Vô Vọng lúc này tiếp tục cuộn trào sóng lớn.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Diệp Thành cũng ngự động thế giới hỗn độn, nếu không thì tuyệt đối không thể chặn lại đòn công phá của tên Diệp Thành giả kia.

Đột nhiên, thế giới hỗn độn của hai bên đều rực rỡ sắc màu, tạo nên một luồng sinh khí mới cho đầm Vô Vọng tử tịch mà u ám.

Tiếp sau đó chính là tiếng nổ rầm trời, hai thế giới hỗn độn va vào nhau, bầu hư không bùng nổ, có sấm sét xoẹt qua bầu trời, mỗi một tia sét đều khiến mặt biển dậy sóng.

Diệp Thành mở ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng vọt.

Thế nhưng tên Diệp Thành kia lại khác so với hắn, tên đó lập tức ma hoá, luồng khí ma sát ngút trời, có phật quang phổ chiếu, có thánh có ma có phật, không khác gì với Diệp Thành.

Đúng là phục chế vô điều kiện!

Sắc mặt Diệp Thành vô cùng khó coi, nếu như có thể có khả năng phục chế và thần thông thì thôi cũng đành, nhưng đến cả đạo tắc và ma đạo mà cũng có thể phục chế được, đây đúng là một tin xấu tột cùng. Đối diện với Diệp Thành giả kia chính là bản thân hắn, muốn chiến thắng bản thân với sức chiến đấu cùng cấp, cùng đạo tắc, cùng bí thuật đâu thể dễ dàng được.

Như vậy vẫn chưa hết, còn có điểm khiến hắn bất lực hơn nữa.

Tên Diệp Thành giả ở phía đối diện không biết đau đớn, giống như hình nộm, hắn chỉ biết tấn công và tấn công, mục tiêu trông có vẻ rất đơn giản, đó chính là giết chết Diệp Thành ở đầm Vô Vọng này.

Vả lại điểm khiến hắn đau đầu hơn cả chính là sức hút khủng khiếp của đầm Vô Vọng này.

Sau cả trận quyết đấu căng thẳng, Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng tinh khí, chân nguyên và sức mạnh linh hồn cũng như sức mạnh huyết mạch đều đang bị hoá giải, đây chính là sự hao tổn khủng khiếp.

Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, hắn nhanh chóng lùi về sau, hắn đang tìm kiếm cách giải quyết vấn đề.

Vù!

Phía đối diện, tên Diệp Thành giả kia lại lần nữa công kích đến, bàn tay màu vàng kim che trời, bên trên còn có đạo tắc quẩn quanh, luồng khí lưu chuyển đều nặng tựa núi non.

Mở cho ta!

Diệp Thành tung ra một chươngr mở đạo đại ấn kia, sau đó lật tay ấn về phía Diệp Thành giả nhưng lại bị một chưởng của tên Diệp Thành giả kia đánh tan.

Tiên Hoả đạo thân, hiện!

Thiên Lôi đạo thân, hiện!

Diệp Thành lập tức triệu gọi ra hai đạo thân của mình, dùng tam thanh phục ma trận vây quanh tên Diệp Thành giả màu đen.

Có điều hắn đã tính sai nước, tên Diệp Thành giả kia cũng hoá ra hai đạo thân có tướng mạo y hệt, một tên bừng bừng hoả diệm, một tên quanh người loé lên lôi điện, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân sao?

“Đến cả chúng mà cũng có thể phục chế?”, Diệp Thành kinh ngạc, khoé miệng lại lần nữa trào máu.

Tới lúc này hắn mới thấu hiểu sự khủng khiếp của cái đầm này, những thứ không thuộc về nơi này cho dù là người hay binh khí, thần thông đều bị phục chế vả lại các phương diện đều có sức chiến đấu và bí thuật như nhau.

Hắn lùi về sau thu lại hai đạo thân.

Hắn không gọi Tử Huyên trợ chiến vì hắn biết một khi Tử Huyên xuất hiện thì phía đối diện cũng sẽ có Tử Huyên khác và hoàn cảnh của hắn cũng sẽ không thể khá khẩm hơn.

Rầm! Rầm!

Tiếp đó, đầm Vô Vọng lại không hề yên bình.

Diệp Thành màu đen kia sải bước đi không hề cho Diệp Thành cơ hội để thở. Diệp Thành lùi đi đâu thì tên kia đuổi theo tới đó, vả lại hắn tỏ ra không biết mệt là gì, ra tay với những đòn thần thông cái thế khiến Diệp Thành không thể không đối chiến.

Bầu trời u ám, trên mặt biển tử tịch, cả hai thi triển những đòn công phá kinh người.

Đó là cảnh tượng vô cùng dữ dội, khí huyết Diệp Thành đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch cũng đang thiêu đốt, mỗi lần khả năng chiến đấu của hắn tăng thêm một phần thì Diệp Thành giả ở phía đối diện cũng tăng theo, tốc độ cũng nhanh lên trông thấy.

Cả hai giống như chiến thần, thân mang nhiều bí thuật, đều có sức mạnh thôn tính sơn hà, chiến tới mức trời long dất lở không ai chịu nhường ai.

Nơi này kinh thiên động địa còn Bàn Long Hải Vực bên ngoài đầm Vô Vọng cũng không kém phần náo nhiệt.

Bàn Long Hải Vực liên tiếp vang lên tiếng gằn phẫn nộ.

Không sai, phía Thị Huyết Diêm La đang tập trung mắng chửi, kẻ nào kẻ nấy chửi hăng hơn bao giờ hết.

Bao nhiêu người, vài triệu tu sĩ như vậy, trận dung lớn như vậy nhưng đến cả Thánh Chủ Thiên Đình cũng bị ép đến mức vào đầm Vô Vọng rồi nhưng lại bị một đống binh khí chơi khăm, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết được hỗn độn khí bỏ đi thế nào.

Lúc này, đặc biệt là những người bị hỏng binh khí bản mệnh vì hỗn độn thần đỉnh thì mặt mày đều đang méo xệch.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay đi rồi, lần này thì hay rồi, bọn họ phải hi sinh không biết bao nhiêu người, đến cả thần binh cũng cho vào bên trong mà cũng phải chịu thiệt.

Người tức giận nhất chính là Thị Huyết Diêm La, một đại đỉnh đang yên lành như vậy, vốn dĩ có thể mang về nghiên cứu nhưng nào ngờ bị tứ phương chèn ép, cho nên bọn họ không thể không đấu tranh, tới cuối cùng đến bóng dáng của đại đỉnh cũng không thấy đâu.

Sắc mặt ông ta tôi độc, ông ta nhìn Huyết Linh Lão Tổ với ánh mắt sắc lạnh. Bọn họ, nếu không phải vì bọn họ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh là vật thuộc về Thị Huyết Điện rồi.

Bị nhìn như vậy, phía Huyết Linh Lão Tổ tỏ vẻ khó chịu ra mặt, trong mắt bọn họ cũng hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vốn dĩ bọn họ đã rất tức giận rồi vậy mà còn bị gây sự? Tưởng bọn họ dễ chơi vậy sao?

Thế rồi bầu không khí của Bàn Long Hải Vực trở nên căng thẳng trông thấy, đến cả làn sóng cũng bị ngưng đọng lại, gió lạnh thổi tới, vài triệu tu sĩ lúc này như sắp lao vào chiến đấu với nhau.
Chương 1135: Phá thế nào

Rầm! Bịch! Rầm!

Đầm Vô Vọng tử tịch u ám vang lên từng tiếng động vang dội.

Diệp Thành và Diệp Thành giả vẫn đang huyết chiến từ nam sang bắc, từ bắc tới đông, từ đông sang tây.

Đầm Vô Vọng tử tịch kia không hề bình lặng, khắp nơi đều dậy lên từng cơn sóng cả, có khả năng thôn tính mọi thứ.

Không biết từ bao giờ thế giới này trở nên im ắng lạ thường.

Nhìn từ phía xa, Diệp Thành nhơ nhuốc máu, hắn đang lảo đảo bước đi, máu tươi màu vàng kim nhỏ vào Hải Vực màu đen sau đó lại bị nước biển màu đen ngòm kia nuốt trọn.

Hắn bại rồi, bị bản thân mình đánh bại.

Nói chính xác hơn thì hắn bị bản thân và đầm Vô Vọng này liên kết đánh bại.

Nếu như ở bên ngoài và phải đối đầu với một phiên bản khác của mình thì hắn tuyệt đối sẽ không thua thảm hại như vậy nhưng nơi này là đầm Vô Vọng, hắn bị đầm Vô Vọng này hút cạn tinh khí còn tên Diệp Thành kia lại không.

Đúng như Diệp Thành nói, trận chiến này mà chiến lâu thì ắt sẽ bại vì hắn không đủ tự tin đánh với tên Diệp Thành không hề bị hao tổn sức chiến đấu kia.

“Đầm Vô Vọng với khả năng phục chế kinh người”, Diệp Thành nắm tay thật chặt, hắn chưa bao giờ thấy bất lực như bây giờ, đừng nói là sức hút khủng khiếp của khu đầm này mà đến cả tên Diệp Thành giả màu đen kia cũng làm hắn phải bất lực, không có cách nào giải quyết.

Hắn bắt đầu hiểu ra ở nơi này cái chết đối với hắn cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Vút! Vút!

Phía sau, tiếng kiếm vang lên sắc lạnh, tên Diệp Thành với cơ thể màu đen truy sát tới, cả chặng đường hắn điên cuồng tung ra thần thông tuyệt sát không hề biết mệt mỏi.

Diệp Thành vừa chiến vừa lui, không biết chạy về hướng nào, cũng không biết đường ra ở đâu, hắn hi vọng có người có thể chỉ đường cho hắn.

Thế nhưng nơi này ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn cái đầm Vô Vọng u ám tử tịch cùng tên Diệp Thành giả màu đen vô tình kia, không có thêm bất kỳ ai khác, cái gọi là phương hướng chính là hải vực màu đen không thấy bờ bến.

Phá thế nào! Phá thế nào!

Trong lòng Diệp Thành đang thầm gào thét, đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Hắn chưa từng từ bỏ hi vọng nhưng từ vùng đất chết Bàn Long Hải Vực tới đầm Vô Vọng này hắn phải đối diện với những người khác nhau còn kết cục thì chẳng khác nhau là mấy.

……..

Trên đại địa rộng lớn, đại quân của Thiên Đình đứng dày đặc choán lấp cả đất trời.

Lúc này, người nào người nấy khí huyết trầm lắng, vẻ mặt mỏi mệt.

Từ khi nhận được thông tin, đại quân Thiên Đình đã nhanh chóng sát phạt ra khỏi Nam Sở, không hề do dự mà đi một ngày một đêm không nghỉ.

Bọn họ không có Truyền Tống Trận, muốn sát phạt tới Bàn Long Hải Vực cứu Diệp Thành thì chỉ có thể dựa vào phi hành, mọi thứ đến quá đột ngột, cho dù trận dung ngút trời nhưng vẫn bị Truyền Tống Trận làm khó.

Dừng!

Cuối cùng, Đao Hoàng ở phía trước dừng chân.

Phía sau, đại quân Thiên Đình cũng dừng chân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn đỡ, những người ở dưới cảnh giới Chuẩn Thiên bắt đầu thở dốc ngay giây phút dừng chân, mặt mày ai nấy đều tái nhợt mỏi mệt.

“Tiền bối, thời gian gấp gáp không thể chậm trễ”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi lại lần nữa lên đường.

“Chỉ dựa vào phi hành thì bao giờ mới có thể tới Bàn Long Hải Vực?”, Đao Hoàng lên tiếng giơ tay chặn đường phía Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Đó là con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm giọng, hai mắt hằn lên tia máu, ông ta nắm chặt tay đến mức bật cả máu.

“Ngươi cũng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm nên biết đây là cục diện gì”, có người nạt lên, nếu nhìn kĩ thì chính là Hoàng Đạo Công, ngày thường ông ta trông có vẻ giảo hoạt không nghiêm túc nhưng hiện giờ lại rất có phong thái của một bậc tiền bối.

“Ta không có thời gian mà quan tâm tới những điều này”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói dứt khoát sau đó gạt tay Đao Hoàng ra, “ta chỉ biết con của ta cần ta”.

“Hồ đồ”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng, ông ta lại ngăn Hạo Thiên Huyền Chấn lại, “chúng ta là người của Thiên Đình sao có thể thấy chết không cứu, nhưng cục diện hiện giờ thì không phải là làm thế nào để cứu Diệp Thành mà là làm thế nào đến được Bàn Long Hải Vực nhanh nhất”.

“Ta…”

“Đạo hữu, đừng để tình cảm lấn át lý trí”, có người ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, người này không phải ai khác mà chính là Sở Linh với vẻ mặt lãnh đạm, “vài triệu tu sĩ ở Bắc Sở là trận dung thế nào, đủ để huỷ diệt một vị Hoàng, từ khi chúng ta nhận được tin đến giờ cũng chỉ trong vòng một ngày một đêm nhưng ngọc bài linh hồn của Diệp Thành chưa hề bị vỡ, điều này chứng tỏ một vài vấn đề”.

Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang một hướng, ánh mắt đổ dồn sang Sở Linh.

“Hắn…hắn vẫn còn sống”, Sở Linh nắm chặt ngọc bài linh hồn của Diệp Thành, dung nhan tuyệt thế của cô có phần nhợt nhạt, trong đôi mắt còn ngấn lệ.

“Trận dung lớn như vậy, Thánh Chủ còn có thể chạy được sao?”, nhiều người lên tiếng hỏi dò, không biết nên lấy đáp án từ ai.

“Ta nghĩ có lẽ ta biết hắn ở đâu”, trong biển người, Ngưu Thập Tam hít vào một hơi thật sâu.

“Ngươi biết?”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang Ngưu Thập Tam.

“Chỉ cần nhìn là biết”, Ngưu Thập Tam phất tay mở ra tấm bản đồ khổng lồ, đó chính là địa đồ của Bàn Long Hải Vực, nó vô cùng rộng lớn, xem ra năm xưa gia tộc họ Ngưu độc bá Bàn Long Hải Vực không phải không có lý do.

“Mặc dù Bàn Long Hải Vực rộng lớn, một khi bị vài triệu tu sĩ chặn ở đó thì không có khả năng thoát thân”, Ngưu Thập Tam nói rồi chỉ vào một nơi, “hắn vẫn còn sống thì có lẽ đã vào đây rồi”.

“Đầm Vô Vọng?”, ánh mắt ai nấy đều nheo lại.

“Đây không phải là khả năng mà là chắc chắn”, Ngưu Thập Tam gật đầu, “ngoài nơi này ra thì những nơi khác không có đường sống”.

“Đầm Vô Vọng, nơi đại hung, cũng là nơi thập tử nhất sinh”, sắc mặt của Vô Nhai Đạo Nhân vô cùng khó coi.

“Cấm địa không phải là thập tử nhất sinh”, Đao Hoàng lập tức xua tay, “ta từng vào trong cốc U Minh mà vẫn có thể sống sót ra ngoài”.

“Về điểm này thì ta tin”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu, “Diệp Thành từng vào trong cấm địa Hoang Mạc, hắn có thể sống sót ra khỏi đó đủ chứng minh thực lực và vận may của hắn. Ai có thể dám chắc được lần này hắn không thể ra khỏi vùng đất cấm?”

……

Phụt!

Huyết quang xuất hiện, một cánh tay của Diệp Thành bị trảm xuống, máu tươi màu vàng kim bắn vọt, trông vô cùng choán mắt.

Hắn lại lần nữa thất bại, lảo đảo lùi về sau ba tới năm trượng, đợi tới khi dừng lại thì hắn liền khuỵu xuống đất, máu tươi phun ra, khí huyết màu vàng kim sục sôi cũng vì vậy mà bị nhấn chìm một phần.

Từ khi tên Diệp Thành giả kia xuất hiện, hắn không biết đã chiến mất bao lâu.

Ở nơi tối tăm này như không phân biệt thời gian, có lẽ đã ba hay năm ngày trôi qua, cũng có thể là ba hay năm năm, nhưng điều duy nhất hắn có thể biết đó là hắn đã chiến vài trăm hiệp và kết quả vẫn là hắn thất bại.

Diệp Thành không phải bại vì tên Diệp Thành giả kia mà bại vì đầm Vô Vọng này, hắn không có thực lực mạnh đến mức có thể đánh bại chính bản thân mình trong khi bị hút cạn chân nguyên. Thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không hề có được gì cả, hắn có thể trụ được đến bây giờ mà không bị giết chết đã là một kì tích rồi.

Sự hao kiệt do trận đại chiến mang lại và đầm Vô Vọng chốc chốc lại hút kiệt tinh nguyên khiến Diệp Thành phải dùng tới chai linh dịch cuối cùng.

Cho nên từ bây giờ trở đi hắn không còn gì có thể bù đắp. Cho dù hắn không bị tên Diệp Thành giả kia giết chết thì cũng bị đầm Vô Vọng này làm hao kiệt đến chết.

Bịch! Bịch!

Phía đối diện, Diệp Thành giả từ từ đi tới, hắn cầm sát kiếm đẫm máu, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến cả đầm Vô Vọng chấn động phát ra từng âm thanh bịch bịch.

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm tên Diệp Thành giả màu đen ở phía đối diện.

Tên Diệp Thành kia vẫn giống như một hình nộm, đôi mắt vô hồn, thần thái đờ đẫn, khuôn mặt không hề mang theo bất cứ tình cảm nào, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn rất mạnh, giống như sát thần bước ra từ địa ngục, lạnh lùng khôn tả, chỉ muốn giết chết Diệp Thành ngay tức khắc.

Cho tới bây giờ thì Diệp Thành vẫn không hề từ bỏ hi vọng, hắn có ý chí vô địch, có sức chiến đấu ngoan cường, càng vào thời khắc nguy hiểm hắn càng lạnh lùng không từ bỏ bất cứ hi vọng nào để có thể được sống.

“Muốn sống sót ra ngoài thì phải trảm được hắn”, nhìn tên Diệp Thành giả kia, Diệp Thành thầm nhủ, câu này hắn đã nói vô số lần nhưng vẫn chỉ là lời nói, hắn đã thử rất nhiều đao trảm vào tên Diệp Thành giả kia nhưng đều thất bại.

“Hắn chính là mình bước ra từ đầm Vô Vọng”, Diệp Thành vẫn đang thầm nhủ.

“Cùng cấp với mình, lại không bị kiểm soát bởi sức mạnh của đầm Vô Vọng, muốn giết hắn thì phải mạnh hơn hắn”.

Nghĩ vậy, thần hải của Diệp Thành có linh quang hiển hiện.

Chiến lâu như vậy rồi hắn đã tìm được căn nguyên của vấn đề vào giây phút này.

Phải mạnh hơn hắn, phải mạnh hơn hắn!

Diệp Thành nhắc đi nhắc lại câu này, ánh mắt hắn bị từng đường máu choán lấp.

Làm thế nào mới có thể mạnh hơn hắn?

Diệp Thành căng não suy nghĩ, hắn hi vọng có thể tìm ra được manh mối để thoát biến niết bàn ở nơi này.

Rõ ràng, con đường này rất trắc trở.

Mặc dù hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chỉ còn cách một bước nữa là lên tới cảnh giới Thiên nhưng từ đầu tới cuối hắn không thể chạm được tới bước màn chắn đó chứ đừng nói là phá được lớp màn chắn đó mà tiến tới cảnh giới Thiên, trạng thái này của hắn không thể nào thoát biến được.

Lần này thượng đế gần như không đứng về phía hắn, mặc dù đã tu cả một năm nhưng hắn vẫn mắc kẹt ở cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn đột phá cần cơ duyên.

Còn cơ duyên kia thì quá mong manh, mạnh như Thần Huyền Phong, mạnh như Quỳ Vũ Cương mà trải qua cả vài chục nghìn năm cũng chỉ có thể tìm được cơ duyên khi độ thiên kiếp.

Diệp Thành nghĩ rồi từ từ ngẩng đầu, hắn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành giả đang từ từ sải bước tới.

Không biết vì sao cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy thiếu đi gì đó.

Thiếu gì nhỉ?

Thiếu một vài lời nói, thiếu một vài lời thách đấu mà hai bên nên có.

Nếu như phía đối diện là Hoắc Đằng, nếu như phía đối diện là Doãn Chí Bình hay Lã Hậu thấy hắn thảm bại nhưu thế này thì sẽ là cảnh tượng thế nào.

Nếu là Hoắc Đằng, là Doãn Chí Bình thì bọn chúng nhất định sẽ chẳng kiêng dè gì mà bật cười dè bỉu coi thường, nói những lời chê bôi khiến bản thân cảm thấy sảng khoái.

Thế nhưng từ đầu tới cuối lại không hề xuất hiện những lời nói đó. Những lời nói nên có lại không có, những đoạn cao trào cũng không.

Vì sao không có?

Vì sao không có?

Vì đối diện với hắn chính là một hình nộm vô tình.

Lúc này Diệp Thành giống như tỉnh ngộ ra, hắn tĩnh lặng quan sát tên Diệp Thành giả kia, trong ánh mắt hiện lên một đạo kinh mang sắc lạnh, “những gì ta có ngươi cũng có, dung mạo, thần thông, bí thuật, linh khí, huyết mạch, đạo thân, căn nguyên, dị tượng, đạo tắc nhưng có một thứ ta có mà ngươi không có”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK