Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 663: Chính Dương Tông hợp tác với Hằng Nhạc Tông

Sau khi bước ra ngoài, đó là một Địa Cung yên tĩnh và rộng lớn.

“Điện chủ Thương Hình, chưởng giáo đang ở đại điện chờ người”, hắn vừa bước ra ngoài, hai ông lão canh gác bên cạnh truyền tống trận chắp tay hành lễ.

“Các điện chủ khác đã tới chưa?”, Diệp Thành cất bước ra khỏi truyền tống trận.

“Chỉ chờ mỗi người thôi ạ”.

“Ừm!”, Diệp Thành khẽ đáp, đi về phía Địa Cung.

Ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành không khỏi nhìn quanh Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc Tông vẫn rực rỡ và xinh đẹp như xưa, khắp nơi đều có quang hoa rạng rỡ, toàn bộ đều được bao phủ bởi mây mù mịt mờ, chín ngọn núi lớn vẫn sừng sững như vậy, các cung điện lầu các vẫn khí thế dồi dào.

Nơi đây đã từng là nhà, nhưng bây giờ lại khiến lòng người nguội lạnh, nghĩ đến là rùng mình.

Di dời ánh mắt, Diệp Thành xoay người đứng thẳng lưng, đi vào đại điện uy nghiêm rộng lớn của Hằng Nhạc Tông.

Đập vào mắt hắn là Doãn Chí Bình đang ngồi trên vị trí chính giữa đại điện, lúc này hắn ta đang lười biếng ngả người trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, mà phía trước còn có một nữ đệ tử đang quỳ ở đó bóp chân cho hắn ta.

Bất giác, trong mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn lạnh lẽo không dễ phát hiện, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Mặc dù hắn đã không thể che giấu nổi sát ý đối với Doãn Chí Bình, nhưng ở đây hắn buộc phải kiềm chế, nếu bất cẩn vô tình bại lộ thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

Mặc dù hắn tự tin, nhưng cũng không đến mức ngông cuồng không biết giới hạn.

Đây là Hằng Nhạc Tông, nếu Doãn Chí Bình muốn giết hắn thì chỉ cần xông tới là hắn sẽ chết ngay tại chỗ.

Thôi không nhìn Doãn Chí Bình nữa, Diệp Thành liếc nhìn phía dưới, hai bên mỗi bên đã có bốn người đang ngồi.

Bọn họ lần lượt là tám điện chủ của Hằng Nhạc Tông: điện chủ phân điện thứ nhất: Điên Không, điện chủ phân điện thứ hai: Hư Chấn, điện chủ phân điện thứ ba: Trọng Hàm, điện chủ phân điện thứ tư: Tây Môn Thông, điện chủ phân điện thứ năm: Huyết Viêm, điện chủ phân điện thứ sáu: Đồ Thân, điện chủ phân điện thứ bảy: Cổ Nguyên, điện chủ phân điện thứ tám: Trình Dục.

“Thương Hình, chỉ chờ ngươi thôi đấy”, Diệp Thành vừa vào, điện chủ phân điện thứ sáu Đồ Thân đã xỉa xói.

“Không muốn thì có thể không đợi mà!”, Diệp Thành cười nhạt, trong ký ức của Thương Hình, ông ta và điện chủ phân điện thứ sáu vốn đã bất hoà, có thể cho lão sắc mặt tốt mới lạ.

“Bớt bày bộ mặt thối đó ra với ta đi”, Đồ Thân hừ lạnh.

“Đồ Thân, có phải ngươi muốn ra ngoài luyện tập một chút không?”, Diệp Thành cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, giọng điệu vẫn u ám, hơn nữa còn đầy khiêu khích.

“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc”.

“Đi!”

“Được rồi”, Doãn Chí Bình ngồi ở vị trí trên cao cười bỡn cợt: “Hai vị điện chủ lâu lắm mới gặp nhau một lần, tổn hại hoà khí cũng không hay”.

Hừ! Hừ!

Chưởng giáo đã can thiệp rồi, Đồ Thân và Diệp Thành đương nhiên cũng không làm càn nữa, lần lượt ngồi lại vị trí ban đầu.

Sau khi vào vị trí, điện chủ phân điện thứ nhất – Điên Không lên tiếng, mỉm cười nhìn Doãn Chí Bình: “Chưởng giáo, người gọi chúng ta về là có việc gì lớn sao?”

“Đương nhiên rồi”, Doãn Chí Bình cười trả lời: “Ngày mai điện chủ chín phân điện lớn của Chính Dương Tông sẽ tới Hằng Nhạc, bàn chuyện tiêu diệt chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, ta gọi các vị về cũng vì sợ bọn họ chơi xấu”.

“Quả nhiên đúng như mình nghĩ”, Diệp Thành thầm nở nụ cười chế giễu: “Lần này náo nhiệt rồi đây”.

“Vậy là Hằng Nhạc sẽ liên minh với Chính Dương Tông”, điện chủ phân điện thứ hai cười nham hiểm.

“Có thể nói như vậy”.

“Nhưng tiêu diệt chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông chỉ trong một lần thì hơi khó!”, điện chủ phân điện thứ ba Trọng Hàm vân vê ly rượu trong tay: “Chưa biết chừng sẽ dấy lên một trận hỗn chiến ở Nam Sở”.

“Hai đấu một, tam điện chủ không có lòng tin sao?”, Doãn Chí Bình cười âm u nhìn Trọng Hàm.

“Cũng không hẳn vậy”, Trọng Hàm lộ ra hàm răng trắng bóng, còn lè lưỡi ra liếm: “Ta sợ giết người thành nghiện!”

Ngay khi lời này vừa được nói ra, các điện chủ khác cũng lộ vẻ mặt hung ác, liếm đầu lưỡi đỏ tươi, ngay cả Diệp Thành cũng vậy, diễn kịch mà, đương nhiên phải diễn cho tròn vai!

“Vậy các vị điện chủ về nghỉ ngơi trước đi”, Doãn Chí Bình cười nhạt, nụ cười vẫn bỡn cợt như vậy: “Ta đã cho người chuẩn bị chỗ ở cho các vị rồi, chúc các vị chơi vui vẻ”.

“Cảm ơn chưởng giáo”, mọi người lần lượt đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười tục tĩu, ánh mắt cũng hiện lên tia hung dữ thú tính.
Chương 664: Nữ đệ tử thê thảm

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành bèn tới một ngọn núi cao ở nơi sâu thẳm của Hằng Nhạc Tông.

Trên đỉnh núi là một toà lầu các tao nhã.

“Điện chủ”, phía trước lầu các có hai lão già lần lượt cung kính hành lễ.

“Lui cả đi”, Diệp Thành xua tay sau đó đẩy cửa bước vào lầu các.

Bên trong lầu các hình thành nên một thế giới, đó là một biệt uyển nhỏ.

Trước mặt hắn là ba nữ đệ tử, bọn họ đều đang khoanh chân ngồi bên trong này, vả lại người nào người nấy đều xinh như hoa, nhưng họ lại đều bị phong ấn, không thể cử động.

Diệp Thành cau mày, hắn liền hiểu ra có chuyện gì xảy ra, đây chính là sự chuẩn bị của Doãn Chí Bình dành cho các điện chủ của các phân điện.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành tức tối mắng chửi, đúng là làm chưởng giáo nhưng lại vô thiên vô pháp, dám bắt nữ đệ tử trong tông môn về phân điện để cho điện chủ phân điện làm nhục, hành động này của Doãn Chí Bình khiến hắn càng thêm động lực giết chết hắn ta.

Doãn Chí Bình làm chưởng giáo lâu như vậy rồi, không biết có biết bao nhiêu nữ đệ tử bị hắn làm ô nhục.

“Phải nhanh chóng dành lại Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, muộn thêm một ngày sẽ thêm nhiều người bị hại, muộn thêm một ngày thì đệ tử của Hằng Nhạc Tông lại càng bị chà đạp đau đớn.

Phía này, ba nữ đệ tử nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt kinh hãi. Mặc dù bị phong ấn nhưng cơ thể bọn họ vẫn run lên vì quá sợ hãi, giống như thể bọn họ biết sắp có chuyện gì xảy ra và cũng biết được mình sẽ có kết cục thế nào.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, hắn vung tay giải trừ phong ấn cho ba nữ đệ tử.

“Cầu xin tiền bối tha cho chúng con”, sau khi phong ấn được giải trừ, ba nữ đệ tử quỳ phịch xuống đất khóc lóc, trông bọn họ mới ti tiện làm sao.

“Đứng dậy đi”, Diệp Thành lên tiếng, “nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ở đây đi”.

Lời nói của Diệp Thành mang theo uy nghiêm khiến cả ba nữ đệ tử bất giác run rẩy, bọn họ nào dám không tuân lệnh, vội đứng dậy thẫn thờ run rẩy tại chỗ, mặt mày nhoà nước mắt.

Phía này, Diệp Thành đã tìm được một nơi ngồi xuống, thấy cả ba người run rẩy đứng đó, hắn bất giác mỉm cười: “Ngồi xuống đi, yên tâm, mọi người ở đây thì sẽ được an toàn”.

Mặc dù nghe vậy nhưng cả ba người vẫn lắc đầu, không dám cử động.

Thấy thế, Diệp Thành lại thở dài: “Ba người là đệ tử của núi nào? Ngọc Linh Phong hay Ngọc Tâm Phong?”

“Chúng…chúng con là người của Ngọc Tâm Phong”, một nữ đệ tử mặc y phục trắng rụt rè lên tiếng.

“Ngọc Tâm Phong”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Vì sao không rời khỏi Hằng Nhạc Tông?”, Diệp Thành trút rượu vào miệng rồi lại lần nữa nhìn ba nữ đệ tử.

Nghe vậy, cả ba người nước mắt lã chã rơi: “Chúng con đều bị người ta dùng chú ấn không thể đi được”

“Chú ấn?”, Diệp Thành vừa định trút rượu vào miệng nhưng nghe thấy hai từ này thì liền cau mày, hắn nheo mắt nhìn ba nữ đệ tử, tìm thấy Long Hình Chú Ấn dị thường trên linh hồn của bọn họ.

Diệp Thành nhận ra Long Hình Chú Ấn kia không ngừng hút kiệt tinh nguyên và sức mạnh linh hồn của bọn họ.

“Long Gia”, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long: “Ngươi tới mà xem có biết những chú ấn này không?”

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long mở mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể có thể thông qua chín phần phân thân thấy được những chú ấn trên linh hồn của ba nữ đệ tử này.

“Thái Hư Cổ Long Chú”, Thái Hư Cổ Long bất giác nheo mắt.

“Cái gì là Thái Hư Cổ Long Chú?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Đó là một loại chú ấn ác độc, năm xưa đã bị Chí Tôn của Thái Hư Cổ Long phong cấm”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, giọng nói có phần khó chịu: “Loại chú ấn này phân thành Chủ Chú và Tử Chú, Chủ Chú tồn tại trong cơ thể người thi triển thuật, còn Tử Chú tồn tại trong cơ thể người bị thi triển thuật. Một khi tử chú thâm nhập vào trong cơ thể thì có thể có được sức mạnh linh hồn và tinh nguyên của người bị tạo chú ấn, thông qua mối liên hệ giữa chú và chú hút tinh nguyên cũng như sức mạnh linh hồn truyền vào cơ thể của người thi triển chú”.

“Nghe thì giống với phân thân và bản thể phải không?”, Diệp Thành xoa cằm: “Chín phần phân thân hấp thu tinh nguyên đại địa sau đó truyền cho bản thể là ta”.

“Đúng”.

“Vậy thì không dễ ra tay rồi”, Diệp Thành cau mày, “có trời mới biết hắn tạo Tử Chú cho bao nhiêu người, giữa ta và hắn chắc chắn sẽ có một trận chiến xảy ra, có nghĩa là hắn có thể có được tinh nguyên từ cở thể của Tử Chú không ngừng bổ sung, sức mạnh linh hồn không bao giờ cạn kiệt”.

“Đây không phải là điều quan trọng nhất”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Sự ác độc của Thái Hư Cổ Long Chú nằm ở chỗ một khi người thi triển thuật là Chủ Chú chết đi thì người bị tạo chú ấn là Tử Chú cũng sẽ mất mạng”.

Nghe vậy, Diệp Thành liền cau chặt mày: “Nói vậy thì giết hắn sẽ khiến rất nhiều người phải chôn cùng hắn rồi?”

“Cho nên có thể nói Thái Hư Cổ Long ở Hằng Nhạc Tông rất ác độc, đến cả chú pháp phong cấm mà cũng dạy cho kí chủ, đây chính là sự bệnh hoạn đau lòng”.

“Làm sao để phá được chú ấn này?”, Diệp Thành vội hỏi, hắn không muốn vì giết Doãn Chí Bình mà khiến bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng.

“Rất dễ dàng, luyện hoá Chủ Chú trong cơ thể hắn là được”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Nhớ kĩ, là luyện hoá chứ không phải huỷ hoại, đã là luyện hoá thì đương nhiên phải phong ấn hắn, nhưng đây không phải là việc mà một hay hai người có thể làm được, muốn phong ấn kí chủ với độ hoà hợp chín phần khó như lên trời vậy”.

“Đúng là đáng chết”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng, sát khí đằng đằng bao trùm cả biệt uyển khiến mỗi nhành cây ngọn cỏ đều kết thêm một lớp hàn băng.

Sát khí đột nhiên xuất hiện của Diệp Thành khiến cho ba nữ đệ tử kia run rẩy, “bịch” một tiếng, bọn họ quỳ phịch xuống đất, không dám thở mạnh.

Thấy vậy, Diệp Thành vội thu lại sát khí.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, hắn tiến lên trước đỡ cả ba người dậy, “yên tâm ở lại đây, đừng chạy ra ngoài là được”.

Sự ôn hoà của Diệp Thành khiến cả ba người có phần ngỡ ngàng, đây là cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với trong tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ còn cho rằng điện chủ của phân điện này sẽ chà đạp bọn họ đến chết, thế nhưng cảnh tượng đó lại không hề xuất hiện.

Có điều bọn họ vẫn cảm thấy may mắn, may mắn vì gặp được Diệp Thành, nếu như gặp được những điện chủ khác thì e rằng không chỉ là bị làm ô nhục thôi đâu.

Phía này, Diệp Thành đã bước đi, mãi tới sau khi hắn đi rồi vẫn còn nghe thấy tiếng tiếng nức nở nghẹn ngào của ba người.

Haiz!

Sau khi thở dài, Diệp Thành vung tay đóng cửa lầu các rồi bước xuống núi.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Các đệ tử của Hằng Nhạc Tông đã bắt đầu xếp hàng theo đội quay về núi của mình, khi đi qua Diệp Thành bọn họ không quên nhìn hắn với ánh mắt hiếu kỳ, vì những đệ tử bình thường căn bản chưa bao giờ gặp điện chủ của phân điện.

Nhiệm vụ của điện chủ ở phân điện chính là trấn thủ các thế lực của Hằng Nhạc Tông, có vai trò giống như chư hầu trong thế giới người phàm.

Đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại, Tiên Luân Nhãn chốc chốc hé mở, hắn nhận ra bên trong cơ thể của rất nhiều đệ tử có chú ấn, vả lại trông có vẻ như rất nhiều người không hề biết đến điều này, không chỉ đệ tử mà đến cả trưởng lão cũng như vậy.

“Doãn Chí Bình, mẹ kiếp, ngươi giỏi lắm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng hắn cố gắng kiềm chế sát khí lạnh lùng này.

Cả đoạn đường ường đi hắn trông thấy rất nhiều những đệ tử quen mặt nhưng gần như không giao tiếp, hắn cũng trông thấy rất nhiều đệ tử lạ mặt.

Diệp Thành cũng nhìn tứ phương, hắn đảo mắt qua từng lầu các: Binh Khí Các, Vạn Bảo Các, Tàng Thư Các…mỗi một đỉnh núi vẫn như trong kí ức của hắn, Ngọc Nữ Phong, Ngọc Tâm Phong, Thiên Huyền Phong, Liệt Diệm Phong…

“Tránh ra, tránh ra, không biết nhìn à?”, ngay sau đó, những tạp âm chợt vang lên, một nhóm đệ tử túm tụm kéo đến, kẻ nào kẻ nấy ngạo mạn hống hách, không ai dám đụng vào.

Diệp Thành đưa mắt nhìn, đó là những gương mặt quen thuộc với hắn: Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương, còn có cả Tử Sam đệ tử ngoại môn và nhóm Giang Hạo.

Trước đây bọn chúng đều là lũ cá mè một lứa với Doãn Chí Bình, hiện giờ Doãn Chí Bình làm chưởng giáo, quyền lực nắm trong tay, lại có Thái thượng trưởng lão bảo vệ, đến cả Dương Đỉnh Thiên còn bị đuổi đi, hắn chẳng khác gì một vị vua của Hằng Nhạc Tông, là người của Doãn Chí Bình, bọn chúng không hống hách mới lạ.

“Tránh ra, ta nói ông đấy?”, mấy tên này đúng là hống hách quen rồi, không biết Diệp Thành là ai mà dám lớn giọng với Diệp Thành.
Chương 665: Điện chủ bớt giận

“Mẹ kiếp, ta nói ông đấy”, thấy Diệp Thành không di chuyển, Khổng Tào hung hăng gằn giọng: “Muốn chết à?”

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức vung tay.

Bốp!

Cái tát chát chúa vang lên, Khổng Tào bay ra khỏi đó, vả lại còn bay rất xa, cứ thế bay từ nội môn ra ngoại môn, vẽ nên hình vòng cung tuyệt đẹp trên hư không.

Thấy vậy, không chỉ Tả Khâu Minh và Dương Giang mà đến cả những đệ tử tứ phía đều kinh ngạc.

Thực lực này là thế nào chứ? Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư mà bị đánh bay đi dễ dàng vậy sao?

Sau khi đánh bay Khổng Tào, Diệp Thành mới tiến về phía mấy người phía Tả Khâu Minh, đã đóng vai kẻ ác thì hắn đương nhiên không cần phải nương tay, giống như tên Khổng Tào vừa rồi, cho dù không chết thì căn bản cũng không có duyên với con đường tu tiên nữa.

Vả lại, hiện giờ hắn còn đang vào vai điện chủ của phân điện thứ chín, là Chư Hầu một phương, trong tay nắm đại quân của một điện, cho dù mối quan hệ của nhóm người Tả Khâu Minh và Doãn Chí Bình có tốt đến thế nào thì chúng chẳng qua cũng chỉ là đệ tử mà thôi.

Như vậy thì sau khi cân nhắc, Doãn Chí Bình sẽ không thể đứng về phía bọn Tả Khâu Minh được, trừ khi đầu hắn có vấn đề.

“Ông…ông đừng có qua đây”, sắc mặt Tử Sam và mấy tên phía Tả Khâu Minh tái nhợt, bọn chúng kinh hãi lùi về sau.

“Điện chủ bớt giận, điện chủ bớt giận”, không lâu sau đó liền có trưởng lão chạy tới, vả lại đây còn là người quen, ông ta chính là Thanh Dương Chân Nhân thủ toạ của Nhân Dương Phong ở ngoại môn, có lẽ vì mối quan hệ tốt với Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình nên được điều vào làm trưởng lão ở nội môn.

“Điện…điện chủ?”, nghe hai từ này, nhóm người phía Tử Sam và Tả Khâu Minh tái mét mặt, bọn chúng lập tức quỳ xuống, bọn chúng cũng chẳng phải kẻ ngốc, điện chủ là một sự tồn tại thế nào, sao có thể để cho chúng dễ dàng đụng vào được chứ.

“Xin điện chủ bớt giận”, Thanh Dương Chân Nhân vội chắp tay hành lễ, mặt mày tươi cười giả lả: “Xin điện chủ tha cho chúng một mạng”.

“Thanh Dương, ông cũng muốn nhúng tay vào sao?”, Diệp Thành vẫn đứng đó nhưng lại không thèm liếc nhìn Thanh Dương Chân Nhân lấy một cái.

“Xin điện chủ nể mặt ta tha cho chúng lần này nhé?”

“Mặt ông không đáng tiền”, Diệp Thành liếc nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân, lời nói không hề kiêng dè.

Có điều, hắn quả thực không tìm Tử Sam và Tả Khâu Minh tính toán vì những kẻ như bọn chúng phải trị bằng luật của Hằng Nhạc Tông.

Diệp Thành bước đi nhưng sắc mặt của Thanh Dương Chân Nhân ở phía sau đã tối sầm cả lại, có điều vì kiêng dè thực lực của Diệp Thành nên ông ta không dám làm gì.

“Cút đi cho ta”, vì cơn tức tối phẫn nộ trong lòng mà Thanh Dương Chân Nhân trút hết lên đầu Tả Khâu Minh và Giang Dương, nếu như là người khác còn dễ nói, nhưng đây đường đường là một điện chủ, nếu như Diệp Thành thật sự muốn giết thì một tên làm Chưởng Giáo thay thế như Doãn Chí Bình cũng sẽ không thể nói gì.

“Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi biết sai rồi”, bọn Tả Khâu Minh vội bò dậy, toàn thân run rẩy lạnh toát giống như vừa đi xuống quỷ môn quan, đến bước đi còn không vững.

Phía này, Diệp Thành đã đứng bên ngoài Vạn Bảo Các.

Hắn đưa mắt nhìn vào trong, kí ức trong phút chốc ùa về, hình bóng Bàng Đại Xuyên không còn nữa, ông chủ của Vạn Bảo Các hiện giờ là một trưởng lão với dáng hình gầy gò.

Nghĩ tới Bàng Đại Xuyên, Diệp Thành chợt cảm thấy đau đớn, trong đầu hắn vẫn còn y nguyên cảnh tượng ông ta bị một cây mâu găm trên vách đá, đó là sự thê thảm tột cùng.

“Trưởng lão, người sẽ không chết một cách oan uổng như vậy đâu”, Diệp Thành thầm nói rồi quay người bước đi.

Tiếp đó, hắn tới ngoại môn, nhìn thấy Vạn Bảo Các, Binh Khí Các, Tàng Thư Các, Nhiệm Vụ Các, Càn Khôn Các, Linh Thảo Viên…., hắn đi một vòng những nơi trước đó hắn thường xuyên lui tới, mọi thứ vẫn như xưa nhưng người thì đã không còn nữa rồi.

Bước vào mảnh đất của Hằng Nhạc Tông nhưng Diệp Thành lại không thể tìm lại nổi cảm giác thân thuộc như ở nhà, lúc này hắn chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.

Cuối cùng hắn bước lên Ngọc Nữ Phong. Ngọc Nữ Phong hiện giờ mặc dù vẫn như xưa nhưng lại im lặng đến chết chóc, khắp nơi cây cỏ mọc rậm rạp, khu rừng trúc nhỏ vẫn như xưa, hắn đứng đó mà như nghe thấy tiếng gọi nhau của Tịch Nhan và Hổ Oa.

Haiz!

Cuối cùng Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn quay người bước đi.

Vừa quay lại biệt uyển bên trong lầu các, ba nữ đệ tử kia bất giác co rúm người lại, khuôn mặt kinh hãi nhìn Diệp Thành, những giọt nước mắt lại tuôn rơi.

“Có muốn tới phân điện thứ chín cùng ta không?”, Diệp Thành ngồi xuống lấy ra vò rượu mỉm cười ôn hoà.

Ba nữ đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại nói như vậy.

Phía này, Diệp Thành đã biến đổi thành hình dạng ban đầu.

“Ngươi…Diệp…Diệp Thành?”, cả ba nữ đệ tử có vẻ như biết Diệp Thành, khi trông thấy khuôn mặt thật của hắn, bọn họ hết sức bất ngờ.

“Ba vị sư tỷ, có muốn đi cùng ta không?”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.

“Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, cả ba người hết sức kinh ngạc.

“Những chuyện này không quan trọng, ngày mai ta đưa mọi người đi”, Diệp Thành mỉm cười, “Chưởng Môn sư bá, Phong sư bá, Đạo Huyền sư bá, các sư tôn sư bá vẫn còn sống, nơi này không phải nhà của các tỷ, nơi đó mới là nhà của mọi người”.

Mặc dù không biết vì sao Diệp Thành còn sống, mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại trở thành điện chủ và bọn họ càng không biết vì sao Diệp Thành lại xuất hiện ở đây nhưng cả ba người lập tức gật đầu.

So với việc ở lại đây thì bọn họ muốn đi cùng Diệp Thành hơn, bọn họ không muốn ở lại một nơi địa ngục thế này thêm giây phút nào nữa.

“Được rồi, nghỉ ngơi thôi”, Diệp Thành mỉm cười xua tay, sau đó quay người đi vào lầu các.

Nhìn bóng người Diệp Thành, cả ba nữ đệ tử nhoà nước mắt, không biết vì sao khi trông thấy khuôn mặt đó, bọn họ lại cảm thấy ấm lòng.

Sáng sớm ở đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Đợi tới khi Diệp Thành đi vào trong này thì tám vị điện chủ đã tới, vả lại người nào người nấy mặt mày trông hết sức gian giảo dâm tà, như thể bọn họ đang bàn tán chuyện đêm qua.

Diệp Thành không cần nghĩ cũng biết đêm qua không biết có bao nhiêu nữ đệ tử bị dày vò đến chết, hắn vẫn cố gắng kiềm chế sát khí, trong lòng thầm gào thét tám kẻ ở đây đều phải chết.

Không lâu sau đó, Doãn Chí Bình cũng tới, hắn cười giễu cợt bước lên vị trí chưởng giáo.

“Các vị điện chủ, đêm qua mọi người nghỉ ngơi có thoải mái không?”, Doãn Chí Bình ngả người trên ghế, hắn nhìn mấy người phía Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Đa tạ chưởng giáo, rất thoải mái”, Đồ Thân cười dâm tà, hàm răng trắng bóc lộ ra.

Những người khác căn bản đều như ông ta, mặc dù Diệp Thành không muốn những vẫn phải chưng khuôn mặt xấu xa giống bọn họ, vẫn là câu nói đó, diễn kịch mà, phải diễn cho tròn vai.

Đến rồi!

Doãn Chí Bình liếc nhìn ra bên ngoài, khoé miệng hắn cười tôi độc.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.

Bên ngoài hư không của đại điện, mười mấy bóng hình bước trên phi hồng tới, tốc độ vô cùng nhanh, người nào người nấy khí thế ngút trời, và đây chính là chín điện chủ của chín phân điện ở Chính Dương Tông cùng người phụ trách đàm phán phía bọn họ.

Có điều khi Diệp Thành nhìn qua thì ánh mắt lại nheo lại, hắn dừng ánh mắt nơi nữ đệ tử mặc y phục trắng đi đầu đoàn người mười mấy người, có lẽ vì quá xinh đẹp nên cô ta nổi bật giữa đám đông.

“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, Diệp Thành kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK