Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641: Diệp Thành quay về rồi

Đêm tối ở Nam Sở, trong màn đêm yên tĩnh, bầu không khí phảng phất mùi máu tanh.

Bên trong một rặng núi tăm tối vang lên tiếng động hết sức chói tai, đây là một bóng người đẫm máu, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, lảo đảo bước đi, đằng sau còn để lại dấu chân máu, mỗi một bước đi hết sức khó khăn vì người này đang trọng thương.

Thông qua ánh trăng mờ ảo vẫn có thể trông thấy khuôn mặt nhơ nhuốc máu của người này.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là chưởng giáo Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông sao?

Bịch!

Dương Đỉnh Thiên vừa sải bước đi thì lại mỏi mệt ngã xuống dưới một vách đá.

“Đây là Hằng Nhạc mà ta vẫn cố liều mạng để bảo vệ sao?”, Dương Đỉnh Thiên ngẩng mặt nhìn trời, trong đôi mắt ông ta nhoà nước mắt nhưng ông ta lại bật cười, cười một cách bi thương, dưới màn đêm, ông ta bước đi mỏi mệt với bóng dáng già nua.

Dương Đỉnh Thiên bị truy sát cả chặng đường, ông ta cũng phải lẩn trốn cả chặng đường, trong giây phút mỏi mệt nhất Dương Đỉnh Thiên mới phát hiện ra kẻ truy sát mình lại chính là người của Hằng Nhạc Tông, những người mà ông vẫn luôn liều mạng để bảo vệ.

Roẹt! Roẹt!

Ngay sau đó, bên trong rừng rậm có gió rít lên, trong hư không thần hồng liên tiếp xuất hiện từ tứ phương tám hướng, kẻ nào kẻ nấy mặc áo bào đen, đi đầu chính là thủ toạ ngoại môn của Địa Dương Phong – Cát Hồng.

Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên đang cố gắng chống trọi với từng đợt truy sát lảo đảo đứng dậy.

“Sư huynh, huynh để đệ tìm thấy dễ dàng quá”, Cát Hồng tay cầm sát kiếm, bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong đêm đen ông ta bật cười tôi độc giống như ác ma chui ra từ địa ngục.

“Rốt cục là ai muốn giết ta, là Doãn Chí Bình hay Thông Huyền?”, Dương Đỉnh Thiên cố gắng đứng vững, ánh mắt tăm tối nhìn Cát Hồng.

“Có gì khác nhau sao?”, Cát Hồng phất tay tuỳ ý, ông ta bật cười: “Ngày đầu tiên Thánh Tử kế nhiệm thay chưởng giáo đã nói rồi, đám phản nghịch với ý đồ mưu phản như các người nên giết thì phải giết, ồ đúng rồi…”

Nói tới đây, Cát Hồng lại vỗ ngực: “Sư tôn cũng nói rồi, thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, huynh biết quá nhiều bí mật, nếu như bán đứng tông môn thì không hay rồi”.

“Vu oan giá hoạ”, Dương Đỉnh Thiên không hề phẫn nộ, ông ta không gào thét, bình tĩnh đến kinh người.

“Nào sư huynh, sư đệ tiễn huynh lên đường”, Cát Hồng mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, ông ta tung ra một chưởng.

Dương Đỉnh Thiên nghiến răng, linh lực tán loạn cố gắng ngưng tụ lại trong lòng bàn tay tung ra một chưởng.

Rầm!

Hai chưởng ấn va vào nhau vang lên tiếng nổ ầm vang, những tảng đá lớn ở tứ phương liên tiếp vỡ tan, cây cổ thụ xung quanh cũng gãy đôi, không gian trở nên trống trải hơn nhiều.

Phụt!

Dương Đỉnh Thiên phun ra ngụm máu lảo đảo lùi về sau, ông ta mỏi mệt, đến hai phần khả năng chiến đấu cũng không có.

Vút!

Tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một kiếm mang theo trường hồng của Cát Hồng đâm vào không gian, cứ thế chĩa về phía Dương Đỉnh Thiên giống như thể ông ta không muốn cho Dương Đỉnh Thiên có thêm giây phút được thở.

Thấy sát kiếm đâm đến, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo nhưng không có thêm động tác dư thừa nào vì nếu như ông ta không thể vận thêm được linh lực thì nhát kiếm kia của Cát Hồng sẽ giết chết ông ta.

Vào thời khắc sinh tử, Dương Đỉnh Thiên lại bật cười, bật cười một cách bi thương, ông ta khẽ nhắm mắt, hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt mỏi mệt.

Vút!

Lại là một nhát kiếm vung ra nhưng cảnh tượng Dương Đỉnh Thiên người đẫm máu bị đâm xuyên lại không hề xảy ra, đợi tới khi Dương Đỉnh Thiên mở mắt ra thì ập vào mắt ông ta chính là một bàn tay, một bàn tay ánh vàng còn nhát kiếm kia của Cát Hồng lại bị bàn tay đó kẹp chặt, cho dù Cát Hồng có vận sức thế nào cũng không thể đâm kiếm nhích thêm được chút nào.

Dương Đỉnh Thiên vô thức nhìn chủ nhân của bàn tay đó, đó là một thanh niên đeo mặt nạ, mái tóc đen nhánh bay trong gió, trên phần trán bên phải còn lờ mờ hiện ra chữ “thù”.

Bịch!

Trong lúc này, Cát Hồng đã nhanh chóng lùi về sau.

“Ngươi là ai?”, Cát Hồng hung tợn nhìn Diệp Thành, mặt mày tôi độc thấy rõ: “Ta là người của Hằng Nhạc Tông, việc không nên đụng vào tốt nhất đừng nhúng tay, nếu không Thánh Tử nhà ta mà nổi giận thì ngươi sẽ chết rất thảm đấy”.

“Giết, không để tên nào sống sót”, hồi đáp Cát Hồng là một câu nói lãnh đạm của Diệp Thành.
Chương 642: Cứu người trước đã

Đột nhiên từ tứ phương tám hướng cuồng phong nổi lên, từng đạo thần hồng hiển hiện, sát khí ngút trời nhấn chìm cả rừng cây, áp lực mạnh mẽ khiến từng ngọn núi sụp đổ.

“Đây…”, cảm nhận được uy lực từ tứ phương tám hướng, Cát Hồng đột nhiên tái mặt.

A…!

Ngay sau đó tiếng hét thảm thiết vang lên, một cái đầu nhơ nhuốc máu bay từ trên trời xuống.

Thấy vậy, Cát Hồng kinh ngạc lập tức quay người toan bỏ chạy nhưng lại bị một chưởng của Cổ Tam Thông đánh lùi lại.

Phụt! Phụt! Phụt!

Tiếp đó, máu nhuốm đỏ không gian, từng bóng hình ngã xuống khỏi hư không, đây chính là một chiêu tuyệt sát, không gian đẫm máu choán mắt trong không gian.

Không lâu sau đó, tất cả những người đi cùng Cát Hồng đều bị mưu sát.

“Đa tạ chư vị đạo hữu cứu giúp”, thấy nhiều người đi tới, Dương Đỉnh Thiên lảo đảo.

“Sư bá”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Dương Đỉnh Thiên.

“Sư bá?”, giọng nói thân quen khiến đôi mắt ảm đạm của Dương Đỉnh Thiên chợt nhìn Diệp Thành chăm chú hơn.

“Con là Diệp Thành đây”, Diệp Thành giơ tay cởi bỏ lớp mặt nạ để lộ ra khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt sáng: “Diệp Thành đã về rồi”.

Dương Đỉnh Thiên run người, ông ta thẫn thờ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, hai tay dính máu run run đưa ra.

“Con…con vẫn còn sống?”, đường đường là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh nhưng trong đôi mắt Dương Đỉnh Thiên lúc này chỉ còn lại là nước mắt.

“Diêm Vương không thu nhận con nên con quay về”, Diệp Thành mỉm cười tự nhiên, một tay của hắn đặt lên vai Dương Đỉnh Thiên, sau đó hắn đẩy tiên hoả và chân nguyên vào cơ thể ông giúp ông luyện hoá những sức mạnh dị thường tàn lưu trong cơ thể, bổ sung linh lực mà ông ta tiêu hao cạn kiệt trong trận huyết chiến.

“Con còn sống thật sao?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn không di chuyển ánh nhìn, ông ta tưởng rằng mình hoang tưởng nhưng dòng khí lưu dồi dào trong cơ thể khiến ông ta nhận ra rằng đây là sự thật.

Ngay sau đó, Diệp Thành thu lại tay, hắn nhét viên linh đan vào tay Dương Đỉnh Thiên rồi mới giơ tay bắt Cát Hồng máu tươi be bét ở phía xa lại phía mình.

“Cát Hồng trưởng lão, thật là trùng hợp”, Diệp Thành quay người lại, nhìn Cát Hồng bằng khuôn mặt hào hứng.

“Ngươi…Diệp…Diệp Thành…”, khi trông thấy khuôn mặt Diệp Thành, Cát Hồng trố mắt, đồng tử co lại nhỏ như đầu mũi kim, ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt kinh ngạc: “Không…không thể nào, không thể nào”.

“Không có gì là không thể”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, một tay ấn vào đầu Cát Hồng.

Tiếp đó, hắn vận chuyển Thần Thuật Pháp Môn, một luồng sức mạnh mạnh mẽ mang tính xâm lược cứ thế xâm nhập vào đầu Cát Hồng.

A…!

Ngay sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, thất khiếu Cát Hồng chảy máu, khuôn mặt méo xệch đi vì đau đớn, phần đầu của ông ta như muốn nổ tung, mọi kí ức của ông ta đều bị đoạt mất.

Thấy vậy, Dương Đỉnh Thiên ở bên không hề cảm thấy thương hại bởi đã nhiều lần sư đệ đồng môn này chẳng tỏ lòng thương với ông ta rồi.

Sau ba giây, Cát Hồng ngã nhoài ra đất, hơi thở gấp gáp.

Diệp Thành mở mắt, sát khí lạnh lùng hiển hiện, hàn mang trong đôi mắt hiển hiện rõ ràng: “Doãn Chí Bình, Thông Huyền, Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông, nhà họ Tề, nhà họ Vương…”

“Tha cho ta, tha cho ta”, Cát Hồng cố gắng vùng vẫy cầu xin: “Đều do Doãn Chí Bình, đều là hắn, là hắn bắt chúng ta làm”.

“Vậy thì ông xuống dưới kia đợi hắn trước đi”, Diệp Thành hắng giọng giơ tay tung một chưởng khiến phần đầu của Cát Hồng nát bét.

Sau khi diệt Cát Hồng, Diệp Thành phất tay lấy ra mấy chục miếng ngọc giản, đem toàn bộ kí ức trong đầu Cát Hồng lạc ấn thành nhiều tin tức tình báo bên trong ngọc giản.

“Chia ra hành động”, Diệp Thành phân mấy chục miếng ngọc giản cho nhóm người phía Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, “tốc độ phải nhanh, nhất định phải đưa bọn họ an toàn trở về”.

“Người cứ đợi là được”, tất cả mọi người mỉm cười, lập tức quay người biến mất.

“Diệp…Diệp Thành, những người đó là…”, Dương Đỉnh Thiên nhìn bóng những người vừa rời đi rồi lại nhìn sang Diệp Thành, với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra đó là những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, phải có đến mười mấy người, tất cả đều nghe theo lệnh Diệp Thành.

“Sư bá, có một số chuyện nói ra rất dài, đồ nhi đi cứu người trước đã”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất.

Sau khi hắn đi, những bóng người mặc y phục đen trong màn đêm mới xuất hiện, cười nói: “Dương đạo hữu, Thánh Chủ dặn dò chúng ta bảo vệ người tới Thiên Thu Cổ Thành”.

“Thánh…Thánh Chủ?”
Chương 643: Cứu người

Lúc này, Chung Giang và nhóm người phía Hồng Trần Tuyết đã phân nhau đi mười bốn cung đường, theo như miếng ngọc giản mà Diệp Thành đưa, bọn họ tìm ra được địa điểm chính xác còn những sát thủ Địa Hoàng mà bọn họ thống lĩnh thì cũng phân thành mười mấy cung đường đi khắp nơi của Nam Sở.

Màn đêm của Nam Sở hôm nay không hề yên bình, khắp nơi đều loé lên ánh sáng.

……..

Đây là một vách đá, một bóng người máu me nhơ nhuốc bị một cây trường mâu găm bên trên, linh lực toàn thân bị phong ấn hoàn toàn.

“Bàng Đại Hải, cảnh tượng này đúng là lặp lại”, một gã thanh niên yêu dị lơ lửng trước vách đá, khuôn mặt tôi độc nhìn Bàng Đại Hải bị găm trên vách đá: “Ông có biết Bàng Đại Xuyên cũng bị ta găm trên vách đá thế này không?”

“Ngươi đã thích chết theo cách này thì ta cũng phải cho ngươi thử thôi”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Kẻ nào?

Gã thanh niên yêu dị lập tức quay người nhưng chỉ thấy một cây chiến mâu to bằng bắp chân đang bay tới, hắn trố mắt ra nhìn.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, cả cơ thể hắn bị đâm xuyên, cứ thế bị găm trên vách đá cổ, cho tới chết hắn cũng mới chỉ thấy kẻ giết mình là một thanh niên mình phát ra ánh sáng vàng kim.

Phía này, Diệp Thành đã nhổ cây chiến mâu găm trên người Bàng Đại Hải ra.

“Diệp…Diệp Thành?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt khó tin.

“Trưởng lão, con về rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó quay người biến mất: “Đưa trưởng lão về cổ thành Thiên Thu”.

……..

Phụt! Phụt! Phụt!

Nơi thâm sâu trong rặng núi, một người đàn ông trung tuổi chỉ còn lại một cánh tay đang khoác trên mình bộ đồ màu đen, ông ta lảo đảo bước đi, phía sau còn có vệt máu dài để lại trên mặt đất.

“Phong Vô Ngấn phong chủ Ngự Kiếm Phong thảm hại thế này sao?”, phía sau, một tiếng cười man rợn vang lên, một lão già lưng gù cầm cây gậy đi theo như ác quỷ.

“Địa ngục thiếu người, ta tiễn ông lên đường”, một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến lão già kia chợt khựng lại, ông ta chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng rồi bất giác quay người lại.

Thế nhưng ập vào mắt ông ta là một thanh kiếm màu đỏ gạch đang chĩa về phía mắt ông ta.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt ra ngoài, lão già vừa quay người thì phần đầu lập tức bị đâm xuyên, đến tiếng kêu thảm thiết cũng không hề có cơ hội được vang lên.

“Diệp…Diệp Thành?”, Phong Vô Ngấn kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt mình.

“Có chuyện gì chúng ta nói sau ạ”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất, “đưa Phong sư bá đến cổ thành Thiên Thu”.

……..

Rắc! Rắc!

Trong rừng sâu, một bóng hình còm cõi không ngừng vung rìu, ông ta giống như lão tiều phu đang đốn củi.

Phía sau ông ta, không gian trở nên méo mó, Diệp Thành sải bước tới, thấy bóng hình người này thì sống mũi chợt cay cay: “Từ Phúc trưởng lão”.

Nghe vậy, Từ Phúc vô thức quay đầu lại, ông ta sững người tại chỗ: “Diệp…Diệp Thành?”

“Là con”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa quay người biến mất, sau đó vẫn là giọng nói khàn khàn vang lên: “Đưa Từ Phúc trưởng lão tới thành cổ Thiên Thu”.

……….

Đây là một thương nguyên vô tận, một bóng người đẫm máu đang khó nhọc lê bước về phía trước, phía sau, một bóng hình đi theo người này, tiếng cười châm chọc vang lên: “Đạo Huyền, ông có thể chạy được bao lâu?”

Phụt!

Giọng nói đó vừa dứt thì đầu người này đã lìa khỏi cổ, ngã nhào khỏi hư không, khoé miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt trố ra nhìn người thanh niên xung quanh ánh lên ánh sáng màu vàng kim trước mặt.

“Diệp…. Diệp Thành?”, Đạo Huyền đứng không vững, ông ta nhìn Diệp Thành đang bước xuống từ hư không với vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Trưởng lão, sau khi quay về con sẽ uống rượu nói chuyện với người”, Diệp Thành bước đi, biến mất ngay tức thì, vẫn là giọng nói từ cửu tiêu vọng lại: “Đưa Đạo Huyền trưởng lão về thành cổ Thiên Thu”.

……..

Gừ! Gừ!

Khu rừng rậm yêu thú vốn dĩ yên tĩnh nhưng bây giờ tiếng thú gầm gừ vang lên không ngớt.

Dưới một vách đá, một người thanh niên bị móc đi đôi mắt và một người thanh niên khác bị dứt gân tay đứng dưới đó.

“Không ở cùng với mĩ nữ, thật là đáng tiếc”, Tạ Vân mắng chửi, nói rồi không quên lấy vò rượu ra đưa cho Hoắc Đằng ở bên: “Tên tiện nhân nhà ngươi tại sao không phải là nữ nhân chứ?”

“Mẹ kiếp, có người làm bạn đã vui rồi”, Hoắc Đằng trút rượu vào miệng, hắn lên tiếng mắng chửi.

Ở phía cách đó không xa, trên một vách đá, một gã thanh niên tóc tím tặc lưỡi nhìn hai người: “Huynh đệ tốt, đúng là khiến người ta cảm động, ta không nhẫn tâm ra tay”.

Vù!

Hắn vừa dứt lời, một cây chiến mâu đột nhiên bay trong không gian cứ thế đâm xuyên cơ thể hắn khiến hắn bị găm trên vách đá, cho tới khi chế hắn cũng không hề nhìn thấy mặt kẻ giết hại mình là ai.

Diệp Thành bước ra nhìn thấy hai người dưới vách đá, khoé mũi hắn cay cay, đôi mắt nhoà lệ.

“Ai, là ai?”, Tạ Vân ngẩng đầu, hắn đảo đôi mắt đã bị móc về phía Diệp Thành.

Chỉ có Hoắc Đằng là giật mình mở mắt, trong đôi mắt tăm tối tới cực điểm lúc này chợt loé lên tia sáng.

“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành tiến lên trước, hắn ôm chầm lấy cả hai người.

“Diệp…Diệp Thành? Là ngươi sao?”, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Vân quờ quờ đôi tay lần dò khuôn mặt Diệp Thành.

“Là ta đây”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nghẹn ngào đẩy chân nguyên vào trong cơ thể hai người bảo vệ lấy tâm mạch của bọn họ.

Ngay sau đó, hắn biến mất, giọng nói khản đặc truyền lệnh: “Đưa bọn họ tới cổ thành Thiên Thu, còn nữa, móc đôi mắt của kẻ mà ta vừa giết đổi lại cho người huynh đệ của ta”.

………..

Trên bầu trời đêm tĩnh mịch, một gã thanh niên tóc đỏ bước đi, trong tay còn cầm một sợi xích sắt, một đoạn xích có thêm cả móc câu phát ra u quang, lúc này đang móc vào xương bả vai của một người.

“Chu Đại Phúc à, tại sao ông lại yếu đuối vậy chứ, thật vô vị”, gã thanh niên tóc đỏ mỉa mai Chu Đại Phúc.

“Vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thú vị”, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, một chưởng của Diệp Thành đánh vào hư không, hắn chậm rãi bước ra.

“Cuối cùng cũng có một tên lọt vào tầm mắt rồi”, gã thanh niên tóc đỏ liếm liếm khuôn miệng tanh máu, mặt mày hào hứng thấy rõ.

Rầm! Bịch! Đùng!

Màn đêm yên tĩnh bị phá tan.

Đợi tới khi tiếng nổ ầm vang dứt đi, gã thanh niên tóc đỏ đã nằm sõng soài trên mặt đất như một tên phế nhân, máu trào ra khỏi miệng, đôi mắt trố ra nhìn Diệp Thành.

“Thú vị không? Còn có điều thú vị hơn nữa đấy”, Diệp Thành châm chọc, trong đôi mắt hiện lên ma tính.

Ngay sau đó hắn phất tay cho vài con chó hung tợn ra ngoài, cứ thế bổ nhào về phía gã thanh niên tóc đỏ.

A…!

Giữa đất trời, gã thanh niên tóc đỏ gào thét thê thảm.

“Diệp…Diệp Thành, là con sao?”, Chu Đại Phúc nước mắt dàn dụa nhìn Diệp Thành.

“Là con, Diệp Thành về rồi đây ạ”, Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng Chu Đại Phúc, hắn hít vào một hơi thật sâu, chớp mắt đã biến mất: “Vẫn nơi cũ, cổ thành Thiên Thu, nhất định phải đưa người tới đó”.

………

Diệp Thành lại đi rồi, bóng người hắn liên tục xuất hiện ở những góc khác nhau của Nam Sở, mỗi lần xuất hiện đều có ánh sáng màu máu hiển hiện, mỗi lần xuất hiện hắn lại cứu được thêm một, hai người.

Có điều, điều khiến hắn sốt ruột đó là cho tới giờ Nhân Hoàng vẫn chưa tìm được tung tích của Sở Huyên và Sở Linh, kể cả hắn lục tìm kí ức của những kẻ này cũng không hề thấy thông tin của bọn họ.

Cũng giống như hắn, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng có thêm thu hoạch lớn, từng người từng người được cứu thoát và được đưa tới cổ thành Thiên Thu, thế nhưng cũng có một vài người mà khi bọn họ tới nơi đã phải lìa cõi đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK