Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Thánh thể lợi hại

“Nhiều… Nhiều vậy”, Diệp Thành nghe vậy hai mắt sáng lên: “Chúng có những năng lực gì?”

“Chắc ngươi đã biết rất rõ năng lực của Tiên Luân Thiên Đạo và Tiên Luân Thiên Chiếu rồi”.

“Tiên Luân Thiên Chú là một loại chú, hơn nữa còn là một loại chú rất mạnh, đúng như ngươi nói, uy lực bá đạo phải trả cái giá thảm khốc. Mà bí thuật Tiên Luân này phải trả giá bằng một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

“Tiên Luân Thiên Huyền: Đúng như tên gọi, nó thuộc về lĩnh vực huyền thuật”.

“Tiên Luân Thiên Canh: Nghe tên là biết nó thuộc lĩnh vực phòng ngự, hơn nữa còn là phòng ngự tuyệt đối”.

“Tiên Luân Thiên Cấm: Đây là bí thuật cấm kỵ trong lĩnh vực phong ấn”.

“Tiên Luân Thiên Táng: Một khi thi triển thì trong thời gian ngắn có thể đổi lấy sức chiến đấu gấp mười, nhưng cũng phải trả giá bằng thọ nguyên”.

“Tiên Luân Thiên Sinh: tương truyền có thể từ cõi chết trở về, nhưng đến nay vẫn có rất ít ghi chép về nó”.

“Tiên Luân Thiên Nghịch: đây là một trong chín bí thuật lợi hại nhất của Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật, nó có thể thay đổi không gian và hoán đổi vị trí ngay lập tức với kẻ thù, nhưng năng lực thực sự của nó là đảo ngược thời không”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.

Đây là những gì hắn thực sự nghe được về tất cả các bí thuật cấm kỵ của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, cấm thuật nào cũng lợi hại ngất trời!

“Chẳng trách tộc chí tôn mạnh như các ngươi cũng không ngại trả cái giá đau đớn để nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, đây quả là con mắt nghịch thiên”, Diệp Thành cảm thán.

“Mặc dù Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật bá đạo, nhưng theo ta biết, chưa ai trong tiên tộc có thể đồng thời thức tỉnh cả chín loại bí thuật này”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Trong trí nhớ của ta, vị Đại Đế mạnh nhất tiên tộc cũng chỉ đánh thức được bảy loại, mặc dù ông ta không phải người mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế, nhưng thời đại ông ta thống trị là thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực, người đời gọi ông ta là Tiên Vũ Đại Đế”.

“Đại Đế sống lâu nhất là Viêm Đế, Đại Đế tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, Đại Đế có sức chiến đấu mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, Đại Đế duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế thống trị thời kỳ huy hoàng nhất là Tiên Vũ Đại Đế”, Diệp Thành lại bắt đầu nhẩm lại, chuyện này nhất định phải nhớ kỹ.

“Ngươi chỉ có một bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vẫn chưa phải huyết mạch tiên tộc, đánh thức được hai cấm thuật Tiên Luân đã là lợi hại lắm rồi”, Thái Hư Cổ Long liên tục tấm tắc cảm thán.

Nghe vậy Diệp Thành vội hỏi: “Vậy người cướp đi Tiên Luân Nhãn còn lại của Khương Thái Hư tiền bối có phải cũng sẽ đồng thời đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu và Tiên Luân Thiên Đạo không?”

“Điều này cũng khó nói”, lần này Thái Hư Cổ Long cũng không chắc chắn: “Năng lực của mỗi bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khác nhau, cấm thuật Tiên Luân mà ngươi có thể đánh thức chưa chắc người đó đã có thể đánh thức, tương tự, cấm thuật Tiên Luân mà hắn có thể đánh thức chưa chắc ngươi đã đánh thức được”.

“Nếu vậy thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành thở phào một hơi: “Chờ ngày nào gặp được tên đó, lão tử phải dùng Thiên Chiếu giết chết hắn”.

“Ngươi đang đùa đấy à? Nếu Thiên Chiếu có thể giết được người đó thì mắt trái Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư còn bị cướp mất sao?”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành, nhìn bọn họ như nhìn kẻ ngốc.

“Ồ, cũng đúng!”, Diệp Thành bất giác sờ cằm: “Vậy nếu hắn ta cũng đánh thức được Tiên Luân Thiên Chiếu thì chẳng phải ta đi đời rồi sao”.

“Điều này thì ngươi cứ yên tâm”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Tiên Luân Thiên Chiếu không có tác dụng với Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Ý ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể cũng từng nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Không phải”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch duy nhất có thể trời sinh miễn dịch với Tiên Luân Thiên Chiếu”.

“Trời sinh miễn dịch, ghê gớm vậy sao?”, Diệp Thành giật mình hô lên, sau đó khó hiểu hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

“Ai biết được! Năm đó vị Tiên Vương của tiên tộc ra oai đi tìm Hoang Cổ Thánh Thể đánh nhau, tưởng rằng Tiên Luân Thiên Chiếu có thể dễ dàng giết chết Hoang Cổ Thánh Thể nhưng không ngờ lại không có tác dụng, kết quả liền thê thảm”.

“Thánh thể đúng là quá lợi hại!”, Diệp Thành cười sung sướng.

“Ngươi nên cầu phúc cho kẻ cướp mắt trái Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư không đánh thức được nhiều cấm thuật Tiên Luân đi! Nếu không dù bất cứ cấm thuật nào cũng đủ giết chết ngươi đấy”.

“Vậy ta phải thực sự cầu nguyện rồi”.
Chương 797: Song kiếm xanh tím

“Đi ngủ”, trong thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long ngáp dài một hơi rồi nằm xuống, trước khi nhắm mắt còn không quên càm ràm: “Sau này đừng nửa đêm gọi ta nữa, phiền chết đi được”.

Nói xong Thái Hư Cổ Long ngăn cách cuộc trò chuyện với Diệp Thành.

Xuỳ!

Diệp Thành lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

Sau đó hắn lạc ấn bí pháp Thần Thương vào một chiếc ngọc giản, chờ đến khi Sở Linh tỉnh lại thì đưa cho cô.

Hoàn tất mọi việc, Diệp Thành vẫn không nhàn rỗi, hắn trở tay lấy ra hơn nghìn thanh linh kiếm.

Keng! Keng! Keng!

Hàng nghìn thanh linh kiếm liên tục rung lên, thanh nào cũng sáng chói với màu sắc rực rỡ, vô cùng lộng lẫy, hơn nữa thanh nào cũng là hàng thượng phẩm, đều là bảo bối mà mấy ngày nay hắn vơ vét được.

Ùng!

Đại La Thần Đỉnh cũng được hắn lấy ra, có lẽ là uy lực quá mạnh nên thần đỉnh vừa ra, cả không gian đã rung lên.

Vào!

Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó cho hàng nghìn thanh linh kiếm vào Đại La Thần Đỉnh, tiếp đó tiên hoả và thiên lôi liên tục tuôn ra, bay vào bên trong.

Đúng vậy, hắn muốn dùng đại đỉnh để luyện kiếm.

Tiền thân của Đại La Thần Đỉnh là Đại La Thần Thiết, Đại La Thần Thiết là do cơ thể của Đại La Kim Tiên hoá thành, tôi luyện từ tinh hoa của nhật nguyệt biết bao năm tháng mới được hình thành, dùng Đại La Thần Đỉnh luyện kiếm chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Bắt đầu thôi!

Diệp Thành hít sâu một hơi, đến trước Đại La Thần Đỉnh, tự mình điều khiển thiên lôi và tiên hoả luyện chế linh kiếm.

Đồng thời hắn cũng âm thầm sử dụng pháp môn Luyện Khí Quyết, loại bỏ tạp chất ra khỏi từng thanh linh kiếm để nâng cao tinh hoa, luyện hoá sức mạnh binh khí, liên tục dung hợp, liên tục tôi luyện.

Không biết qua bao lâu hàng nghìn thanh linh kiếm mới hoà tan thành hai nhóm thần liệu, một nhóm với ánh sáng màu tím, một nhóm với ánh sáng màu xanh.

Ngưng!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, thần liệu màu tím bắt đầu đông đặc, theo dự đoán của Diệp Thành, nó sẽ huyễn hoá thành phôi kiếm màu tím, còn thần liệu màu xanh sẽ hoá thành phôi kiếm màu xanh.

Hai phôi kiếm đã hình thành, tiên hoả và thiên lôi bao quanh chúng, liên tục tôi luyện và đánh bóng.

Keng! Keng!

Không biết tới lúc nào, trong Đại La Thần Đỉnh bắt đầu vang lên tiếng của sát kiếm.

Trải qua nhiều lần tôi luyện của tiên hoả và thiên lôi, phôi kiếm màu tím đã đúc thành một thanh thần kiếm màu tím, phôi kiếm màu xanh đúc thành thần kiếm màu xanh. Hai thanh kiếm đều phát ra tiếng rung chói tai, chưa được rót linh lực vào mà đã có kiếm mang chói loá, trên thân còn có lôi điện bao quanh, uy lực cực mạnh.

Diệp Thành luyện chế rất chú tâm, ngay cả hoa văn nhỏ phía trên cũng khắc rất tỉ mỉ.

Có lẽ hắn quá chú tâm nên không phát hiện Sở Linh đã tỉnh lại, lúc này cô đang đứng phía sau ở nơi cách hắn không xa.

“Hai thanh kiếm này thật mạnh”, Sở Linh nhìn hai thanh kiếm màu xanh và màu tím trong Đại La Thần Đỉnh với ánh mắt ngạc nhiên, dù cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được rõ ràng năng lượng kiếm khí sắc bén tràn ngập.

“Không biết phải tốn bao nhiêu nguyên liệu luyện khí đây!”, Sở Linh tặc lưỡi cảm thán.

Dù vậy cô cũng không bước tới, cô không muốn làm phiền Diệp Thành.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã tới bình minh.

Nhưng Diệp Thành chưa dừng lại, hắn vẫn đang tập trung chú luyện.

Lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua, cho đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa kết thúc, mà hai thanh kiếm trong Đại La Thần Đỉnh cũng đã ngày càng trở nên phi thường.

Giữa những tiếng va chạm, một dị tượng huyền bí xuất hiện phía trên hai thanh kiếm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thiên âm đại đạo vang vọng, ngay cả Đại La Thần Đỉnh cũng cảm nhận được, nó liên tục rung lên.

“Đúng là hai thanh kiếm tuyệt thế thần binh!”, nhìn dị tượng đang quấn lấy hai thanh kiếm, Sở Linh lại ngạc nhiên hô lên.

Xuất kiếm!

Khi cô còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã hô lên, một chưởng đánh vào Đại La Thần Đỉnh.

Keng! Keng!

Đột nhiên, hai đạo Thần hồng màu xanh và màu tím bay vụt lên trời, xuyên qua hư không, xuất hiện chói lọi rực rỡ dưới màn đêm, khiến cho rất nhiều người ở thành cổ Thiên Thu đều kinh ngạc.

Phù!

Lúc này Diệp Thành mới cất tiên hoả và thiên lôi đi, vung tay cầm lấy hai thanh kiếm.

Keng! Keng!

Cầm thanh kiếm trong tay, Diệp Thành bất giác cảm thán trước kiệt tác của mình, kiếm mang sắc bén dữ tợn loé lên trên hai thanh kiếm, thân kiếm có lôi điện bao quanh, còn có từng luồng kiếm khí bắn ra, mỗi luồng kiếm khí đều khiến người khác phải kiêng dè.

“Ta sẽ đặt tên cho các ngươi là: Thần Linh Kiếm, Tiên Linh Kiếm”, Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, trong mắt là ý cười vui vẻ, nhẹ nhõm.
Chương 798: Tặng bảo vật

“Ta chỉ biết ngươi luyện đan rất giỏi, không ngờ ngươi còn có khả năng luyện khí cao đến vậy”, lúc này Sở Linh mới bước lên phía trước.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành cười khà khà.

“Ảo tưởng”.

“Nàng chọn một thanh đi!”, Diệp Thành để hai thanh linh kiếm lơ lửng trước mặt Sở Linh cho cô chọn.

“Cho… Cho ta sao?”

“Đương nhiên là cho nàng rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Nàng một thanh, sư phụ một thanh”.

“Ngươi… Ngươi giữ lấy mà dùng đi!”, Sở Linh vội vàng đẩy trả nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cô chưa bao giờ nghĩ Diệp Thành tốn bao nhiêu công sức luyện chế thần kiếm như vậy lại để tặng cho hai tỷ muội mình.

“Sao còn khách sáo nữa? Ta nhiều bảo bối lắm!”

“Ngươi… Ngươi cứ giữ lại đi”.

“Đã tặng thì nàng cứ cầm lấy”, Diệp Thành đưa Thần Linh Kiếm qua: “Đây, ta chọn thay nàng, Thần Linh Kiếm cho nàng, Tiên Linh Kiếm cho sư phụ ta”.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả”, Diệp Thành lại đưa miếng ngọc giản lạc ấn bí pháp Thần Thương cho Sở Linh: “Đây là bí thuật tấn công linh hồn mà tối qua Long gia truyền lại cho ta, mạnh hơn uy lực tuyệt linh của nàng nhiều”.

“Bí thuật tấn công linh hồn?”, mắt Sở Linh sáng lên, chỉ cần là bí thuật liên quan đến linh hồn là cô đều thích.

“Còn những thứ này nữa, cho nàng hết đó”, khi Sở Linh còn đang vui mừng, Diệp Thành đã lại nhét thêm một túi đựng đồ nữa cho cô.

“Đây là cái gì?”, Sở Linh nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào bên trong. Trong đó thật sự thứ gì cũng có, binh khí, bí quyển, linh dược, linh thạch, hơn nữa số lượng còn cực kỳ nhiều.

Nhìn một lúc, lông mày Sở Linh cau lại, dường như nghĩ tới điều gì, cô còn chưa kịp chấn động đã vội ngước mắt nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi lại định đi nữa không?”

“Có sao? Đâu có đâu!”

“Đừng lừa ta”, Sở Linh vội vàng nói: “Ta nghe nói Viêm Hoàng đang điều động đại quân, chuẩn bị đánh chiếm Hằng Nhạc. Đến khi mọi thứ ổn thoả, ngươi sẽ lấy thân phận Tần Vũ công khai khiêu chiến Doãn Chí Bình”.

“Mẹ kiếp, tên miệng rộng nào nói đấy!”, Diệp Thành thầm chửi một tiếng. Hắn vốn không định để Sở Linh biết tránh cho cô lo lắng, nhưng cuối cùng cô vẫn biết chuyện.

“Bây giờ thực lực của chúng ta đã mạnh hơn Hằng Nhạc rất nhiều, sao ngươi còn phải mạo hiểm như vậy?”, Sở Linh nắm lấy tay Diệp Thành, nhìn hắn với vẻ đầy hy vọng: “Cầu xin ngươi, đừng đi có được không?”

“Nàng không tự tin về ta đến vậy ư?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Linh.

“Chẳng phải chính ngươi cũng vậy sao?”, hơi nước trong mắt Sở Linh đã dâng lên: “Chính ngươi còn không tự tin, nếu không cũng không gửi gắm bao nhiêu bảo vật như vậy cho ta cứ như đang lo liệu hậu sự thế này”.

“Xem nàng nói kìa, ta tặng ít bảo bối cho thê tử sao lại thành lo chuyện hậu sự rồi?”

“Ngươi lừa ta”, cuối cùng hơi nước trong mắt Sở Linh cũng ngưng tụ thành sương dưới ánh trăng.

“Yên tâm đi, ta không sao”, Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rơi trên khoé mắt Sở Linh: “Lần trước hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn cảnh giới Không Minh cũng không bắt được ta thì lần này cũng vậy thôi. Đừng coi thường thủ đoạn của ta, ta có nhiều cách để bảo vệ bản thân lắm”.

“Ngoan, yên tâm chờ ta về”, nói rồi Diệp Thành nở nụ cười ấm áp, dịu dàng, sau đó xoay người rời đi.

“Diệp Thành”, Sở Linh chạy nhanh tới, ôm lấy Diệp Thành từ phía sau, áp gò má lên lưng hắn, giọng nói nghẹn ngào: “Ngươi đừng như vậy, ngươi bây giờ khiến ta cảm thấy rất sợ hãi”.

“Cầu xin ngươi, đừng đi được không?”, hai tay Sở Linh lại siết chặt hơn, nước mắt đã thấm ướt áo Diệp Thành, cô sợ người thanh niên trước mặt sẽ vĩnh viễn biến thành bóng lưng trong ký ức của mình.

Biệt uyển chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào cố kìm nén nhưng không sao kìm nén được của nữ nhân.

“Chúng ta cần một lý do để dẫn dụ phía Thông Huyền ra khỏi Hằng Nhạc, mà người đó không ai thích hợp hơn ta”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Ta là thống soái của tam quân, ta phải có trách nhiệm với tướng sĩ của mình, ta không muốn đường về nhà của chúng ta… trải bằng xương máu của họ”.
Chương 799: Vô đề

Trong màn đêm đen, Diệp Thành bước ra khỏi biệt uyển, để lại Sở Linh chìm vào giấc ngủ mê mệt.

Không biết vì sao lần này bước ra khỏi biệt uyển Diệp Thành lại cảm thấy nặng nề.

Đúng như Thái Hư Cổ Long và Sở Linh cảm nhận, mọi thứ hắn làm cho Sở Linh đều giống như chuẩn bị hậu sự vì hắn thực sự không dám chắc mình có thể sống sót mà trở về hay không.

“Ngươi hà tất phải như vậy”, Thái Hư Cổ Long đang ngủ say, mặc dù không mở mắt nhưng lời nói lại vang vọng không dứt trong thần hải của Diệp Thành.

“Ý ngươi là gì?”, cơ thể Diệp Thành đứng thẳng, bước chân đi chắc chắn.

“Ngươi là thông soái của tam quân, không nhất thiết phải trải qua nguy hiểm”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “đã là chiến tranh thì sẽ phải có người chết, là thống soái của tam quân, hành động này của ngươi chính là đại kị của nhà binh”.

“Ta là thống soái tam quân, nhiệm vụ của ta không phải là nhìn thấy tướng sĩ chết mà là dốc sức bảo vệ tính mạng của bọn họ”, Diệp Thành nói rất thản nhiên, “ta hi vọng bọn họ có thể nhìn thấy giang sơn mà chúng ta cùng bỏ công gây dựng chứ không phỉa là cảnh dùng rượu tiệc tế bái anh hồn của bọn họ”.

“Mặc dù ta rất khâm phục nghị lực của ngươi nhưng ngươi nên biết thống soái tam quân hàn động theo cảm tính như vậy thì cũng là đang không làm tròn trách nhiệm với tướng sĩ”.

“Long gia, ngươi là người thông minh, biết ta không phải là người làm theo cảm tính”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ngươi nên biết nếu như phía Thông Huyền trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì dù chúng ta có đoạt được về Hằng Nhạc Tông cũng phải trả cái giá thảm khốc thế nào không? Sức mạnh của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của ta cũng sẽ mất đi, ta dám khẳng định một khi chiến đấu trực diện thì đại quân Viêm Hoàng của chúng ta sẽ không một kẻ nào bước ra được khỏi Nam Sở”.

“Ngươi nhìn vấn đề có vẻ rất thấu đáo”.

“Cho nên ta chỉ là nhân vật chính của cuộc chiến chứ không phải là then chốt của trận chiến này”, Diệp Thành cười nói, “ở Nam Sở, chúng ta là khách, Hằng Nhạc Tông là chủ, trận chiến này đối với Viêm Hoàng mà nói đều có khả năng dẫn đến toàn quân thất bại, cái chúng ta cần là tốc chiến tốc quyết và then chốt của việc này chính là dụ phía Thông Huyền ra khỏi Hằng Nhạc Tông”.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta không còn lời nào để nói rồi đấy”, Thái Hư Cổ Long lại nằm xuống.

“Vậy thì ta thật vinh hạnh”, Diệp Thành mỉm cười nhấc chân bước vào địa cung của thành cổ Thiên Thu.

Bên trong địa cung, mấy chục bóng hình đứng trước tấm địa đồ khổng lồ, mặc dù địa đồ này vô cùng to lớn nhưng so với Cửu Châu Huyền Thiên Đồ thì cũng chỉ như trò chơi mà thôi.

Nơi này toàn là các vị lão bối của Viêm Hoàng, phía Dương Đỉnh Thiên cũng ở đây, bọn họ cần nghĩ tới bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra, bên trong đó bao gồm cả việc huỷ đi Truyền Tống Trận trong phạm vi vài trăm nghìn trượng quanh Hằng Nhạc Tông.

“Mọi người chuẩn bị thế nào rồi?”, Diệp Thành từ từ sải bước vào, hắn nhìn tấm địa đồ khổng lồ rồi mới nhìn tất cả mọi người.

“Trên chín phần đại quân của Viêm Hoàng đã được phái tới chín đại điện của Hằng Nhạc Tông, nhân cơ hội chúng ta sẽ thông qua hư không Truyền Tống Trận của chín phân điện sát phạt vào tông môn Hằng Nhạc Tông”, Chung Giang lên tiếng.

“Truyền Tống Trận trong phạm vi vài trăm nghìn trượng xung quanh Hằng Nhạc Tông đều có người tới đó rồi”, Hồng Trần Tuyết chậm rãi lên tiếng, “một khi có biến cố thì chúng ta sẽ lập tức huỷ đi Truyền Tống Trận tránh bị bao vây”.

“Vấn đề hiện giờ đó là cần có người phía Hằng Nhạc Tông giúp chúng ta mở hư không đại trận, nếu không thì đại quân của chín phân điện cũng không thể sát phạt tới đó”, Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm.

“Vả lại mở ra đại trận hư không của tông môn ở Hằng Nhạc Tông thì cần lệnh bài chưởng giáo”, Dương Đỉnh Thiên cau mày nói.

“Cho nên muốn mở được hư không Truyền Tống Trận của tông môn thì cần đáp ứng hai điều kiện: Thứ nhất, chúng ta cài người vào Hằng Nhạc Tông, thứ hai cũng là bước mấu chốt, chính là lệnh bài của chưởng giáo Hằng Nhạc Tông”.

“Sư bá, lệnh bài của chưởng giáo ở Hằng Nhạc Tông sẽ nắm trong tay ai?”, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.

“Trong tay Doãn Chí Bình”, Dương Đỉnh Thiên khẳng định, “lệnh bài chưởng giáo có mối quan hệ chặt chẽ với tông môn và hư không Truyền Tống Trận của chín phân điện, từ trước đến giờ không bao giờ giao cho người thứ hai quản lý cho nên ai là chưởng giáo thì lệnh bài trong tay người đó”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm trầm tư suy nghĩ.

Sau ba tới năm giây hắn mới lên tiếng: “Sự việc của lệnh bài giao cho con, con sẽ phái một phần phân thân đi cùng bọn họ tới đó, một khi có được lệnh bài thì sẽ thông qua phân thân đưa cho mọi người”.

“Việc này không dễ dàng đâu”, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.

“Chỉ cần chắc chắn lệnh bài trên người hắn là được”, Diệp Thành lên tiếng, “cho dù phải trả cái giá đắt hơn một chút cũng đáng”.

“Vẫn nên cẩn thận thì hơn”, mọi người trầm tư.

“Vậy thì đêm nay mọi người xuất phát đi”, Diệp Thành nói, “sau khi phía Thông Huyền rời khỏi Hằng Nhạc Tông thì nhất định phải mở kết giới hộ sơn cho nên chư vị tiền bối phải tới Hằng Nhạc Tông trước, mai phục kín đáo đợi con có được lệnh bài thì sẽ khống chế các lão bối của Hằng Nhạc Tông”.

“Trước đó thì phải phân công chút công việc sẽ ổn hơn”, Dương Đỉnh Thiên lật tay lấy ra một bọ bí tông, sau đó để nó lơ lửng giữa không trung, bên trong bộ bí tông này ghi chép dày đặc tên của từng người.

“Những người này đều nắm quyền trong tay ở Hằng Nhạc Tông”, Dương Đỉnh Thiên vừa nói vừa không ngừng chỉ vào từng cái tên, “muốn dành được Hằng Nhạc Tông thì người bên trên này cần phải kiểm soát trước, đặc biệt là Phong Tế - các chủ mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông, không được để ông ta mở Địch Tập Cấm Chế, còn vả Vân Sơn của hội Thái thượng trưởng lão…”

Tiếp đó chính là thời gian phân chia nhiệm vụ của từng nhóm.

Dương Đỉnh Thiên nói rất chi tiết về từng người, bao gồm cả tu vi và thần thông của bọn họ.

Sau mỗi một người Dương Đỉnh Thiên chỉ ra thì phía Chung Giang cũng lần lượt đứng ra.

Sau khi phân công công việc rạch ròi thì đến phân chia tác chiến, nếu như ra tay cùng lúc và mọi thứ tiến hành thuận lợi thì không tới mười giây sẽ có thể kiểm soát toàn bộ lão bối của Hằng Nhạc Tông.

Phía này, Diệp Thành cứ thế đứng nhìn, vừa nhìn vừa nhét đan dược vào miệng.

Hai ngày nay, vì để nâng cao sức mạnh cơ thể và luyện binh khí cho Sở Linh mà hắn đã tiêu hao rất nhiều, muốn hồi phục về trạng thái Đỉnh Phong trong thời gian ngắn thì phương pháp nhanh nhất chính là dùng đan dược.

Phía này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã nhận xong nhiệm vụ, bọn họ chốc chốc lại liếc nhìn Diệp Thành.

“Ta nói này, đan dược của ngươi nhiều thật đấy”, cả hai người xoa cằm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Diệp Thành đã nuốt hơn trăm viên linh đan, viên thấp nhất cũng là ba vân.

“Đan thánh mà”, Diệp Thành nói rồi lại nhét một viên đan dược vào miệng, hắn ăn như ăn kẹo ngọt vậy.

“Hai chúng ta cho hắn một trận đi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu, vào giây phút đó cả hai người bọn họ suýt chút nữa thì xông lên đánh cho Diệp Thành tan xác.

“Lão Cổ, con vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi người”, Diệp Thành vừa mặt dày lên tiéng vừa nhìn Cổ Tam Thông, “người và Độc Cô Ngạo tiền bối cùng một sư tổ, ngươi là sư huynh vì sao khả năng chiến đấu lại cách nhau một trời một vực như vậy?”

“Ôi trời, một trăm năm trước ta từng thử rồi, một tay ta chỉ cần tung chưởng thì đến cả thân nương hắn cũng không nhận ra đâu, ngươi tin không?”

“Con không tin”, Diệp Thành nói rồi lại nhét một viên linh dược vào miệng.

“Ta tin”, ở bên, Chung Quy nhận xong nhiệm vụ thì tặc lưỡi, “Lão Cổ một trăm năm trước có khả năng chiến đấu vào số mười người đứng đầu Đại Sở, còn Độc Cô Ngạo một trăm năm trước đến cả xếp vào số hai mươi người đứng đầu cũng không nổi”.

“Ôi trời, mạnh vậy sao?”, nghe Chung Quy nói xong, Diệp Thành lại nhìn sang Cổ Tam Thông, ánh mắt thay đổi rõ rệt.

“Đương nhiên rồi”, Cổ Tam Thông chỉnh lại cổ áo, bày ra bộ dạng như thể là người đứng đầu vậy.

“Ngươi không biết rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn Diệp Thành, “Cổ Tam Thông một trăm năm trước vì công pháp và tu vi bị phế còn thành tựu hiện giờ của ông ấy chính là thành quả tu luyện của một trăm năm, nếu lấy khả năng chiến đấu của một trăm năm trước mà nói thì Độc Cô Ngạo và Lão Cổ không chỉ cách nhau bằng vậy thôi đâu”.

“Nào nào, cổ gia gia ăn chút linh dược đi”, Diệp Thành lấy một viên linh dược đưa cho Cổ Tam Thông, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng.

“Ừm, thế còn được”.
Chương 780: Chuyện cũ của Hồng Trần Tuyết

Mãi tới sáng, mọi người mới lần lượt đi ra khỏi địa cung.

Địa tôn Chung Quy, Viêm tôn Chung Giang, Lôi tôn Chung Ly, Thiên Tông Lão Tổ, lão tổ nhà họ Tô, Sở Linh Ngọc, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Hồng Loan, Phụng Trĩ, Cảnh Giang, Bạch Dịch, Hắc Bào, Long Nhất, lão tổ nhà họ Hùng, lão tổ nhà họ Tư Đồ, thêm năm Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành, tổng cộng có hai mươi mốt cảnh giới Chuẩn Thiên.

Phía sau, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân, Tiêu Phong, Bàng Đại Xuyên, Mộ Dung Diệu Tâm, Đông Phương Ngọc Linh, Tiêu Đạo Sơn cũng lần lượt hiện thân.

Ngoài bọn họ ra thì còn có rất nhiều tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi người nào người nấy đều ở cảnh giới Không Minh.

Đi!

Sau tiếng hô của Thiên Tông Lão Tổ, tất cả đều bước vào Truyền Tống Trận của cổ thành Thiên Thu, vả lại trận thế cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn họ di chuyển về phía Hằng Nhạc Tông.

Việc bọn họ cần làm chính là đột nhập vào Hằng Nhạc Tông và mai phục, đợi Diệp Thành có được lệnh bài thì nhanh chóng kiểm soát các lão bối của Hằng Nhạc Tông sau đó mở hư không Truyền Tống Trận của tông môn cho đại quân của Viêm Hoàng tiến công vào kiểm soát Hằng Nhạc Tông.

Đây chính là kết hợp trong ngoài.

Có lẽ tạo nên một trận dung thế này có phần lãng phí nhưng vì có thể thành công ngay lần đầu tiên, tránh những thương vong không đáng có và để không bị lộ thông tin thì trận dung như vậy vẫn là cần thiết.

Nên biết rằng đó là Hằng Nhạc Tông, một trong ba tông của Nam Sở, mặc dù thực lực không bằng Chính Dương Tông nhưng trong tông môn cũng không thiếu kẻ mạnh.

Vả lại đây có thể coi là một cuộc chiến, mọi thứ đều có thể xảy ra, trước quân tội tu sĩ của một tông mà có hai mươi mốt tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng vẫn không đủ.

Lúc này, bên trong địa cung còn hai người, một người là Diệp Thành, người còn lại là Hồng Trần Tuyết.

Hồng Trần Tuyết ở lại trấn thủ thành cổ Thiên Thu, bà ta nắm giữ thông tin tình báo của Viêm Hoàng, mặc dù bà ta không tham gia vào trận chiến này nhưng lại là người nắm bắt cả đại cục, lúc này bà ta đang chỉ phương hướng cho phía Thiên Tông Lão Tổ.

Còn Diệp Thành vẫn đang chờ đợi, đợi phía Thiên Tông Lão Tổ trà trộn vào Hằng Nhạc Tông thì sẽ khiêu chiến với Doãn Chí Bình.

“Ngươi hoàn toàn có thể dùng đạo thân thay bản tôn đi chiến đấu với Doãn Chí Bình”, Hồng Trần Tuyết vừa lật tay lấy ra địa đồ vừa nhìn Diệp Thành, “thống soái của tam quân mà mạo hiểm như vậy thì là đại kị của nhà binh”.

“Người đừng xem thường Doãn Chí Bình”, Diệp Thành mỉm cười nói, “bên trong cơ thể của hắn có Thái Hư Cổ Long Hồn, đạo thân và bản thể thế nào hắn đương nhiên có thể nhận ra”.

“Xem ra ngươi rất hiểu về đối thủ”.

“Con là người duy nhất từng chiến với hắn hai lần mà chưa chết nên đương nhiên có chút am hiểu về hắn”.

“Vậy ngươi đã nghĩ tới đường lui chưa, lần này không phải chơi đâu, nếu ngươi không dùng thiên kiếp để trợ uy thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ lo lắng.

Vả lại mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của Diệp Thành bà ta lại cảm thấy xốn xang, nhìn Diệp Thành của hiện tại thật sự rất giống với sư tôn Hồng Trần năm xưa.

“Nếu con nghe không nhầm thì người đang lo lắng cho con đấy à?”, khi Hồng Trần Tuyết còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành hỏi hào hứng.

“Ai…ai mà rảnh đi lo cho ngươi”, bị Diệp Thành ngắt mạch suy nghĩ, Hồng Trần Tuyết vội thu lại ánh mắt, “ngươi đưa chúng ta tới Nam Sở, nếu như ngươi chết rồi thì ai thống lĩnh Viêm Hoàng, ta không muốn Viêm Hoàng vì cái chết của ngươi mà lại lần nữa hỗn chiến”.

“Vậy rất có thể là con nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhướng vai tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, hắn lấy ra vò rượu, “mấy khi chúng ta có thời gian rảnh, người có thể nói cho con nghe về sư tôn của người không?”

“Ông ấy là anh kiệt cái thế”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thất âu, trong ánh mắt rõ vẻ tự hào, chốc chốc khuôn mặt lại hiện lên nét bi thương.

“Con cũng là anh kiệt cái thế mà”, Diệp Thành chỉnh lại áo.

“Ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nghiêng đầu nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, trong ánh mắt bà ta rõ vẻ: Tên tiện nhân cái thế, ngươi đúng là không biết hổ thẹn.

“Người có ý gì thế?”, Diệp Thành chép miệng.

“Ý gì là ý gì, ngươi hiểu rõ nhất”, Hồng Trần Tuyết nhướng vai.

“Không nói với người mấy chuyện này nữa, người nói cho con biết về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của sư tôn đi”.

“Ta không biết”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu, “năm xưa sư tôn thu nhận ta làm đồ đệ đã có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rồi, thân phận của người rất thần bí, đến cả tiên nhãn từ đâu mà có chúng ta đều không biết”.

“Vậy người đã bao giờ từng thấy sư tôn thi triển tiên luân thiên chiếu chưa?”, Diệp Thành vội hỏi, “ừm, có nghĩa là dùng Tiên Luân Nhãn thi triển ra hoả diệm màu đen”.

“Chưa từng thấy”, Hồng Trần Tuyết lại lắc đầu.

“Vậy sức mạnh Tiên Luân Nhãn của sư tôn thế nào, người biết chút nào không?”, Diệp Thành vẫn truy hỏi, hi vọng có thể tìm được chút thông tin.

“Sức mạnh Tiên Luân Nhãn của sư tôn?”, Hồng Trần Tuyết trầm tư, sau ba tới năm giây bà ta mới lên tiếng: “Tiên Luân Nhãn của người có sức mạnh phong ấn vả lại là một loại cấm thuật phong ấn cực mạnh, một Thái Thượng Lão Tổ của Thị Huyết Điện từng trúng và bị sư tôn phong cấm tới chết”.

“Khả năng phong ấn, Tiên Luân Thiên Cấm sao?”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Ngoài ra đó còn là hoan thuật cực mạnh”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp, “ngươi biết sự tồn tại của sư tôn không bao giờ nhìn vào mắt người vì có thể sẽ bị sư tôn kéo vào huyễn cảnh hư vô bất cứ lúc nào, từng có một lão tổ của một thế gia trúng huyễn thuật của sư tôn, cứ thế bị nhốt ba năm, đợi tới khi tỉnh lại thì tu vi đã tiêu tan.”

“Tiên Luân Thiên Hoan?”, Diệp Thành nheo mắt.

Sau ba tới năm giây hắn mới nhìn Hồng Trần Tuyết: “Có phải sư tôn của người biết rất nhiều bí thuật không?”

“Đương nhiên rồi”, Hồng Trần Tuyết nói chắc nịch, vẻ mặt tôn kính, “trong kí ức của ta sư tôn không có gì không biết, chỉ cần ngươi có thể nghĩ được gì thì người đều nghĩ được và đều biết cả”.

Nói tới đây, bà ta lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Về điểm này thì ngươi và sư tôn rất giống nhau, khả năng của người nghịch nghiên nhưng thần thông của người khác thì người chỉ cần nhìn là học được”.

Nghe vậy Diệp Thành lại càng nheo mắt, trong đôi mắt hắn lướt qua ánh sáng, sức mạnh mà Hồng Trần Tuyết nói chẳng phải là khả năng phục chế và diễn tiến của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?

Trong giây phút này, Diệp Thành đột nhiên có cảm giác kì lạ, đó chính là mắt trái của hắn và mắt phải của Hồng Trần là một đôi.

Nhưng thời gian lại không khớp nhau.

Mắt trái của hắn lấy từ Khương Thái Hư, mắt phải của Khương Thái Hư bị đoạt đi năm nghìn năm rồi, mà lúc này thì Hồng Trần còn chưa sinh ra, khoảng cách chênh lệch vài nghìn năm.

Đợi đã.

Diệp Thành như nghĩ ra điều gì, “Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần tiền bối không phải được truyền từ người đã đoạt đi mắt phải của Khương Thái Hư chứ?”

Trong chốc lát, Diệp Thành nhận ra suy đoán này rất hợp lí.

Nếu như vậy thì mọi thứ về cơ bản đều đã thông. Nếu như vậy thì mắt trái của hắn và mắt phải của Hồng Trần có lẽ là đôi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Khương Thái Hư.

“Ta…không phải ta đã khám phá ra được bí mật kinh thiên động địa đấy chứ?”, Diệp Thành nghĩ rồi khuôn mặt thay đổi rõ rệt.

“Những năm cuối đời sư tôn rất kì lạ”, ở bên, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói, “người luôn nói một mình, lẩm bẩm liên tục, chốc chốc lại vào trạng thái mất trí nhớ, có lúc đến ta và các sư huynh mà người còn không nhận ra”.

“Còn gì nữa không ạ?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết chăm chú, còn về chuyện mà người lẩm bẩm thì hắn từng nghe Chung Giang nói nhưng nhìn vẻ mặt của Hồng Trần Tuyết thì bà ta có vẻ như biết nhiều hơn Chung Giang.

“Nhược Hi”, Hồng Trần Tuyết nói ra hai từ, ồ không đúng, nói chính xác hơn là tên của một người.

“Nhược Hi?”, Diệp Thành nhướng mày, nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi thăm dò, “đó là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK