Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1026: Cảnh giới Thiên?

Đoàng!

Khi mọi người đang nói chuyện thì trong biển lôi vọng lại tiếng động lớn, ma quang đen kịt bay thẳng lên trời, hư không bị va vào tạo ra một lỗ hổng.

Ngay lập tức, một luồng uy lực kinh thiên động địa xuất hiện, nhưng nó rất không ổn định, lúc ẩn lúc hiện khiến cho bầu trời, biển sấm sét và cả thiên địa đều như muốn sụp đổ, tiếng ầm đinh tai nhức óc.

“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, phía dưới, ánh mắt của liên quân tứ phương đồng loạt tập trung vào Ma Vương Quỳ Vũ Cương, toàn thân ông ta tản ra khí tức ác sát, ma quang vọt thẳng lên trời, ngoại đạo pháp tướng đội trời đạp đất, giống như bậc hoàng đế vô thuợng.

“Đây là dấu hiệu trước khi đột phá!”, Đao Hoàng nhìn chằm chằm biển lôi, vẻ mặt nặng nề chưa từng có.

“Nếu ông ta đột phá được cảnh giới Thiên, vậy sẽ là một tai họa lớn đối với chúng ta”, giọng điệu của Độc Cô Ngạo vô cùng nặng nề.

“Không ngờ lại có thể đột phá áp chế đạo lạc ấn của Viêm Hoàng”, vẻ mặt chư hùng Viêm Hoàng đều tái nhợt, họ biết rõ Quỳ Vũ Cương tới cảnh giới Thiên có ý nghĩa gì. Năm xưa Viêm Hoàng mạnh mẽ trấn áp Ma Vực, bây giờ nếu Quỳ Vũ Cương trở thành Hoàng đế, vậy thì người đầu tiên bị xử lý chính là thế hệ sau của Viêm Hoàng.

“Không ngờ thật sự có thể đột phá”, Diệp Thành vẫn đang chiến đấu với cửu Hoàng, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm nghị tột đỉnh.

“Vẫn thiếu một chút nữa”, Thái Hư Cổ Long ung dung lên tiếng: “Sức chiến đấu của họ ngang nhau, đều là tài năng vô song, nhưng có vẻ Ma Vương may mắn hơn một chút nên mới tìm được cơ hội đó”.

“Không thể, không thể nào”, so với phía Diệp Thành thì sắc mặt phía Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương lại thoáng chốc đồng thời trở nên hung ác, dữ tợn.

Bọn họ đều là đế vương vô song, tự coi mình là vô địch thiên hạ, khi xưa tranh đoạt thiên hạ với Hoàng đế các triều đại, không phải bọn họ không mạnh bằng Hoàng đế, mà là thiếu cơ hội, chính cơ hội đó khiến cho bọn họ lỡ mất dịp tốt, trở thành niềm hối tiếc cả đời.

Bọn họ tự nhận mình là vô địch thiên hạ, nhưng lần này bọn họ lại sắp phải thất bại một lần nữa, bởi vì Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã sắp đột phá được tầng xiềng xích ấy.

Còn bọn họ đã chờ đợi cả nghìn năm lại chuẩn bị một lần nữa trôi theo dòng nước, bọn họ đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, vứt bỏ mọi thứ nhưng vẫn bị đào thải bởi những thăng trầm của lịch sử.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, trên hư vô có sấm sét đánh xuống, từng đường từng đường như mưa như thác, Ma Vương đứng trong sấm sét, khí thế tăng vọt.

Cảnh giới Thiên! Cảnh giới Thiên!

Dù là Ma Vương vô song nhưng lúc này ông ta cũng không kìm được run rẩy vì kích động, nước mắt lưng tròng.

Mấy chục nghìn năm, ông ta lựa chọn tự phong bế hết lần này tới lần khác nhưng đều thất bại, trơ mắt nhìn người đời sau liên tục trở thành Hoàng đế, còn ông ta chỉ có thể ẩn nấp trong Ma Vực tăm tối, ông ta là vị vua cái thế! Nhưng trong những năm tháng dài đằng đẵng lại sống cuộc sống như một con chó.

Bây giờ, sau ngần ấy năm chờ đợi, ông ta cũng chờ được ngày này, tu vi vô địch thiên hạ, vinh quang chí cao vô thượng, sự không cam lòng và hối tiếc của ông ta cũng dần tan thành mây khói theo cơn mưa sấm sét lúc này.

Một lần nữa, dưới sự chú ý của mọi người, thân hình hùng vĩ của ông ta từ từ bay lên trời, chỉ thiếu chút nữa thôi, ông ta sắp phải đối đầu với lôi kiếp cảnh giới Thiên rồi.

Nhưng đúng lúc này, có đạo huyết quang mang theo sức mạnh huỷ diệt bắn ra từ một phía, uy lực kinh người tựa như có thể xuyên thủng mọi thứ.

Sự việc diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, Ma Vương đang chìm đắm trong niềm hưng phấn đã bị đánh trúng, ma thể cường đại bị đâm xuyên, vừa bay lên chưa được bao lâu đã rơi xuống.

“Huyết Hậu, ngươi dám chơi xấu ta?”, Ma Vương tức giận gầm thét, tay cầm Nhật Nguyệt Tinh Thần, tung chưởng về Huyết Vương, vì người đánh lén ông ta khi nãy chính là Huyết Vương của Huyết tộc, Huyết Hậu.

“Ta mới là Hoàng đế chí cao vô thượng”, vẻ mặt Huyết Vương dữ tợn gớm ghiếc, ông ta không lùi mà tiến, vung một chưởng chống lại công kích của Ma Vương, biển lôi vì thế mà dấy lên những gợn sóng dữ dội.

Đoàng!

Một đòn đỉnh phong của hai vị vương va vào nhau, biển lôi suýt thì tách ra làm đôi.

Đúng như Thái Hư Cổ Long nói, sức chiến đấu của họ ngang nhau, chỉ với một đòn bằng tay không, cả hai đã bị đẩy lùi.

Keng!

Tiếng kiếm ngân cực kỳ chói tai, Ma Vương vừa mới ổn định cơ thể đã lại phải đỡ một đòn tấn công khác, người ra tay là Quỷ Vương, một kiếm nghịch thiên muốn tuyệt sát Ma Vương ngay tại chỗ.
Chương 1027: Đi xử lý

Cút!

Ma Vương gầm thét như sấm, ngoại đạo pháp tướng cực lớn vung ra thủ ấn, đánh bật Quỷ Vương.

Chỉ là, sau Quỷ Vương còn có người khác ra tay, Yêu Vương hoá thành giao long, há miệng phun ra lôi mang màu vàng, sau đó là đòn tấn công của Phệ Hồn Vương và Vu Chú Vương, ngay cả U Minh Diêm La Vương cũng vung chiến mâu lạnh băng của mình lên.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sau vài tiếng động lớn, Ma Vương vô song một mình chống lại sáu người cùng đẳng cấp, bị đánh hộc máu, pháp tướng ngoại đạo gần như sụp đổ.

Các ngươi đều đáng chết!

Ma Vương gầm lên dữ tợn nhưng vẫn không địch lại, bị sáu vị vương đánh cho không ngừng lùi về phía sau.

Keng!

Thần Vương Thần Huyền Phong cũng ra tay, là sát thần bóng đêm, một kiếm tuyệt sát của ông ta ngay cả Hoàng đế còn sợ chứ nói chi là Ma Vương.

Phụt!

Ma huyết lại bắn ra tung toé, Ma Vương tránh được tuyệt sát của Thần Vương ngay trong gang tấc, nhưng một cánh tay đã bị chặt mất, biến thành hư vô trong biển sấm sét.

Loạn rồi! Cả biển lôi đều đã loạn rồi.

Phải biết rằng hỗn chiến trong biển lôi không chỉ có tám vị vương cái thế, mà còn có chín nhóm cửu Hoàng, tám mươi mốt vị Hoàng đế, trận hỗn chiến kinh thiên động địa thế này khiến đất trời đều đổi sắc.

“Rất rõ ràng, phía Quỷ Vương không muốn cho Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên”, nhìn cuộc hỗn chiến của tám vị vương và bảy mươi hai vị Hoàng đế, Diệp Thành trốn ra xa.

“Bọn họ để ông ta lên đến cảnh giới Thiên mới lạ”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Nếu Ma Vương lên tới cảnh giới Thiên thì đạo của ông ta sẽ lạc ấn trong đất trời, những người ở đây bao gồm cả ngươi và ta đều bị áp chế bởi đạo của ông ta, đồng nghĩa với việc chặn con đường bước vào cảnh giới Thiên của chúng ta”.

“Nói thật, vừa rồi ta đã suýt sử dụng Thiên Chiếu với Ma Vương”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Hiểu”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Chỉ trách tình cảnh hôm nay quá vớ vẩn, bất kỳ ai tiến đến cảnh giới Thiên thì giây tiếp theo sẽ bị bao vây công kích ngay”.

“Giữa tám vị vương cần có sự cân bằng”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nếu có ai phá vỡ sự cân bằng này sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, Ma Vương là một ví dụ điển hình”.

“Xem ra ngươi đã hiểu rất rõ!”

“Vì thế ta mới ghìm lại không phóng Thiên Chiếu”, Diệp Thành cười tươi: “Bởi vì còn có người không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên hơn ta”.

“Đời Ma Vương kết thúc rồi”, Thái Hư Cổ Long nói rồi nhìn hư không: “Ông ta bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tiến đến cảnh giới Thiên, cơ hội này đã biến mất”.

Quả nhiên, Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp cả đất trời, Quỳ Vũ Cương bị bảy vị vương bao vây tấn công, ma thể nứt ra, ma huyết tuôn trào.

A!

Tiếng hét tràn ngập đau thương và không cam lòng của Ma Vương vang lên, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là ông ta có thể dẫn ra thiên kiếp cảnh giới Thiên rồi, nhưng ông ta lại bỏ lỡ khoảnh khắc đó, ở ẩn chờ đợi hàng chục nghìn năm, cuối cùng vẫn vô ích.

Haiz!

Thấy Ma Vương như vậy, phía Đao Hoàng bên dưới không khỏi thầm thở dài, tuy họ cũng không muốn Ma Vương tiến đến cảnh giới Thiên nhưng đáng tiếc như vậy sao họ không thấy xót xa cho được.

Hừ hừ hừ!

Thấy Ma Vương vô duyên với cảnh giới Thiên, phía Quỷ Vương mới ngừng tấn công, bọn họ vẫn đang trong biển lôi, còn phải ứng phó với sự tấn công của cửu Hoàng Đại Sở, nếu muốn chống lại áp lực này để bao vây giết Ma Vương thì phải trả cái giá cực kỳ đắt.

Phụt!

Dưới sự chú ý của mọi người, Ma Vương phun ra một ngụm máu, không biết vì tức giận hay do bị thương.

Ông ta lảo đảo một hồi, bước đi loạng choạng ra khỏi biển lôi, với trạng thái lúc này, ông ta không thể địch lại cửu Hoàng, ông ta đã bỏ lỡ cơ hội đột phá cảnh giới Thiên, có phải ông trời lại cho ông ta thêm một cơ hội nữa không? Vì thế, ông ta ở lại trong biển lôi này thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì.

Rầm! Rầm! Rầm!

Bước chân Ma Vương vẫn nặng nề, bầu trời rung lên nhưng bóng lưng ông ta trông lại thật hiu quanh và cô đơn, Ma Vương vô song, mái tóc dài đã có vài sợi bác, ông ta cũng đã già rồi.

Khốn kiếp, một lũ khốn kiếp!

Trong đại điện Thiên Huyền Môn, tiếng chửi mắng chói tai vang vọng khắp nơi.

Nhìn ra xa thì thấy Đông Hoàng Thái Tâm đang cầm roi da trong tay, vẻ mặt tức giận, thở hổn hển: “Đừng kéo ta, để ta đi đánh chết mấy tên khốn đó”.

“Thánh chủ bớt giận!”, Phục Nhai đã nằm bò dưới đất, hai tay ôm chặt chân Đông Hoàng Thái Tâm, bị kéo đi mười mấy trượng vẫn không chịu buông tay.

“Mười vị Hoàng sắp giáng thế rồi, công đức của chúng ta cũng sắp viên mãn, lão nương chờ mãi cũng tới lúc được rời khỏi nơi chán chết này, thế mà lại chơi ta như thế. Mẹ kiếp, khốn nạn, vô liêm sỉ”.
Chương 1028: Đánh trả

Đùng! Đoàng!

Thiên địa tràn ngập những tiếng đùng đoàng.

Thiên kiếp cửu Hoàng của Diệp Thành kéo dài đến mức khiến người ta khó hiểu, từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ đã vượt xa thời gian thiên kiếp bình thường.

Tám vị vương cũng như Diệp Thành, họ cũng đang nỗ lực hết mình để chống lại cửu Hoàng, Ma Vương đã bị đá ra khỏi cuộc chơi, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội đột phá.

Hơn nữa, có ví dụ đẫm máu là Ma Vương, họ đã có chuẩn bị, nếu tìm được cơ hội đột phá sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chờ đến lúc lên được cảnh giới Thiên sẽ quay lại sau.

Bên ngoài biển sấm sét, Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã dừng bước nhưng vẫn chưa đi mà lẳng lặng đứng bên mép biển sấm sét, im lặng quan sát những người bên trong.

Lờ mờ có thể nhìn thấy nét buồn bã trên mặt ông ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, tức giận, đến mức khiến cho cả thiên địa đều nổi lên gió buốt, có thể thấy rất nhiều nơi đã đóng thành băng.

“Lão phu tính rồi, sắp xảy ra chuyện lớn”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.

“Ta cũng cảm nhận được sát khí từ Ma Vương”, Chung Giang hít sâu một hơi.

“Ông ta là Ma Vương vô song, cai quản Ma Vực, người kiêu ngạo như vậy, tu vi cường đại như thế, sao có thể cam tâm chịu nhục như này?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Chắc chắn ông ta sẽ báo thù”.

“Ta mong Diệp Thành có thể mau chóng kết thúc độ kiếp”, Dương Đỉnh Thiên lo lắng nhìn Diệp Thành trong biển lôi: “Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện”.

“Sư huynh đang lo…”, Tiêu Phong vô thức nhìn Dương Đỉnh Thiên.

“Đối mặt với đội quân tu sĩ đông đảo của chúng ta, sao tám vị vương có thể đến một mình chứ!”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không ngừng quét quanh hư không: “Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ đều dẫn quân đội tu sĩ tới, chỉ là đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy để đảm bảo vị vương của họ có thể an toàn rời khỏi đây”.

“Hay là chúng ta ra tay trước ạ?”, Chu Ngạo truyền âm tới.

“Không được”, Dạng Chấn đại thống lĩnh của Chính Dương Tông lập tức bác bỏ: “Chúng ta không biết tám vị vương dẫn bao nhiêu quân đội tu sĩ tới, hơn nữa đối phó với thế lực của tám vị vương cùng một lúc là lựa chọn không khôn ngoan, tốt nhất nên duy trì cân bằng hiện tại, hai phe hoà bình là được, bất đắc dĩ mới phải khai chiến”.

“Cũng có lý”, Chung Quy nhẹ nhàng vuốt râu, lại nhìn biển lôi lần nữa: “Nhiệm vụ của chúng ta là không được để hắn gặp nạn”.

Nghe lời này, mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt lại đổ dồn vào biển lôi.

Trong biển lôi, Diệp Thành vẫn đang dốc hết sức chống lại đòn tấn công của cửu Hoàng, mái tóc dài của hắn vì sử dụng bí thuật mà đã bạc trắng gần hết, dù sức mạnh đang tuần hoàn nhưng khí tức của hắn rõ ràng đã không còn mạnh như trước.

“Nếu cứ tiếp tục thế này, rất có thể ta sẽ ngã xuống trước”, Diệp Thành nhìn cửu Hoàng với vẻ mặt cực kỳ khó coi, giây trước Viêm Hoàng vừa bị hắn giết lúc này đã sống lại, điều này khiến hắn cực kỳ bất lực.

Đây vẫn chưa phải điều phiền phức nhất, phiền phức nhất là thọ nguyên của hắn càng lúc càng tiêu hao nhanh, hơn nữa sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh quá độ thì tốc độ tuần hoàn của sức mạnh sẽ chậm lại, khả năng hồi phục cũng ngày càng suy yếu.

“Rốt cuộc tiểu tử đó là quái vật gì vậy?”, Phệ Hồn Vương ở gần nơi Diệp Thành độ kiếp nhất đã không chỉ nheo mắt một lần. Sức sống mãnh liệt của Diệp Thành khiến ông ta cảm nhận được mối uy hiếp rất lớn, bởi vì khi bằng tuổi Diệp Thành, sức chiến đấu của ông ta thật sự kém hắn rất rất nhiều.

“Thiên phú như vậy đến một lúc nào đó chắc chắn sẽ là tai hoạ”, lòng thầm nghĩ như vậy, trong mắt Phệ Hồn Vương loé lên tia sáng lạnh màu máu.

Ngay lập tức, một chưởng của ông ta đẩy lùi Huyền Hoàng đang sát phạt tới, sau đó bất ngờ tung chưởng đánh về hướng Diệp Thành, có lẽ là uy lực quá mạnh nên biển lôi đã dấy lên từng làn sóng dữ tợn.

Khốn kiếp!

Một tia lạnh lẽo loé lên trong mắt Diệp Thành, chống lại sự bao vây tấn công của cửu Hoàng, hắn vốn đã rất gian khổ, bây giờ Phệ Hồn Vương bất ngờ tấn công khiến hắn không kịp đề phòng.

Mở!

Diệp Thành đột nhiên lấy Bá Long Đao ra, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp thành một, một đao chém tan sóng biển lôi hải đang ập tới, nhưng dù vậy hắn vẫn bị đẩy lùi về sau.

Keng!

Đòn tấn công của Huyền Hoàng đã tới, một nhát kiếm chém vào sống lưng hắn rạch ra một đường dài, sau đó một chỉ của Huyền Hoàng phóng tới, đâm xuyên ngực hắn, mấy vị Hoàng đế khác cũng tấn công, hoặc là kiếm mang, hoặc là pháp khí, hoặc là thần thông, từng làn đại chiêu quét tới, thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra.

Tiên Luân Thiên Sinh!

Diệp Thành hét to trong lòng, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng sử dụng Tiên Luân Thiên Sinh.

Vì đòn đánh lén bất ngờ của Phệ Hồn Vương khiến hắn phân tâm nên mới lần lượt bị cửu Hoàng đánh trọng thương, hắn cần hồi phục vết thương trong thời gian ngắn nhất để có thể đối mặt với đòn tấn công dữ dội hơn tiếp theo.
Chương 1029: Mong thiên kiếp kéo dài

“Với thân phận và tu vi của ông mà lại đánh lén hậu bối, ông sợ tới một lúc nào đó ta sẽ vượt qua ông sao?”, Diệp Thành vừa nhanh chóng né tránh vừa hừ lạnh, ánh mắt nhìn Phệ Hồn Vương loé lên sát khí lạnh lẽo lạ thường.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, vẻ mặt Phệ Hồn Vương bỡn cợt, ông ta chợt phóng một chỉ xuyên thủng khoảng không: “Ngươi còn kém xa lắm”.

Nhưng sau khi phóng ra một chỉ đó, Phệ Hồn Vương chợt biến sắc, ông ta cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, sau đó rất đau, cảm thấy sống lưng đã bị mũi kiếm rạch ra một đường.

Ông ta chợt quay người, vung một chưởng đánh vỡ kiếm mang vô song đang ập tới.

“Quỳ Vũ Cương”, khuôn mặt Phệ Hồn Vương lập tức trở nên hung tợn, bởi vì kẻ đánh lén phía sau ông ta chính là Quỳ Vũ Cương ở bên ngoài biển lôi.

“Ta chờ ngươi đến chiến đấu”, giọng Quỳ Vũ Cương vang dội, rung động cả thiên địa, ông ta nhìn thẳng vào mắt Phệ Hồn Vương, cực kỳ khí thế.

“Ta…”, Phệ Hồn Vương vừa định lên tiếng đã bị cửu Hoàng bao vây tấn công, bất đắc dĩ, ông ta chỉ đành xoay người chiến đấu với cửu Hoàng.

Không ngờ, Quỳ Vũ Cương bên ngoài biển lôi lại tấn công, lại là đánh lén không báo trước, còn thi triển thần thông không gì bì nổi.

Thấy vậy, khuôn mặt hung tợn của Phệ Hồn Vương hơi nhăn lại, không ngờ Ma Vương lại chơi mình như thế, đấu với cửu Hoàng ông ta vốn đã vào thế yếu, vết thương trước đó còn chưa bình phục, Ma Vương lại quấy rối sau lưng khiến ông ta phải mệt nhọc ứng phó, mới giây trước ông ta suýt chút nữa bị một kiếm của Sở Hoàng chém chết.

Tiếp đó, Phệ Hồn Vương tức muốn ói máu, bởi vì dường như Ma Vương đã để mắt đến ông ta, hơn nữa còn nắm rất chuẩn thời gian, ra tay cực kỳ hung dữ, bá đạo, tàn nhẫn, chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng người khác.

Phụt! Phụt! Phụt!

Phệ Hồn Vương càng thêm thảm hại, cả người bê bết máu, đầu tóc rối bù, trở thành kẻ thảm nhất trong các vị vương ở biển lôi, đừng nói là tìm cơ hội đột phá, đến tự bảo vệ mình còn khó.

Sự thay đổi này đã bị phía Huyết Vương và Quỷ Vương phát hiện, bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lúc chiến đấu với cửu Hoàng cũng cẩn thận hơn, sợ Ma Vương Quỳ Vũ Cương sẽ đâm sau lưng mình.

Vì thế cảnh tượng tại hiện trường càng thêm kỳ quái.

Các vị vương vốn đã nghi ngờ, cảnh giác lẫn nhau, bị Ma Vương chơi như vậy, bọn họ nào còn tâm tư tìm cơ hội đột phá, chiến đấu thôi cũng đã mệt rồi.

Ma Vương phớt lờ sự cảnh giác của phía Quỷ Vương và Huyết Vương, ông ta theo dõi Phệ Hồn Vương, ra tay cũng không hề báo trước. Dám đánh lén ta, để ta không thể tiến giới, vậy các ngươi cũng đừng hòng được yên ổn.

“Lần đầu tiên ta phát hiện thì ra Ma Vương lại đáng yêu đến thế”, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu đầy ẩn ý: “Ta thích kẻ đánh lén từ phía sau”.

“Trong quân pháp, chiêu này gọi là gì nhỉ?”

“Lần lượt đánh bại”.

“Ma Vương rất thông minh, đối phó với từng người một, cách này ổn hơn chiến đấu với bảy vị vương cùng một lúc”, Cổ Tam Thông vuốt râu.

“Chuẩn bị sẵn sàng hư thiên tuyệt sát đại trận”, bên này, Hằng Nhạc Chân Nhân đã cao giọng ra lệnh.

Chẳng bao lâu, trong liên quân từ tứ phương có hàng trăm sát trận xuất hiện, tự động xếp thành hàng trên hư thiên, tinh nguyên cuồn cuộn được truyền vào đó, đánh thức thần uy của hư thiên tuyệt sát đại trận.

Thấy vậy, tám vị vương bao gồm cả Ma Vương Quỳ Vũ Cương đều đồng loạt nhíu mày.

Đó là hư thiên tuyệt sát đại trận! Là thứ được quân đội tu sĩ điều khiển, uy lực không phải chuyện đùa, đừng nói bây giờ bọn họ vẫn chưa ở cảnh giới Thiên, cho dù ở cảnh giới Thiên mà chịu một đòn này cũng rất đau đớn.

“Các tiền bối, chúng ta không có ý gì khác đâu”, Hằng Nhạc Chân Nhân cao giọng, như thể đang đọc thánh chỉ: “Mọi người tự lấy thứ mình cần, hoà bình với nhau thì không sao, nhưng nếu có ai động đến đồ tôn của ta, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo”.

Phải nói rằng những lời này của Hằng Nhạc Chân Nhất cũng rất có tác dụng, ồ không đúng, là hư thiên tuyệt sát đại trận rất có tác dụng, mấy vị vương vô song đều thành thật hơn rất nhiều.

Lúc này, mấy vị vương vẫn còn ở trong biển lôi đã lần lượt tránh xa khu vực biển lôi của Diệp Thành, chỉ sợ vô tình đánh trượt một đòn sẽ nhận lại chăm sóc tận tình của hư thiên tuyệt sát đại trận.

Có điều Phệ Hồn Vương không tấn công Diệp Thành nữa, không có nghĩa Ma Vương cũng ngừng tấn công ông ta.

Vì hư thiên tuyệt sát đại trận nên Phệ Hồn Vương cũng không ngừng cách xa Diệp Thành, mà Ma Vương cũng rất tự giác đi theo, chỉ là không vào biển lôi mà thôi. Phệ Hồn Vương đi đâu, ông ta đi đó, tìm ra vị trí gần nhất và thích hợp để đánh lén nhất, chỉ một câu thôi, lão tử theo dõi ngươi đến chết.

Cảnh tượng này khiến người xem phía dưới đều ngây người.

Đây là một sự châm chọc, cực kỳ châm biếm, không lâu trước đó ngươi còn đánh lén người khác cơ mà? Bây giờ bị đánh trả rồi đó!

Quỳ Vũ Cương!

Cuối cùng Phệ Hồn Vương chật vật không chịu nổi nữa bén tức giận hét lên: “Ngươi thật sự không chết không thôi à?”

“Phệ Hồn đạo hữu nói quá rồi, rảnh rỗi nên kiếm chút việc làm thôi”.

“Ngươi…”, Phệ Hồn Vương tức muốn chết, bị câu nói này của Ma Vương làm cho hộc ra một ngụm máu, không chỉ một mình ta đánh lén ngươi, sao ngươi chỉ quấy rối ta?

Ma Vương vẫn chẳng thèm để tâm tới lời hét giận dữ của Phệ Hồn Vương.

Ông ta thật sự là một tay đánh lén cừ khôi, giây trước còn lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng cũng không nhúc nhích nhưng giây sau đã bất chợt tung chiêu khiến người ta khó có thể đề phòng.

A ha ha!

Nhìn thấy cảnh này, Thái Hư Cổ Long trong thần hải của Diệp Thành cười nghiêng cười ngả, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt già nua kìm nén của Phệ Hồn Vương mà cười chảy cả nước mắt.

“Bây giờ ta lại muốn thiên kiếp của ta có thể kéo dài hơn chút nữa”, Diệp Thành nghiêm mặt bảo: “Như vậy Ma Vương có thể có đủ thời gian để giết chết từng người đám Phệ Hồn Vương”.
Chương 1030: Hỗn chiến kinh thế

Quỳ Vũ Cương!

Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng rống giận của Phệ Hồn Vương.

Hiện tại ông ta đã thảm nhất trong số mấy vị vương ở đây, vì Quỳ Vũ Cương quấy rối nên ông ta không thể chuyên tâm chiến đấu với cửu Hoàng, không tìm được cơ hội đột phá còn mấy lần suýt chết.

Quỳ Vũ Cương vẫn làm ngơ trước tiếng hét của Phệ Hồn Vương, ngươi chửi thì ngươi cứ chửi, lão tử không nghe thấy.

A!

Cuối cùng, Phệ Hồn Vương hét lên một tiếng rung chuyển bầu trời, sau đó lao ra khỏi biển lôi, xông thẳng về phía Quỳ Vũ Cương: “Ngươi phải chết”.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn giết bản vương?”, Quỳ Vũ Cương còn mạnh hơn Phệ Hồn Vương, ngoại đạo ma tượng của ma lập tức xuất hiện, bàn tay quét qua chư thiên, Phệ Hồn Vương vừa xông tới đã bị đẩy lùi ngay lập tức.

Giết!

Phệ Hồn Vương đầu tóc rối bù, mắt đỏ như máu, sát khí thông thiên, ông ta cũng gọi ngoại đạo pháp tướng của mình ra, đó là một con quái vật màu máu, ba đầu bốn tay, sáu tai tám mắt nhưng chỉ có một cái miệng to như chậu máu, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời.

Đùng! Đoàng!

Chiến tranh lập tức bắt đầu, cảnh tượng không hề tầm thường, không phải vua cùng một thời đại nhưng lại gặp nhau cùng một thời đại, đều là sự tồn tại cái thế, hai người họ đánh nhau khiến bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt lìa, mặt trời mặt trăng đều mất đi ánh sáng.

“Kẻ thù trước khi Viêm Hoàng và Huyền Hoàng lên ngôi, quả nhiên đều là kẻ thông thiên”, nhìn trận đại chiến kinh thiên động địa, liên quân tứ phương đều tròn mắt kinh hãi.

“May có bọn họ giữ chân lẫn nhau”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Nếu tám vị vương liên thủ, dù là chúng ta cũng sẽ tổn thất vô cùng nặng nề”.

Hửm?

Đang nói chuyện, Đao Hoàng chợt cau mày, ánh mắt từ Quỳ Vũ Cương, Phệ Hồn Vương chuyển sang biển lôi, bởi vì một luồng ánh sáng đen dày đặc đã phóng lên trời, đánh thủng một lỗ lớn trên bầu trời.

Trên biển lôi, dưới mây đen hiện ra một cảnh tượng hùng vĩ, đó là vùng đất khô cằn vô tận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vô số oan hồn đang gào khóc, giống như địa ngục.

U Minh Diêm La Vương!

Trong biển lôi, phía Yêu Vương, Huyết Vương đều cau mày, cảnh tượng này là dấu hiệu U Minh Diêm La Vương chuẩn bị tiến giới.

Bùm!

Bên ngoài biển lôi, sau khi Quỳ Vũ Cương và Phệ Hồn Vương giáng một đòn mạnh thì rất ăn ý dừng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm U Minh Diêm La Vương trong biển lôi.

“Ta không có cơ hội, ngươi cũng đừng hòng lên cảnh giới Thiên”, Phệ Hồn Vương dữ tợn chĩa mũi giáo về phía U Minh Diêm La Vương, ông ta cũng như Quỳ Vũ Cương, chuẩn bị cá chết lưới rách.

Ngay lập tức, một đạo thủ ấn to lớn ập xuống biển lôi, mục tiêu là U Minh Diêm La Vương.

Không chỉ Phệ Hồn Vương mà Ma Vương Quỳ Vũ Cương ngoài biển lôi, Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương, Thần Vương trong biển lôi cũng không nhàn rỗi, U Minh Diêm La Vương thoáng chốc trở thành mục tiêu công kích của công chúng.

Giờ thì náo nhiệt rồi!

Cổ Tam Thông thì thầm một tiếng, sau đó thấy đòn tấn công áp đảo che phủ bầu trời ập về phía U Minh Diêm La Vương, tất cả đều là chiêu tuyệt sát bằng một đòn.

Thấy vậy, U Minh Diêm La Vương cứng ngắc xoay khớp cổ, sau đó rút lui khỏi biển lôi không chút nghĩ ngợi, vứt bỏ cơ hội đột phá cảnh giới Thiên trời ban, bởi vì ông ta biết, lúc này phía Quỳ Vũ Cương sẽ không để cho mình thuận lợi tiến vào cảnh giới Thiên.

Nhưng U Minh Diêm La Vương vừa định ra khỏi biển lôi thì biển lôi lại dấy lên một làn sóng kinh thiên động địa, năm đạo thần quang không phân thứ tự trước sau phóng lên trời, tạo ra năm lỗ hổng lớn trên hư thiên.

Mẹ kiếp!

Nhìn thấy cảnh này, phía dưới lập tức bùng nổ, bởi vì không ngờ Yêu Vương, Ma Vương, Vu Chú Vương, Thần Vương và Quỷ Vương lại đồng thời tìm được cơ hội đột phá, bọn họ sắp đi bước cuối cùng để tiến đến cảnh giới Thiên.

“Các vị Hoàng đế chưa bao giờ gặp nhau trong cùng một đời, thời đại này định cùng tồn tại mấy vị Hoàng đế một lúc sao?”, mọi người đều nín thở.

Giết!

Lại là Phệ Hồn Vương, ông ta không cần nghĩ ngợi gì, lập tức tung chiêu lớn.

Có lẽ hiện tại ông ta là người tức tối nhất trong tám vị vương, Pháp Luân Vương đã chết tạm thời không tính, nhưng phía Ma Vương, U Minh Diêm La Vương đều tìm được cơ hội đột phá, bây giờ phía Yêu Vương, Thần Vương cũng đã tìm được cơ hội, chỉ có ông ta là không tìm được.

Phệ Hồn Vương rất tức giận, ông ta là vị vua cái thế, nhưng hôm nay lại thất bại trước những vị vua khác như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK