Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1166: Huyết tiếp hạn giới

Vút!

Kiếm Xích Tiêu vang lên âm thanh sắc lạnh, nó chỉ về một phương, vạn kiếm cũng xuất hiện hợp thành một đạo, vạn kiếm quy nhất của ma được đánh ra.

Thế nhưng thần mang của sát trện huyết đồ kia lại quá mạnh khiến vạn kiếm quy nhất cũng phải nát tan.

Diệp Thành không ngừng thi triển thần thông, đó là đại chiêu tấn công đơn nhưng chỉ có thể chặn được quỹ đạo thần mang kia trong chốc lát.

Thái hư động!

Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành lập tức giơ tay lên thi triển bí pháp thái hư động, vòng xoáy màu đen xuất hiện.

Thế nhưng dù thái hư động mạnh đến kì diệu nhưng cũng không thể trụ dược dưới áp lực nặng nề từ sát trận của Thị Huyết Điện, nó không thể thôn tính sát trận kia, cũng không trụ được nổi mấy giây nên sau đó lập tức tan biến.

phụt!

Ngực Diệp Thành bị đâm xuyên, đây là trong tình huống hắn đã thi triển thái hư na di, nếu không thì phần bị đâm không chỉ là ngực mà chính là đầu.

Ma thần cái thế bị thương, máu tươi bay rợp trời, đến cả pháp khí cảnh giới Thiên cũng có thể địch lại được nhưng lại bị sát trện huyết đồ đâm xuyên, có thể thấy sát trận thượng cổ này khủng khiếp tới mức nào.

Giết cho ta!

Thấy Diệp Thành bị thương, Huyết Linh lão tổ lập tức gằn lên, ông ta không muốn cho Diệp Thành bất cứ giây phút nào nghỉ ngơi.

Kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia xông lên từ tứ phương tám hướng, số lượng quá đông, nào binh khí, thần thông, trận đồ rợp trời lập tức nhấn chìm Diệp Thành.

Rầm! Rầm!

Những tiếng động rầm trời liên tiếp vang lên, hư không phía đó bị thần quang nhấn chìm, trời đất nứt lìa.

Chết rồi sao?

Đợi tới khi tiếng động kia dứt thì mới có người khẽ giọng lên tiếng hỏi.

Không chỉ những người tới đây quan sát trận chiến mà đến cả người của Huyết Linh thế gia cũng phải mở cả thông thiên nhãn, đó là đòn công kích mạnh mẽ đủ để tiêu diệt bất cứ người nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thế nhưng bọn họ lại không chắc chắn có thể giết chết Diệp Thành hay không vì Diệp Thành không phải là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường mà là một tu sĩ cực mạnh có thể sánh tầm với bất cứ vị Vương nào.

Rầm!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hư không lại vang lên tiếng động rầm trời, chấn động đến mức khiến người ta phải run rẩy.

Đưa mắt nhìn có thể thấy bên trong huyết vụ cuộn trào kia có một bóng người mơ hồ từ từ bước ra, mái tóc huyết sắc tung bay, hắn bước trên biển ma sát màu máu, một tay cầm thần đao huyết linh, một tay cầm ma kiếm Xích Tiêu.

Đây…!

Cho dù là người tới đây xem hay người của Huyết Linh thế gia thì sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin.

Đó là sát trện huyết đồ, huyết tế bao nhiêu sinh linh, uy lực còn hơn cả huyết linh thần đao, mặc dù Diệp Thành bị thương, lại bị kẻ mạnh rợp trời tấn công nhấn nhìm ấy vậy mà không chết, bọn họ khong thể tưởng tượng nổi còn có gì trảm diệt được Diệp Thành.

Rầm! Rầm! Rầm!

Khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì hư không lại lần nữa vang lên tiếng động dữ dội.

Diệp Thành sải bước từng bước, mỗi một bước đi đều nặng vô cùng, mỗi một bước chân hắn đặt xuống thì đều khiến hư không nổ tung.

Hắn thực sự chưa chết nhưng lại bị trọng thương, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí nứt ra, trận đồ bát quái vỡ tan, toàn thân hắn máu me nhơ nhuốc.

Thế nhưng khả năng phục hồi của Diệp Thành lại kinh người, vết thương đang nhanh chóng liền lại, những đoạn xương không ngừng liền với nhau, nhanh đến mức kinh người.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất đó là máu của hắn.

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, máu của Hoang Cổ Thánh Thể màu vàng kim nhưng trong mắt tất cả mọi người thì máu của hắn đang nhanh chóng hoá thành màu đen, mỗi một giọt máu đều có lôi điện màu đen quẩn quanh.

“Huyết tiếp hạn giới”, thấy máu Diệp Thành chuyển thành màu đen, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đang thư giãn đọc sách thì chợt đứng dậy.

“Hắn mở ra được huyết tiếp hạn giới”.

“Không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể mà hắn có thể mở ra được huyết tiếp hạn giới của Hoang Cổ Thánh Thể sao?”

“Sao có thể?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thành trong màn nước.

“Thánh chủ, cái…cái gì là huyết tiếp hạn giới?”, thấy Đông Hoàng Thái Tâm kinh ngạc như vậy, Phục Nhai mới hỏi thăm dò.

“Đó là một trạng thái của huyết mạch sau khi thăng hoa, là cảnh giới huyết mạch chí cao, một khi mở ra được trạng thái này thì cho dù là tốc độ, sức mạnh, khả năng phục hồi, đạo tắc thì đều thăng hoa”.

“Nghe người nói vậy thì có vẻ giống với trạng thái mở ma đạo của hắn”, Phục Nhai xoa cằm, “có điều sức mạnh của trạng thái ma đạo ấy còn kém huyết tiếp hạn giới một chút”.

“Sao lại là một chút cơ, đó không chỉ là một cấp bậc đâu”.

“Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không cần kinh hoàng vậy chứ?”

“Ngươi thì hiểu cái gì?”Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “từ thời sơ khai hỗn độn đến giờ, nhìn cả chư thiên vạn vực cũng chưa có ai có tiền lệ mở ra được huyết tiếp hạn giới như Hoang Cổ Thánh Thể, đây…đây là một thử thách”.
Chương 1167: Trận chiến đẫm máu

Vì sao máu của hắn lại có màu đen?

Bên ngoài Huyết Linh thế gia vang lên từng giọng nói kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành.

Máu màu đen!

Dù cách từ rất xa bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng máu tươi màu đen, mỗi một giọt máu đều có lôi điện quẩn quanh, mang theo sức mạnh cuồng bạo và bá đạo, tạo cho bọn họ áp lực ghê gớm.

Rầm!

Sau tiếng động rầm trời này vang lên, phong vân trên hư thiên biến hoá, mây đen giăng kín, có lôi điện đang quẩn quanh giống như muốn xé toang bầu trời.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Thành, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Trông hắn thì rõ ràng chỉ là một người nhưng lại mang cho người ta một áp lực đè nén như có ngọn núi sừng sững đang đè xuống khiến cho nhiều người không chịu nổi mà khom người.

Rầm!

Lại một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, phía sau hắn xuất hiện cảnh tượng đáng sợ và khủng khiếp, đó là mảnh đất khô cằn đen tối, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, thiên địa không còn màu sắc, nhật nguyệt không phát ra ánh sáng, từng vì sao đều đang tịch diệt.

Đó là sức mạnh gì?

Diệp Thành vô thức giơ tay lên, hắn nhìn khí huyết đang quẩn quanh đầu ngón tay mà cảm thấy có phần mơ hồ.

Giết! Giết cho ta!

Khi Diệp Thành còn đang mơ hồ thì Huyết Linh lão tổ rít lên, ông ta thiêu đốt tinh nguyên, điên cuồng khởi động sát trận huyết đồ muốn lại lần nữa tung đòn tuyệt sát về phía Diệp Thành.

Giết!

Mệnh lệnh của ông ta không ai dám trái lời, cả Huyết Linh thế gia tiếp tục chiến đấu, biển người đen kịt sát phạt tới từ tứ phương.

Thế nhưng điều khiến người ta sợ hãi lại xuất hiện.

Người xông lên đầu tiên của Huyết Linh thế gia vừa sát phạt tới vị trí cách Diệp Thành trăm trượng thì cơ thể chợt hoá thành tàn tro, đến cả tiếng hét cũng không có, lập tức biến thành hư vô.

Đây….!

Những kẻ quan sát trận chiến ngỡ ngàng, uy lực đáng sợ như thế khiến phạm vi trăm trượng xung quanh Diệp Thành đều hoá thành vùng đất chết.

A….!

Tiếng gào thét vang lên, Huyết Linh lão tổ điên cuồng lại lần nữa lấy máu người trong gia tộc để tế, ông ta thực sự điên rồi, ông ta muốn giết chết Diệp Thành nên không tiếc lấy đi từng mạng người trong gia tộc, bọn họ bị hút kiệt máu, số người mà ông ta giết không hề ít hơn Diệp Thành.

Vù! Vù! Vù!

Sát trận huyết đồ rung lên dữ dội, vô số oan hồn bị mắc kẹt bên trong, bọn họ vùng vẫy, gào thét đau đớn, cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà rợn người.

Chết đi!

Huyết Linh lão tổ mặt mày tôi độc, ông ta lại lần nữa khởi động sát trận huyết đồ, nhắm thẳng vào Diệp Thành vẫn đang tàn sát.

Vù!

Thần mang huyết sắc lại lần nữa xuất hiện với lôi điện bao quanh, uy lực còn hơn lần đầu tiên, nó cứ thế trấn áp thiên địa, đâm xuyên không gian hư vô, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa và muốn tuyệt sát Diệp Thành đến cùng.

Thế nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vung thần đao và sát kiếm.

Mãi tới khi đạo thần mang kia cách hắn chừng ba tới năm trượng thì hắn mới né người di chuyển, dùng thúc địa thành thốn né qua đạo thần mang đó, đã một lần chịu thiệt thì hắn sao có thể chấp nhận chịu thiệt lần thứ hai.

Rầm!

Thần mang còn chưa bắn trúng Diệp Thành nhưng lại tạo nên một lỗ hổng lớn trên bầu trời.

Đây…đây là sao?

Những kẻ quan sát trận chiến thầm nuốt nước bọt, người ta huyết tế bao nhiêu người trong gia tộc và đánh ra một đòn cái thế như vậy mà lại để hắn dễ dàng tránh qua sao? Bao nhiêu người phải bỏ mạng oan uổng như vậy sao?

Chặn hắn lại! Chặn hắn lại!

Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì tiếng gằn giọng của Huyết Linh lão tổ lại vang lên vang vọng khắp đất trời vì Diệp Thành đang cầm thần đao và ma kiếm sát phạt về phía ông ta.

Thấy vậy, người của Huyết Linh thế gia lần lượt sát phạt tới.

Hiện giờ thứ có thể uy hiếp Diệp Thành cũng chỉ có sát trận huyết đồ của Huyết Linh thế gia mà thôi. Nếu như sát trận huyết đồ bị Diệp Thành huỷ hoại thì nơi này không còn bất cứ vật nào có thể uy hiếp đến hắn, và cảnh tượng mà bọn họ phải đối mặt chính là diệt tộc.

Những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng được thì Diệp Thành đương nhiên cũng có thể tưởng tượng được.

Hắn với khả năng chiến đấu tăng vọt, nơi này không một ai là đối thủ của hắn, duy chỉ có sát trận huyết đồ kia, chỉ cần huỷ được nó thì không một kẻ nào, cũng không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản được hắn cả.

Giết!

Tiếng gằn giọng vang vọng khắp đất trời, người của Huyết Linh thế gia điên cuồng.

Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cùng đồng loạt sát phạt ra, bọn họ đồng thời tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, đó là từng đại sát khí lấp lánh quang mang đủ màu sắc giống như những vì sao sáng chói.

Diệp Thành ra tay, ma chưởng tung ra trong chốc lát đã dẹp bằng cả hư thiên, từng sát khí kia còn chưa phát ra thần uy thì đã bị một bàn tay trấn áp.

Phụt! Phụt!

Phản phệ quá lớn khiến từng bóng người bay đi, rất nhiều tu sĩ với tu vi thấp đã lập tức hoá thành huyết vụ.

Giết!

Cho dù là vậy thì kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia vẫn không ngừng xông lên, một đám ngã xuống lại có một đám xông lên nối tiếp nhau không từ bất cứ giá nào.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành giống như ma thần xuất hiện, đám người nào lao tới đều bị hắn trảm diệt, Huyết Linh thế gia muốn bảo vệ sát trận huyết đồ, hắn lại muốn huỷ sát trận huyết đồ. Huyết Linh thế gia điên cuồng xông lên, hắn cũng điên cuồng tàn sát.
Chương 1168: Cần thoát biến

A…A…!

Tiếng gào thét vong vọng, đường đường là Huyết Linh thế gia, là thế lực hàng đầu của Bắc Sở, có thừa kế huyết linh từ vạn cổ vậy mà lúc này lại chẳng khác gì một địa ngục tu la không có gì ngoài tiếng gào thét.

Nếu nhìn từ xa có thể thấy cả Huyết Linh thế gia đều bị nhấn chìm trong huyết vụ, nếu gạt lớp huyết vụ này đi có thể thấy thây cốt chất thành núi, máu chảy thành sông.

Mạnh…mạnh quá!

Những người đừng ngoài quan sát chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã phải tái mét mặt rồi, cơ thể bọn họ liên tục run rẩy, bọn họ thực sự đã tổng thấy một sự quật cường của ma thần cái thế.

Trong tiếng xì xào kinh ngạc không ai nhận ra ở một nơi trên hư không đã có thêm một bóng hình xuất hiện bên dưới lớp huyết bào, khí tức không rõ ràng, đôi mắt xa xăm.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Hư Cổ Long sao?

Hắn và phía Đao Hoàng cùng một đường, chỉ là tốc độ của hắn tương đối nhanh nên tới đây trước thôi.

Bọn họ tới Nam triệu, sau khi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc và biết Diệp Thành sát phạt tới đây thì bọn họ lập tức đi theo.

Nếu không phải nhìn từ xa thấy Diệp Thành đang đại chiến với Huyết Linh thế gia thì hắn căn bản không dám tin, chín đại điện, tám mươi phân các của Huyết Linh thế gia đều do một mình hắn huỷ diệt, đây là thần uy cái thế mà một vị Hoàng mới có được.

Sao có thể?

Lúc này, đôi mắt hắn nheo lại nhìn Diệp Thành và nhìn chằm chằm vào dòng máu đen đang chảy từ người Diệp Thành.

Huyết tiếp hạn giới!

Thái Hư Cổ Long thầm nhủ, ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.

Roẹt! Roẹt!

Khi hắn còn đang thẫn thờ thì những âm thanh liên tục vang lên, ba bóng hình khoác hắc bào lần lượt xuất hiện, đó chính là Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.

Từ xa, bọn họ có thể trông thấy Huyết Linh thế gia như địa ngục chốn trần gian còn Diệp Thành lúc này đang điên cuồng tàn sát, hắn giống như ma thần cái thế, lạnh lùng, bạo tàn và khát máu.

Đây…!

Cho dù là bọn họ thì cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, với sức của một người mà có thể khiến Huyết Linh thế gia máu chảy thành sông thế này, đây là khả năng chiến đấu mạnh tới mức nào chứ?

“Hình thái của hắn sao lại dị thường thế này?”, Chung Giang nheo mắt, “hình thái như ma đạo nhưng lại không phải ma đạo, còn máu màu đen kia là huyết mạch gì mà lại bá đạo như vậy?”

“Ba năm nay, hắn rốt cục đã trải qua những gì?”, Thiên Tông Lão Tổ chăm chú nhìn Diệp Thành mà cõi lòng dậy sóng.

“Thứ mà hắn cầm trong tay có lẽ là huyết linh thần đao của Huyết Linh thế gia”, Đao Hoàng thầm nhủ, “đến cả pháp khí ở cảnh giới thiên mà cũng không làm gì được hắn? Còn sát trận huyết đồ kia, đường đường là Huyết Linh thế gia mà lại bị một mình hắn tàn sát tới tan hoang như vậy?”

Roẹt!

Đao Hoàng vừa dứt lời, âm thanh này lại vang lên, cũng là một người mặc hắc bào và nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Huyên.

Diệp Thành!

Vừa xuất hiện, Sở Huyên đã vội tiến lên trước, nhìn Diệp Thành từ xa, cơ thể mảnh mai của cô bất giác run lên, đôi mắt nhoà nước.

Năm đó hắn chết trong lòng cô, hắn cười thật thoải mái.

Năm đó cô đeo chiếc trâm Phượng Ngọc Châu đi về Bắc Sở mênh mông chỉ vì tìm hắn.

Cô vẫn là cô, là Sở Huyên – phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Hắn không còn là hắn, không còn là tiểu tu sĩ năm xưa, hiện giờ hắn là Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, là ma thần cái thế.

Mới chỉ vài năm trôi qua vậy mà khi gặp lại lại như cách cả một đời.

Sở Huyên chợt nhấc chân, ngọc nữ kiếm xuất hiện trong tay cô, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Diệp Thành.

Ở lại đây đi!

Thái Hư Cổ Long lập tức ra tay, một đạo thái hư phong ấn đánh về phía Sở Huyên khiến cô không thể cử động.

“Từ khi ta trở về ngươi đã phong ấn ta ba năm, còn muốn phong ấn ta ba năm nữa sao?”, Sở Huyên nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh băng nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Trước khi ta nhốt cô ở Ngọc Nữ Phong là vì không muốn cô lại lần nữa chạy ra ngoài làm loạn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “cô đi tìm hắn, hắn đi tìm cô, bây giờ đợi cô đi tìm hắn và đợi hắn quay về đi tìm cô tiếp sao? Cả hai người có thấy vô vị không?”

“Giải phong ấn cho ta”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng.

“Lúc nên giải thì đương nhiên là sẽ giải cho cô”, Thái Hư Cổ Long nói rồi không ngừng vung tay đánh ra phong ấn khiến Sở Huyên, Hạo Thiên Huyền Chấn và phía Dương Đỉnh Thiên vừa xuất hiện ở đây còn chưa kịp đứng vững đã bị phong ấn.

“Tên điên này, ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ lập tức mắng chửi.

“Không đi giúp Diệp Thành mà phong ấn chúng ta làm gì?”, Hoàng Đạo Công, Ngưu Thập Tam đồng loạt mắng chửi.

“Không có gì, chỉ là ta muốn mọi người bình tĩnh chút thôi”.

“Giải phong ấn mau”, Hạo Thiên Huyền Chấn gằn lên phẫn nộ, đó là con của ông ta, thấy con mình huyết chiến, là phụ thân, tim ông ta như đang rỉ máu. Ông ta nào ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu bài này.

“Không giải”.

“Ngươi có giải hay không?”, Sở Linh rít lên.

“Không giải”, Thái Hư Cổ Long vẫn kiên quyết, hắn gãi tai bày ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình khiến phía Đao Hoàng còn chưa bị phong ấn nhìn mà khó chịu chỉ muốn tiến lên trước đạp cho hắn một cái.

“Đây là do ngươi nói đấy”, Sở Linh hắng giọng, phần trán cô có thần mang hắn ra, trông có vẻ như cố sắp tung ra thần thương.

Không chỉ cô mà phần trán của Sở Huyên, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công cũng có thần mang bắn ra, đó đều là bí thuật thần thương, đại chiêu nhằm vào linh hồn này thì người của cả Thiên Đình không ai không biết.

Lúc này, đến cả Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang cũng đang chuẩn bị tung đại chiêu với Thái Hư Cổ Long.

“Đừng, đừng mà”, Thái Hư Cổ Long tỏ ra sợ hãi, thần thương không phải thứ có thể chơi đùa, thần thương của Sở Linh lại càng không, bao nhiêu người cùng tung thần thương như vậy sao hắn có thể không sợ cho được.

Lúc này, hắn chợt cảm thấy hối hận vì lúc đó dạy cho Diệp Thành thần thương, nếu không thì lúc này làm gì có chuyện bao nhiêu người dùng bí thuật này để đe doạ hắn. Mẹ kiếp, một phút lơ là cả đời phải trả giá.

“Không phải ta cố ý phong ấn mọi người”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu nhìn về Diệp Thành ở phía cách đó không xa, “Hắn…hắn cần chiến trường này để hoàn toàn thoát biến, đây là trận chiến thuộc về hắn, sự xuất hiện của mọi người không những không thể giúp hắn mà ngược lại sẽ khiến hắn bị liên luỵ nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào vực sâu không đáy”.
Chương 1169: Lòng tin bị đè bẹp

Liên luỵ!

Mọi người khẽ lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt cũng nhìn Diệp Thành đang điên cuồng tàn sát như Thái Hư Cổ Long.

Muốn tốt cho hắn thì ở lại đây!

Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói, vung tay giải trừ cấm chế cho mọi người.

Dù trong tay mọi người cầm sát kiếm nhưng lại nắm chặt, không ai xông ra.

Mặc dù Thái Hư Cổ Long rất đáng đánh nhưng họ lại tin tưởng lời hắn nói một cách vô điều kiện, lai lịch của hắn quá vững, điều họ không nhìn ra được, hắn có thể nhìn ra được, chuyện liên quan đến tính mạng Diệp Thành, không thể đùa.

Diệp Thành của ta!

Sở Huyên vươn bàn tay ra, dường như có thể chạm tới khuôn mặt râu ria lởm chởm và dãi dầu từ nơi rất xa.

Ba năm, hắn đờ đẫn phiêu bạt chốn phàm trần.

Ba năm, cô thất hồn lạc phách, bị cấm túc trên Ngọc Nữ Phong.

Bỏ lỡ ba năm, lại là ba năm, với cô mà nói, đây là một lần luân hồi, là kiếp luân hồi trời cao trêu người.

Đột nhiên tầm nhìn của cô mờ đi, những giọt nước mắt ngưng lại thành sương giá dưới ánh trăng, chảy dọc xuống gò má thê lương, trời cao vẫn còn nhân từ, họ đã sắp không còn phải đau khổ dằn vặt nữa.

Ầm!

Khi cô đang thẫn thờ thì Huyết Linh thế gia lại vọng ra tiếng nổ rung trời lần nữa.

Diệp Thành lại tung ra một đòn thật mạnh, một chưởng nghiền nát toà linh sơn cuối cùng của Huyết Linh thế gia thành tro bụi.

Đây là một cảnh rất đáng mỉa mai.

Huyết Linh thế gia, bá chủ một phương của Bắc Sở, truyền thừa bất thế, tám trăm linh sơn bây giờ đều đã bị san bằng, núi vẫn còn nhưng là núi được chất thành từ thây xác, nhuốm màu máu tươi.

Giết!

Cao thủ Huyết Linh thế gia điên cuồng, tất cả đều đốt cháy thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu cường đại, lũ lượt lao tới.

“Nhìn hắn một mình chiến đấu thật là bực bội!”, lão già Gia Cát Vũ dứt khoát ngồi bệt xuống đất.

“Sẽ… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Ngưu Thập Tam ngập ngừng hỏi: “Ta nghe nói huyết đồ sát trận của chúng hung hãn lắm”.

“Tin ta thì cứ ở lại đây”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói: “Yên tâm, với trạng thái bây giờ của hắn, trừ khi tự bản thân hắn có vấn đề, nếu không không ai có thể thật sự uy hiếp đến tính mạng hắn, dù bát Vương có đích thân lâm trận”.

“Ngươi tin chắc vậy sao”, đến Đao Hoàng cũng không khỏi quay đầu nhìn Thái Hư Cổ Long thâm sâu khó lường này.

“Hoang Cổ Thánh Thể đã quật khởi, không phải Hoàng đế thì không trấn áp được”, Thái Hư Cổ Long cười khẽ: “Trạng thái này của hắn tuy khong phải bất khả chiến bại nhưng đã vượt qua được cấm kỵ”.

“Trạng thái của hắn mà ngươi nói chỉ điều gì?”, Thiên Tông Lão Tổ vô thức hỏi.

“Gần đạt đến không chết, không bị thương”.

“Không chết, không bị thương?”, mọi người cau mày, lòng không thể bình tĩnh, trạng thái không chết không bị thương thì ai có thể trấn áp nổi?

“Hắn phá được huyết đồ đại trận rồi”, khi mọi người đang bàng hoàng thì một giọng nói kinh hãi vang lên từ phía người xem chiến xa xa, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút.

Ở đằng xa, một cơ thể đẫm máu bay ra, nhìn kỹ hơn thì chính là Huyết Linh Lão Tổ.

Còn huyết đồ sát trận mà ông ta điều khiển đã bị một đao của Diệp Thành chém vỡ, có lẽ là chấn động quá lớn nên không chỉ Huyết Linh Lão Tổ mà những người xung quanh đại trận đều bị thương nặng, rất nhiều người đã hoá thành huyết vụ ngay tức khắc.

Lần này lòng của cao thủ Huyết Linh thế gia hoàn toàn nguội lạnh.

Huyết đồ sát trận là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, bây giờ nó đã bị phá huỷ, bọn họ lấy gì để chống lại vị ma thần cái thế kia? Mấy lần tàn sát cộng thêm tộc nhân huyết tế, cao thủ của Huyết Linh thế gia đã chết hầu như không còn.

Lão tổ à, ông hại Huyết Linh thế gia rồi!

Cao thủ Huyết Linh thế gia còn sót lại hoàn toàn tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời gào thét.

Tiếng gào thét của bọn họ đầy đau thương và phẫn uất.

Nếu như Huyết Linh Lão Tổ không cứng đầu ngoan cố, nhất định phải trở thành kẻ thù của ma thần vô song Diệp Thành này thì sao Huyết Linh thế gia lại rơi vào bước đường này? Đây là diệt toàn bộ gia tộc rồi!

Nghe tiếng gào thét ngợp trời, Huyết Linh Lão Tổ vừa đứng vững đã phun ra một ngụm máu.

Ông ta thật sự sợ rồi, bị Diệp Thành đánh mà sợ, huyết chiến đến giờ, kết cục của Huyết Linh Lão Tổ đã có.

Ông ta thật sự hối hận, hối hận vì đã chọc giận sát thần vô song Diệp Thành, đến nỗi cả gia tộc bị xoá sổ, ông ta còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông các thế hệ khác của Huyết Linh thế gia nữa!

A!

Trong tiếng gào thét, rất nhiều cao thủ của Huyết Linh thế gia đã tự nổ.

Đây là một bức tranh bi tráng, huyết hoa khắp trời, rất lộng lẫy.

Người xem nhìn thấy cảnh này đều thở dài cảm thán.

Tuy Huyết Linh thế gia bị giết thê thảm nhưng vẫn còn sức chiến đấu, dù đánh không lại nhưng cũng có thể chạy trốn, kiểu gì cũng có một hai người có thể chạy thoát.

Nhưng bọn họ thì không, không phải bọn họ không có khát vọng sinh tồn, mà là sống với họ mà nói là một sự khổ sở, sống thì sao? Bọn họ lấy gì để trả thù, lấy gì để chống lại ma thần cái thế?

Bọn họ không có dũng khí chiến đấu, dù trong đó không ít người là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lòng tin của họ đã sớm bị sự cường đại của Diệp Thành đè bẹp.

Tự nổ với bọn họ mà nói có lẽ là một sự giải thoát.

Ít ra họ vẫn giữ được chút tôn nghiêm đáng thương của kẻ mạnh.

A!

Huyết Linh Lão Tổ điên cuồng hét lên, từng đoá huyết hoa nổ tung khiến ông ta sợ hãi liên tục lùi lại.

Trong hoảng loạn, trong bi tráng, khí tức của ông ta cũng tăng lên nhanh chóng, ông ta cũng định tự nổ để kết liễu đời mình.

Nhưng ông ta không phóng khoáng như hậu bối, vào khoảnh khắc cuối cùng ông ta lại sợ, đường đường là lão tổ của Huyết Linh thế gia mà giờ phút này lại sợ chết, không có dũng khí tự nổ.

A!

Huyết Linh Lão Tổ lùi mãi lùi mãi rồi sợ hãi hét lên, quay người bỏ chạy, loạng choạng như một đứa trẻ sợ hãi, tinh thần sụp đổ, liều mạng chạy đi tìm kiếm nơi an toàn.

“Đường đường là lão tổ một gia tộc, gia tộc bị xoá sổ mà ông ta lại sợ chết”, người xem thở dài, rất tự giác nhường đường cho ông ta.

“Ông trời có mắt, làm gì cũng phải trả giá thôi”, một người say rượu lên tiếng, tựa như đang nói nhảm lúc say nhưng lời này lại khiến mọi người đều im lặng.

“Bước trên con đường này nhưng lại không thể nhìn thấu sinh tử, đúng là nực cười”, một người trung niên lưng đeo kiếm vàng lắc đầu nói.

“Đường đường là thần tướng số một của Thánh điện mà cũng chạy đến đây cảm khái sao?”, người say rượu mỉm cười nhìn người trung niên đeo kiếm.

“Hoàng Huyền tiền bối đang chê cười vãn bối sao?”, người trung niên đeo kiếm không khỏi nở nụ cười.

“Mẹ kiếp, hai người này là ai?”, những kẻ xem xung quanh lùi lại một bước, quan sát hai người từ trên xuống dưới.

“Thần tướng số một của Thánh điện? Người đeo kiếm là Mặc Uyên trong truyền thuyết?”

“Đến thần tướng số một của Thánh điện cũng phải gọi là Hoàng Huyền tiền bối, người say kia là huynh trưởng của Sở Hoàng, Đại Sở Hoàng Huyền?”

Biểu cảm của người xem thay đổi liên tục, cảm giác như đang nằm mơ, ai mà ngờ được bên cạnh mình còn có hai vị đại thân như thế.

Ầm!

Sự chấn động kinh hãi của mọi người bị phá vỡ bởi tiếng động này.

Hư thiên rung lên một hồi, Diệp Thành bước ra khỏi Huyết Linh thế gia, bước đi trên ác sát huyết hải, cầm ma kiếm vô song, mỗi bước đi đều khiến bầu trời rung chuyển, hắn đuổi theo Huyết Linh Lão Tổ.

“Hắn định giết sạch gia tộc Huyết Linh thế gia à?”, có người giật mình.

“Đã giết đến giờ rồi, nếu là ngươi, ngươi có để lại một mầm hoạ không?”

“Cũng đúng”.

“Nhưng hôm nay đã khẳng định được một chuyện”, có người thở dài: “Sau này thà động đến Thị Huyết Điện cũng không động đến Diệp Thành! Nếu động đến hắn thì đúng là chết cả cửu tộc, hắn giết đến nỗi người ta còn chẳng có can đảm để sống tiếp!”
Chương 1170: Ba năm trước, ba năm sau

A!

Hư thiên vang vọng tiếng hét kinh hoàng của Huyết Linh Lão Tổ.

Ông ta như một đứa trẻ sợ hãi, tinh thần suy sụp, loạng choạng vấp ngã, điên cuồng bỏ chạy không màng tất cả.

Phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm chầm chậm đuổi theo.

Phía sau hắn là người xem trận chiến đông nghịt, dù biết trước kết cục của Huyết Linh Lão Tổ nhưng họ vẫn không nhịn được muốn đuổi theo.

Phía sau nữa chính là phía Thái Hư Cổ Long và Đao Hoàng.

Họ muốn Diệp Thành mau chóng giết Huyết Linh Lão Tổ để kết thúc cuộc tàn sát này, vì đây là Bắc Sở, khắp nơi đều có nguy cơ, Diệp Thành gây ra động tĩnh lớn như này sẽ lặp lại cảnh ở Bàn Long Hải Vực ba năm trước bất cứ lúc nào.

Phía trước, Huyết Linh Lão Tổ chạy đi, một ông lão áo tím xuất hiện, đó là cao sĩ ẩn tu, cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

“Tiểu hữu, Huyết Linh thế gia đã phải trả cái giá đắt cho việc này, nể mặt lão phu một chút mà tha cho ông ta đi!”, ông lão áo tím chậm rãi nói, thanh âm vang vọng khắp đất trời.

Diệp Thành không trả lời, tốc độ vẫn không giảm, chỉ là hắn chợt vung sát kiếm lên.

Phụt!

Lập tức, ông lão áo tím bị chém bay ra ngoài.

Ù!

Đến khi ông ta dừng lại thì một cây chiến mâu màu đen đã phóng tới, ghim chết ông ta ngay giữa hư thiên.

Shh!

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, giải quyết nhanh gọn thật đấy! Ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên mà chỉ một chiêu đã bị giết chết?

Nói ra cũng buồn cười, chắc não của ông lão áo tím đó bị lừa đá rồi.

Đây là tình huống thế nào? Huyết Linh thế gia ngoài Huyết Linh Lão Tổ thì đã bị giết sạch, tình cảnh không chết không thôi mà ngươi còn chạy ra khuyên nhủ, rảnh quá à?

Nói đến rảnh thì không chỉ có ông lão áo tím mà rất nhiều người đều có ý định khuyên nhủ này, nếu thật sự không được thì rút.

Nhưng thấy ông lão áo tím bị ghim chết trên hư thiên, những người định chạy đi nói giúp Huyết Linh Lão Tổ đều tự giác lui về, đã có ví dụ đẫm máu thế này rồi, nếu ai muốn trở thành người thứ hai thì cứ việc đứng ra.

Ầm! Ầm ầm!

Ngay sau đó, ở nơi Huyết Linh Lão Tổ bỏ chạy có một tiếng động lớn.

Nhìn từ xa, cả khoảng trời đã sụp đổ, một vùng biển máu cuộn trào, cuốn theo vô số người với sát khí ngút ngàn.

“Người của Huyết tộc?”

Có người ngạc nhiên hô lên, dường như đã nhìn thấy cờ chiến phấp phới của Huyết tộc.

“Lão tổ cứu ta với!”

Trong âm thanh kinh ngạc, Huyết Linh Lão Tổ điên cuồng hét lên, đốt cháy tinh nguyên trốn vào biển máu tìm kiếm sự bảo vệ.

“Lão… Lão tổ?”, người xem chiến đều sửng sốt.

Không chỉ bọn họ sửng sốt mà phía lão già Gia Cát Vũ lặng lẽ theo sau cũng ngây người, họ gãi đầu tự hỏi: “Lão tổ mà Huyết Linh Lão Tổ nói không phải là Huyết Vương đấy chứ?”

“Huyết Linh thế gia và Huyết tộc có quan hệ vô cùng khăng khít, có thể nói từ thời xa xưa bọn họ vốn là một nhánh, giống như Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc vậy”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói.

“Còn có bí mật này à?!”

“Đại quân Huyết tộc đã đến, Huyết Linh Lão Tổ được bảo toàn tính mạng rồi!”, tiếng bàn tán từ những người xem chiến lại vang lên.

“Cũng chưa chắc”, có người sờ cằm: “Lẽ nào ngươi đã quên Huyết Tôn của Thị Huyết Điện ba năm trước à? Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, hàng trăm nghìn tu sĩ mà vẫn để Diệp Thành giết được Huyết Tôn, tình huống hiện tại cũng tương tự khi ấy, sức chiến đấu của Diệp Thành còn mạnh hơn ba năm trước, muốn giết Huyết Linh Lão Tổ cũng không phải không thể”.

“Thiếu chủ, khai chiến đi!”, ở một bên hư thiên, có ông lão áo xám nhìn Tiêu Thần mặc áo giáp bên cạnh.

Hậu duệ của hoàng đế đã giữ chân chư vương các đời, Cửu Thiên Chiến Long Tông của họ vốn giữ chân Âm Minh Thánh Vực của Pháp Luân Vương, nhưng vì Pháp Luân Vương đã chết, Âm Minh Thánh Vực bị xoá sổ, mục tiêu của họ đã chuyển sang Huyết tộc.

Bấy lâu nay họ cũng đã làm như vậy, nếu Huyết tộc hành động thì Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng hành động, như hình với bóng.

Tiêu Thần không nói gì mà nhìn về các hướng khác của hư thiên, bốn phía nhìn như yên bình nhưng lại có sóng ngầm cuộn trào, đều có đại quân tu sĩ ẩn nấp trong đó, chính là hậu duệ của các hoàng đế khác cùng với đại quân của chư vương.

Họ đang giữ chân lẫn nhau, đại quân chư vương nhìn chằm chằm Diệp Thành, còn đại quân hậu duệ của các hoàng đế thì nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai bên dường như đang duy trì một sự cân bằng kỳ lạ, chỉ âm thầm đối kháng với nhau.

Đây là một sự ăn ý ngầm, vì là giữ chân lẫn nhau không có thực lực tuyệt đối để áp chế nên sẽ không khai chiến, vì họ biết dù chiến thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt, không phân thắng bại.

“Thiếu chủ, chiến đi! Là Huyết tộc phá vỡ thế cân bằng trước”, ông lão áo xám lại lên tiếng.

“Với sức chiến đấu của hắn có thể giết được Huyết Linh Lão Tổ từ lâu, nhưng lại để cho ông ta trốn được vào đại quân Huyết tộc, ngươi đã từng nghĩ đến lý do chưa?”, Tiêu Thần hờ hững cất lời.

“Thứ cho mạt tướng ngu xuẩn, không nhìn ra”.

“Hắn đang lột xác”, hai mắt Tiêu Thần sáng như đuốc: “Hắn cũng biết đại quân Huyết tộc sẽ đến, nói cách khác hắn đang chờ chúng đến, hắn cần trận tàn sát này để hoàn thành lột xác”.

“Nhưng như vậy quá mạo hiểm”, tim ông lão áo xám đập loạn xạ: “Đại quân Huyết tộc có hàng trăm nghìn tu sĩ, nếu không cẩn thận, Diệp Thành sẽ phải vùi mình trong đó”.

“Ba năm trước hắn làm được thì ba năm sau hắn cũng có thể làm được”, giọng Tiêu Thần đều đều: “Hắn bước đi con đường của hoàng đế, cửu hoàng của Đại Sở có ai không bước ra từ con đường trải bằng máu và xương”.

“Nhắm chuẩn hư thiên sát trận vào hắn, giết cho ta”, Tiêu Thần vừa dứt lời, trong đại quân Huyết tộc vang lên tiếng quát lớn.

Ù! Ù! Ù!

Ngay lập tức, chín phương trời nổ ẩm, chín hư thiên sát trận, chín trăm tuyệt sát pháp trận đồng thời thức tỉnh, bộc phát sức mạnh huỷ diệt thế giới, một đòn này nếu như đánh ra đủ để giết chết một hoàng đế.

Nhưng dù uy lực của hư thiên sát trận và tuyệt sát pháp trận rất mạnh, nhưng tiền đề là phải đánh trúng đã.

Diệp Thành tiến ra một bước, Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc sát phạt vào trong đại quân Huyết tộc, vung kiếm chém văng cả nhóm, sau đó hắn lại biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở vị trí cách đó mấy nghìn trượng, vung kiếm lên lại giết được cả một nhóm người nữa.

Cảnh tượng này khiến thần tướng Huyết tộc khí tức sục sôi.

Bây giờ ông ta đã hiểu vì sao Huyết Linh thế gia lớn mạnh như vậy mà lại bị giết thê thảm đến thế, với thân pháp này thì sát trận rất khó đánh trúng, nhưng thứ có thể uy hiếp được Diệp Thành cũng chỉ có những sát trận này.

Giết!

Thần tướng Huyết tộc đột nhiên vung kiếm, chỉ vào Diệp Thành hét lớn một tiếng.

Đại quân Huyết tộc đông như thuỷ triều bao phủ kín bầu trời, nào là thần thông, nào là linh khí, nào là trận đồ, đồng thời đánh về phía Diệp Thành.

Nhưng Diệp Thành lại biến mất.

Phụt!

Đến khi hắn xuất hiện thì hàng trăm cao thủ của Huyết tộc đã hoá thành huyết vụ dưới ma kiếm của hắn.

Cảnh tượng tiếp theo cực kỳ đẫm máu.

Diệp Thành giống như bóng ma, hành tung bất định, thân pháp kỳ quái, mỗi lần xuất hiện đều có từng nhóm người bị giết, đại quân tu sĩ hàng trăm nghìn người mà hắn làm như chốn không người.

Cảnh tượng này khiến thần tướng Huyết tộc nhìn mà bó tay bất lực, có rất nhiều sát trận nhưng không thể lập công.

“Tiền bối, Diệp Thành thi triển Không Gian Na Di sao?”, mấy tu sĩ trẻ tuổi đều nhìn vị tu sĩ tiền bối bên cạnh.

“Là bí thuật không gian nhưng không phải Không Gian Na Di”, vị lão bối tu sĩ ấy hít sâu một hơi, trong mắt còn có vẻ kinh ngạc cảm thán: “Dù là Không Gian Đại Na Di cũng không thể một bước di chuyển tới nơi xa như vậy được, có thần thông nghịch thiên thế này chẳng trách hắn dám xông vào giữa hàng trăm nghìn tu sĩ”.

“Mở được Huyết tiếp hạn giới thì Súc Địa Thành Thốn cũng sẽ thăng hoa theo, có cần phải lợi hại thế này không?”, ở một bên hư thiên, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi.

“Diệp Thành, rốt cuộc ngươi định giết bao nhiêu người để chôn cùng cô ấy đây?”, Sở Linh nhìn Diệp Thành đánh giết khắp tứ phương mà lẩm bẩm.

“Cuộc tàn sát của ngươi là vì đạo hay vì tình?”, Sở Huyên cũng thầm nhủ, đôi mắt đẹp hơi mờ đi.

Giờ phút này, dù là Sở Linh hay cô thì đều đau lòng, cảm thấy chua xót không giải thích được, không biết là nên ghen tỵ hay đau thương, nên ngưỡng mộ hay đau khổ.

“Nếu năm nào đó chúng ta cũng chết vì ngươi, ngươi cũng sẽ giống như yêu ma, giết thành núi thây biển máu thế này sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK