Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1036: Phiên hiệu

Rầm! Rầm!

Tiếng động này liên tiếp vang lên ở các hướng khác nhau của Nam Sở, từ khi liên quân tứ phương xuất binh thì không hề ngừng nghỉ phút giây nào.

Sự thực đúng như mệnh lệnh của Diệp Thành ban ra, cho dù là Chung Giang, Hằng Nhạc Chân Nhân hay Nam Cung Chính là Đan Thần thì đều sát phạt một mạch, quy thuận đương nhiên bình an vô sự nhưng nếu chống đối thì sẽ thành núi thây biển máu.

Trận chiến này cứ đánh hết ba ngày ba đêm.

Nam Sở thay đổi rồi, đại địa nhuốm đỏ máu, hư không như khoác lên một lớp mạng màu đỏ, khắp nơi chìm trong bầu không khí tanh mùi máu.

Trận chiến này không ai là kẻ chiến thắng, thủ đoạn cứng rắn của Diệp Thành mặc dù tàn khốc nhưng thực tế thì Nam Sở đã thống nhất. Nam Sở hỗn loạn vài nghìn năm đã thống nhất ngay khi ánh mặt trời mới chiếu rọi.

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương, các lão bối của các thế gia lần lượt quay về.

Nhìn từ xa, người nào người nấy toàn thân đẫm máu, có người bên ta, cũng có người bên địch.

Vẻ mặt ai nấy đều hết sức mỏi mệt, ba ngày nay bọn họ đã giết quá nhiều người, trong đó không thiếu những người vô tội.

Haiz!

Cổ Tam Thông trước nay vẫn giảo hoạt chợt ngồi phịch xuóng đất, ông ta lấy ra một cái bình hồ lô xoa đi xoa lại: “Mấy trăm năm rồi, ta chưa từng giết nhiều người như ba ngày nay, ta chưa bao giờ thấy mình máu lạnh như vậy bao giờ”.

“Hối hận rồi à?”, Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn Cổ Tam Thông.

“Không”, Cổ Tam Thông uống một ngụm rượu: “Thiên hạ này còn hỗn loạn thì người chết sẽ còn nhiều hơn thế nữa”.

“Dùng lý do này để an ủi chúng ta là cách tốt nhất”, Chung Giang cũng ngồi trên mặt đất, có lẽ vì quá mệt nên khuôn mặt ông ta trông già nua đi nhiều.

“Chỉ cần thiên hạ thái bình, có giết thêm ba ngày ba đêm nữa ta cũng không hối hận”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngồi xuống, cười có phần bi thương.

“Lấy đâu ra thiên hạ thái bình thực sự”, Đao Hoàng mỉm cười cắm long đao xuống đất, ông ta cũng giống mấy người bọn họ, cũng ngồi trên mặt đất, “có điều ý đồ của hắn cũng không tồi”.

Khi tất cả mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu đi vào, toàn thân hắn có lệ khí tàn bạo, ba ngày nay hắn giết không hề ít người, đến cả mái tóc màu bạc trắng cũng đã nhuốm đỏ.

Phía sau, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, lệ khí lạnh băng khiến người ta có phần run rẩy.

Nam Sở, thống nhất rồi!

Diệp Thành tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh ra, hắn sải bước từng bước chân dính máu, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống bậc đá, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt.

Một câu nói của hắn khiến cả đại điện chìm vào yên lặng.

Nam Sở thống nhất rồi nhưng dùng máu tươi để đổi lại.

Trong bầu không khí yên ắng, có người liếc nhìn Diệp Thành nhưng lại phát hiện ra hắn đã ngủ lịm đi trên bậc đá, cũng không biết vì quá mệt hay vì không chịu nổi sự lên án của lương tâm mà tự ru mình vào giấc ngủ.

Tắm rửa rồi ngủ!

Cả nhóm lão bối lần lượt vỗ mông đứng dậy, bọn họ quay người bước ra khỏi đại điện, giết chóc quá nhiều nên giờ cũng nên nghỉ ngơi chút.

Trong đại điện cũng chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng.

Cô nhìn Diệp Thành đang nằm ngủ trên bậc đá rồi mím môi, cô định bước tới nhưng cuối cùng lại quay người lẳng lặng rời khỏi đại điện vì bên ngoài đại điện có một người đang tiến vào là Sở Linh.

Về nhà rồi ngủ!

Sở Linh khẽ xoa khuôn mặt Diệp Thành, có có phần không cam lòng, rồi cứ thế, Sở Huyên cõng Diệp Thành lên.

“Sư phụ liệu có trách ta quá tàn nhẫn không?”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.

“Vậy thì ngươi cũng phải tìm tỷ ấy mới biết được”, Sở Linh khẽ mỉm cười rồi bay đi như một đạo thần hồng về phía Ngọc Nữ Phong.

Nam Sở chìm trong màu máu vô cùng yên ắng!

Thiên địa màu đỏ máu cũng vô cùng yên ắng.

Nam Sở sau cuộc chiến tranh đẫm máu đó trở nên quá im ắng, khiến người ta phải thở dài.

Có điều, ánh nắng mới lại đang chiếu rọi vùng đất này.

Nam Sở thống nhất rồi, những thế lực quy thuận, tản thu với số lượng cực kỳ lớn, mặc dù trong đó cũng có không ít người không đồng thuận thực lòng nhưng dù sao cũng là thiểu số, rất nhiều người đã nhìn thấu muốn kết thúc thế đạo hỗn loạn này thì phải đánh đổi bằng máu.

Diệp Thành cứ thế ngủ mất ba ngày ba đêm.

Đợi tới khi hắn tới đại điện của Hằng Nhạc Tông lần nữa thì nơi này đã chật bóng người, mặc dù tất cả đều đã khoác lên mình tấm đạo bào mới nhưng trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tanh.

“Thế lực các phương đều đang thống kê lại, đây là danh sách”, Hồng Trần Tuyết đưa một bộ quển tông cho Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ khẽ mở quyển tông, số lượng các thế lực bên trong này không hề ít, rất nhiều thế lực đến hắn cũng chưa từng nghe nói tới, còn có một số tản tu, đến tu vi cũng được ghi chú chi tiết.

Điều đáng nói đó là Nam Sở thống nhất thì sự quy thuận của thế lực các phương khiến thực lực của bọn họ tăng lên một cách khủng khiếp, nếu nói bọn họ là thế lực mạnh nhất của Đại Sở cũng không có gì là quá.

“Thành Nhi, lấy một phiên hiệu đi”, khi Diệp Thành còn đang nhìn quyển tông thì Hằng Nhạc Chân Nhân chợt lên tiếng.

“Phiên hiệu?”, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu lên.

“Sở Hoàng thành lập Địa Sở Hoàng Tộc, Viêm Hoàng thành lập Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng thành lập Quảng Hàn Cung, Thái Vương thành lập Thánh Điện, Thiên Táng Hoàng thành lập Thiên Điện, Đông Hoàng thành lập Thiên Phủ Thần Triều, Chiến Vương thành lập Cửu Thiên Chiến Long Tông, Huyền Hoàng thành lập Thiên Long Thánh Tông, Thần Hoàng thành lập Đại Sở Huyền Tông, con cũng nên lấy một phiên hiệu cho đại quân này đi”.

“Sư tổ, cái này…”, Diệp Thành cau mày, đây có khác gì coi hắn là vị Hoàng đâu.

“Chúng ta từng theo con, hi vọng con có thể tái hiện sự huy hoàng của Viêm Hoàng đời trước, lại lần nữa thống nhất Đại Sở”, Chung Giang ngắt lời Diệp Thành, “nhưng chúng ta ngày càng nhận ra thời đại của Viêm Hoàng cũng đã qua lâu rồi, Viêm Hoàng cũng nên thuận theo trào lưu của thời đại, trở thành một thành viên trong phiên hiệu mới”.

“Tiền bối Chung Giang nói chí phải”, Chu Ngạo lên tiếng, “thời đại của thuỷ tổ tam tông Huyền Thần đã qua lâu rồi, mặc dù tam tông thống nhất nhưng cũng không còn là Đại Sở Huyền Thông khi xưa nữa”.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả, việc này chúng ta đã bàn bạc rồi, tất cả đều thống nhất như vậy”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cho dù là Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương hay Đan Thành hay các thế gia lớn khác thì đều dưới trướng một phiên hiệu mới được đặt ra”.

“Con không phải là Hoàng đế, khó có thể nhận được vinh hoa này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Thần Hoàng trước khi thành lập Đại Sở Huyền Tông cũng không phải là một vị Hoàng”, Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói: “Cũng chính vì có sự ủng hộ của thế lực các phương nên các lão tổ mới phong vị thành Hoàng, còn chúng ta sẽ trở thành những người bảo vệ trên con đường này cho tới khi phong vị Hoàng”.

“Đừng lằng nhằng nữa, đẩy qua đẩy lại có gì thú vị chứ?”, Cổ Tam Thông mắng một câu: “Một phiên hiệu rất dễ lấy cơ mà, hay là lão Cổ ta lấy tên cho ngươi, gọi là Phủ Đầu bang, thế nào? Sau này ngươi gánh vác cả bang, như thế nghe có phong độ không?”

“Cái gì mà Phủ Đầu Bang? Chúng ta là những người ngay thẳng”, Vô Nhai Đạo Nhân chép miệng, “theo ta thấy thì gọi Nam Nhai thôn là được nhất”.

“Tên gì thế không biết?”, Gia Cát Vũ chỉnh lại cổ áo, “nghe ta, gọi là Lục Lục Lục, cái tên này nghe rất phất, lại hàm nghĩa sâu xa, khiến người nghe nghe như tiếng sấm rền”.

“Vậy không được, ông đừng có gọi như vậy, nghe ta, gọi là Ngưu tông”, Ngưu Thập Tam vuốt râu ý tứ nhưng lại kéo theo những ánh mắt chê bôi.

“Không được thì chúng ta gọi là Ngưu Điện đi cũng được”, Ngưu Thập Tam mặt mày ái ngại ho hắng lên tiếng.

“Sao người không gọi luôn là Ngưu Đan đi?”, Ngô Tam Pháo đạp Ngưu Thập Tam sau đó lắc đầu: “Việc này phải nghe ta, gọi là Nhất Trụ Kình Thiền, hay chứ?”

“Ta thấy gọi Thiên Vương Cái Địa Hổ là hay nhất”, Man Sơn cũng chêm lời.

Mấy người mỗi người một câu khiến phía Thiên Tông Lão Tổ chép miệng, cái gì mà Phủ Đầu Bang, Nam Nhai Thôn, Lục Lục Lục, Ngưu Tông, Nhất Trụ Kình Thiên, Thiên Vương Cái Địa Hổ, đến cái tên này mà cũng lấy ra được, đúng là mặt dày”.

“Thiên Đình”, khi mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành thẫn thờ nãy giờ chợt lên tiếng khiến ai nấy á khẩu.

Phụt!

Nghe cái tên này, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn phun luôn ra ngụm nước.

Ở bên, vẻ mặt của Phục Nhai cũng rất kì lạ, “tên tiểu tử này to gan thật đấy, không biết các lão bối phía Đại La Chư Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện mà biết thì có tới giết hắn đi không nữa”.

“Giờ ta rất muốn tới cho hắn một trận”.

“Vừa hay, chúng ta cùng đi thôi”.
Chương 1037: Thiên Đình

Thiên Đình?

Nghe thấy cái tên này, các trưởng lão trong đại điện đều trầm ngâm vuốt râu.

“Không biết ý các vị thế nào ạ?”, Diệp Thành nhìn mọi người một lượt.

“Cung đình trên trời, rất hay”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ cười.

“Tinh tế mà không mất đi sự bá đạo, ý nghĩa sâu xa, chọn nó đi”, Đao Hoàng cười sảng khoái, nhìn phong thái của ông không cần nói cũng biết ông rất thích cái tên Diệp Thành đặt.

“Còn chẳng bằng Phủ Đầu Bang của ta”, Cổ Tam Thông bĩu môi: “Nhưng Thiên Đình cũng không tệ”.

“Nếu các vị tiền bối đều không có ý kiến gì, vậy quyết định thế nhé”, Diệp Thành nói xong thì phất tay lấy Cửu Châu Huyền Thiên Đồ ra: “Đã có cờ hiệu mới, vậy thế lực này cũng cần phân chia lại hệ thống”.

Mọi người lần lượt đứng dậy, đứng dưới Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, họ biết Diệp Thành đã có kế hoạch nên cũng không nói gì.

“Trước đây ba tông ở Nam Sở như kiềng ba chân, mỗi tông đều có chín điện”.

“Vậy bắt đầu từ hôm nay sẽ xây dựng một toà linh sơn ở trung tâm phạm vi ba thế lực này, là tổng bộ của Thiên Đình”, Diệp Thành nói rồi chỉ vào khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm Nam Sở: “Đến lúc đó ba tông vẫn là ba tông ban đầu, nhưng hai mươi bảy điện của ba tông gộp lại thành chín điện, mỗi điện phân thành tám môn, tổng cộng là tám mươi mốt môn”.

“Ba tông chín điện tám mốt môn?”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu, bất giác nhìn Diệp Thành.

“Đúng vậy”, Diệp Thành khẽ gật đầu: “Lấy Thiên Đình làm trung tâm, ba tông bao quanh Thiên Đình, chín điện phân thành ba, cứ ba điện bao quanh một tông, tám mươi mốt môn phân thành chín, cứ chín môn bao quanh một điện, lần lượt thành hình tròn, đầu cuối nối liền, nếu có chiến tranh thì có thể giúp đỡ lẫn nhau”.

“So với chín điện một tông lúc trước thì phân chia thế này ổn thoả hơn”, Chung Quy sờ cằm.

“Vậy tiếp theo sẽ là gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân ôm viên linh châu, hỏi xong còn hà hơi để lau: “Chưởng giáo, điện chủ và môn chủ của ba tông chín điện tám mốt môn thì sao?”

“Thiên Đình sẽ thành lập hội trưởng lão, chuyện lớn cần hội trưởng lão nghị quyết, mỗi tông một chưởng giáo, chín phó chưởng giáo, mỗi điện một điện chủ, chín phó điện chủ, mỗi môn một môn chủ, chín phó môn chủ. Ta phân chia như vậy, các tiền bối có ý kiến gì không?”, Diệp Thành nói xong lại hỏi ý kiến mọi người.

“Không có”.

“Vậy bắt đầu từ Hằng Nhạc Tông đi!”, Diệp Thành mỉm cười nhìn mọi người: “Vị nào muốn làm chưởng giáo Hằng Nhạc có thể tự đề cử, chuyện này có thể thảo luận, tốt nhất đừng ảnh hưởng tới hoà bình”.

“Chúng ta không tham gia góp vui đâu”, Cổ Tam Thông ngoáy tai: “Nhưng nếu là chưởng giáo Hằng Nhạc thì ta thấy Dương Đỉnh Thiên là người thích hợp nhất, ông ấy có uy tín, cũng đã quen với việc này”.

“Ta thì sao cũng được”, lão già Gia Cát Vũ thản nhiên nhún vai.

Những người khác hầu như cũng vậy, đều đã già, tới tuổi của họ rồi cũng không có nhiều ham muốn quyền lực, hơn nữa cũng chẳng ai có ý định người già đi tranh chức chưởng giáo với người trẻ.

Họ đều đã già, không cần nói cũng biết đều là thành viên hội trưởng lão của Thiên Đình, chức vị chưởng giáo Hằng Nhạc cũng không cần thiết.

“Sư bá, mọi người đều chung một ý”, Diệp Thành nhìn quanh một lượt, thấy không ai phản đối bèn lấy lệnh kiếm chưởng giáo Hằng Nhạc đưa cho Dương Đỉnh Thiên.

“Các vị tiền bối đều coi trọng ta, vậy ta không từ chối nữa”, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà, bây giờ người thích hợp làm chưởng giáo Hằng Nhạc nhất ở đây cũng chỉ có Diệp Thành và ông, hiện tại Diệp Thành đã được thăng cấp làm Thánh chủ Thiên Đình, vị trí chưởng giáo Hằng Nhạc để ông làm là thích hợp nhất rồi.

“Thanh Vân Tông sẽ tiếp tục do Chu Ngạo dẫn dắt, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Diệp Thành lại mỉm cười hỏi mọi người.

“Không có”, mọi người lại nhún vai.

“Ta sẽ hoàn toàn tốt sứ mệnh của mình”, Chu Ngạo mỉm cười, chắp tay cung kính hành lễ, nơi này ngoài Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, có ai không là trưởng bối của hắn ta, làm chưởng giáo Thanh Vân, hắn ta cũng được tin tưởng mà lo lắng!

“Chưởng giáo Chính Dương Tông”, Diệp Thành nói rồi nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt dừng trên đại thống lĩnh Dương Chấn một lúc rồi cuối cùng nhìn Cơ Tuyết Băng: “Không còn ai thích hợp hơn muội nữa”.

“Huynh bảo ta làm thì ta làm”, giọng điệu Cơ Tuyết Băng đều đều, không có dao động cảm xúc không cần thiết.

“Dù sao ta cũng không có ý kiến”, mọi người lại nhún vai, nếu quỹ đạo lịch sử không thay đổi, Cơ Tuyết Băng sẽ là chưởng giáo đời tiếp theo của Chính Dương Tông, mọi người cũng đã được thấy uy danh của cô ta ở trận chiến tiêu diệt Chính Dương Tông, chức vị chưởng giáo Chính Dương quả thực không còn ai thích hợp hơn cô ta nữa.

“Vậy quyết định thế nhé”, Diệp Thành dời mắt khỏi Cơ Tuyết Băng: “Còn điện chủ, phó điện chủ, môn chủ, phó môn chủ thì chưởng giáo tam tông tự lựa chọn, các thế gia cũng có thể lựa chọn, cuối cùng là người của nhà ai sẽ do hội trưởng lão quyết định, nếu được thì hãy cạnh tranh công bằng”.

“Được”, mọi người tươi cười gật đầu.

“Ta sẽ nói vài trường hợp đặc biệt”, Diệp Thành nói tiếp, sau đó hắn lần lượt nhìn Đan Thần, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết: “Phong hiệu của Đan Thành không thay đổi, thành chủ vẫn là tiền bối Đan Thần. Phong hiệu của Huyền Hoàng không thay đổi, Ám Ảnh Sát Thủ cảnh giới Thiên do tiền bối Chung Ly chỉ huy. Phong hiệu của Nhân Hoàng không đổi, mạng lưới tình báo của Thiên Đình do tiền bối Chung Tiêu lãnh đạo, ba vị tiền bối có thể tự lựa chọn người từ Thiên Đình để huấn luyện, hội trưởng lão không có quyền can thiệp”.

“Được!”, Chung Ly cười vui vẻ.

“Hội trưởng lão không có quyền can thiệp, quyền lực này không tầm thường đâu”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.

Dù Diệp Thành cho Đan Thành, Nhân Hoàng và Huyền Hoàng đặc quyền tối cao, nhưng ở đây cũng không có ai phản đối.

Đan Thành là thánh địa của luyện đan sư, hội tụ hơn sáu phần luyện đan sư ở Đại Sở, sau này sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của Thiên Đình, vì phần lớn nguồn cung cấp của Thiên Đình đều từ Đan Thành.

Nhân Hoàng là mạng lưới tình báo lớn nhất Đại Sở, người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, độ quan trọng của tình báo đôi khi có thể so sánh với một đại quân, họ có đặc quyền cũng không ai phản đối.

Huyền Hoàng thống lĩnh Ám Ảnh Sát Thủ của Thiên Đình, đây là điều vô cùng bí mật, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, đôi khi tác dụng của họ cũng không kém một đội đại quân, họ nên có đặc quyền này.

“Khi nào tiến quân vào Bắc Sở?”, không biết đến lúc nào lão tổ nhà họ Tô mới đưa mắt hỏi Diệp Thành.

Không chỉ ông mà ánh mắt của các trưởng lão trong đại điện đều tập trung vào Diệp Thành, không có ngoại lệ. Nam Sở đã thống nhất, tiếp theo sẽ là Bắc Sở, sau khi Bắc Sở thống nhất sẽ là cả Đại Sở.

“Một thời gian nữa đi ạ!”, Diệp Thành suy tính: “Tuy đại chiến lần này chúng ta đã thống nhất được Nam Sở, nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Thiên Đình cũng mới thành lập, các bộ phận đều cần điều chỉnh. Bắc Sở lớn hơn Nam Sở nhiều, các thế lực cũng rắc rối phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, hơn nữa cũng rất hung hãn. Chúng ta cần nghỉ ngơi một thời gian, quản lý tốt Nam Sở, ổn định Thiên Đình rồi lúc đó tiến quân Bắc Sở cũng không muộn”.

“Đúng là chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một thời gian”, mọi người đều bật cười.

“Các biện pháp thưởng phạt cụ thể sẽ được công bố trước khi ta rời khỏi Nam Sở”, sự im lặng của đại điện cuối cùng đã bị Diệp Thành phá vỡ: “Ta cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời thoả đáng về Thánh tử, Thánh nữ và cửu đại chân truyền của Thiên Đình”.

Nghe xong những lời này, mọi người vẫn không có ý kiến gì, điều họ để ý hơn cả không phải Thánh tử, Thánh nữ hay cửu đại chân truyền mà là câu Diệp Thành rời khỏi Nam Sở.

Đúng vậy! Nam Sở đã được thống nhất, Diệp Thành cũng nên tới Bắc Sở tìm sư phụ của hắn, vì chuyện ở Nam Sở cứ kéo dài hết lần này tới lần khác, cũng đã trì hoãn quá lâu, trong chuyện thống nhất Nam Sở, hắn lựa chọn trách nhiệm chứ không phải người yêu.

Họ không thể tưởng tượng được chàng thanh niên trước mặt làm thế nào mà chịu đựng được tới bây giờ, càng không thể tưởng tượng được hắn có mối bận tâm như vậy mà vẫn có thể phân tâm trù tính toàn cục, nếu hắn không nhìn xa trông rộng sợ rằng Nam Sở lúc này đã loạn cào cào rồi.

Lúc này hắn nói chuẩn bị rời đi, e rằng cũng không có ai ngăn cản, thống soái của họ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi một thời gian.

“Yên tâm đi! Nam Sở có chúng ta rồi, đảm bảo phòng thủ kiên cố”, Ngưu Thập Tam vỗ ngực.

“Đương nhiên ta tin điều này, nhưng để đảm bảo ta vẫn quyết định xây một bức tường thành”, Diệp Thành mỉm cười.

“Tường thành?”
Chương 1038: Ý tưởng táo bạo

“Đúng vậy, là một bức tường thành cắt ngang hai đầu Đông Tây của Nam Sở, bức tường thành này sẽ phân chia Nam Sở và Bắc Sở”.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành vừa dứt lời, Cổ Tam Thông đã bật thốt tiếng chửi thề: “Ngươi có biết từ phía Đông Nam Sở đến phía Tây Nam Sở xa nhường nào không? Ít nhất cũng hơn ba triệu dặm đấy, làm tường thành á? Đùa à?”

“Diệp Thành, hẳn ngươi cũng biết tường thành không có ý nghĩa gì nhiều đối với tu sĩ”, Chung Giang cau mày, những người khác hầu như cũng đều có vẻ mặt như ông ta.

Lần đầu tiên suy nghĩ của Diệp Thành khác với mọi người, ai cũng hơi nhíu mày, vì bức tường thành nối liền từ Đông sang Tây Nam Sở không phải chuyện đùa, mà cần một lượng lớn nhân lực và vật tư.

“Đương nhiên ta biết cái giá của việc này”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhưng thực sự rất cần thiết, tại sao ba tông của Nam Sở lại tan rã trong thời gian ngắn như vậy, tại sao Nam Sở lại được chúng ta thống nhất trong thời gian ngắn như thế? Chỉ vì thế lực Nam Sở phức tạp thôi sao? Chỉ vì thế lực của chúng ta lớn ư? Không, những thứ này không phải quan trọng nhất”.

“Thành Nhi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nghi hoặc nhìn Diệp Thành.

“Đại quân Viêm Hoàng đi xuống phía Nam, các thế lực lớn ở Nam Sở hoàn toàn không phát hiện, đây mới là bước quan trọng nhất trong việc thống nhất Nam Sở”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Vì có đại quân Viêm Hoàng làm hậu thuẫn, vì chúng ta ở trong bóng tối nên mới từng bước trở mình tuyệt vời như vậy, nhưng…”

Nói đến đây Diệp Thành dừng lại nhìn mọi người rồi mới nói tiếp: “Nhưng nếu trước khi đại quân Viêm Hoàng xuống phía Nam có bức tường thành phân cách Nam Bắc Đại Sở thì sẽ thế nào? Đại quân tu sĩ khổng lồ như vậy sao có thể dễ dàng trà trộn vào Nam Sở dưới mí mắt của bao nhiêu thế lực lớn ở Nam Sở? Họ không thể! Nếu không có đại quân Viêm Hoàng làm hậu thuẫn, chỉ dựa vào mười mấy người chúng ta mà muốn thống nhất Nam Sở thì không có khả năng”.

“Ta không đồng ý với suy nghĩ của ngươi”, Chung Quy khẽ lắc đầu: “Cho dù khi đại quân Viêm Hoàng đi về phía Nam, Nam Sở có bức tường thành phân cách hai đầu Bắc Nam, chúng ta vẫn có thể trà trộn được, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi. Hai đầu Đông Tây của Nam Sở hơn ba triệu dặm, khoảng cách xa như vậy muốn trà trộn vào cũng không phải chuyện khó”.

“Nhưng chúng ta sẽ lãng phí thời gian”, Diệp Thành nói tiếp: “Tiền bối thử nghĩ nếu vì trà trộn vào Nam Sở mà lãng phí thời gian, vậy ngày đó chúng ta không thể tới kịp để cứu phía chưởng môn sư bá, không có phía chưởng môn sư bá, chúng ta không thể dễ dàng chiếm được Hằng Nhạc, những chuyện sau đó cũng sẽ không được suôn sẻ như vậy, Nam Sở lúc này có lẽ vẫn đang hỗn loạn”.

“Nghĩ như vậy cũng không sai”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai: “Chuyện đêm đó không phải chúng ta tới kịp mà là chúng ta tới sớm, nếu có sự sai lệch thời gian ở bất cứ bước nào thì cũng không có Thiên Đình như bây giờ. Ta đồng ý xây tường thành”.

Mặc dù Vô Nhai Đạo Nhân đã gật đầu đồng ý, nhưng trong đại điện vẫn có người cau mày, bởi vì chuyện này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.

“Chúng ta từng bước thống nhất Nam Sở thế nào, các vị tiền bối đều rất rõ”, Diệp Thành nhìn mọi người: “Nhưng chúng ta không dám đảm bảo rằng các thế lực khác cũng sẽ dùng cách này để làm tan rã Thiên Đình, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Một hai người trà trộn vào Nam Sở không đáng sợ, nhưng cả đội quân tu sĩ trà trộn vào sẽ là một tai hoạ lớn. Thiên hạ chúng ta chiếm lấy như thế nào thì phải bảo vệ như thế đó”.

“Ngươi chắc chắn sau khi xây tường thành, đội quân tu sĩ của các thế lực lớn ở Bắc Sở sẽ không trà trộn vào được nữa sao?”, Thượng Quan Huyền Cương trầm ngâm nhìn Diệp Thành.

“Câu này của tiền bối nói đúng trọng điểm rồi đó”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu đã xây tường thành thì không thể xây một bức tường thành bình thường được, phải là tường thành tập hợp công kích trận pháp, kết giới hộ sơn và nhiều loại cấm chế, tiến có thể công, lui có thể thủ, không phải nhằm vào người phàm mà là nhằm vào tu sĩ”.

“Ta đã nói đến trọng điểm nhưng có vẻ ngươi vẫn chưa nói tới”, Thượng Quan Huyền Cương nhàn nhạt bảo: “Tường thành dài như vậy, ngươi ngăn cản quân đội tu sĩ của các thế lực Bắc Sở trà trộn vào kiểu gì?”

“Đương nhiên là có cách”, Diệp Thành cười sảng khoái: “Nếu đã có tường thành thì đương nhiên có cổng thành, người Bắc Sở muốn vào Nam Sở không thể trèo tường mà phải đi qua cổng thành. Cổng thành cũng không phải cổng thành bình thường, phải là loại có nhiều cấm chế, không phải người bình thường có thể vào, còn những người không dưng lại đi trèo tường thì không cần nghĩ nhiều, trực tiếp giết luôn”.

“Muốn đến Nam Sở không nhất định phải đi qua cổng thành, có thể dựa vào truyền tống trận mà”.

“Cấm chế trên tường thành của chúng ta không phải để trang trí, muốn dùng truyền tống trận để vào? Rất xin lỗi, không được đâu!”

“Là như vậy à!”, các trưởng lão lần lượt gãi đầu, tuy Diệp Thành nói rất rõ ràng nhưng một số người vẫn chưa hiểu.

“Nói thì nói như vậy, nhưng tường thành dài như thế cần rất nhiều người đi canh giữ đúng không?”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm cất lời.

“Vậy nên xung quanh tường thành phải có quân đội thường trực và quân đội tuần tra tu sĩ”, Diệp Thành lấy bầu rượu ra, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: “Các vị tiền bối đừng lo, một khi bên phía tường thành có biến động, một khắc sau đại quân của Thiên Đình sẽ tới nơi, đánh rắn động cỏ, bọn chúng còn dám vào Nam Sở không? Cho dù bọn chúng dám thì cứ để bọn chúng vào, đóng cửa đánh chó, bắt rùa trong lồng chúng ta cũng đã làm nhiều lần rồi”.

Nói xong, Diệp Thành lại nhìn quanh một lượt: “Các vị tiền bối, không biết ý kiến này của ta có đáng tin cậy không?”

“Đáng tin cậy, chắc chắn đáng tin cậy rồi”, lão già Gia Cát Vũ lập tức trả lời: “Tuy khối lượng công việc hơi nhiều nhưng chúng ta cũng có nhiều người mà!”

“Vậy những tiền bối khác thì sao ạ?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn phía Đao Hoàng và Thiên Tông Lão Tổ.
Chương 1039: Cũng luân hồi rồi

“Phải nói rằng đây quả là một ý tưởng táo bạo”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Hơn ba triệu dặm thôi, chúng ta làm đi”.

“Ta không có ý kiến”, Đao Hoàng vẫn trả lời rất sảng khoái, ông ấy đã gật đầu thì những người khác cũng không có gì phải bận tậm, điều quan trọng nhất là tuy ý tưởng của Diệp Thành táo bạo nhưng lại rất thực tế.

“Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé”, Diệp Thành thở phào một hơi: “Trong Thiên Đình có ai thông hiểu thổ độn, trận pháp, kết giới, cấm chế thì ngày mai xuất phát tới biên giới Nam Bắc Sở!”

Nói rồi Diệp Thành chỉ vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ phía xa: “Khu vực tiếp giáp Nam Bắc Sở cũng có không ít thành cổ và núi lớn kéo dài, mọi người phân công hợp tác nối liền chúng lại, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, khi cần thiết mọi người có thể thi triển đại thần thông dời núi chuyển biển”.

“Ngoài ra, mọi người dẫn theo một đội quân tu sĩ đến vùng giáp ranh Nam Bắc Sở để đề phòng thế lực Bắc Sở đến gây rối”.

“Trong khoảng thời gian này, Đan Thành phải hợp tác vô điều kiện, cung cấp đan dược và vật tư”.

“Những người còn lại dùng tốc độ nhanh nhất hợp nhất các bộ phận, thành lập tổng bộ Thiên Đình, tổng bộ tam tông, tổng bộ chín điện và phân bộ tám mốt môn, kẻ nào nổi loạn giết ngay tại chỗ”.

Diệp Thành hành động kiên quyết, lần lượt hạ từng mệnh lệnh khiến những trưởng lão có mặt không ngừng cảm thán, họ cảm giác não Diệp Thành không phải não người, hắn suy nghĩ thật sự rất toàn diện.

“Aiya, lần này phải lao tâm lao lực rồi đây”, Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông khoác vai nhau rời đi, hai người họ một người tinh thông trận pháp, một người tinh thông kết giới, chuyện xây tường thành chẳng phải họ sẽ phải lao tâm lao lực sao?

“Chúng ta cũng không nhàn rỗi mà”, phía Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ bật cười, sải bước ra ngoài.

Phù!

Nhìn mọi người rời đi, Diệp Thành thở ra một hơi dài, bước ra khỏi đại điện, nhìn quanh bốn phía.

Người của Thiên Đình không hề lề mề, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã bắt đầu chọn người, ai tinh thông trận pháp, kết giới đều bị họ kéo đi hết.

Viêm Sơn của Viêm Hoàng lúc trước và Man Sơn của Tây Lăng Ba Thục đều có đại thần thông thổ độn, hai người họ cũng đã bắt đầu cho người đi tìm tu sĩ tinh thông thổ độn, chuẩn bị đi đến biên giới Nam Bắc Sở vào ngày mai.

Người của Đan Thành cũng không nhàn rỗi, xây tường thành tưởng chừng đơn giản nhưng khoảng cách hơn ba triệu dặm cần rất nhiều vật tư, phía Đan Thần và Đan Nhất cũng đang bắt đầu chuẩn bị đan dược.

Phía Dương Đỉnh Thiên, Chu Ngạo và Cơ Tuyết Băng ở lại đại điện, họ là chưởng giáo của ba tông, bây giờ tổng bộ Thiên Đình vẫn chưa được thành lập, họ vẫn cần phải hoàn thành việc hợp nhất thế lực của chín điện tám mốt môn.

Người bận rộn nhất phải kể đến Hồng Trần Tuyết, bà là Thánh chủ của Viêm Hoàng, quản lý mạng lưới tình báo tổng của Thiên Đình, tất cả mạng lưới tình báo của các bộ ở Thiên Đình đều cần bà tích hợp và sàng lọc, đây không phải nhiệm vụ dễ dàng.

Khi mọi người đang bận rộn thì Chung Giang đã lặng lẽ dẫn Ám Ảnh Sát Thủ của Thiên Đình rời khỏi Hằng Nhạc Tông, họ phải tới biên giới Nam Bắc Sở ẩn nấp trước để đảm bảo ngày mai tường thành sẽ được xây đúng thời hạn.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Nhìn từ hư không xuống, đoàn người đông nghịt giống như dòng nước thuỷ triều chảy về khắp hướng, mỗi người đều có trách nhiệm và nhiệm vụ riêng, quan trọng nhất là ai cũng rất hăng hái, tràn đầy năng lượng!

“Lần này lão tử sẽ lười biếng một lần”, Diệp Thành dời tầm mắt, vươn vai thoải mái rồi bước vào hư không, đáp xuống đỉnh núi Ngọc Nữ Phong.

Giờ phút này, một thanh niên áo trắng đang đứng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, thần thái như ngọc, tóc đen như thác, mắt sáng như sao, quanh thân còn tản ra long khí như ẩn như hiện.

Điều đáng nói là khí thế của người này rất mạnh, hơn nữa diện mạo cũng khá đẹp trai.

“Ta nói này Long gia, ngươi kiếm đâu ra thân xác này đấy?”, Diệp Thành cất bước đi tới, quan sát Thái Hư Cổ Long một lượt từ đầu đến chân, sau đó thở dài: “Đẹp trai như vậy làm gì? Phiền chết đi được!”

“Đại Sở thật sự tự hình thành luân hồi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói, không hề để ý tới lời đánh giá của Diệp Thành về mình.

Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi chắc chứ?”

“Người đó từng có một kiếp là thần tướng số một của Huyền Hoàng”, Thái Hư Cổ Long chỉ vào phía xa, chính là người đang di chuyển trong đám đông, sau khi nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Tiêu Phong.

“Đã luân hồi bao nhiêu kiếp rồi, liệu ngươi có nhìn nhầm không?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.

“Thiên phú của ông ấy không hề yếu hơn Huyền Hoàng và Phệ Hồn Vương thời đại đó”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Sở dĩ ta vẫn nhớ rõ không phải vì thiên phú và sức chiến đấu của ông ấy, mà là ông ấy chết thật sự rất bi tráng. Khi Huyền Hoàng lên ngôi Hoàng đế, chính ông ấy đã ngăn cản Phệ Hồn Vương và Yêu Vương, cuối cùng bị mũi giáo của U Minh Diêm La Vương ghim chết trên hư thiên, nếu không có ông ấy bảo vệ sẽ không có Huyền Hoàng”.

“Một mình chiến đấu với ba vị vua cái thế, sức chiến đấu thông thiên rồi sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng không thể bình tĩnh, hắn chưa từng nghĩ Tiêu Phong từng có một kiếp xuất chúng như vậy.

“Còn đồ nhi Tịch Nhan của ngươi nữa”, khi Diệp Thành đang ngạc nhiên thì Thái Hư Cổ Long đã lại lên tiếng.

“Con bé… cũng luân hồi rồi?”, Diệp Thành bất chợt ngẩng lên nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Là tỷ tỷ của Đông Hoàng, cô cô ruột của Chu Thiên Dật”.
Chương 1040: Luân hồi

“Tỷ… Tỷ tỷ của Đông Hoàng?”, vẻ mặt Diệp Thành đột nhiên thay đổi liên tục, hắn cứ tưởng Tiêu Phong đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ đồ nhi của mình cũng có một kiếp đáng sợ như thế.

Đông Hoàng là tồn tại thế nào? Đó từng là Hoàng đế của vùng đất rộng lớn này! Cho dù tỷ tỷ ông ấy không phải Hoàng đế thì chắc chắn cũng là một người rất lợi hại, ngang hàng với cao thủ cấp bậc như Ma Vương.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành vô thức nhìn về phía rừng trúc nhỏ nơi mình ở, dường như có thể nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn thông qua núi non trập trùng.

“Chẳng trách lại có thiên phú kinh người như vậy, chẳng trách lại có huyết mạch nghịch thiên, những điều này đều được truyền thừa từ kiếp trước sao?”, Diệp Thành thì thào.

“Có ngạc nhiên không?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt hỏi.

“Không ngạc nhiên mới lạ”.

“Ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vùng đất này lại tự hình thành luân hồi, vượt xa dự liệu của ta”.

“Nhưng dù có mấy người đã luân hồi, ngươi cũng không thể hoàn toàn kết luận Đại Sở tự hình thành luân hồi chứ!”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thái Hư Cổ Long: “Suy đoán này hơi tuỳ tiện đó”.

“Không chỉ mấy người họ đâu”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Trong ba ngày ngươi ngủ say, ta đã đi dạo quanh Nam Sở một lượt, số lượng tu sĩ luân hồi nhiều đến kinh ngạc. Trong thời gian đó ta còn đến thế giới người phàm xem thử, số lượng còn nhiều hơn cả tu sĩ. Ngươi không ngờ được rằng đệ đệ ruột của Ma Vương, con trai Quỷ Vương, con gái của Huyết Vương đã luân hồi làm người phàm đâu đúng không?”

“Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành cau mày.

“Vậy nên vùng đất này thật sự rất thú vị”, Thái Hư Cổ Long nói đầy ẩn ý.

“Ngươi biết vì sao Đại Sở lại tự hình thành luân hồi không?”

“Ngươi biết thanh kiếm mà ngươi nhìn thấy ở huyễn hải là gì không?”, Thái Hư Cổ Long không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.

“Huyễn hải?”, Diệp Thành sửng sốt: “Một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở?”

“Chính là vân hải kỳ lạ mà lần trước ngươi và Cơ Tuyết Băng đã đến đó. Nó chính là huyễn hải một trong năm cấm địa lớn của Đại Sở”.

“Ta đã bảo mà!”, Diệp Thành đột nhiên hiểu ra, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến huyễn hải, nếu Thái Hư Cổ Long không giải thích, thậm chí hắn còn không biết đó là huyễn hải, chẳng trách dùng Tiên Luân Nhãn cũng không thể nhìn thấu.

“Vậy thanh kiếm trong huyễn hải đó là gì?”, sau khi kinh ngạc, Diệp Thành hỏi lại Thái Hư Cổ Long.

“Đế Kiếm Hiên Viên”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp: “Đó là cực đạo đế binh của Hiên Viên Đại Đế”.

“Mẹ kiếp”, với định lực của Diệp Thành mà cũng không khỏi giật mình chửi thề một tiếng.

“Ngươi vẫn còn sống là may mắn lắm đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành: “Một chút uy lực của cực đạo đế binh thôi cũng có thể khiến ngươi hồn bay phách lạc, may mà ngươi có huyết mạch thánh thể, có quan hệ sâu sắc với huyết mạch của Hiên Viên Đại Đế, nếu không với uy lực của kiếm hiên Viên, chỉ trong chốc lát đã có thể chém chết ngươi cả nghìn lần”.

“Thảo nào Chu Thiên Dật lại nói ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thảo nào Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng phải hứng chịu phản ứng dữ dội, thảo nào ngay cả ngươi và đạo thân, phân thân của ta cũng bị liên luỵ, không ngờ đó lại là đế khí!”, Diệp Thành không khỏi rùng mình một cái, có chút sợ hãi.

“Sự luân hồi của Đại Sở cũng không tránh khỏi liên quan đến cực đạo đế binh”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Thái Hư Cổ Long đã lại lên tiếng.

“Có liên quan gì?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Chắc chắn có liên quan”, Thái Hư Cổ Long nói rất chắc chắn: “Là đế binh thì đều có đạo tắc của Đại Đế, mà đạo của Đại Đế đã vượt ngoài thế gian, sức mạnh của nó đã vượt xa phạm vi chúng ta có thể hiểu được, hơn nữa Đại Sở này không chỉ có Hiên Viên Đế Kiếm mà còn có cực đạo đế binh khác nữa”.

“Thật… Thật không vậy?”, Diệp Thành hít vào một hơi khí lạnh.

“Điều khác thì ta không biết, nhưng hoang mạc cấm địa chắc chắn có đế binh”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Sở dĩ linh lực, thọ nguyên của ngươi bị hút mất là vì đế binh ẩn trong đó, hoặc có thể nói linh lực và thọ nguyên của ngươi không bị hút mất mà là đã bị hoà tan thành khí căn nguyên nhất”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, trái tim nhỏ bé của Diệp Thành đập thình thịch không ngừng.

Hoang mạc cấm địa cũng có đế binh, thế mà hắn lại ra được khỏi nơi chết chóc ấy, trời xanh thương tiếc hắn sao? Chưa kể hắn đã từng trải qua chuyện này, thậm chí bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn sợ, nếu không có Cửu Tinh Thiên Thần Quyết thì sợ rằng lúc này hắn đã thành cát vàng trong hoang mạc cấm địa.

Đợi đã!

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Thành lại ngước mắt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Huyễn hải có kiếm Hiên Viên, hoang mạc cấm địa có đế binh, vậy có phải đầm vô vọng, thung lũng tối và hố thần cũng có cực đạo đế binh không?”

“Nếu suy đoán của ta là đúng thì khả năng cũng có”.

“Không đúng!”, Diệp Thành gãi đầu: “Hố thần đã sụp đổ rồi mà! Ta từng vào đó nhưng không thấy đế binh!”

“Ngươi chắc chắn hố thần đã sụp đổ?”, Thái Hư Cổ Long lại liếc nhìn hắn, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng sâu xa: “Đôi khi, tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua chưa chắc đã là thật”.

“Ba ngày nay ngươi đã tới Bắc Sở rồi à?”, Diệp Thành hơi nheo mắt, trong lời nói cũng đầy ẩn ý.

“Tới rồi”, Thái Hư Cổ Long không phủ nhận: “Đã thấy kỳ quan cát vàng trên hoang mạc, thấy sự bao la của đầm vô vọng, thấy sự im lặng chết chóc của Thập Vạn Đại Sơn, đương nhiên cũng đã thấy hố thần mà ngươi nói rằng đã sụp đổ, ngoài thung lũng tối thì ta đã thấy hết rồi. Nhưng những nơi ta nói đều chỉ nhìn từ xa chứ không đi vào, ngươi đừng nhầm lẫn”.

“Ta tin ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc Đại Sở tự hình thành luân hồi?”

“Cực đạo đế binh chứa đựng sức mạnh mà chúng ta không thể đoán được, sự phối hợp và sức mạnh đan xen của chúng lại càng trái ngược pháp tắc thế gian, giống như luân hồi, sự kỳ diệu và cân bằng giữa đế binh, phối hợp với sức mạnh bí ẩn mà chúng mang theo đã khiến Đại Sở tự hình thành luân hồi, sự kỳ diệu trong chuyện này không phải điều mà chúng ta có thể hiểu rõ”.

“Không thể tin được, thật không thể tin được!”, tim Diệp Thành lại nổi lên giông bão, hắn thật sự khó mà tin được.

“Một điều có thể khẳng định là các loại cực đạo đế binh xuất hiện khiến Đại Sở tự hình thành luân hồi không phải tự nhiên, chắc chắn có người điều khiển”, Thái Hư Cổ Long lại nói.

Nghe vậy, Diệp Thành nhíu mày: “Ngươi đang nói đến Thiên Huyền Môn sao?”

“Cho dù không phải họ thì chắc chắn cũng không tránh khỏi liên quan đến họ”, Thái Hư Cổ Long từ tốn nói tiếp: “Rốt cuộc Đại Sở này còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa, có lẽ chỉ có họ mới biết”.

“Vậy lần này ngươi có đến Thiên Huyền Môn không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Lần này không, nhưng khi làm kí chủ của Huyền Thần ta đã từng đến”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, không chắc chắn lắm: “Nhưng ký ức của ta về thời gian đó hơi mơ hồ, chỉ nhớ Huyền Thần trở về từ Thiên Huyền Môn không bao lâu thì chết. Hừm, khoảng một hai năm gì đó”.

“Nam Minh Ngọc Thu nói Huyền Hoàng cũng từng tới đó, bị một chỉ đánh bay”.

“Ta biết, ngươi nói với ta rồi”, có lẽ đứng lâu cũng mỏi, Thái Hư Cổ Long tìm một tảng đá rồi ngồi xuống: “Ta muốn tới Thiên Huyền Môn một chuyến, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Mấy ngày tới ta phải đến Bắc Sở tìm sư phụ, không đi đâu”, Diệp Thành ho khan: “Ngay cả Huyền Hoàng cũng bị một chỉ bắn bay, ta sợ đến đó sẽ bị một chỉ bắn ra khỏi dải Ngân Hà mất”.

“Xuỳ!”, Thái Hư Cổ Long không tán đồng: “Lẽ nào ngươi không muốn biết bí mật của Đại Sở? Hơn nữa cũng cùng đường tới Bắc Sở mà”.

“Thế ta sẽ đi xem thử”.

“Quyết định vậy đi, ngày mai ta tới tìm ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói xong thì phủi mông đứng dậy.

Nhưng đi được vài bước hắn ta lại nghiêm túc quay lại, chỉ vào tên mập dưới núi cách đó không xa: “Thấy tên nhóc mập kia không? Kiếp trước hắn là một con heo, cực kỳ mập luôn”.

“Ngươi điên à!”, Diệp Thành quan sát Thái Hư Cổ Long từ trên xuống dưới: “Chuyện thế này mà ngươi cũng chạy lại nói cho ta nghe?”

“Coi như ta chưa nói”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK