Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1231: Quyết đấu giữa các đồ nhi

Nơi diễn ra đại chiến rất im lặng.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên chiến đài.

Trên chiến đài, Tịch Nhan và Hổ Oa đứng hai bên trái phải, trận chiến cuối cùng của cuộc thi tam tông chính là trận chiến của hai cô cậu.

“Nhìn hai đứa nó ta lại nhớ đến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa”, các lão bối lại thở dài cảm thán.

“Đồ nhi của họ còn lợi hại hơn họ năm đó nữa”.

“Hai người họ áp đảo thế hệ Thanh Tự, đồ nhi của họ chắc chắn cũng sẽ dẫn đầu thời đại mới”.

“Xem ra ta tới chưa muộn”, Diệp Thành vội vàng quay về.

“Sư phụ, nếu con thắng thì người lấy con nhé!”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng của Tịch Nhan, hắn ngạc nhiên đến mức suýt thì trượt khỏi chỗ ngồi.

Lời này vang lên, Diệp Thành vừa ngồi vào chỗ đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, vẻ mặt ai cũng kỳ quặc.

Lại là tình thầy trò?

Mọi người nhìn một lúc bất giác nhớ đến Sở Huyên và Sở Linh, cả Thiên Đình ai cũng biết quan hệ giữa Diệp Thành và hai người! Không ngờ bây giờ đồ nhi Tịch Nhan của Diệp Thành cũng yêu sư phụ.

Rất nhiều người đều xoa cằm trầm tư, môn quy của Ngọc Nữ Phong đều kỳ quái vậy sao? Nữ sư phụ nhận nam đồ đệ, nam đồ đệ yêu nữ sư phụ, nam sư phụ nhận nữ đồ đệ, nữ đồ đệ yêu nam sư phụ, vòng tuần hoàn này hay lắm.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn là người có vẻ mặt đặc sắc nhất, đồ nhi của hắn đúng là càng ngày càng lớn mật, hắn là sư phụ mà cũng phải giật mình.

“Sư phụ không nói gì, Tịch Nhan coi như người ngầm đồng ý nhé”, Tịch Nhan trên chiến đài chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn Diệp Thành, giống như một tiểu tinh linh ngây thơ.

“Thắng… Thắng đã rồi nói”, Diệp Thành cúi đầu day chân mày: “Lỡ thua thì sao?”

“Thua thì con lấy sư phụ!”

“Con…”

“Ta đồng ý thay hắn”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên cắt lời.

“Cảm ơn sư nương”, Tịch Nhan cười vui vẻ.

“Vai vế trong nhà ngươi hơi loạn đấy nhé!”, nghe tiếng gọi sư nương của Tịch Nhan, Cổ Tam Thông vuốt râu suy tư, không chỉ ông ta mà toàn bộ khán giả đều có cảm giác này.

Ta muốn đi vệ sinh lần nữa!

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người quan sát trận chiến, Diệp Thành vô thức cúi gằm mặt.

Bùm! Bùm!

Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Tịch Nhan và Hổ Oa trên chiến đài lần lượt thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong của mình.

Bên trái, đầu mày của Tịch Nhan có khắc vân lộ cổ, sức mạnh huyết mạch thể hiện rõ, toàn thân được bao phủ bởi thần hà rực rỡ, tản ra sắc màu lộng lẫy, ngay cả mái tóc dài như thác nước cũng được nhuốm thần hoa, trông cô bé giống như Cửu Thiên huyền nữ, thánh khiết, hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần.

Bên phải, chính giữa đầu mày của Hổ Oa hiện lên minh văn cổ, sức chiến đấu bá đạo của huyết mạch Thánh Viên dâng trào, Hoả nhãn kim tinh toả ra ánh sáng chói lọi, toàn thân có màu vàng kim lấp lánh như một bậc chiến thần.

“Hổ Oa ca ca đừng nương tay nhé!”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, trong nháy mắt biến mất như một đạo thần quang.

“Muội cũng vậy”, Hổ Oa cười hiền lành, ý chí chiến đấu dâng cao, thân hình như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng dáng.

Bùm! Ầm!

Ngay lập tức, trên chiến đài vang lên tiếng nổ rền vang, động tĩnh quá lớn khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải lập ra kết giới để bảo vệ khán giả xem trận chiến.

Đây chính là sức chiến đấu đỉnh phong của hai người họ sao?

Nhìn chiến đài được thần quang kiếm mang kim ấn bao phủ, các lão bối không khỏi cảm thán, Tịch Nhan và Hổ Oa cách họ ít nhất hai thế hệ nhưng sức chiến đấu còn mạnh hơn cả họ, họ đã bị thế hệ Thanh Tự áp đảo rồi, không ngờ lại bị thế hệ Huyền Tự vượt qua lần nữa.

Ầm!

Giữa những tiếng cảm thán, trên chiến đài lại có một cú va chạm mạnh, hào quang khuếch tán, va vào khiến kết giới rung lên bần bật.

Tịch Nhan không tạo ấn quyết, cô vung tay đẩy ra một đại dương màu tím.

Hổ Oa ra tay mạnh mẽ bá đạo, không lùi bước mà tiến lên, xoay Ô Thiết Côn trong tay dường như có thể đập tan trăm ngàn núi sông, đại dương màu tím bị một gậy hất văng.

Tịch Nhan mỉm cười, bước lên trời, xoè bàn tay ra, một chưởng giáng xuống hư thiên, bí thuật kết hợp nhiều thần thông mang theo mấy chục loại biến hoá huyền diệu, không gian hư vô sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Mở!

Hổ Oa bay ngược lên trời, vẫn là một gậy, phá tan chưởng ẩn che phủ bầu trời ấy.

Lăng tiêu phiêu vũ, vạn hoa thiên linh!

Tịch Nhan một tay tạo quyết ấn, hư thiên hư ảo lập tức rung lên, lông vũ và cánh hoa đan xen với nhau nhìn có vẻ lộng lẫy nhưng lại vô cùng thần bí, không phải thần thông quần công mà là một loại trận pháp thần kỳ.

Côn tảo bát hoang!

Hổ Oa giơ Ô Thiết Côn lên trời, một gậy này dung hợp cả đạo tắc và thần thông, khuấy động mây gió, lông vũ và cánh hoa đan xen không ngừng tan vỡ, trận pháp ngưng tụ cũng lập tức bị tiêu diệt.

Keng!

Tịch Nhan trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, Phong Thần Quyết lăng thiên giáng xuống mang theo uy lực huỷ diệt kinh người.

Côn sắt đang giơ lên của Hổ Oa chặn được một kiếm đó.

Bùm!

Không gian hư vô trong phút chốc nổ tung, còn có quầng sáng lan ra tứ phía khiến các trưởng lão phải vội vàng gia cố kết giới.

Sau một đòn đối kháng, Hổ Oa mạnh mẽ tiến thẳng lên trời, hai người bắt đầu mở ra trận đối quyết kinh thế trên hư thiên.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tiếng sấm sét rung chuyển đất trời, đinh tai nhức óc, các tu sĩ trẻ ngẩng đầu nhưng không thể thấy hai bóng dáng ấy, các lão bối tu sĩ đảo mắt liên tục, cố gắng lắm mới theo kịp được thân pháp di chuyển huyền diệu của cả hai.

“So ra thì chúng ta còn kém xa lắm!”, Ngưu Bôn luôn hung hãn cũng phải bất lực.

“Nghe sư phụ ta nói, sáu năm trước Hổ Oa chỉ là một người phàm”, Thiếu Vũ tặc lưỡi.

“Ta nghĩ họ có thể chấp hết cả đám chúng ta đấy”, Vương Bưu cảm thán.

“Thiên Đình có người kế tục rồi!”, các lão bối tu sĩ vuốt râu, cảm thấy mình đã già đi rất nhiều.
Chương 1232: Coi như ta chưa nói gì

“Đều là đồ nhi do sư phụ dạy mà sao khoảng cách lại xa thế chứ!”, phía Trần Vinh Vân quan sát Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng từ đầu đến chân: “Đồ nhi nhà các ngươi thật buồn cười”.

“Có tìm được cảm giác khi xưa không?”, Diệp Thành cũng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ vui mừng thanh thản.

“Còn xuất sắc hơn chúng ta nữa”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ: “Một ngày nào đó, chúng sẽ vượt qua chúng ta”.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đều đều nhưng lại mang rất nhiều cảm khái.

Năm xưa, cũng dưới sự theo dõi của mọi người, trận chiến của hai người cũng được coi là có một không hai, đánh dấu sự khởi đầu của một thời đại mới.

Ngày nay, đồ nhi của họ cũng thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn khiến mọi người kinh ngạc hơn trận chiến của họ năm xưa, nhân vật chính của thời đại liên tục thay đổi, họ của khi xưa đã là khán giả của lúc này.

Không chỉ họ mà những người xem cuộc thi tam tông năm xưa đều có cảm giác xuất thần, dường như trận chiến hôm nay không phải Tịch Nhan và Hổ Oa mà là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Dưới sự chú ý của mọi người, bầu trời nổ tung từng khoảng, rồi lần lượt bị san bằng.

Trận đại chiến giữa hai người quá hùng tráng, rất nhiều dị tượng đan xen phác hoạ nên bức tranh tuyệt vời, trong bức tranh đó Hổ Oa như hoàng đế nuốt chửng núi sông, Tịch Nhan như nữ vương phong hoa tuyệt đại.

Đây là một trận chiến đặc sắc tuyệt diệu, kéo dài vượt sức tưởng tượng của khán giả.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới xuống khỏi hư thiên, chiến đấu kinh thiên động địa trên chiến đài. Sư phụ của họ là người mở ra thời đại mới và họ cũng vậy, đều xuất sắc khiến người ta kinh ngạc và hài lòng, thân mang rất nhiều thần thông, thừa hưởng những chân truyền của sư phụ mình, cả hai đều ngang sức ngang tài.

Đến nửa đêm, chiến đài sụp xuống thành một đống đổ nát, hai người bay lên trời, lại đánh giết trong hư vô.

Hai người như hai vì sao chói lọi trên bầu trời đêm, rực rỡ thu hút ánh nhìn, tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho trời sao bao la.

Khi bình minh ló dạng, chút bóng tối cuối cùng của màn đêm bị ánh mặt trời che lấp, ánh sáng chói lọi chiếu khắp Thiên Đình, ngày mới đã đến nhưng trận chiến giữa hai người vẫn tiếp tục, mà ý chí chiến đấu cũng vẫn ngút trời.

Không biết bao lâu sau mới có một người rơi xuống khỏi hư thiên.

Là ai?

Mọi người đều tập trung tầm nhìn, thấy đó là một bóng dáng nhỏ nhắn.

Tịch Nhan?

Ai nấy đều sững sờ.

Vút!

Dưới cái nhìn của khán giả, Hổ Oa từ trên trời bay xuống với tốc độ cực nhanh như một đạo thần mang khoáng thế, khi Tịch Nhan sắp ngã xuống chiến đài đã được cậu sử dụng một lực dịu nhẹ đỡ lấy.

“Muội thua rồi!”

Tịch Nhan mỉm cười, nhưng không hề có sự thất vọng buồn bã như tưởng tượng.

“Là do ta may mắn!”

Giây trước Hổ Oa còn nghiêm túc, lúc này đã nở nụ cười chất phác.

Kết thúc rồi?

Những người xem trận chiến đều gãi đầu.

Hổ Oa thắng!

Giọng Đạo Huyền Chân Nhân hư ảo mà nhẹ nhàng, kéo mọi người từ cơn bàng hoàng trở về thực tại.

“Đồ đệ của Cơ Tuyết Băng thắng rồi!”

Có vị tu sĩ già vuốt râu, giọng điệu rất cảm khái.

Cuộc thi tam tông trước đây Cơ Tuyết Băng thua Diệp Thành.

Cuộc thi tam tông hiện tại đồ nhi của Diệp Thành thua đồ nhi của Cơ Tuyết Băng, đây gọi là thay sư phụ lật ngược một ván phải không?

“Tiểu tử, có thấy xấu hổ không?”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành thích thú.

“Chuyện này có gì đáng xấu hổ”, Diệp Thành nhìn Cổ Tam Thông như nhìn kẻ ngốc.

“Ta nói này, hai ngươi cũng lên đấu một trận cho chúng ta vui đi”, Vô Nhai Đạo Nhân nghiêm túc vuốt râu, nói.

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hơi quay đầu lại, Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn khiến Vô Nhai Đạo Nhân sởn tóc gáy.

“Coi… Coi như ta chưa nói gì!”
Chương 1233: Người uống đi!

“Đệ tử chân truyền thứ nhất của Thiên Đình, Hổ Oa”.

“Đệ tử chân truyền thứ hai của Thiên Đình, Tịch Nhan”.

“Đệ tử chân truyền thứ ba của Thiên Đình, Tiểu Linh Oa”.

“Đệ tử chân truyền thứ tư của Thiên Đình, Ngưu Bôn”.

“Đệ tử chân truyền thứ năm của Thiên Đình, Triệu Tử Vân”.

“Đệ tử chân truyền thứ sáu của Thiên Đình, Bắc Thần Phong”.

“Đệ tử chân truyền thứ bảy của Thiên Đình, Nam Cung Tử Nguyệt”.

“Đệ tử chân truyền thứ tám của Thiên Đình, Âu Dương Thiếu Thiên”.

“Đệ tử chân truyền thứ chín của Thiên Đình, Đạo Chích”.

Từng câu vang dội của Đạo Huyền Chân Nhân vọng khắp hội trường, chín bóng người lần lượt đi lên thang mây.

“Sao lại có tên Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích?”, nhìn chín người đang đi lên thang mây, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi: “Không phải đã bị loại rồi sao ạ?”

“Ngươi đi tiểu hai ngày nên có rất nhiều chuyện không biết”, Cổ Tam Thông ngoáy tai.

“Chuyện gì vậy?”

“Cửu đại chân truyền của Thiên Đình tổng hợp phân tích sức chiến đấu của chúng”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Giữa chung kết với tổng kết có thêm một vòng thử thách nữa, Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích là trường hợp đặc biệt, được vào từ vòng thử thách, thứ hạng hiện tại của chúng là danh xứng với thực”.

“Thảo nào”, Diệp Thành lẩm bẩm, bất giác đưa mắt nhìn sang Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ, tên nào cũng bị đánh bầm dập, xem ra đã bị đánh rất đau trong vòng thử thách.

Khi ba người đang nói chuyện thì đám Hổ Oa đã lên bậc mây.

Nhìn chín người này, tất cả người xem đều nở nụ cười vui vẻ, hài lòng, chín người này sẽ là những người dẫn dắt thời đại mới.

“Làm tốt lắm!”

Diệp Thành phất tay lấy ra chín túi đựng đồ, đây là phần thưởng dành cho cửu đại chân truyền của Thiên Đình.

Đương nhiên thứ hạng khác nhau thì phần thưởng sẽ khác, đây cũng là một loại vinh dự, khích lệ đệ tử thế hệ Huyền Tự.

“Đa tạ Thánh chủ!”

Cả chín người đồng loạt chắp tay hành lễ.

Điều đáng nói là mọi người nhận túi đựng đồ xong đều rất ăn ý liếc nhìn Đạo Chích đang đứng cuối hàng.

“Nhìn ta làm gì!”

Đạo Chích bị mọi người nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, biệt danh thánh trộm không phải gọi chơi, cũng chính vì vậy hắn ta mới được mọi người chú ý đặc biệt.

Đến thời điểm này, cuộc thi tam tông kéo dài gần chín ngày mới thực sự đi đến hồi kết.

Chẳng mấy chốc, hương rượu đã lan khắp Nam Sở, nhìn từ trên xuống, ba tông chín điện tám mốt môn đều có yến tiệc.

Thiên Đình cực kỳ náo nhiệt, trong khoảng thời gian này luôn có một tiểu cô nương lén chạy đến nhà họ Triệu, sau đó có một nhóm trưởng lão đen mặt đưa cô bé về, nhưng một lúc sau, chỉ lơ là một cái là lại không thấy người đâu nữa.

Người này đương nhiên chính là Nam Cung Tử Nguyệt, cô bé bộc lộ rõ bản tính, so với Triệu Tử Vân nhút nhát thì cô bé cởi mở hơn nhiều.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành không khỏi bật cười.

Đúng như câu của hắn, người của Thiên Đình đều tự ghép thành đôi, như Lăng Hạo với Tử Yên, như Thanh Vân với Lý Tinh Hồn, như Nam Cung Tử Nguyệt với Triệu Tử Vân, như Liễu Dật với Nam Cung Nguyệt, như Hùng Nhị với Đường Như Huyên, như Lăng Tiêu với Tiêu Tương.

Nhưng trong số này cũng có một hai cặp đặc biệt.

Ví dụ như Long Nhất và Long Ngũ, hai tên mặt dày, vô liêm sỉ bám lấy Mộ Dung Diệu Tâm và Đông Phương Ngọc Linh đã bị phía Hằng Nhạc Chân Nhân xách ra ngoài đánh không chỉ một lần.

“Ta đã yêu một nữ tử rồi”, khi Diệp Thành đang cảm khái thì Tạ Vân mặt đỏ phừng phừng vừa nói vừa lau nước mắt, hiếm khi thấy hắn ta chán chường và suy sụp như vậy.

“Haiz!”, đám Hùng Nhị và Tư Đồ Nam thở dài.

“Cô nương nhà nào?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tạ Vân.

“Mộ Vân thế gia”.

“Thích thì cưới”, đám Hùng Nhị mắng to: “Nhát gan thế không biết”.

“Nhưng người nhà cô ấy không đồng ý”, Tạ Vân nói rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong bát.

“Ồ, ai không đồng ý?”

“Tướng công của cô ấy”.

“Tướng công của cô ấy?”, mọi người đã uống say, cứ gãi đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

“Cút!”, sau một hai giây, tiếng mắng chửi tập thể vang lên rất bá khí.

“Tên khốn”, Diệp Thành day đầu mày, trong giây phút đó hắn thật sự tin rằng cách này càng chơi càng lún sâu.

“Sư phụ, khi nào thì người cưới con?”, Tịch Nhan hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn Diệp Thành, hai má ửng đỏ, đôi mắt đẹp đã hơi mông lung, có vẻ cô bé đã say rồi.

“Đến khi nào con trưởng thành”, Diệp Thành ho khan.

“Con trưởng thành rồi, con…”

“Lại đây nào cô bé”, Cổ Tam Thông lấy một cái túi nhỏ trong túi ra, nhét vào tay Tịch Nhan, sau đó nói một câu đầy ẩn ý: “Hôm nào lén bỏ vào trong rượu của hắn, rất hữu dụng đấy”.
Chương 1234: Âu Dương Vương vẫn còn sống

“Thật ạ?”, Tịch Nhan nhận lấy rồi mở ra luôn, cô bé đã hơi choáng váng rồi, đổ bột trắng trong túi vào ly rượu của Diệp Thành ngay trước mặt hắn.

“Sư phụ, nào, người uống đi!”, cô nhóc cầm ly rượu lên, đưa tới, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lấp lánh.

“Tịch Nhan đưa đương nhiên phải uống rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngay khiến ánh mắt mọi người cùng bàn lập tức đổ dồn về phía hắn. Ơ kìa, ngươi không biết túi bột đó là hợp hoan tán sao?

Phụt!

Giây tiếp theo, rượu trong miệng Diệp Thành phun ra toàn bộ, hơn nữa còn nhắm thẳng mặt Cổ Tam Thông mà phun.

Hơ…

Nhìn cảnh này, mọi người trên bàn đều há hốc miệng.

Ha ha ha…

Phía Sở Huyên, Sở Linh thì ôm bụng cười thành tiếng.

Lại nhìn đến Cổ Tam Thông, mặt ông ta tối sầm, ai có thể ngờ được Diệp Thành lại chơi ông ta một chiêu như thế.

Diệp Thành lắc đầu như không có chuyện gì, dám chơi lão tử, đạo hạnh của ông còn kém lắm.

“Sư phụ, sao người lại phun ra?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt đẹp, cô bé chưa trải sự đời, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đắng quá”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.

“Vậy người có lấy con không?”

“Ta…”

“Thánh chủ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị giọng của một nhóm trưởng lão chạy tới cắt ngang, nhìn kỹ lại thì thấy là người của Âu Dương thế gia, nhìn vẻ mặt họ ai nấy đều kích động.

“Các vị tiền bối sao vậy?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Thánh chủ đã thấy tổ tiên nhà ta rồi đúng không?”, một trưởng lão nhà Âu Dương thở hổn hển nhìn Diệp Thành.

“Sao vậy? Âu Dương Vương tiền bối không về nhà Âu Dương ư?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Âu… Âu Dương Vương?”, câu này của Diệp Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đến cả những người như Đao Hoàng, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ cũng sáng mắt.

Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, từ lời nói của Diệp Thành, sao họ lại không nghe ra Âu Dương Vương vẫn còn sống.

Đây thật sự là một tin gây sốc!

Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương năm xưa đã từng một mình chống lại đội quân cả một điện của Quỷ tộc, giành cơ hội đột phá cho Thiên Táng Hoàng, trận chiến đó đến giờ vẫn còn được truyền tụng, truyền thuyết về Âu Dương Vương chính là một câu chuyện thần thoại.

Nếu hôm nay Diệp Thành không nói thì có ai ngờ được rằng Sở Hải Thần Binh vô song vẫn còn sống.

“Ta biết ngay, biết ngay mà, tổ tiên vẫn còn sống”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì đám lão tổ của Âu Dương thế gia đã kích động đến mức suýt khóc tại chỗ.

“Âu… Âu Dương Vương không… không phải đã chết rồi sao?”, lão tổ nhà họ Tô thảng thốt nhìn Diệp Thành.

“Còn sống đó ạ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Thật sự khiến ta rất sốc!”, Đan Thần thở dài: “Nếu được gặp Âu Dương Vương khi còn sống thì đúng là vinh hạnh tối thượng của ta”.

“Tiền bối, người đã được gặp lâu rồi”, Diệp Thành lãnh đạm nói.

“Ta gặp rồi?”

“Người đấu với Đan Ma đêm đó chính là Âu Dương Vương tiền bối”, Diệp Thành nở nụ cười: “Con cũng mãi về sau mới biết”.

“Thế á…”, vẻ mặt các trưởng lão của Đan Thành thay đổi liên tục, họ chỉ biết ông lão chiến đấu với Đan Ma đêm đó rất mạnh, nhưng không ngờ đó lại là Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương.

“Thánh chủ có biết tổ tiên nhà ta đi về hướng nào không?”, qua cơn kích động, các trưởng lão nhà Âu Dương đều nhìn Diệp Thành.

“Điều này thì vãn bối thật sự không biết”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn ngưng tụ ký ức về Âu Dương Vương thành thần thức rồi truyền cho những người có mặt, đỡ phải tốn công giải thích.

Khi mọi người đọc được thần thức ký ức của Diệp Thành thì đều thở dài cảm khái.

Ai có thể ngờ rằng Âu Dương Vương từng kề vai sát cánh cùng Thiên Táng Hoàng năm xưa lại rơi vào hố đen không gian, nhưng lại tình cờ gặp được Diệp Thành, có lẽ đây chính là nhân quả, Âu Dương Vương chưa tới lúc chết.

Nhưng khi thấy Âu Dương Vương, Đế Phạn và Quỷ Vương gặp lại nhau dưới bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng, vẻ mặt mọi người rất kỳ lạ.

Nói tóm lại, Âu Dương Vương vẫn còn sống, đây là một niềm vui lớn, không chỉ với nhà Âu Dương mà còn là với Thiên Đình, vị vương cái thế đó vẫn còn sống, sức chiến đấu của Thiên Đình lại tăng thêm một phần.
Chương 1235: Thần trong ý cảnh

Màn đêm dần buông xuống, trưởng lão ở các phương đều say tuý luý rồi nhờ có các hậu bối đỡ mà bước lên Truyền Tống Trận quay về gia tộc.

Đêm tối, Diệp Thành cùng Thái Hư Cổ Long tới một địa cung.

Ở đó có một chiếc giường băng ngọc, đạo thân Tinh Thần nằm trên đó giống như pho tượng bằng băng bất động.

Nắm lên đó!

Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, sau đó hắn bắt đầu khắc hoạ trận văn ở hai bên trái phải của chiếc giường.

Diệp Thành không nói gì, hắn lập tức làm theo. Chiếc giường băng ngọc rất rộng, còn hắn thì nằm bên cạnh đạo thân Tinh Thần.

“Ta sẽ dùng bí thuật thông hư đưa linh hồn của ngươi vào trong ý cảnh thần thức của hắn”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “bí thuật này chỉ có thể duy trì chín ngày, nếu trong chín ngày mà ngươi không thể đưa hắn ra khỏi giới ý thức thì ngươi cũng có thể hôn mê trong đó, nhớ kĩ lấy”.

“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt.

“Mở”, sau tiếng hô của Thái Hư Cổ Long, tám ngọn đuốc đá cổ xưa được châm rực sáng, phần được thiêu đốt chính là sức mạnh tu vi của hắn.

Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ đưa ý thức vào ý cảnh mênh mông vô tận.

Thế nhưng khi hắn mở mắt ra thì xuất hiện trong tầm mắt hắn là một vùng trời đất đẫm máu.

Đây…!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi lùi về sau.

Đây là một thế giới thế nào? Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trời màu đỏ, đại địa màu đỏ au, trên đại đìa cắm đầy những đao thương kiếm giáo, có lẽ là vừa trải qua hỗn chiến kinh thế.

Rầm! Rầm!

Trong không gian hư vô, mây đen kéo tới, sấm chớp giật liên hồi, trên hư không, mây đen cuộn trào, tiếng sấm rền đinh tai, sấm sét đáng sợ như muốn xé tan thiên địa, không gian vô số chỗ nứt lìa.

Đây là ý cảnh gì?

Thần sắc của Diệp Thành tái nhợt, hắn những tưởng rằng mình đang ở địa ngục Cửu U.

Rầm!

Hư vô lại vang lên tiếng sấm rền, nếu nhìn kĩ thì mới thấy có người đang đại chiến.

Đông Hoàng Thái Tâm!

Diệp Thành nheo mắt, hắn nhận ra một người trong đó, đó chẳng phải là Thánh Chủ Thiên Huyền Môn Đông Hoàng Thái Tâm sao?

Bà ta mặc chiến y, tay cầm thần kiếm cái thế, xung quanh có thần hà rực rỡ, trông không khác gì huyền nữ Cửu Thiên, mỗi lần vung kiếm đều mang theo uy thế trảm thiên diệt địa, sấm sét đầy trời cũng không thể nào làm gì bà ta.

Sao bà ta lại ở trong ý cảnh này?

Đó là một người thân mặc chiến giáp đen, tay cầm chiến rìu, hồn thể mạnh mẽ, có uy thế chống đỡ cả đất trời, toàn thân với luồng khí ma sát bao quanh, đôi mắt lạnh băng u tịch, trong đó còn có vì sao tịch diệt, dị tượng đan xen còn người này giống như một vị Ma Thần với luồng khí thôn tính cả bát hoang.

Rầm! Đoàng!

Cả hai người đại chiến trên hư thiên, mỗi lần đối kháng đều là trời long đất lở, âm dương đang xoay vần, càn khôn điên đảo, mặc dù chỉ là ý cảnh nhưng Diệp Thành lại run rẩy cứ thế quỳ phục xuống.

Rắc!

Không biết từ bao giờ thần kiếm của Đông Hoàng Thái Tâm mới đứt lìa, bị một rìu của Ma Thần chém bay đi, thần huyết rực rỡ giống như cơn mưa trút xuống.

Đông Hoàng Thái Tâm bại rồi, còn người đó là thần sao?

Vẻ mặt Diệp Thành tái nhợt không còn giọt máu, cả cơ thể hắn run rẩy.

Rầm! Rầm!

Thiên địa đang xao động, Ma Thần nắm lấy chiến rìu nhuốm máu, đi từng bước về phía Đông Hoàng Thái Tâm, bước đi chậm rãi mà chắc chắn, có lẽ vì thân hình nặng tựa núi non nên mỗi bước đi thiên địa đều rung lên.

Hắn quân lâm chín ngày, khí che lấp bát hoang, giống như cự nhạc tám nghìn trượng không ai dám đụng tới.

Thấy vậy, Diệp Thành vội nhìn về một hướng khác trong hư thiên, Đông Hoàng Thái Tâm đã đứng dậy, lảo đảo loạng choạng, đứng còn không vững, toàn thân vô số vết thương, mỗi một vết thương đều có u quang hiện lên, hoá giải tinh khí của bà ta.

Côn luân thần nữ không chịu nổi một đòn!

Ma Thần lên tiếng, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm, mỗi lời hắn nói đều có sấm sét rền vang.

Phụt!

Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa phun ra máu, có lẽ vì không chịu đựng nổi áp lực cái thế của Ma Thần.

Ma Thần cười lạnh lùng, phần trán có con mắt mở ra, bắn ra một luồng ánh sáng với sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Thế nhưng luồng sáng đó vẫn chưa thể xuyên trúng Đông Hoàng Thái Tâm mà bị một vòng xoáy thôn tính.

Tiên…Tiên Luân Thiên Đạo!

Diệp Thành sững sờ, hắn nhìn về một hướng khác trong hư thiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK