Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619: Sưu Thần Thuật

“Kẻ nào?”

Nam Cung Thương và Dương Viêm đột nhiên quay lại hét lớn.

Diệp Thành chẳng quan tâm, hắn chỉ vặn vẹo khớp cổ rồi nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Đưa túi đựng đồ ra đây thì ta có thể cho hai ngươi chết nhanh một chút”.

“Tự tìm cái chết!”

Nam Cung Thương quát lên, lập tức động thủ, nhất chỉ u mang xuyên thủng không gian.

Diệp Thành chế nhạo nhưng không nhúc nhích, khi hắc mang lướt qua người bọn họ, một bàn tay đã bóp nát chỉ mang của Nam Cung Thương, trở tay một bàn tay khác đánh bay ông ta, khiến người ông ta trở nên máu me đầm đìa.

Thấy thế, Dương Viêm chợt biến sắc, nhìn chằm chằm Lôi Viêm đờ đẫn trước mặt: “Âm… Âm Minh tử tướng”.

“Giết!”

Đáp lại Dương Viêm là tiếng quát lạnh lùng của Diệp Thành.

Lôi Viêm và Phong Dực đồng loạt ra tay, Lôi Viêm lao về phía Nam Cung Thương, Dương Viêm đang định chạy trốn thì bị một chưởng của Phong Dực đánh bay ra ngoài, đến khi đáp đất thì cả hai đã nằm trong vũng máu.

Đây là một trận chiến không có gì phải hồi hộp hay căng thẳng, bởi vì Lôi Viêm và Phong Dực là Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên.

Mà Nam Cung Thương và Dương Viêm chỉ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khoảng cách rất lớn, chưa tới năm chiêu là hai người đã hoàn toàn bị phế bỏ tu vi, nằm rạp dưới đất.

“Ngươi… Ngươi là ai?”, Dương Viêm và Nam Cung Thương kinh hãi nhìn Diệp Thành.

“Cho các ngươi được chết rõ ràng nhé”, Diệp Thành ung dung nở nụ cười, phất tay tháo bỏ áo choàng đen, lộ ra khuôn mặt thanh tú và đôi mắt đen sâu thẳm.

“Ngươi…”, đồng tử của Nam Cung Thương đột nhiên co rụt lại nhỏ như đầu kim.

“Diệp… Diệp Thành”, Dương Viêm ở bên cạnh thì lồi mắt ra, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin: “Ngươi… Ngươi vẫn còn sống, sao… sao lại thế, rõ ràng ngươi đã…”

“Rõ ràng đã chết đúng không?”, Diệp Thành cong môi cười lạnh lùng: “Đáng tiếc, tiểu gia đây mệnh lớn”.

“Không… Không thể nào”, Dương Viêm và Nam Cung Thương vẫn không thể tin được, vẫn đang lừa mình dối người nhìn chằm chằm Diệp Thành. Bọn họ làm sao có thể chấp nhận nổi điều này, Diệp Thành rõ ràng đã chết lại đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, cảnh tượng này thật sự rất sốc.

“Các ngươi lên đường trước đi, Thành Côn sẽ xuống đó cùng các ngươi nhanh thôi”, trong mắt Diệp Thành chợt loé lên tia lạnh lẽo, hắn không định ở lại đây quá lâu, lập tức vung kiếm lên chém chết hai người.

Sau khi tiêu diệt hai tên, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của Dương Viêm đi, mở ra xem, mắt hắn chợt sáng lên.

“Quả nhiên đều là nguyên liệu để luyện chế chú ấn Âm Minh tử tướng”, Diệp Thành cười sung sướng, bao nhiêu nguyên liệu thế này đủ để hắn luyện chế rất nhiều Âm Minh tử tướng, hắn cũng đỡ phải đi tìm khắp nơi.

Thu hoạch lần này cũng khá nhiều, phá huỷ một hang ổ của Chính Dương Tông, còn thu được bao nhiêu nguyên liệu, phải gọi là thắng lớn.

Sau đó Diệp Thành lại càn quét sạch đồ trong Thương Long Cổ Các, mặc dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt nhưng nhỏ hơn nữa thì cũng là tiền.

Xong việc, Diệp Thành không rời đi mà trốn ở trong thế giới nhỏ của không gian.

“Thả ta ra”, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của nữ tử áo trắng truyền ra từ Đại La Thần Đỉnh, Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này hai mắt cô ta đã nảy lửa, hơn nữa còn đang nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Ngoan ngoãn ở đó đi, đợi khi nào tiểu gia rảnh sẽ tìm một chàng rể tốt cho cô”.

“Ngươi…”

Nữ tử áo trắng còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Thành đã đóng Đại La Thần Đỉnh lại, sau đó lấy những đồ cướp được của cô ta ra.

Phải nói rằng bảo bối trong túi đựng đồ của nữ tử áo trắng rất nhiều, chỉ linh thạch thôi cũng có hơn chín triệu, những thứ như linh thảo, linh đan, binh khí thì không cần phải nói.

Hơn nữa điều khiến hắn vui vẻ là trong số những túi đựng đồ của cô ta còn có một bộ bí pháp.

“Sưu Thần Thuật”, cầm cuộn bí pháp cổ, Diệp Thành nhìn ba chữ rồng bay phượng múa viết trên cuộn giấy. May mắn thay, hắn đã bù lại kiến thức về lịch sử nên dù đây là chữ cổ thì hắn vẫn nhận ra.

Sau đó Diệp Thành phá vỡ phong ấn phía trên, mở cuộn giấy cổ ra xem.

Những ký tự nhỏ màu vàng trên cuộn giấy cổ hiện ra vô cùng chói mắt, nhưng càng nhìn Diệp Thành càng khẳng định bí thuật này phi thường, được nữ tử áo trắng cất giữ thì chắc chắn không đơn giản.

Chẳng mấy chốc Diệp Thành đã nhìn lướt hết một vòng, càng nhìn hai mắt càng sáng lên.

Bí thuật này là bí pháp cưỡng ép tìm kiếm ký ức của con người, nhưng tiền đề là cấp bậc linh hồn phải cao hơn người bị tìm kiếm ký ức, nếu không rất dễ bị phản phệ.

“Thật sự rất tuyệt”, Diệp Thành lập tức ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Đây là một quá trình rất dài.

Diệp Thành cầm chặt cuộn giấy cổ, thi thoảng cau mày, thi thoảng lại giãn mày thoải mái, sự huyền diệu của Sưu Thần Thuật khiến hắn không khỏi kinh ngạc, đây là một bí pháp có thần thông thượng thừa.

Ba canh giờ sau, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài, hắn đã nắm được tất cả bí quyết của Sưu Thần Thuật, muốn tu luyện đến mức hoàn mỹ còn cần thêm thời gian luyện tập.

Lúc này trời đã hửng sáng.

Diệp Thành mang vẻ mặt đầy sức sống đứng dậy, ra khỏi Thương Long Cổ Các.

“Nghe tin gì chưa? Đại Sở lại náo nhiệt rồi”, Diệp Thành vừa đi ra đã nghe thấy tiếng bàn tán của người qua đường.

“Náo nhiệt? Lại làm sao nữa?”

“Bảng Phong Vân của Đại Sở lại được làm mới rồi”, có người giải thích: “Hôm qua một Thánh chủ của thế lực bí ẩn xuất hiện, suýt nữa đã tuyệt sát Hoắc Tôn – Thánh chủ của Thị Huyết Điện bằng một kiếm. Hoắc Tôn không địch lại nổi, bị đuổi giết hơn chín mươi nghìn dặm, nếu vào thời khắc then chốt mà cao thủ của Thị Huyết Điện không cảm nhận được thì có lẽ Hoắc Tôn đã đi đời rồi”.

“Còn có Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông nữa, cô ta cũng bị Thánh chủ thế lực bí ẩn đó tập sát, mất một cánh tay, bị truy sát từ Đông Lăng đến Tây Thục, nhưng may mà cô ta cũng trốn thoát”.

“Là ai mà ghê gớm vậy?”, có người ngạc nhiên cảm thán: “Ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cũng bị đánh bại”.

“Ngươi nói ta cũng thấy kỳ lạ, gần đây Đại Sở liên tục xuất hiện nhân tài, đầu tiên là Huyền Linh Chi Thể và Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, sau đó là kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông, tiếp nữa là Thái Âm Chân Thể và Tần Vũ, ai cũng xuất sắc. Bây giờ lại có thêm một Thánh chủ của thế lực bí ẩn, kẻ đó cũng có huyết mạch nghịch thiên. Đại Sở làm sao vậy chứ?”

Nghe những lời bàn tán này, mắt Diệp Thành đã híp thành một đường, trong mắt loé lên tia sáng bất định.

“Thánh chủ của thế lực bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Thánh chủ của Sát Thủ Thần Triều, người đó đã suýt giết chết Chung Ly, đương nhiên Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải đối thủ của hắn”.

“Nhưng không biết Thánh chủ của thế lực bí ẩn ấy so với Tần Vũ thì ai mạnh hơn nhỉ?”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì tiếng bàn tán trên đường phố lại tiếp tục vang lên.

“Bọn họ đều đánh bại được Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể, có lẽ trong thế hệ trẻ của Đại Sở, người có thể sánh ngang với thực lực của Thánh chủ thế lực bí ẩn ấy chỉ có Doãn Chí Bình – kí chủ chín phần của Hằng Nhạc Tông thôi”.

“Đại Sở đúng là nhân tài lớp lớp, ta muốn xem trận quyết đấu đỉnh cao giữa kí chủ chín phần và Thánh chủ của thế lực bí ẩn đó, người nào trong số họ giành chiến thắng rất có thể sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đại Sở”.

Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đi về phía trung tâm thành cổ, bước lên truyền tống trận.

Trên đường đi, hắn đã xác định được Thánh chủ của thế lực bí ẩn kia chính là người của Sát Thủ Thần Triều.

Sự xuất hiện của Sát Thủ Thần Triều không phải là tin tốt, điều Diệp Thành muốn làm nhất lúc này là về luyện chế Âm Minh tử tướng, sau đó thống nhất Viêm Hoàng rồi sát phạt về Nam Sở.
Chương 620: Diệp Thành mệt

Truyền Tống Trận nhanh chóng vận hành, Diệp Thành biến mất trên tế đàn.

Tiếp đó, Diệp Thành liên tục di chuyển, hắn tận dụng Truyền Tống Trận trong cổ thành, lúc đến đây với Cổ Tam Thông thế nào thì giờ hắn cứ thế theo đường cũ mà quay về.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành lại quay lại linh sơn của Viêm Hoàng.

Vừa bước vào, Hồng Trần Tuyết đã đi ra, bà ta nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khác thường: “Sao lại có mình ngươi, Cổ Tam Thông đâu?”

“Ta sao biết được ông ta đi đâu chứ?”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lại.

“Đại Sở lại xuất hiện người đáng sợ rồi”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng sau đó lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, nói: “Đây là tin tình báo vừa truyền về”.

Diệp Thành nhận lấy lập tức bóp nát.

Sau đó, từng luồng tin tức cứ thế thâm nhập vào đầu hắn, tin tình báo bên trong miếng ngọc giản nói về Thánh Tử của thế lực thần bí đánh bại Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể.

Xem xong, Diệp Thành nheo mắt lại.

“Xem ra ngươi đã biết từ trước rồi”, thấy Diệp Thành không hề tỏ vẻ kinh ngạc, Hồng Trần Tuyết mới bất giác lên tiếng.

“Ta vừa nghe nói mà thôi”.

“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bại rồi”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn Diệp Thành, lời nói mang theo ý tứ: “Chỉ sợ rằng trong lớp trẻ của Đại Sở cũng chỉ có ngươi và kí chủ Doãn Chí Bình với chín phần phù hợp có khả năng đối đầu với hắn không lâu sau đó thôi. Ta muốn nói rằng ngươi đừng vội, tu vi của hắn cao hơn ngươi, một khi không thận trọng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn”.

“Ai thua ai thắng cũng chưa biết được”, Diệp Thành cười nói, trong đôi mắt còn hiện lên ánh nhìn khác thường, mặc dù hắn không chiến lại được một số tên nhưng hắn tự nhận trong lớp tu sĩ thanh niên hắn chưa từng sợ ai.

“Ngươi tự xem đấy mà làm”, nói rồi, Hồng Trần Tuyết bèn quay người đi ra ngoài nhưng lại bị Diệp Thành gọi lại.

“Ta nói người thu thập cho ta tin tình báo của Hằng Nhạc Tông, giờ có chưa vậy?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết: “Đã lâu như vậy rồi, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng không phải là chưa hoàn toàn hồi phục chứ?”

“Sắp rồi”, Hồng Trần Tuyết khẽ đáp.

“Vậy thì nhanh lên”, Diệp Thành để lại một câu, hắn đi về núi của mình, hắn muốn đem toàn bộ nguyên liệu có được từ sào huyệt của Chính Dương Tông để luyện thành Âm Minh Tử Tướng, tăng thực lực của Viêm Hoàng.

Haiz!

Nhìn bóng hình Diệp Thành xa dần, Hồng Trần Tuyết ở phía sau thở dài: “Mong ngươi ta thứ cho ta, Chính Dương Tông hiện giờ quá mạnh, với thực lực của Viêm Hoàng, cho dù thêm cả Hằng Nhạc Tông cũng rất khó cân bằng thế cục”.

Phía này, Diệp Thành đã quay về thế giới nhỏ trong không gian sau đó vung tay đóng cánh cửa không gian lại.

Tiếp đó, hắn lấy ra nguyên liệu luyện chế Âm Minh Tử Tướng, cơ thể của Lý Trọng cũng được lấy ra.

Nói làm là làm, Diệp Thành không hề chần chừ.

Tiên hoả màu vàng kim cứ thế cháy rực thiêu đốt nguyên liệu sau đó thông qua từng bí pháp kì diệu, nó luyện hoá nguyên liệu lại với nhau.

Đây là một quá trình hết sức lâu dài.

Sau hai ngày, cơ thể của Lý Trọng đã bị hoá thành Âm Minh Tử Tướng.

So với Lôi Viêm và Phong Dực thì Âm Minh Tử Tướng do cơ thể của Lý Trọng luyện thành mạnh hơn một chút vì cơ thể của ông ta vốn dĩ đã mạnh hơn Lôi Viêm và Phong Dực nhiều, lại thêm huyết mạch đặc thù nên thực lực của Lý Trọng không hề vừa.

“Ta tặng cho ngươi cái tên Hoả Chân”, Diệp Thành khẽ vỗ vào Hoả Chân với khuôn mặt đờ đẫn, hắn tỏ ra vô cùng thích thú với Âm Minh Tử Tướng này.

Tiếp đó, Diệp Thành không hề nghỉ ngơi, hắn đem những nguyên liệu còn lại ra, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là luyện hoá toàn bộ những nguyên liệu này thành chú ấn của Âm Minh Tử Tướng.

Những ngày này, Diệp Thành đã trải qua nhiều trận đại chiến, hắn cũng thu về không ít cơ thể của kẻ mạnh, chỉ những cơ thể của kẻ mạnh ở tầng cảnh giới thứ chín mới lọt vào mắt của hắn, nếu không phải hiện giờ hắn không có cơ thể của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì hắn cũng không nỡ luyện chú ấn Âm Minh vào trong cơ thể bọn chúng, vì nguyên liệu luyện chế Âm Minh Chú Ấn thật sự quá khó tìm.

Thời gian cứ thế dần trôi, chớp mắt đã chín ngày trôi qua.

Trong chín ngày này, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ.

Nếu bước vào trong mà nhìn thì sẽ phải trầm trồ, kể cả có huyết mạch dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, được chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa, được chín phần phân thân đẩy sức mạnh của những vì tinh tú thì sắc mặt của Diệp Thành cũng hết sức mỏi mệt, khoé miệng còn mọc râu lởm chởm, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, trong ánh mắt rõ vẻ lao lực.

Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành không phải không thu được thành quả.

Lúc này, trước mặt hắn có chín phần phân thân mắc y phục đen, kẻ nào kẻ nấy mặt mày cứng đơ, đôi mắt vô hồn, trên khuôn mặt không chút biểu cảm.

Đây chính là thành quả mà chín ngày nay hắn lao lực có được, chín Âm Minh Tử Tướng vả lại đều là những tên được hắn lựa chọn kĩ càng, mỗi một Âm Minh Tử Tướng đều được tiên hoả tôi luyện, tên nào cũng ở tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.

Phù!

Tới lúc này, Diệp Thành mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn mỏi mệt ngồi trên mặt đất đầy cỏ.

Có điều, không lâu sau đó, chín trưởng lão hắn phái đi tìm nguyên liệu đã lần lượt quay về, người nào người nấy mang theo rất nhiều nguyên liệu, trong đó không thiếu nguyên liệu luyện chế Âm Minh chú ấn và nguyên liệu luyện chế Âm Minh Tử Tướng.

“Mọi người cầm lấy bế quan tiến giới đi”, Diệp Thành đưa chín viên nguyên đan ở cảnh giới Không Minh cho chín trưởng lão.

“Nguyên….Nguyên đan ở cảnh giới Không Minh?”, giống với Hoàng Đại Sơn, mặt mày chín vị trưởng lão đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng.

Chín người này đều ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, bọn họ dừng lại ở cảnh giới này đã lâu rồi, rất cần sự đột phá. Hiện giờ Diệp Thành đưa nguyên đan cho bọn họ, công dụng thần kì của nguyên đan thế nào bọn họ đương nhiên biết rõ, không ngoài dự đoán, sau vài ngày, bọn họ sẽ là tu sĩ tầng thứ chín cảnh giới Không Minh thực thụ.

“Đa tạ Thánh Chủ”, mặc dù rất muốn biết Diệp Thành lấy đâu ra nhiều nguyên đan bốn vân thế này nhưng chín người vẫn cung kính hành lễ.

“Mọi người lùi đi, tìm chín người khác đến cho ta”, Diệp Thành phất tay, trước mặt còn hiện lên chín cái tên, vả lại tu vi của bọn họ đều ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh.

“Giờ ta đi ngay”, chín trưởng lão lần lượt lui xuống.

Không lâu sau đó, chín trưởng lão khác đi vào bên trong không gian. Cũng giống như lần đầu, Diệp Thành đưa cho bọn họ quyển cuộn: “Những nguyên liệu bên trên có bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu về cho ta, cần tiêu bao nhiêu linh thạch thì tới Linh Thạch Các của Viêm Hoàng lĩnh, tiền không thành vấn đề, quan trọng là nguyên liệu, càng nhanh càng tốt”.

Sau khi nhận lệnh, chín người lần lượt đi ra khỏi không gian. Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn lại lần nữa tới trước lư luyện đan.

Thế rồi Diệp Thành nhét một viên linh đan vào miệng, hắn lại lần nữa trở nên điên cuồng.

Vù!

Lư luyện đan được lấy ra, từng cây linh thảo được cho vào bên trong. Có lẽ vì linh hồn đã tiến giới nên tốc độ luyện linh đan của Diệp Thành nhanh hơn rất nhiều và cũng thuần thục hơn rất nhiều. Trước đó hắn phải luyện từng viên một nhưng hiện giờ hắn có thể luyện một lúc nhiều viên linh đan.

Xuất đan!

Xuất đan!

Trong không gian nhỏ, cứ mỗi một lúc lại vang lên âm thanh này, mùi hương dược liệu thơm nồng lan toả.

Diệp Thành rõ ràng rất mệt mỏi, đầu óc hắn choáng váng, đôi mắt hõm sâu, trong đôi mắt còn hằn lên từng đường vân máu, thế nhưng Diệp Thành mệt mỏi vẫn cố gắng luyện chế.

Cảnh này hiện lên trong tầm mắt của nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh khiến cô ta tỏ vẻ khó hiểu.

Mấy ngày nay cho dù Diệp Thành luyện chế Âm Minh Tử Tướng hay luyện đan thì cô ta đều nhìn thấy rõ ràng.

“Mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư”, nữ tử kia lẩm bẩm, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc: “Khả năng chiến đấu gần như là vô địch so với những kẻ cùng cấp, lại có thiên lôi tiên hoả, còn là một luyện đan sư, kế thừa căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, trời xanh đúng là ưu ái hắn cho hắn nhiều cơ duyên như vậy”.

Nử tử kia lẩm bẩm những gì Diệp Thành đương nhiên không nghe thấy. Lúc này, hắn đang dốc sức luyện chế linh đan.

Diệp Thành có cảm giác rằng khoảng thời gian rất dài tiếp theo hắn và Viêm Hoàng sẽ không có cơ hội được thở, Thị Huyết Điện lăm le như hổ đói, Sát Thủ Thần Triều tung hoành không kiêng kị, Thiên Hoàng không biết sẽ thôn tính bao giờ, còn Hằng Nhạc Tông lại khiến một kẻ làm Viêm Hoàng Thánh Chủ như hắn cảm thấy nặng nề bội phần.
Chương 621: Cuộc thương lượng cấp cao

Xuất đan!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vỗ vào lư luyện đan, mười mấy viên linh đan bay ra ngoài nằm trong tay áo hắn.

Không lâu sau đó, cơ thể Diệp Thành lảo đảo, đôi mắt hoa đi.

Tiếp tục!

Diệp Thành lắc đầu, hắn lại trút thêm vài bình linh dịch vào miệng sau đó cho linh thảo vào trong lư luyện đan.

“Tên tiểu tử này điên rồi sao?”, nữ tử kia bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh mấy lần tặc lưỡi xuýt xoa.

Mấy ngày nay cô ta tận mắt chứng kiến Diệp Thành điên cuồng luyện chế linh đan thế nào, cô ta không hề bỏ qua lấy một giây một phút. Diệp Thành giống như một tấm bia sừng sững không đổ, luôn đứng sừng sững trước lư luyện đan.

Chớp mắt, chín ngày nữa lại trôi qua.

Trong lúc này, những trưởng lão được Diệp Thành phái đi cũng lần lượt quay về và mang theo rất nhiều linh thảo luyện chế đan dược.

Có điều chín người bọn họ tìm được rất ít nguyên liệu luyện chế Âm Minh chú ấn, điều này khiến Diệp Thành cảm thấy có phần tiếc nuối.

Có điều Diệp Thành cũng không khó chịu, chỉ cần là những trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ thì hắn đều thưởng cho một viên nguyên đan, tiếp đó sẽ có chín trưởng lão mới tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đi tìm nguyên liệu luyện chế linh đan.

Cứ vậy, từng tốp người rời đi, thay nhau làm nhiệm vụ, nhưng từ đầu tới cuối Diệp Thành đều không hề nghỉ ngơi, cơ thể hắn mỏi mệt, mái tóc đen đã có thêm sợi bạc, khí huyết cũng không còn dồi dào, đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lại vào trạng thái mệt nhoài.

Lúc này, cho dù là nữ tử bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng không nỡ nhìn Diệp Thành nữa.

Có điều sự nỗ lực của Diệp Thành cũng không phải uổng phí. Hôm nay, sau khi một đạo hồng quang xuyên lên trời thì khí huyết sục sôi bộc phát từ một ngọn núi.

Ấy!

Ngay sau đó, từ tứ phương tám hướng đều vang lên giọng nói: “Hoàng Đại Sơn tiến giới tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh rồi”.

Sau Hoàng Đại Sơn, vài ngọn núi khác của Viêm Hoàng cũng đều có hồng quang xuyên lên trời, khí huyết dồi dào nối lại thành cả mảng, từng trưởng lão nhận được nguyên đan mà Diệp Thành ban tặng đều đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.

Còn lại, chỉ trong một ngày, có ba trưởng lão ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh đột phá tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh.

Đây là cảnh tượng hết sức hào hùng khiến người của Viêm Hoàng nhìn mà thẫn .

“Chuyện gì thế này, bàn với nhau trước rồi sao?”, người đàn ông vạm vỡ của Viêm Hoàng lắc đầu kinh ngạc.

“Sư muội, muội thấy việc này thế nào?”, trên đỉnh núi, trông tháy trường hồng, Chung Giang lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết ở bên, “mấy ngày nay có nhiều người của Viêm Hoàng đột phá cảnh giới, đó không thể là ngẫu nhiên được”.

“Tám phần là do tiểu tử Diệp Thành kia luyện chế linh đan kì diệu mà thành”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng.

Nói rồi, bà ta không quên liếc nhìn đỉnh núi mà Diệp Thành đang ở: “Muội từng hỏi Hoàng Đại Sơn, hắn ta nói Diệp Thành thưởng cho hắn một viên nguyên đan nên mới giúp hắn đột phá được tới tầng thứ chín”.

“Nguyên đan cảnh giới Không Minh”, Chung Giang nheo mắt, trong ánh mắt rõ vẻ lạnh lùng: “Lẽ nào có bao nhiêu người đột phá cảnh giới thế này đều là do Diệp Thành đưa nguyên đan cho bọn họ?”

“Xem ra đây là khả năng lớn nhất”.

“Hắn là Đan Thánh, hắn có thực lực này”.

Khi cả hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành vẫn miệt mài luyện đan mấy ngày nay cuối cùng cũng ngã ra đất.

“Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Hoang Cổ Thánh Thể cũng không thể độ cho ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy”, trong đầu Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, “liều mạng sử dụng linh lực là sức mạnh linh hồn như vậy thì sớm muộn ngươi cũng sẽ tổn thương căn nguyên, chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao?”

“Ai bảo ta là Thánh Chủ chứ?”, Diệp Thành lắc đầu, hắn hoa cả mắt rồi lại nhét thêm vài viên linh đan vào miệng.

“Ngươi đúng là một tên điên”.

“Yên tâm, ta không chết được đâu”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt, hắn lên tiếng hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước có người thần bí suýt chút nữa giết được Huyền Linh Chi Thể, ngươi có biết chuyện này không?”

“Ta biết, sao có thể không biết được chứ?”, Diệp Thành nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long.

“Ta cảm thấy rất kì lạ, một Đại Sở bé nhỏ như vậy lấu đâu ra nhiều huyết mạch nghịch thiên đến thế?”, Thái Hư Cổ Long cau mày: “Huyền Linh Chi Thể, Thái Âm Chân Thể, Hoang Cổ Thánh Thể, còn có Tịch Diệt Thần Thể đó nữa, những huyết mạch này mà xuất hiện ở thời Hoang Cổ thì đúng là hiếm có”.

“Tịch Diệt Thần Thể?”, Diệp Thành cau mày, “những huyết mạch này cũng là huyết mạch nghịch thiên sao?”

“Đương nhiên rồi, những huyết mạch này mặc dù không bằng Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn họ kế thừa thần tàng cổ xưa, tiêu diệt chính đạo, trong lịch sử còn ghi chép Tịch Diệt Thần Thể từng tuyệt sát Chuẩn Đế, thời Viễn Cổ còn có một Tịch Diệt Thần Thể từng suýt chút nữa trở thành Đại Đế, nhưng ngặt nỗi tạo hoá không đủ”.

“Giết hại chính đạo?”, Diệp Thành cau mày.

“Đợi đấy mà xem, không lâu sau đó có lẽ ngươi sẽ gặp kẻ đó thôi”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Cẩn thận Phi Lôi Thần Quyết của hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì cho dù là ngươi cũng có khả năng bị giết, đừng sơ ý, tuyệt đối đừng coi thường hắn”.

“Ta chưa bao giờ đánh giá hắn thấp cả”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà còn suýt nữa diết hại Chung Ly, một kẻ như vậy khiến Diệp Thành phải kiêng dè chứ không thể coi thường được.

Khi đang nói chuyện, Diệp Thành điên rồ lại tới trước lư luyện đan.

Hắn nhắm nghiền đôi mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi lại lần nữa xán tay áo bỏ linh thảo vào bên trong.

Lần này Diệp Thành chỉ luyện sáu ngày thì dừng. Mặc dù hắn rất muốn luyện mười ngày tới nửa tháng nhưng ngặt nỗi linh thảo luyện đan đã không còn đủ, những trưởng lão hắn phái đi cũng chỉ mang về được ít nguyên liệu.

“Nên xuất quan rồi”, Diệp Thành say trán, hắn chỉ cảm thấy người nhẹ như không, mấy ngày nay hắn đã hao tổn quá nhiều rồi.

Có điều Diệp Thành còn chưa ra khỏi không gian thì giọng nói của Chung Ly đã lại vang lên trong đầu hắn: “Người của Thiên Tông thế gia đến rồi”.

Nghe vậy, mọi mệt mỏi của Diệp Thành bay biến đi trong phút chốc, từ sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Thiên Tông thế gia vẫn không hề truyền tin tới, lại không hề phái người tới bàn bạc chuyện liên minh.

Diệp Thành cho rằng chuyện liên minh không còn khả năng nữa, không ngờ hôm nay Thiên Tông thế gia lại phái người tới.

Diệp Thành thay nhanh y phục vội vàng ra ngoài, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn xem trọng Thiên Tông thế gia.

Vẫn là câu nói đó, giá trị của Thiên Tông thế gia chắc chắn hơn cả nhà họ Tô ở thành Xuân Thu. Thiên Tông Lão Tổ Sở Giang Thành tuyệt đối là sự tồn tại mạnh nhất trong những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như lôi kéo được ông ta, lại thêm thực lực hiện giờ của Viêm Hoàng thì có tư cách khai chiến với Thiên Hoàng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK