Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2401: Cua gái

Diệp Thành khoanh tay, trợn to mắt muốn nhìn thử xem con báo tinh kia chạy đến làm gì, còn xách theo cả rượu nữa.

Hắn trơ mắt nhìn con báo tinh kia trò chuyện vui vẻ với hai con quỷ, không biết tại sao lại lao vào đánh nhau.

Con báo tinh kia chỉ là một con quỷ nhỏ, tu vi chẳng qua là Chuẩn Hoàng thì sao có thể là đối thủ của hai con quỷ Chuẩn Thánh. Thế nên, nó đã trực tiếp bị đè bẹp đánh.

Phải công nhận là tốc độ bỏ chạy của con báo tinh cũng đỉnh ghê, vừa lăn vừa bò, quả thật như một con gió.

Đợi đến khi đi ngang qua cây cổ thụ kia thì trông thấy Diệp Thành đang ngồi xổm phía dưới, bấy giờ mới dừng lại, vẻ mặt có chút bất ngờ.

"Ngươi cũng chưa đi đầu thai à?", con báo tinh bụm mặt bước tới.

"Có thì cũng có, nhưng lại bị bắt về", Diệp Thành ho khan, nhớ lại hôm ấy lại cảm thấy xấu hổ.

"Vừa hay, chúng ta cùng làm bạn luôn", con báo tinh nhếch miệng cười.

"Tại sao ngươi không đầu thai?", Diệp Thành nhìn con báo tinh hỏi.

"Phán quan thấy ta thuận mắt bèn giữ ta lại làm tiểu quỷ, hắn ta rất coi trọng ta", con báo tinh chỉnh sửa lại quần áo nói.

"Ta cũng xem trọng ngươi", Diệp Thành thuận miệng nói.

"Nói thật với ta đi, ngươi chạy đến cua gái đúng không?", con báo tinh chọc chọc Diệp Thành, cười đầy nham nhở.

"Cua gái gì chứ?", Diệp Thành bị nói mà chẳng hiểu ra sao.

"Điêu, còn giả vờ nữa", con báo tinh bĩu môi: "Ngoài đầu thai ra, ai còn đến cái nơi quỷ quái này. Kẻ nào chạy đến đây mà chẳng là tới để ngắm vị thần cầu Nại Hà trẻ trung xinh đẹp mới đến. Nói trắng ra là đến cua gái, ta cũng vậy nè".

"Ta hiểu rồi", Diệp Thành xoa xoa trán nói.

"Hai con quỷ canh cửa kia đúng là dầu muối không ăn, ta xách rượu đến cho họ mà cũng chẳng thèm cho ta đi vào".

"Ta trông đẹp trai như thế, thần Nại Hà mà gặp thì chắc chắn sẽ thích".

"Đây có lẽ chính là vừa gặp đã thương trong truyền thuyết".

"Vừa thấy nàng đã có cảm giác muốn lên giường với nàng rồi".

"Thương thay cho đôi uyên ương số khổ chúng ta, đều tại họ làm hại chúng ta".

Con báo tin hùng hùng hổ hổ nói liến thoắng, khuôn mặt lông xù đầy vằn đen.

Diệp Thành nghiêng đầu nhìn con báo tinh với vẻ thích thú, đánh giá nó từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu.

Ta cũng không biết sự tự tin ấy của ngươi là đào đâu ra nữa.

Vả lại, còn chạy tới cua vợ ta, ngươi cũng can đảm đấy!

"Nhìn thấy không, lại có kẻ đến kìa", con báo tinh ý bảo Diệp Thành nhìn, vẫn chưa chú ý ánh mắt Diệp Thành nhìn nó.

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về một phía, quả thật lại có người đến.

Đó là một con quỷ to lớn, trên trán mọc một sừng trâu, tu vi lại ngang ngửa với hai con quỷ canh cửa.

Quan trọng là trong tay còn cầm một bó hoa tươi.

Khỏi cần nói cũng biết là chạy tới cua gái, hơn nữa còn vô cùng tự tin, đi đường cực kỳ oai phong.

Chỉ là có ra vẻ tới đâu thì vẫn bị hai con quỷ trông cửa đánh, mái tóc dài bị vò như tổ quạ.

Con quỷ kia xám xịt bỏ đi, trên trời lại hết bóng người này đến bóng người khác đến.

Có quỷ nhỏ, có đại quỷ, Quỷ Vương, thậm chí có cả một vị Minh Tướng, cả đám đều ăn mặc đẹp đẽ.

Nhưng mà, hai con quỷ canh cửa lại vô cùng chuyên nghiệp, đến kẻ nào đuổi kẻ đó. Đến cả vị Minh Tướng kia cũng bị đuổi đi.

Quả thật họ chỉ nhìn văn kiện, ai đến cũng vậy, Minh Tướng là cái thá gì, đến thì cũng bị đuổi đi thôi.

Diệp Thành đếm thì chắc trước sau phải có hơn trăm người.

Điều này khiến hắn không khỏi thổn thức mị lực của Linh Nhi nhà mình cũng lớn ghê, ở dương gian có kẻ theo đuổi, xuống âm phủ vẫn vậy.

"Ta biết ngay mà", con báo tinh mím môi: "Thần cầu Nại Hà chỉ thích người như ta thôi".

"Đi, chúng ta đi tâm sự", Diệp Thành đứng dậy, cũng mặc kệ con báo tinh có bằng lòng hay không, kéo nó đi.

"Phải tâm sự chứ, chầu rượu này ta mời", con báo tinh kia lại tin thật, hung hăng vỗ ngực bảo.

Diệp Thành không đáp, giơ tay khoác lên vai ôm lấy cổ nó kéo đến nơi ít người.

Chẳng bao lâu sau, chỗ đó bèn truyền ra một tiếng hét thảm.

Đợi đến khi nhìn thấy con báo tinh kia thì nó đã nằm sóng soài dưới đất, miệng sùi bọt mép.

"Này thì cua, cho ngươi cua này!", Diệp Thành giẫm hết cái này đến cái khác, không chọn chỗ khác, cứ nhằm vào cái mặt lông xù của nó.

"Đúng là phản mà, vợ ta mà ngươi cũng dám cua".

"Lòng tin hão huyễn, chẳng trách ngươi không đầu thai".

"Mẹ nó còn phán quan nhìn trúng, này thì nhìn trúng".

Diệp Thành nổi điên, giẫm cái này mạnh hơn cái khác, dùng ra sức chín trâu hai hổ đá vào đầu con báo tinh kia.

Không ngoa chứ đầu của nó đã bị Diệp Thành đã thành đầu heo, ngay cả con chim be bé kia cũng không bỏ qua.

Không biết đánh bao lâu, Diệp Thành mới thở hắt ra một hơi.

Lại ngó con báo tinh kia, đã không ra hình người.

Diệp Thành vươn tay lấy túi trữ vật của nó đi, những thứ đáng giá trên người đều bị hắn cướp sạch.

Lúc gần đi, Diệp Thành còn không quên cởi sạch quần áo của nó.

Hắn làm xong mới đủng đỉnh rời khỏi, trên gương mặt tràn ngập một chữ đã.
Chương 2402: Phán sai?

Địa phủ Minh giới, một ngách núi khô cằn sỏi đá.

Diệp Thành lần nữa hiện thân, xem xét xung quanh, thấy không có bóng người, lúc này mới xách túi trữ vật đoạt được từ Báo Đầu Tinh ra.

Trong túi trữ vật, cơ bản không có đồ gì, có một quyển sách văn, mười mấy cục đá tối đen, cùng ba bình ngọc.

Diệp Thành mở bình ngọc ra, ngửi ngửi, mới biết là linh dược, tỏa ra khí Âm Minh, lại ẩn chứa dược lực không yếu.

Hắn thu lấy bình ngọc, cầm những cục đá tối đen kia trong tay, áng chừng một chút, lật qua lật lại đánh giá.

Cục đá này rất kỳ dị, to hơn so với nguyên thạch, bên trong có một luồng sức mạnh thần bí, đôi khi còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Ngón tay Diệp Thành hơi dùng lực, bóp nát một trong đó.

Chợt, một luồng khí giống như linh lực bay ra, tức thì biến mất vào trong cơ thể hắn, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời.

“Đây chẳng lẽ là minh thạch!”, Diệp Thành nói thầm.

Tại Minh giới, đây là loại tiền tệ thông dụng, có hiệu lực và tác dụng giống với linh thạch của Đại Sở, nguyên thạch của Chư Thiên: tiền.

Tiền chính là thứ tốt, là thứ không thể thiếu để ăn cơm uống rượu, ra vẻ, tán gái, chơi lầu xanh, còn tốt hơn so với thần khí kia.

“Đồ tốt”, Diệp Thành cất đi, cầm quyển sách lên, ngồi khoanh chân, lật mở từng trang xem.

Sách này giới thiệu đại khái về Minh giới, có bản đồ địa hình sơ lược, nơi đây có thể nói là bát ngát vô biên, không hề nhỏ hơn Chư Thiên Vạn Vực.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là, Minh giới lại có một vị Đế còn sống, gọi là Minh Đế, chúa tể của Minh giới, cao nhất.

Điều này làm cho người ta rất chấn kinh, ngay cả Chư Thiên Vạn Vực cũng không có tu sĩ cấp bậc kia, âm tào địa phủ này lại có một vị.

“Chẳng trách có thể khiến quỷ hồn đầu thai chuyển thế, thần thông của đại đế, chắc chắn đoạt thiên tạo hóa”. Diệp Thành trong lòng rất không bình tĩnh.

Tiếp tục xem, dưới Minh Đế là Thập Điện Diêm La , còn có Phán Quan, Minh Tướng, Hắc Bạch Vô Tường và Ngưu Đầu Mã Diện.

Kế tiếp là quy tắc của Minh giới, từng điều được liệt vào rất rõ ràng, một khi vi phạm, sẽ chịu hình phạt.

Không biết lúc nào, hắn mới gấp sách văn, nhìn phía mờ mịt.

Hắn đã từng đến Minh giới một lần, bị sự tồn tại tối cao xóa đi trí nhớ, hiện giờ xem ra, sự tồn tại tối cao kia chính là Minh Đế.

Ba giới thiên địa nhân, Nhân giới Chư Thiên mỏng yếu, không có đại đế.

Mà Minh giới, lại có đế, chẳng trách người của Nhân giới Chư Thiên không dám tự tiện bước vào, con mẹ nó ai dám chọc vào vị đế này.

Hắn không biết Thiên giới có đại đế hay không, nếu thật sự cũng có, Nhân giới thực sự quá yếu rồi, không thể so sánh.

Đều là một giới, sao lại chênh lệch lớn như vậy! Diệp Thành vò đầu, cứ có cảm giác ba giới này cất giấu một bí mật động trời.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, hắn mới thu hồi tâm tư, chạy thẳng đến một phương.

Việc cấp bách, là kiếm một tờ giấy thông quan, ít nhất phải gặp mặt Sở Linh trước, giúp cô khôi phục ký ức kiếp trước.

Mà giấy thông quan này, ở chỗ này cũng chỉ có Phán Quan có, đám Hắc Bạch Vô Thường không đủ cấp bậc.

Đến Diêm La Điện, còn chưa đợi quỷ vương giữ cửa quát tháo, Diệp Thành đã bị bàn tay lớn thò ra từ trong điện bắt vào.

Khi lần nữa hiện thân, hắn đã ở trong Diêm La Điện, Phán Quan giống như huyện thái gia, ngồi nghiêm túc chỉnh tề, Hắc Bạch Vô Thường đứng trái phải.

Hắc Bạch Vô Thường còn tạm, nhưng là Phán Quan, mặt vốn đã không trắng, khi nhìn Diệp Thành, mặt lại càng đen hơn.

Lão tử đang tìm ngươi đây? Ngươi con mẹ nó tự mình đến đây, nín nhịn một bụng lửa giận, lão tử thiếu chút nữa đã bùng nổ rồi.

Diệp Thành chật vật đứng dậy, cứ như một người không có chuyện gì, đầu tiên là chỉnh lại cổ áo, lúc này mới tiến lên một bước: “Bái kiến Phán Quan”.

“Ngươi bản lĩnh không nhỏ mà! Có thể uống Mạnh Bà thang, có thể nhiễu loạn luân hồi, có thể tụ Nguyên Thần, có thể làm loạn địa ngục”. Phán Quan hét lớn.

Nếu không có thằng nhãi Diệp Thành này, ông ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ phải chịu trách móc nặng nề, còn suýt nữa rớt thánh vị, đều là do Diệp Thành hại.

“Đó là hiểu lầm”. Diệp Thành cười gượng một tiếng: “Có thể ta không nên nhảy vào Súc Sinh Đạo, nên nhảy Thiên Nhân Đạo”.

“Ý của ngươi là, bổn phủ đã phán sai?”. Phán Quan hung thần ác sát, hai mắt sáng ngời có ánh sáng, còn có tia lửa lóe ra.

“Sao có thể chứ! Ngài là ai, ngài chính là Phán Quan đứng đầu địa phủ, anh minh thần võ, sao có thể phán sai, người như ta chính là thích hợp làm súc sinh, phán không sai chút nào”.

“Ửm.. như vậy còn nghe được”. Phán Quan vuốt vuốt râu, tâm tình tốt lên không ít, chính là thích nghe lời hay.

Diệp Thành thấy sắc mặt Phán Quan dịu đi không ít, thầm nghĩ có hi vọng.

“Nói đi! Tới đây có chuyện gì”. Tuy Phán Quan nhìn Diệp Thành một cách hứng thú, thích nghe lời hay không phải giả, nhưng không có nghĩa là ông ta không đầu óc, Diệp Thành tâng bốc như vậy, nhất định có việc.
Chương 2403: Nhân tài như ngươi

“Thực ra, cũng không có chuyện gì lớn”. Diệp Thành chà chà tay, cười khà khà không ngừng, “Có thể cho ta một tờ giấy thông quan được không”.

“Không thể”. Phán Quan mặt nở nụ cười, nhưng lại từ chối, ngữ khí rất khẳng định, nhìn đến Diệp Thành liền tức giận.

Ngươi nha không cho, cười cái gì, còn cười vui vẻ như thế.

“Ngươi không có tư cách xin bổn phủ giấy thông quan”. Phán Quan càng vui vẻ, “Huống hồ, Diêm La đích thân hạ lệnh, ai cũng có thể đến cầu Nại Hà, chỉ tiểu tử ngươi không thể”.

“Chỉ bởi vì ta đã nhiễu loạn luân hồi?”, Diệp Thành thử thăm dò nói.

“Còn bởi vì phán xét của sổ sinh tử đối với ngươi”. Phán Quan nói xong, lại vô thức lấy sổ sinh tử ra, hai chữ “tiện nhân”, rất là bắt mắt, mỗi ngày ông ta đều mở ra nhìn.

“Phán xét... của sổ sinh tử?”, Diệp Thành ló đầu nhìn, hai mắt nhìn sổ sinh tử trong tay Phán Quan, cũng muốn nhìn xem trên đó viết gì, đáng tiếc là khoảng cách quá xa, không thể nhìn thấy.

Phán Quan lại là người thông tình đạt lý, đổi vị trí của sổ sinh tử, hướng về phía Diệp Thành, “Đây, nhìn kỹ đi”.

Diệp Thành đảo mắt qua, cả người như bị sét đánh.

Tiện nhân, thật con mẹ nó bắt mắt, sáng chói đến nỗi mắt hắn nổi đom đóm.

Hai chữ ít ỏi, viết ra quả thật bá khí ầm ầm.

Trong lúc nhất thời, biểu cảm của Diệp Thành trở nên vô cùng đặc sắc.

Đây là sổ sinh tử ghi chép lại những sự kiện trong cuộc đời con người đúng không?

Ta đê tiện đến mức nào! Ngay cả sổ sinh tử cũng lười viết, ghi chép đời người, chỉ khái quát bằng một từ tiện nhân?

“Bây giờ hiểu rồi chứ!”. Phán Quan nói lời thấm thía.

“Ta không hiểu”. Diệp Thành mặc kệ, mắng đến nước bọt bay loạn đầy trời, “Sổ sinh tử này của ông là giả đi!”

“Tâm trạng của ngươi, bổn phủ hiểu”. Phán Quan thâm trầm nói một tiếng, “Con người mà! Lúc còn sống đều làm qua một hai chuyện ngu xuẩn”.

Sắc mặt Diệp Thành, nhất thời trở nên đen kịt, giống như than cốc.

Lão tử đường đường là Thánh chủ Thiên Đình, Hoàng giả thứ mười của Đại Sở, một đời đã giết hai đại đế, nhưng lại cho ta một từ tiện nhân.

Hắn xem như đã hiểu rồi, vì sao Phán Quan lại phán cho hắn Súc Sinh Đạo, đều là do sổ sinh tử kia giở trò, hại lão tử xuống địa ngục.

“Bổn phủ luôn luôn thương tiếc nhân tài, một nhân tài như ngươi quả thực hiếm thấy, ở lại Diêm La Điện của ta làm một tiểu quỷ như thế nào”.

Phán Quan nghiêm trang nhìn Diệp Thành, lại không nhịn được muốn cười, đặc biệt là nhìn đến gương mặt của Diệp Thành, càng muốn cười.

“Không có hứng thú”. Diệp Thành hung hăng một tiếng, xoay người bước đi.

“Nếu làm tiểu quỷ, ngày nào đó có lẽ sẽ có cơ hội đi cầu Nại Hà”. Phía sau, vang lên tiếng nói ung dung của Phán Quan.

Nghe vậy, Diệp Thành xoay người một cách đẹp trai lại trở lại, gương mặt đen kịt kia lập tức biến thành cười khà khà.

“Thế này là đúng rồi!”, Phán Quan lại vuốt râu.

“Ta có thể đi lượn một vòng cầu Nại Hà trước được không”. Diệp Thành chà chà tay, điều hắn nghĩ đến nhớ đến vẫn là Sở Linh.

“Không thể”. Phán Quan cười, lại một câu từ chối.

“Dù sao cũng phải cho ta một cái kỳ hạn”. Diệp Thành thấy Phán Quan cười vui như vậy, không nhịn được mắng, sắc mặt lại đen.

“Đợi ngươi tu công đức đến Minh Tướng, liền cho ngươi giấy thông quan”.

“Minh Tướng”. Diệp Thành lấy quyển sách văn giới thiệu Minh giới ra, mặt trên ghi lại rõ ràng: tiểu quỷ nhân thăng lên đại quỷ, đại quỷ thăng Quỷ Vương, sau Quỷ Vương chính là Minh Tướng.

Mà cái gọi là công đức, chính là công lao và thành tích, lập công nhiều, thánh vị của ngươi tự nhiên sẽ thăng lên, nhưng điều kiện tiên quyết là, cảnh giới tu vi cũng đạt tiêu chuẩn, trên sách văn chính là nói như vậy.

Như là Ngưu Đầu Mã Diện, mỗi lần tiễn một quỷ hồn, đó là một công đức, thời gian lâu dần, tích lũy tháng ngày, sẽ thăng quan.

Như là thần cầu Nại Hà, thánh vị của ông ta, tính là cấp Minh Tướng, cùng bậc với Hắc Bạch Vô Thường, giai phẩm xem như hạng trung thượng rồi.

Hắn có chút đồng cảm với Mạnh Bà rồi, không dễ dàng gì tu đến thần uy, lại bị hơn một trăm bát canh của hắn làm mất hết.

“Việc tu công đức này, có dễ không”. Diệp Thành nhìn về phía Phán Quan.

“Một nhân tài như ngươi, để tu đến Minh Tướng, tốc độ tự nhiên không có gì đáng nói”. Phán Quan hít sâu một hơi, ý vị thâm trường nói.

Diệp Thành nghe một câu này, trong lòng thấy quái quái, vừa nghe là khen hắn, nhưng cứ luôn cảm giác... là đang mắng hắn.

“Vô Thường, dẫn hắn đi chọn một thân xác”. Khi Diệp Thành nói thầm, Phán Quan đã lên tiếng, vẫn là không nhịn được muốn cười.

Lệnh xuống, Hắc Vô Thường liền tiến đến, “Nhân tài, đi thôi!”

“Gọi ta Diệp Thành là được rồi”. Diệp Thành sửa sang lại cổ áo.

Hắc Vô Thường cũng muốn cười, nhưng cuối cùng cũng không cười ra, mang theo Diệp Thành, cất bước lớn đi ra, trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn ta đi rồi, Bạch Vô Thường nhìn phía Phán Quan, “Phủ quân, thật sự giữ hắn lại Diêm La Điện, hắn không thành thật”.

“Đế Quân đích thân ra lệnh, ta có thể làm gì, ông ta sánh vai cùng Minh Đế, Thập Điện Diêm La đều phải cung kính, ta dám không theo?”
Chương 2404: Xương người

Diệp Thành cùng Hắc Vô Thường, bay thẳng về một phương.

Không cần phải nói, đây là âm tào địa phủ thì khắp nơi đâu đâu cũng lạnh lẽo u ám.

Những nơi đi qua đều gió lạnh thét gào, âm u tối tăm, tiếng kêu rên muôn nơi, còn có cả lệ quỷ, vẻ mặt hung tàn.

Cả đường nhìn thấy rất nhiều phòng, có khắc hình đầu quỷ, trước mỗi căn phòng có treo một chiếc đèn lổng đỏ và đặt một lư hương nhỏ.

Trên đường còn gặp rất nhiều cây cổ thụ cũng một màu đen tối tăm.

Có một hai cây trong đó có treo đầu lâu như đồ trang trí vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rợn người.

“Sống hàng năm ở đây chắc chắn sẽ nổi điên mất”. Diệp Thành khoanh tay, vừa đi vừa thở dài, mẹ nó, áp lực thật!

“Quen là được”. Hắc Vô Thường trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Ta nói này, lưỡi ngươi dài như vậy mà thè ra không thấy mệt sao?” Diệp Thành nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang Hắc Vô Thường.

“Ông đây vui là được”. Hắc Vô Thường không nhịn được lại mắng một tiếng.

“Kiềm chế chút đi, đừng có cắn đầu lưỡi”. Diệp Thành ho khan nói.

Một câu nói khiến Hắc Vô Thường cũng phải đen mặt.

Ừ, mặt hắn ta vốn đã đen, so với than còn đen hơn, nếu không sao gọi là Hắc Vô Thường , cái tên này cũng chẳng thể trắng nổi.

“Không hiểu lúc hắn ta ăn cơm có thấy vất vả không”.

Diệp Thành xoa cằm, cứ muốn nhét lưỡi Hắc Vô Thường vô, lưỡi dài cứ rũ xuống, hắn nhìn thấy cũng khó chịu.

“Tính tình ta cũng không tốt lành gì, chớ có chọc ta”.

“Nhìn ra được”. Diệp Thành theo bản năng xoa xoa mũi, cả ngày đen cả mặt, vừa nhìn đã biết tình tính cũng chẳng tốt lành gì.

Nói chuyện một hồi đã đến sơn cốc, đi theo con đường nhỏ đi vào trong.

Còn đường nhỏ gồ ghề, không hề bằng phẳng, có cá máu tụ.

Hai bên đường có thể nói là không có một ngọn cỏ, thi thoảng lại có một hai gốc cây cỏ, hoa thì màu đen, tỏa ra ánh sáng u ám.

Sâu trong sơn cốc có một ải Quỷ Môn Quan, mỗi cửa ải này đều có đại quỷ trấn giữ, giống như hai vị thần cửa vậy.

Đại quỷ nhìn thấy Hắc Vô Thường thì không hề cản lại, mà tiến lên hành lễ.

Lúc thấy Diệp Thành thì hai con quỷ bất giác lại kinh ngạc nhìn thêm vài lần, như thể đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy nguyên thần tinh túy như của Diệp Thành vậy.

Diệp Thành trực tiếp lướt qua không nhìn, đi theo Hắc Vô Thường vào cửa ải.

Bên trong cửa ải như một tòa cung điện, rộng lớn vừa đủ, nhìn không thấy điểm cuối, có gió lạnh thổi qua, âm u mờ tối.

Những trụ đồng cổ thẳng tắp lên trời, khắc đầy hoa văn ma quái.

Ngoài trụ đồng còn có các bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có một bộ xương nằm đó, không có máu thịt.

Thứ mà phán quan gọi là thân xác thực ra là một bộ xương.

Những thứ này cũng không sao cả, nguyên thần dung nhập vào xương, có thể tự mình ngưng tụ máu thịt, tuy là bộ xương nhưng cũng không khác gì với thân xác.

“Những bộ xương này từ đâu ra vậy”. Diệp Thành tò mò hỏi.

“Ngươi không cần biết, lại càng không có tư cách để biết”.

“Ta chỉ tiện hỏi thử thôi, ngươi đừng có trưng bộ mặt đó ra mãi”.

“Chọn một bộ đi!”, Hắc Vô Thường thản nhiên nói.

“Tùy ý chọn?” Diệp Thành thăm dò nhìn Hắc Vô Thường.

“Tùy ý”. Hắc Vô Thường nói rồi quay người rời khỏi cung điện: “Chỉ có thể chọn một bộ, ta đợi ngươi ở ngoài, chọn xong thì đi ra”.

“Ông đây thiếu tiền ngươi hay gì”. Diệp Thành thầm mắng một câu.

Nói rồi, hắn cất bước đi dạo trên từng bậc thềm, hai mắt lướt tìm từng bộ xương, phải chọn được bộ đúng ý.

Số lượng bộ xương ở đây nhiều vô số, có không ít bộ xương đều không được trọn vẹn.

Thế này cũng giống như đi mua đồ vậy, đi một đường xem một đường, thi thoảng lại dừng lại, vươn tay ra chỉ trỏ, gõ gõ vào mấy bộ xương trên bậc thềm.

Phải dùng làm thân xác, nên nhất định phải chọn được một bộ vừa cứng cáp vừa hợp người.

Nếu đánh nhau với người ta, vừa đánh đã gãy thì cũng vô nghĩa.

Chẳng mấy chốc, hắn dừng lại trước một bậc thềm, nhìn bộ xương trên đó.

Bộ xương đó, có màu đen tuyền, cũng khá cứng cáp, cảnh giới tu vi của chủ nhân trước đó không hẳn là thấp, ít nhất cũng là Hoàng Cảnh.

“Xương của Ma Tộc”. Diệp Thành gõ nhẹ thử, tuy người đã chết nhưng ma cốt vẫn còn một chút ma sát khí còn lại.

Nhìn chừng ba đến năm giây, ánh mắt hắn lại nhìn sang bộ bên cạnh.

So ra thì bộ bên cạnh khá thô, cái đầu cũng lớn hơn bộ xương bình thường đến mấy lần.

“Rõ ràng, đây là xương của Man Tộc”. Diệp Thành xoa cằm, đối với xương của Man Tộc thì hắn cũng khá quen.

Làm xong, hắn lại nâng mắt nhìn sang bộ xương bên trái.

Bộ xương này trông rất đẹp, trong suốt như pha lê, ánh sáng cũng rực rỡ, tu vi của chủ nhân trước đó ít nhất cũng phải Thánh Nhân.

Thế nhưng, tuy tốt nhưng Diệp Thành lại trực tiếp bỏ qua, bởi vì bộ xương đó chính là xương của một phụ nữ.

“Xương của Linh Tộc”. Nhìn bộ xương phụ nữ đó, Diệp Thành khẽ thì thầm, ngửi được hơi thở quen thuộc bên trên.

Hắn khẽ nhíu mày, có chút tò mò Minh Giới lấy những bộ xương này từ đâu ra vậy, chắc không phải là trộm từ khắp chư tiên về chứ!

Suy đóa này cũng rất kỳ lạ, người chết khắp chư thiên có thể vào Minh Giới đều là tiến vào với trạng thái hồn phách, không thể có thân xác được.

Thôi nghĩ về vấn đề này, hắn nhìn bộ xương của Ma Tộc và Man Tộc, nhìn một lúc lâu thì chỉ có hai bộ này lọt vào mắt thôi.

“Chọn ngươi vậy”. Diệp Thành suy nghĩ một lúc, vẫn lựa chọn bộ xương của Man tộc, hắn thích thân xác kiên cường.

Bỗng nhiên, chưa đợi hắn dung nhập vào bộ xương thì một luồng sức mạnh kỳ lạ từ phía xa truyền đến, ngay cả linh hồn hắn cũng rung động.

Cảm giác đó rất thân thuộc, như nhìn thấy người thân vậy.

Diệp Thành nhíu mày, thu tay về, chạy thẳng về phía đó.

Càng chạy đến gần hướng đó thì cảm giác càng mãnh liệt, nguyên thần cũng run rẩy dữ dội, như tiếng gọi phát ra từ cội nguồn.

Không biết lúc này, Diệp Thành mới bước chân xuống cung điện dưới đất.

Nơi này có một thềm đá, bên trên có một bộ xương.
Chương 2405: Dung hợp

Bộ xương này đen tuyền một thể, có lẽ đã lâu không ai hỏi thăm, còn phủ một lớp bụi, không có gì đặc biệt.

Diệp Thành tiến lên, nhẹ nhàng phủi lớp bụi, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn chằm chằm, tuy không có tiên nhãn nhưng nhãn giới thì vẫn có.

Cứ nhìn một hồi, hai mắt hắn cũng sáng rực, lập tức, hơi thở hắn ngày càng dồn dập.

“Thánh cốt, thế mà lại là thánh cốt, là xương của Hoang Cổ Thánh Thể”.

Diệp Thành kích động không thôi, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.

Có lẽ vì quá kích động, đến nối bàn tay chạm vào bộ xương cũng không kiềm được run rẩy suýt nữa đã muốn ôm vào lòng.

Bất ngờ, thực sự bất ngờ, một bất ngờ trở tay không kịp.

Ai mà ngờ được, ở đây lại có một bộ xương Hoang Cổ Thánh Thể.

Thánh cốt của Hoang Cổ Thánh Thể, mỗi một bộ đều là hoàng kim sáng rực.

Mà thánh cốt này lại đen tuyền, đây không phải hình dạng vốn có, mà đã được đại thần thông giả dùng bí pháp che giấu.

Nếu không, nhiều hồn phách đến chọn thân xác như vậy, sao lại không chọn bộ xương này chứ, so với những bộ xương khác, đây mới là cấp nghịch thiên.

Mọi chuyện đều nhờ vào bí pháp che giấu kia, nếu không phải hắn có căn nguyên Thần Chiến Thánh Thể, thì cũng không thể tìm được thánh cốt rồi.

“Vãn bối Diệp thành, gặp được tiền bối Thánh Thể ở đây”.

Sau khi kích động, Diệp Thành lùi lại một bước, chắp tay cúi người, kính cẩn hành lễ, ánh mắt đầy vẻ kính trọng.

Tuy hắn không biết đây là bộ xương của vị Thánh Thể nào, nhưng biết rõ, phàm là Thánh Thể thì đều là tiền bối được hậu thế kính trọng.

Truyền thừa Thánh Thể nhất mạch, đây là chuyện mà hắn vinh dự nhất, nhất mạch này hung hãn bá đạo, để lại rất nhiều thần thoại bất hủ.

“Lần này vãn bối thực sự là bất đắc dĩ, phải đắc tội với tiền bối rồi”.

Hành lễ xong, Diệp Thành hít một hơi, quay người bước lên bậc thềm, sau đó từ từ nằm lên bộ xương đó.

Bỗng nhiên, lớp bụi trên thánh cốt biến mất, màu đen kia cũng nhạt dần, hiện ra màu vàng kim, sáng rực chói mắt.

Nguyên thần Diệp Thành chuyển động, thánh cốt cũng vang lên tiếng động, không gặp trở ngại gì mà lập tức dung hợp, còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng.

Bộ xương va chạm tạo ra tiếng động vang dội liên hồi.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thành với tốc độ nhanh chóng thấy rõ đã kiến tạo lại kinh mạch, ngưng tụ máu thịt, lục phủ ngũ tạng dần dần xuất hiện.

Sau đó là đến đầu và tứ chi, cùng với hình dáng ngũ quan.

Mỗi một giọt máu, mỗi một tấc thịt đều có luồng khí vàng vây quanh, sáng rực như thể được đúc từ vàng ra.

Thánh cốt và căn nguyên ăn khớp, đan xen với khí huyết sôi sục, từng luồng huyết khí vàng kim ẩn chứa một luồng sức mạnh dồi dào.

Diệp Thành đứng dậy, ngồi khoanh chân, mái tóc màu vàng nhẹ bay.

Sau lưng hắn có rất nhiều ảo ảnh kỳ kỳ lạ, vừa hung hãn vừa rực rỡ, giống như năm đó, hắn dung hợp với Thần Chiến Thánh Cốt vậy.

Thánh cốt mạnh mẽ, sức mạnh tiềm tàng được căn nguyên Thánh Thể thức tỉnh.

Chính luồng năng lượng này khiến tu vi của Diệp Thành tăng vọt lên, từ Thiên Cảnh sơ cấp lên thẳng Thiên Cảnh đỉnh cao.

Sau đó, trực tiếp vượt qua Chuẩn Hoàng Cảnh, lao thẳng đến Hoàng Cảnh, một chập đã vượt qua một cấp, mạnh mẽ đến thẳng Hoàng Cảnh đỉnh cao.

Đến lúc này, cản giới của hắn mời dần dần bình tĩnh lại.

Thánh thể đã ngưng tụ nhưng vẫn đang xây dựng lại, không chỉ có thân xác mà nguyên thần cũng niết bàn theo, dung hợp hoàn toàn với thánh cốt.

Cảm giác của ngày xưa, bây giờ đã quay lại, hắn nhắm mắt, nở nụ cười đã từ rất lâu, như thể đã tìm được căn nguyên.

Địa cung tối tăm, u ám, nhưng cả người hắn lại sáng rực rỡ chói mát như một viên châu ngọc sáng rực cả một vùng tối tăm.

Tất thảy mọi thứ đều xảy ra tuần tự đâu vào đó trong bóng tối.

Tại Minh Giới, trong một cung điện rộng lớn, một bóng người màu vàng đứng đó, bóng dáng vĩ đại, vững vàng như núi, tựa như không thể đổ ngã được.

Đôi mắt hắn ta nhìn khắp mọi nơi, có vô vàn đại đạo biến hóa.

Tóc hắn ta tựa như thác nước, từng sợi tóc được nhuộm ánh vàng.

Trông hắn ta tựa như thần, nhìn xuống chư thiên, có một luồng hơi thở Đại Đế như ẩn như hiện.

Hắn ta là Thần Hoang, năm đó để bảo vệ Đông Hoa Nữ Đế thành Đế, một mình đối đầu với năm vị Thiên Ma Đế, chính là hắn ta.

Hắn ta cũng ở Minh Giới, giống như Sở Linh Nhi và Diệp Thành, tình cờ chết đi và tình cờ đã đến đây.

Năm tháng như con dao sắc bén, hắn ta không còn là Thần Hoang năm đó nữa, nhưng vẫn như trước là Chiến Thần chấn động tứ hải bát hoang, sánh vai với Đại Đế.

“Đế Quân, cấp bậc như ngươi đây mà cũng tự mình xuống nước”.

Sau đó một âm thanh chợt vang lên, một bóng người xuất hiện bên cạnh Đế Hoang, đế đạo pháp tắc đan xen, đế uy cực đạo bao phủ.

Người này, không cần nói chính là Minh Giới chủ đế: Minh Đế.

Ba giới Thiên Địa Nhân, hắn ta là đại đế đứng đầu Địa Giới, không biết đã sống được bao lâu, chứng kiến bao tang thương vĩnh hằng ở Minh Giới.

“Lời này của Minh Đế có ý gì”. Đế Hoang bất giác khẽ cười.

“Thánh cốt của Bá Uyên, ngươi cũng nguyện ý giao cho hắn, thực sự khiến bổn đế bất ngờ”. Minh Đế lạnh nhạt lên tiếng, giọng điệu từ tốn.

“Hắn, là hy vọng của ta”. Đế Hoang khẽ cười.

“Nếu ta đoán không sai, tiếp theo sẽ là thần tàng của ngươi rồi”.

“Ta và ngươi hiểu ngầm nhau, hà tất phải nói thẳng ra”.

“Thánh cốt Bá Uyên, căn nguyên Thần Chiến, thần tàng của Đế Hoang, ba thánh thể đỉnh cao nhất chư thiên, bổn đế rất mong đợi, hắn có thể vượt qua ngươi hay không”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK