Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Lão tiền bối

“Thập Vạn Đại Sơn là một chiến trường cổ, nói chính xác hơn thì đây chính là vùng đất thượng cổ chúng thần, nơi này đầy sát khí, tử khí, oán niệm, oán hận nên hình thành rất nhiều oán linh, tà linh, chúng quá mạnh, mạnh đến mức mà không phải ta có thể địch lại được”.

“Vậy…vậy có nghĩa là con phải chết ở đây sao?”, mặt Diệp Thành chợt tái hẳn đi.

“Cũng chưa hẳn”, một câu nói của ông lão khiến Diệp Thành kích động.

“Oán khí, tà linh ở đây chỉ giết vật chết, không giết người chết”, ông lão kia nói bằng giọng thều thào: “Nếu như ngươi là người chết thì có thể ra ngoài”.

“Cái này…”, Diệp Thành ngỡ ngàng: “Nhưng nếu con chết rồi thì cũng không thể ra ngoài được”.

“Cho nên ta có thể giúp ngươi”.

“Tiến bối có thể giúp con ra ngoài sao?”, đột nhiên, Diệp Thành kích động hơn bao giờ hết.

“Đương nhiên”, ông lão mỉm cười: “Sau khi ta chết, khí tức chết chóc của ta sẽ bao lấy cơ thể ngươi, có tử khí ngăn cản, tà linh và oán khí kia sẽ không thể làm tổn hại đến ngươi, thế nhưng Thập Vạn Đại Sơn không phải chỉ có tà linh và oán linh, nó còn có uy lực trấn áp mạnh mẽ và sự tồn tại nguy hiểm khác, cho nên ngươi chỉ có một phần cơ hội có thể sống sót ra ngoài”.

“Vì sao tiền bối muốn giúp con?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn ông già trước mặt.

“Ta đã đợi năm trăm năm mà không gặp được sư tôn, thọ nguyên của ta đã hết, ngọn lửa trong linh hồn cũng sắp dập tắt, ta chỉ có thể trụ được tới đây. Ngươi còn trẻ, không nên chết ở đây”, ông lão mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt: “Tiểu hữu, mặc dù ngươi không phải là sư tôn của ta nhưng ngươi lại trông y hệt người, cảm ơn ngươi vì trước khi ta chết vẫn có thể nhìn thấy được bóng hình của sư tôn, có vậy, ta chết cũng không hối hận”.

Nói rồi, ông lão bắt đầu tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc và bắt đầu bao quanh cơ thể Diệp Thành.

Diệp Thành trầm ngâm nhưng không cử động, mặc dù đó là khí tức của người chết nhưng khi bao quanh lấy hắn, hắn lại cảm thấy ấm áp.

“Năm trăm năm rồi, không biết Viêm Hoàng còn sống không?”, ông lão khó nhọc giơ tay, đeo cái nhẫn ngọc bích vào ngón tay của Diệp Thành: “Tiểu hữu, đây chính là Huyền Thương Ngọc Giới tương truyền của thời đại Viêm Hoàng, đeo nó vào thì ngươi chính là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.

“Tiền bối, chuyện này thật sự không được, sao con có thể…”

“Ngươi có thể xuất hiện ở đây trước khi ta chết, lại trông giống hệt với sư tôn, có lẽ ngươi chính là tạo hoá nhân quả của trời xanh”, ông lão cứ thế ngắt lời Diệp Thành.

“Thế nhưng…”

“Ta mệt rồi, nên nghỉ thôi”, ông lão xua tay, khuôn mặt hiền từ nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt nhuốm màu bể dâu kia như đang nhớ lại hình ảnh thuở xưa. Ông ta mỉm cười mỏi mệt: “Tiểu hữu, nếu ngươi có thể sống sót ra ngoài, nếu như có ngày ngươi gặp được sư tôn của ta thì thay ta dâng lên người đại lễ, nói với người, đồ đệ Chung Viêm của ông ấy chưa từng…”

Ông lão không nói tiếp nữa vì cơ thể của ông ta đã hoàn toàn tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc bao lấy Diệp Thành.

Diệp Thành đứng sững sờ tại chỗ, hắn nhìn vào nơi mà ông lão tiêu tán, vẻ mặt thương cảm. Chung Viêm của hiện tại giống như Khương Thái Hư của hôm đó, khiến người ta không khỏi cảm thấy bi thương.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, lặng lẽ quay người. Có lẽ vì toàn thân hắn được bao quanh bởi tử kí nên hắn đi xuyên qua được vách đá dễ dàng và lại lần nữa ra được bên ngoài.

“Cô ta đâu nhỉ?”, trên đầu Diệp Thành lơ lửng Đại La Thần Đỉnh, hắn không thở nổi, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.

Grào! Grào!

Tứ phương chỉ toàn tiếng gào thét và tiếng gầm phẫn nộ của tà linh, thế nhưng từng tà linh lướt qua bên người hắn như không hề trông thấy hắn vậy.

“Mình không nên ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành lập tức quay người đi về một phía.

Lúc này, hắn nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu, vả lại còn là vết máu lưu lại cách đó không lâu.

“Có lẽ là vết máu của Nam Minh Ngọc Thu”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn đi men theo vết máu trên mặt đất.

Diệp Thành không ngừng tìm kiếm và hắn cũng liên tục gặp phải tà linh và ác linh, vả lại càng đi vào sâu thì khí tức ác oán lại càng mãnh liệt, theo đó, tà linh và ác linh cũng nhiều lên trông thấy.

Ngoài những điểm này ra thì còn rất nhiều thứ hình thái dị thường, trong đó có từng bóng người không đầu cầm theo chiến thuẫn, trông hết sức ghê sợ.

“Không phải cô ta chết rồi chứ?”, Diệp Thành tìm kiếm hồi lâu mà không thấy Nam Minh Ngọc Thu đâu.

“Không đến mức chết dễ dàng như thế chứ, cô ta có pháp khí hộ thể mà”.

“Hay là cô ta đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn rồi?”

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn vẫn tiến về phía trước, Đại La Thần Đỉnh cũng rung lên liên hồi như thể có linh tính, cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.

Cuối cùng, Diệp Thành dừng lại bên dưới một tảng đá đen xì khổng lồ, hắn nhìn thấy bóng hình của Nam Minh Ngọc Thu.

“Ôi trời, ta còn tưởng cô chết rồi chứ”, Diệp Thành vội đi tới nhưng dù hắn hô gọi thì Nam Minh Ngọc Thu lại không hề có phản ứng lại.

Diệp Thành cảm thấy khác thường, hắn bất giác nhìn Nam Minh Ngọc Thu từ đầu tới chân.

Nói thế nào nhỉ? Cô ta như thể chịu sự kích động quá lớn nên cuộn tròn người lại, run rẩy dưới tảng đá, y phục lộn xộn, tóc tai rối bời, chốc chốc còn cười ngây ngốc.

“Cô sao vậy?”, Diệp Thành bất giác quỳ xuống, khuôn mặt thẫn thờ nhìn Nam Minh Ngọc Thu.

Nào ngờ, Nam Minh Ngọc Thu giây phút trước còn đang cười ngây dại thì lúc này đã kéo mạnh tay Diệp Thành.

“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, câu nói này được Nam Minh Ngọc Thu lặp lại nhiều lần: “Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết, ta thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết…”

Diệp Thành thẫn thờ, Nam Minh Ngọc Thu như hoá điên, cứ thế lặp đi lặp lại câu nói đó.

“Huyền Hoàng chưa chết, vậy ông ta đi đâu rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Ông ấy chết rồi, ồ không đúng, ông ấy chưa chết, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi, ông ấy chưa chết”, Nam Minh Ngọc Thu càng lúc càng trở nên rối bời, lời nói ra không thống nhất, cô cứ thế lẩm bẩm loạn ngôn.

“Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành gãi đầu, mới một lúc không gặp thôi mà Nam Minh Ngọc Thu lại ra bộ dạng thế này rồi.

Phía này, Nam Minh Ngọc Thu lại kéo Diệp Thành thật mạnh, vừa cười ngây dại vừa nói khẽ giọng một cách hết sức thần bí: “Ta nói cho ngươi biết một bí mật, Phụ Hoàng của ta chưa chết, ông ấy thật sự chưa chết”.

Ôi trời đất!

Diệp Thành cứ thế bịt tai lại.

A….!

Nam Minh Ngọc Thu hét lên dữ dội, cô cuộn tròn người dưới tảng đá như thể rất sợ hãi, cơ thể run rẩy như người phát bệnh thần kinh, miệng lẩm bẩm liên hồi không dứt: “Không phải ta lấy, đừng lại đây, không phải ta lấy”.

Nhìn bộ dạng này của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành cảm thấy lạnh sống lưng, mọi thứ thật sự quá dị thường khiến người ta rợn tóc gáy.

“Không thể ở lại đây thêm nữa”, Diệp Thành quyết định, Nam Minh Ngọc Thu mất đi lí trí như vậy khiến hắn có lí do tin rằng bên trong Thập Vạn Đại Sơn còn có sự tồn tại đáng sợ hơn.

Ngay sau đó, Diệp Thành cõng theo Nam Minh Ngọc Thu, để cho tử khí trên cơ thể mình cũng bao lấy cô rồi mới đi về một hướng.

“Ta thấy Phụ Hoàng rồi, ta thật sự thấy Phụ Hoàng rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lại tiếp tục trạng thái điên loạn như ban nãy.

“Được rồi, được rồi, thấy rồi, ta tin rồi, được chưa?”

“Ta thấy Đông Hoàng, thấy Chiến Vương, ồ không đúng, là ma quỷ, đều là ma quỷ”.
Chương 512: Nam Minh Ngọc Thu phát điên

Diệp Thành để tử khí bao quanh Nam Minh Ngọc Thu sau đó đi theo con đường mà khi hai người đi vào đây để ra ngoài, mỗi bước đi hết sức thận trọng.

………..

Trong đại điện rộng lớn của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình nhàn nhã nằm nghiêng người trên ghế, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười quái dị: “Tìm thấy bọn họ chưa?”

“Tìm thấy Bàng Đại Xuyên rồi”, một lão già khom người, nói năng thận trọng: “Còn những người khác…”

“Tiếp tục tìm”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, tiếng cười của hắn cho người ta cảm giác rợn tóc gáy.

……..

Diệp Thành không ngờ nổi hắn đã cõng Nam Minh Ngọc Thu đi ròng rã cả tháng trời mới ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Vả lại điều khiến hắn cảm thấy lạ thường đó là hắn rõ ràng đi theo con đường ban đầu khi vào đây nhưng khi ra ngoài thì không còn là lối vào như ban đầu nữa.

“Đúng là dị thường”, Diệp Thành nhìn Thập Vạn Đại Sơn bằng khuôn mặt khó hiểu sau đó hắn tế gọi ra phi kiếm như muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

A…!

Sau khi Diệp Thành rời đi, bên trong Thập Vạn Đại Sơn vang lên tiếng gào thét phẫn nộ.

Sau ba canh giờ, hắn mới dừng lại trước một cổ thành.

“Nguyệt Sơn Cổ Thành”, Diệp Thành nhìn bia đá trước mặt, hắn lật tay lấy ra địa đồ mà Thiên Tông Lão Tổ đưa cho mình để tìm vị trí chính xác của Nguyệt Sơn Cổ Thành.

“Sao có thể?”, Diệp Thành cau mày, “Thập Vạn Đại Sơn cách Thiên Long Cổ Thành cũng chỉ hai, ba trăm nghìn dặm, đi theo con đường ban đầu vào để ra ngoài mà khoảng cách lại cách Thiên Long Cổ Thành hơn tám trăm nghìn dặm”.

“Trước và sau cách nhau năm trăm nghìn dặm liền”, đôi mắt Diệp Thành bất định.

“Phụ Hoàng vẫn còn sống, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi”, trên lưng Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu vẫn điên loạn, thần thái bất định.

“Ta đưa cô về Thiên Long Cổ Thành trước”, Diệp Thành cất địa đồ, hắn sải bước vào cổ thành.

Cổ thành này so với Thiên Long Cổ Thành thì đúng là khác xa một trời một vực. Mặc dù trên đường đi đều là tu sĩ nhưng đảo mắt qua thì rất khó trông thấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.

Không lâu sau đó, Diệp Thành đã tới trung tâm của Nguyệt Sơn Cổ Thành, phía đó có một tế đàn, trên tế đàn còn có một Truyền Tống Trận loại nhỏ.

“Mặc dù hơi nhỏ nhưng có còn hơn không”, nói rồi, Diệp Thành cõng Nam Minh Ngọc Thu bước vào.

“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có một thanh niên thần bí tới phía nam Đại Sở khiêu chiến với Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông”, Diệp Thành vừa lại gần tế đàn thì liền nghe hai lão già đang khoanh chân ngồi trên tế đàn bàn tán.

“Sao ta có thể chưa nghe thấy chứ? Đại chiến hơn chín trăm hiệp mà không phân thắng bại”, trong đó, một lão già tặc lưỡi nói.

“Sao thế nhỉ, Huyền Linh Chi Thể cùng giới vô địch, không lâu trước đó còn bại dưới tay một tên tiểu tử tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, giờ lại bị ăn hiếp, đúng là kì lạ”.

“Đúng vậy”.

Khi cả hai đang trò chuyện thì Diệp Thành đã bước lên tế đàn, hắn hành lễ với hai người này rồi mới lên tiếng hỏi: “Hai vị tiền bối, hai người vừa nói tới Huyền Linh Chi Thể? Cô ấy sao rồi?”

Hai lão già không trả lời, chỉ liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó liếc nhìn Nam Minh Ngọc Thu trên lưng Diệp Thành.

“Tiền bối kể con nghe đi”, Diệp Thành đặt Nam Minh Ngọc Thu xuống, sau đó lật tay lấy ra hai hũ rượu ngon đưa cho hai người: “Tiền bối, vãn bối kính hai vị”.

Diệp Thành quả là hiểu chuyện, hai lão già thấy vậy thì mặt mày tươi tỉnh hẳn.

“Vậy lão phu kể cho ngươi nghe”, một lão già nhấp một ngụm rượu rồi mới từ từ lên tiếng: “Vào tối hôm qua, một thanh niên thần bí tới phía nam của Đại Sở chỉ đích danh muốn khiêu chiến với Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, cả hai người đánh tới mức kinh thiên động địa, đánh hơn chín trăm hiệp mà không phân thắng bại, cuối cùng hai bên đều hoà và kết thúc trận đấu”.

“Hoà?”, Diệp Thành cau mày, hiếu kì hỏi lại: “Thanh niên thần bí đó có tu vi thế nào ạ?”

“Cảnh giới Linh Hư”, một lão già khác quả quyết: “Ừm, cùng tầng cảnh giới với Huyền Linh Chi Thể”.

“Không phải Huyền Linh Chi Thể vô địch sao? Cùng tu vi cảnh giới mà cô ấy lại không thắng nổi sao?”, Diệp Thành nhìn cả hai người với vẻ mặt khó hiểu.

“Trên lí thuyết thì là như vậy”, một người vuốt râu đáp: “Có điều, thần thoại bất bại về Huyền Linh Chi Thể đã bị Diệp Thành xoá đi từ lâu rồi, vả lại huyết mạch của thanh niên thần bí đó cũng rất mạnh, nghe nói là huyết mạch nghịch thiên”.

“Huyết mạch nghịch thiên?”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Cùng tầng cảnh giới, đối đầu với Huyền Linh Chi Thể mà không bại sao?”

Đôi mắt Diệp Thành trở nên xa xăm, hắn hiểu rõ thực lực của Huyền Linh Chi Thể. Trong trận so tài tam tông, nếu không phải hắn dựa vào đại địa tinh nguyên được truyền từ lòng đất của Chính Dương Tông và Tiên Luân Nhãn bá đạo thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Cơ Tuyết Băng.

Vả lại Diệp Thành biết rõ rằng nếu như Cơ Tuyết Băng sử dụng tới binh khí bản mệnh thì hắn nhất định chỉ có thể chết.

“Thời đại này còn có người ngang sức ngang tài với Cơ Tuyết Băng sao? Đại Sở quả là ngoạ hổ tàng long”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Nếu nói về gã thanh niên đó thì đúng là khiến người ta phải sợ”, một lão già lên tiếng: “Nghe nói hắn từng chém chết một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, cả Đại Sở phải chấn động, còn sáu tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Chính Dương Tông cũng không ngăn nổi hắn”.

“Hai vị tiền bối, hai người có biết lai lịch của người thanh niên đó không?”, Diệp Thành vừa rót rượu cho hai người vừa hiếu kì hỏi.

“Không rõ”, cả hai đều lắc đầu.

“Vậy liệu có phải là đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân không nhỉ?”, thấy cả hai người lắc đầu, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng.

“Có lẽ là vậy”, một lão già khác cũng gật đầu: “Đại Sở ngoạ hổ tàng long, nhiều người quy ẩn nhưng có đệ tử mạnh không được liệt vào bảng xếp hạng đó, có điều sau trận chiến hôm qua thì bảng xếp hạng đó có lẽ đã được thay đổi rồi”.

Nghe được thông tin mình cần biết, Diệp Thành bèn lấy ra một cái túi đựng đồ đưa ra: “Tiền bối, con muốn mượn Truyền Tống Trận”.

“Dễ thôi, tiểu hữu muốn đi đâu?”

“Con đi về Thiên Long Cổ Thành”, Diệp Thành đáp: “Có thể truyền tống bao xa thì truyền tống cho con”.

“Để ta điều chỉnh toạ độ, ngươi cứ vào Truyền Tống Trận trước đi”, một lão già khác lên tiếng.

Diệp Thành gật đầu, hắn dẫn theo Nam Minh Ngọc Thu đang trong trạng thái đờ đẫn đi vào trong, cẩn thận dẫn cô theo sát bên mình tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không lâu sau đó, Truyền Tống Trận khởi động, Diệp Thành và Nam Minh Ngọc Thu thoáng chốc đã biến mất khỏi tế đàn.

Trong thông đạo, ánh mắt Diệp Thành bất định như đang suy tính điều gì đó.

“Đại Sở tái hiện huyết mạch nghịch thiên cũng vì thiên địa của Đại Sở đang biến hoá sao?”

“Còn Thập Vạn Đại Sơn, trước và sau cách nhau năm trăm nghìn dặm, đúng là điều mà ta không tưởng”.

“Và Nam Minh Ngọc Thu, rốt cục đang bị làm sao đây?”

“Long gia, ngươi có đó không?”, sau hồi than thở, Diệp Thành thông qua phân thân gọi Thái Hư Cổ Long.

“Sao vậy, nhớ ta rồi à?”, ngay sau đó, Thái Hư Cổ Long oằn mình, âm thanh vang vọng trong đầu Diệp Thành.

“Ta vào Thập Vạn Đại Sơn rồi”.
Chương 513: Truyền thuyết Thái Âm

“Ngươi đến đó rồi?”, nghe Diệp Thành nói thế, vẻ mặt lười biếng của Thái Hư Cổ Long lập tức trở nên có sức sống, mắt nó sáng lên nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Ngươi đến đó sao không gọi ta để ta xem cùng với?”

“Vấn đề là ta bị mất liên hệ với ngươi! Thập Vạn Đại Sơn cũng như cấm địa hoang mạc, ngay cả mối liên hệ của bản thể với phân thân của ta cũng bị cắt đứt”.

“Vậy ngươi nói cho ta biết trong Thập Vạn Đại Sơn có gì?”

“Oán linh, tà linh, hài cốt của cao thủ cổ xưa và binh khí của họ, mặt đất màu máu, một số hình ảnh về ngọn núi lớn cổ xưa bị phân mảnh, còn có xương rồng, quan tài, xác chết, một đống đổ nát. Áp lực ở đó cực kỳ mạnh, chỉ là một thanh kiếm cắm trên mặt đất thì chúng ta cũng không dám lại gần, nơi đó cực kỳ đáng sợ…”

Có lẽ ngay cả Diệp Thành cũng không phát hiện những lời mình nói ra đều không mạch lạc.

Nghe Diệp Thành nói năng lộn xộn, không mạch lạc, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, nó có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Diệp Thành khi nói ra những điều này.

“Hơn nữa chúng ta đi ra từ con đường lúc vào, nhưng lối ra lại không phải lối vào ban đầu. Thập Vạn Đại Sơn chỉ cách thành cổ Thiên Long hai đến ba trăm nghìn dặm, nhưng sau khi chúng ta đi ra thì nó đã cách thành cổ Thiên Long ít nhất tám trăm nghìn dặm”, Diệp Thành lại nói.

“Còn có chuyện này nữa sao?”, hai mắt Thái Hư Cổ Long càng nheo vào sâu hơn.

“Khoảng cách năm trăm nghìn dặm, ta thật sự không thể nghĩ ra được, còn có…”, Diệp Thành nói rồi ngồi xổm trước Nam Minh Ngọc Thu, cố gắng đến gần hơn chút, hy vọng Thái Hư Cổ Long có thể thông qua phân thân nhìn thấy cô ta.

“Cô ấy là Nam Minh Ngọc Thu, con gái của Huyền Hoàng”, Diệp Thành giải thích: “Ta theo cô ấy vào đây, chúng ta tách ra khoảng một canh giờ, đến khi gặp lại thì cô ấy đã là một người điên”.

Thái Hư Cổ Long đã thông qua mối liên hệ giữa phân thân của Diệp Thành và bản thể mà nhìn thấy Nam Minh Ngọc Thu.

“Ngươi đã dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thử chưa?’, một lúc lâu sau Thái Hư Cổ Long mới dời mắt.

“Nhìn rồi, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường”.

“Tiên Luân Nhãn cũng không nhìn ra thì ta lại càng không nhìn ra”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Nhưng theo suy đoán của ta thì có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, vì thế mới bị sức mạnh nào đó trừng phạt”.

“Thứ không nên nhìn”, Diệp Thành lẩm bẩm, càng nhíu mày chặt hơn.

“Ta nghĩ khoảng cách chênh lệch năm trăm nghìn dặm mà ngươi vừa nói có lẽ là do áp lực của Thập Vạn Đại Sơn quá mạnh, vì thế gây ra sự hỗn loạn trong không gian”, Thái Hư Cổ Long nói ra suy đoán của mình: “Nhưng chênh lệch năm trăm nghìn dặm thì đúng là khó bề tưởng tượng”.

“Chờ đã, không đúng!”, Thái Hư Cổ Long dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nó nghi hoặc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh ngươi là con gái của Huyền Hoàng? Vậy cô ta sống năm nghìn năm rồi sao?”

“Cô ấy bị Huyền Hoàng phong ấn”, Diệp Thành giải thích: “Chúng ta đi vào đây là để tìm kiếm dấu vết của Huyền Hoàng, nhưng không những không tìm được mà cô ấy còn bị điên”.

“Còn nữa”, Diệp Thành nói tiếp: “Lần trước ngươi nói thiên địa có sự thay đổi lớn, hẳn là có chuyện này. Nam Minh Ngọc Thu từng nói trước khi bị phong ấn, cô ấy ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, nhưng sau khi tỉnh lại đã bị giáng xuống còn Chuẩn Thiên đỉnh phong. Cô ấy nói đây không phải vấn đề phong ấn, mà là có sức mạnh vừa thần bí vừa mạnh mẽ đang áp chế thiên địa của Đại Sở”.

“Ta nói mà! Đại Sở này càng ngày càng quái dị”, Thái Hư Cổ Long nói lãnh đạm.

“Ngươi có biết chuyện về trận chiến giữa Huyền Linh Chi Thể và thanh niên thần bí kia không?”, Diệp Thành hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi”, Thái Hư Cổ Long cảm thán: “Mạnh, mạnh một cách phi lý! Có lẽ đó là Thái Âm Chân Thể trong truyền thuyết, mười nghìn năm mới có một người xuất hiện”.

“Mười… Mười nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành mà nghe câu này cũng không khỏi sửng sốt.

“Ta không biết ngươi đã bao giờ nghe nói về huyết mạch Hỗn Độn Thể hoàn mỹ chưa. Tương truyền, một trong hai dòng huyết mạch mà Hỗn Độn Thể phân hoá ra có Thái Âm Chân Thể, mà tương ứng chính là Thái Dương Chân Thể. Thái Âm Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Âm, còn Thái Dương Chân Thể sở hữu sức mạnh Thái Dương, đây là hai đầu thái cực”.

“Một dòng huyết mạch do Hỗn Độn Thể hoàn mỹ phân hoá ra, chẳng trách mười nghìn năm cũng khó gặp”, Diệp Thành ngạc nhiên.

“Trong trí nhớ của ta, Thái Âm Chân Thể đều là sự tồn tại cực kỳ lợi hại, không ngờ ở Đại Sở nhỏ bé này không chỉ có Huyền Linh Chi Thể mà còn có cả Thái Âm Chân Thể”, Thái Hư Cổ Long tấm tắc: “Hỗn Độn Thể, Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể giống như nguyên lý Thái Cực sinh Lưỡng Nghi vậy. Hỗn Độn là Thái Cực, Thái Âm và Thái Dương là Âm Dương Lưỡng Nghi. Thái Cực có thể sinh ra Âm Dương, Hỗn Độn cũng có thể biến ra Thái Âm và Thái Dương. Điều ta muốn nói là sự kết hợp của hai dòng huyết mạch Thái Âm và Thái Dương có lẽ cũng có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.

“Vậy ngươi đã thấy Hỗn Độn Thể bao giờ chưa?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Chưa thấy bao giờ”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu bất lực: “Huyết mạch hoàn mỹ đó mấy triệu năm cũng không thấy xuất hiện một lần”.

“Mấy triệu năm?”, Diệp Thành lại sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Không phải chứ! Nếu Thái Âm Chân Thể mười nghìn năm xuất hiện một lần, vậy Thái Dương Chân Thể cũng khoảng mười nghìn năm là xuất hiện một người, lẽ nào Hỗn Độn Thể khó sinh ra vậy sao?”

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long ung dung trả lời: “Đây cũng là vấn đề xác suất. Mặc dù hai huyết mạch Thái Âm và Thái Dương Chân Thể mười nghìn năm có thể xuất hiện một lần, nhưng ngươi đừng quên một vấn đề, thời đại này có Thái Âm Chân Thể, chưa chắc Thái Dương Chân Thể cũng xuất hiện, và ngược lại, hơn nữa cho dù xuất hiện cùng một thời đại cũng chưa chắc có thể sinh ra Hỗn Độn Thể”.

“Bây giờ ta bắt đầu thực sự tin lời ngươi nói rồi”, Diệp Thành cân nhắc: “Có lẽ thật sự là vì thiên địa Đại Sở đang thay đổi nên mới dẫn đến sự xuất hiện của huyết mạch nghịch thiên Thái Âm Chân Thể”.

“Có lẽ sau này sẽ còn có nhiều huyết mạch nghịch thiên khác thức tỉnh nữa”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói.

“Ta cảm thấy áp lực thật lớn!”

“Áp lực đương nhiên là có”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười: “Nhưng ngươi phải luôn nhớ rằng không có huyết mạch nào là bất khả chiến bại cùng cấp, cho dù là Hỗn Độn Thể cũng không có ngoại lệ. Mặc dù Đại Sở rộng lớn, nhưng so với Huyền Hoang Đại Lục thì chỉ như hạt cát trên sa mạc thôi. Khi nào tới Huyền Hoang Đại Lục, ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều huyết mạch nghịch thiên cùng xuất hiện, đó mới là thiên địa quần tinh sáng chói chân chính”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.

“Không không, ta không lấy, ta cũng không nhìn thấy gì cả, đừng đuổi theo ta”, khi hai người nói chuyện thì Nam Minh Ngọc Thu ở bên cạnh đang run rẩy chợt hét lên, nhìn về một hướng với vẻ mặt sợ hãi.

“Lại nữa rồi”, Diệp Thành vội vàng tiến lên vỗ về Nam Minh Ngọc Thu.

Trên đường đi, trạng thái điên cuồng của Nam Minh Ngọc Thu khiến hắn rất đau đầu, dường như cô ta thực sự sợ hãi, luôn nghĩ rằng có người đang đi theo mình, nhưng khi Diệp Thành nhìn sang thì không thấy gì.

“Nó tới rồi, nó tới rồi”, Diệp Thành vừa bước tới, Nam Minh Ngọc Thu đã đẩy hắn ra, sau đó vung ra một chưởng.

Chết tiệt!

Diệp Thành chửi một tiếng rồi lại bước về phía trước. Bây giờ họ vẫn đang ở trong thông đạo không gian, hắn biết uy lực một chưởng của cô ta mạnh thế nào, bất cẩn một chút thôi là toàn bộ thông đạo không gian sẽ sụp đổ.
Chương 514: Diệp Thành sửng sốt

Bùm!

Động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn, uy lực một chưởng vừa rồi của Nam Minh Ngọc Thu đã khiến toàn bộ thông đạo không gian sụp đổ.

Ngay lập tức, Diệp Thành bị cuốn vào khe hở không gian.

Khi hắn chật vật thoát ra được thì toàn thân đã đầm đìa máu tươi.

Còn Nam Minh Ngọc Thu thì hung hãn hơn, cơ thể cô ta mạnh mẽ, mặc dù cũng bị ngã ra ngoài nhưng đỡ hơn Diệp Thành rất nhiều.

“Không phải ta, không phải ta, đừng đuổi theo ta”, tiếng gào thét của Nam Minh Ngọc Thu vang lên không dứt, cô ta lảo đảo trong khoảng không, điên cuồng vung tay đánh vào xung quanh, toàn bộ hư không đều bị phá vỡ.

“Chắc chắn kiếp trước lão tử đã nợ cô”, Diệp Thành thầm mắng rồi giẫm lên phi kiếm đuổi theo.

Nhưng vận may của Diệp Thành không tốt lắm, vừa mới đuổi theo đã lại bị Nam Minh Ngọc Thu đánh cho một chưởng.

Phụt!

Diệp Thành bay ra ngoài ngay lập tức, cả người suýt thì nổ tung.

“Bà điên này, điên rồi mà thực lực cũng không giảm chút nào thế!”, Diệp Thành khổ sở bò dậy, tiếp tục đuổi theo.

“Không phải ta, không phải ta lấy, ta không nhìn thấy gì cả”, tiếng kêu gào của Nam Minh Ngọc Thu vang vọng khắp đất trời, cô ta đã bay vào trong một rặng núi, điên cuồng vung cánh tay.

Ầm! Bùm! Đoàng!

Những gì Diệp Thành có thể thấy chỉ là từng ngọn núi trong rặng núi sụp xuống, Nam Minh Ngọc Thu đi qua nơi nào thì nơi đó đều bị san bằng.

A!

Lại là tiếng hét của Nam Minh Ngọc Thu, cô ta thực sự điên loạn, điên cuồng bay về phía Bắc như đang chạy trốn, như thể đã nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm.

Chết tiệt!

Diệp Thành lập tức đuổi theo.

Chỉ là hắn vừa đuổi theo chưa được mấy trăm trượng, Nam Minh Ngọc Thu ở phía trước đã chuyển hướng thật nhanh, xoay người muốn bay về phía Nam, hơn nữa tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo thần mang.

“Mẹ nó, cô đúng là không theo lẽ thường mà”, Diệp Thành bị va vào, cả người lại bay ra ngoài.

A!

Nam Minh Ngọc Thu vẫn đang gào thét sợ hãi.

Hơn nữa đúng như Diệp Thành nói, cô ta không hề theo lẽ thường, bay về phía Nam khoảng hơn chục dặm lại cấp tốc chuyển hướng, bay về phía Tây, bay vài chục dặm ở phía Tây rồi lại bay về phía Đông.

Diệp Thành ở phía sau như phát điên, Nam Minh Ngọc Thu chạy điên cuồng, còn hắn thì điên cuồng đuổi theo.

Vì vậy màn đêm tĩnh lặng bởi vì hai người họ mà trở nên không thể yên tĩnh.

“Sao cô lợi hại thế? Chạy gì mà nhanh vậy!”, khí huyết toàn thân Diệp Thành bốc lên tựa như ngọn lửa rực cháy, tốc độ cũng đã đạt tới cực hạn, giống như một đạo Thần hồng.

Tuy nhiên Nam Minh Ngọc Thu ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn nữa còn đang ở trong trạng thái điên cuồng, dù hắn chạy hết tốc lực cũng bị cô ta bỏ lại phía sau.

“Ta không tin”, Diệp Thành thầm chửi, hắn không dừng lại chút nào, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm phải đuổi kịp được cô.

Không phải cô chạy nhanh lắm sao? Thế nào cũng có lúc linh lực cạn kiệt phải không? Lão tử được chín phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên, lão tử còn có chín phân thân liên tục truyền cho sức mạnh của tinh tú, lão tử không tin không đuổi kịp cô.

Diệp Thành đã quyết định như vậy, hơn nữa hắn còn định tới khi đuổi kịp Nam Minh Ngọc Thu sẽ phong ấn cô ta ngay tại chỗ.

Cứ như vậy, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, ba canh giờ trôi qua… Một ngày, hai ngày, ba ngày…

“Đừng lãng phí sức lực nữa, ngươi không đuổi kịp cô ta đâu”, Thái Hư Cổ Long vừa ngủ dậy, thấy Diệp Thành vẫn đang đuổi theo, ngáp một tiếng rồi bảo: “Cô ta không phải ở trạng thái cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.

“Lão tử không tin”, mặt Diệp Thành đen như than.

Có lẽ Diệp Thành cũng không biết, hắn dốc hết sức đuổi theo như vậy đã được chín ngày chín đêm và đã đuổi theo được mấy chục nghìn dặm.

Vào ngày thứ mười, Nam Minh Ngọc Thu lại đổi hướng.

Diệp Thành vốn đã đoán trước được nên nhanh chóng đổi hướng, trong chốc lát khoảng cách giữa hắn và Nam Minh Ngọc Thu đã được kéo gần một đoạn dài.

“Không đúng”, khi đã đến gần Nam Minh Ngọc Thu hơn, Diệp Thành đột nhiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khoảng không cách cô ta ba trượng ở phía sau: “Thật sự có thứ gì đó đang đuổi theo cô ấy”.

“Chẳng trách cô ấy lại chạy”, mắt trái của Diệp Thành gần như đã híp thành một đường, tuy khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng nhìn ra được đó là thứ gì.

Đó là một bàn tay, bàn tay đẫm máu như ẩn như hiện, lúc có lúc không, năm ngón tay xoè ra hướng về phía Nam Minh Ngọc Thu như muốn bắt lấy rồi đưa cô ta đến một nơi đáng sợ.

Có vài lần Diệp Thành thấy bàn tay đó đã sắp bắt được Nam Minh Ngọc Thu, nhưng cô ta đều tránh được.

“Đó là tay của ai?”, Diệp Thành cau chặt lông mày, hắn đốt cháy tinh huyết cưỡng ép khiến tốc độ tăng thêm một bậc.

“Không phải ta, không phải ta lấy, ta không nhìn thấy gì cả”, đột nhiên bên tai Diệp Thành vang lên những lời Nam Minh Ngọc Thu nói nhiều nhất từ khi bị điên sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

“Chẳng lẽ bị đuổi theo từ Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành tự lẩm bẩm.

“Chẳng trách cô ấy lại luôn nhìn về một hướng với vẻ mặt kinh hoàng, mặc dù mình không nhìn thấy nhưng hình như cô ấy có thể nhìn thấy”.

“Tại sao bàn tay đó lại bắt cô ấy? Vì Nam Minh Ngọc Thu đã lấy trộm thứ gì hay là đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, động phải thứ không nên động? Vì vậy thứ đáng sợ trong Thập Vạn Đại Sơn mới muốn bắt cô ấy về?”

Sự nghi ngờ trong lòng khiến Diệp Thành lại tăng tốc lần nữa, thông qua Tiên Luân Nhãn hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay đẫm máu ấy.

“Dù là cái gì thì cũng phải tiêu diệt”, Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng. Những chuyện này quá kỳ quái khiến hắn sởn gai ốc, ngay cả Nam Minh Ngọc Thu cũng sợ hãi phát điên làm cho hắn rất bất an.

Đột nhiên, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn đang nhanh chóng ngưng tụ, cấm thuật Tiên Luân cũng đã sẵn sàng, chỉ chờ đến gần là hắn sẽ không chút do dự sử dụng Thiên Chiếu.

“Chờ đã”, đúng lúc này, giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Ngươi đang muốn ngăn cản ta sử dụng Thiên Chiếu sao?”, Diệp Thành vừa nhìn chằm chằm bàn tay đó vừa hỏi.

“Không”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt đáp, nó cũng nheo mắt nhìn chín phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa chúng với bản thể để nhìn thấy cảnh tượng bên này, cuối cùng ánh mắt nó dừng trên Nam Minh Ngọc Thu.

“Tiểu tử, ngươi có chắc người đó là Nam Minh Ngọc Thu không?”, đột nhiên, câu hỏi này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành thảng thốt.

“Cô ấy nói mình là con gái Huyền Hoàng, chắc không phải lừa ta đâu!”

“Ta không nói điều này”, lời của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa: “Ta đang nói, Nam Minh Ngọc Thu đi vào Thập Vạn Đại Sơn với ngươi và Nam Minh Ngọc Thu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn với ngươi có cùng là một người không?”

“Làm sao có thể không phải một người?”, Diệp Thành kinh ngạc đáp: “Chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm?”

“Bây giờ xem ra cũng không phải không có khả năng này”, lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành sửng sốt.

“Hừm, ngươi có thể nghĩ như thế này, Nam Minh Ngọc Thu mà ngươi đang đuổi theo bây giờ vốn là người ở trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng vì bị ngươi đưa ra ngoài nên thứ ở Thập Vạn Đại Sơn mới muốn bắt cô ta về”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng.

“Chờ đã, chờ đã”, Diệp Thành mờ mịt: “Cái gì gọi là cô ấy vốn là người ở trong Thập Vạn Đại Sơn?”

“Ngươi không phát hiện ra sao? Cô ta là một người chết”, câu này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành suýt rơi khỏi khoảng không.

“Không thể nào, rõ ràng cô ấy là…”

“Cô ta không có mệnh hồn”, Thái Hư Cổ Long lại nói ra một từ vựng vô cùng xa lạ với Diệp Thành.

“Mệnh hồn là gì?”

“Mỗi người khi sinh ra, dù là tu sĩ hay người phàm, ngoài ba hồn bảy phách còn có mệnh hồn. Mệnh hồn sẽ theo ngươi suốt đời, nó tương ứng với mệnh tinh của hư vô, có mệnh hồn là người sống, không có mệnh hồn là người chết”.
Chương 515: Một chưởng vô ý

“Sao… Sao có thể là người chết chứ!”, Diệp Thành không thể tin được: “Ngươi đang lừa ta đúng không?”

Đối với sự nghi ngờ của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm rất lâu mới đáp: “Ta chỉ có thể nói Nam Minh Ngọc Thu mà ngươi đang đuổi theo bây giờ là một người chết, còn Nam Minh Ngọc Thu thật sự có lẽ vẫn đang ở Thập Vạn Đại Sơn, hoặc có thể đã chết”.

“Ngươi… Những gì ngươi nói quá khó tin, sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Nam Minh Ngọc Thu ngươi không nói?”

“Bởi vì khi ấy cô ta vẫn là người sống”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Khi ấy cô ta có mệnh hồn, còn bây giờ thì không”.

“Những gì ngươi nói quá kỳ lạ, ta vẫn không tin”, ánh mắt Diệp Thành lại một lần nữa nhìn chằm chằm Nam Minh Ngọc Thu đang chạy trốn phía trước: “Khi nào đuổi kịp ta sẽ nghiên cứu kỹ càng”.

“Ta khuyên ngươi đừng đuổi theo nữa, cẩn thận bàn tay đẫm máu kia bắt ngươi về Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thật sự cho rằng Thiên Chiếu của lão tử là vô ích sao?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết dồi dào lại bốc lên như ngọn lửa, hắn lao vụt đi đuổi theo Nam Minh Ngọc Thu như một đạo thần mang màu vàng.

“Ngươi đừng đuổi theo nha đầu đó nữa được không?”, Thái Hư Cổ Long mắng to: “Nam Minh Ngọc Thu đó có quan hệ gì với ngươi? Lẽ nào chỉ vì chuyện này mà ngươi không tiếc hao tổn thọ nguyên sử dụng cấm thuật Tiên Luân sao?”

“Ít nhất ta cũng phải tìm ra chân tướng”, Diệp Thành lại bắt đầu ương ngạnh: “Ta ghét cảm giác chẳng hay biết gì thế này. Hứng thú về Thập Vạn Đại Sơn của ta đã lên tới cực điểm rồi”.

“Vớ vẩn”, Thái Hư Cổ Long đột nhiên quát: “Đến Nam Minh Ngọc Thu cũng trúng chiêu, ngươi làm thế này chẳng phải là đang tự tìm đến cái chết sao?”

“Nhưng ta không cam tâm”, Diệp Thành lại thiêu đốt tinh huyết, thoáng chốc đã rút ngắn được khoảng cách vài trăm trượng với Nam Minh Ngọc Thu.

Phía trước, bàn tay kia và Nam Minh Ngọc Thu đang một đuổi một chạy vào trong quần núi.

Ầm! Ầm!

Chẳng mấy chốc, trong quần núi liên tiếp vang lên tiếng nổ, đến khi Diệp Thành chạy vào thì hàng chục ngọn núi lớn đã sụp đổ.

Lại nhìn bàn tay đẫm máu, nó vẫn lúc ẩn lúc hiện, như có như không, mỗi lần Nam Minh Ngọc Thu xuất chiêu đều không đánh được tới nó.

“Để ta đi”, Diệp Thành lao lên như mãnh hổ, Tiên Luân Nhãn của hắn đã nhắm chuẩn bàn tay đẫm máu ấy.

Nhưng hắn còn chưa sử dụng cấm thuật Tiên Luân thì Nam Minh Ngọc Thu đã điên cuồng vung tay lên, tung ra một chưởng.

Mẹ nó!

Diệp Thành lập tức trúng chiêu, cả người bay ra ngoài, bay đi rất xa rất xa tựa như sao băng.

Có lẽ Nam Minh Ngọc Thu cũng không cố ý, cô ta đang vung tay, nào ngờ Diệp Thành lại ngu ngốc chạy lên, vì thế mới trúng một chưởng của cô mà bay ra ngoài.

Phịch!

Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng Diệp Thành rơi xuống nước, có thể thấy uy lực một chưởng của Nam Minh Ngọc Thu mạnh cỡ nào.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành ngoi đầu ra khỏi mặt nước, liên tục phun ra mấy ngụm máu, vừa định đứng dậy tiếp tục đuổi theo thì phát hiện trong nước nhô lên một cái đầu ướt nhẹp khác, hơn nữa còn là nữ nhân.

Nhất thời bốn mắt nhìn nhau, hai người rơi vào một khoảng lặng ngắn.

A!

Chẳng mấy chốc, tiếng hét chói tai vang lên.

“Trùng hợp, là trùng hợp thôi”, Diệp Thành lê cơ thể đầy máu chạy thục mạng, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ muốn chạy theo hướng của Nam Minh Ngọc Thu.

“Ta giết ngươi”, phía sau hắn, tiếng rít lại vang lên, nữ nhân kia đã nhảy ra khỏi hồ, cầm sát kiếm đuổi theo.

Phía trước, tốc độ của Diệp Thành cực kỳ nhanh, không biết là tránh sự truy sát của nữ nhân kia hay là để đuổi theo Nam Minh Ngọc Thu.

Nhưng khi hắn đến quần núi thì lại không thấy bóng dáng Nam Minh Ngọc Thu đâu, toàn bộ quần núi cũng đã bị săn bằng.

“Đáng chết”, Diệp Thành thầm chửi, đưa mắt nhìn quanh hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết, nhưng vẫn không thấy gì.

“Mới một lúc thôi mà, chạy nhanh thế!”, Diệp Thành chạy tiếp về hướng đó hơn mười dặm mà vẫn không tìm thấy Nam Minh Ngọc Thu.

“Cô được lắm”, Diệp Thành ngồi phịch xuống đất, hắn đã đuổi theo suốt chín ngày chín đêm nhưng vẫn không tìm ra.

“Tên lưu manh kia, ta lấy mạng ngươi”, khi Diệp Thành đang chửi rủa thì nữ nhân mặc áo xanh đã đằng đằng sát khí cầm kiếm chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng sương, trong đôi mắt còn thoáng thấy tia lửa cháy.

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười gượng, có lẽ vì chột dạ nên hắn lại quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại”, thấy Diệp Thành co cẳng chạy tiếp, nữ tử áo xanh lập tức sử dụng phi kiếm đuổi theo.

Hai người một đuổi một chạy khiến cho hư không chẳng được yên ổn.

“Lão tử cũng có nhìn thấy gì đâu”, Diệp Thành đang chạy phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu nói một câu.

“Ngươi còn dám nói không nhìn thấy”, nữ tử đó tức giận mặt đỏ phừng phừng.

“Chỉ… Chỉ nhìn thấy một chút xíu thôi mà”.

“Ngươi đứng lại cho ta”.

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới chạy được vào một toà thành cổ rộng lớn.

“Gia gia, người bắt tiểu tử đó cho con”, nữ tử áo xanh cũng bay vào thành cổ, hơn nữa có vẻ cô ta là người trong thành cổ này, vừa vào đã gọi gia gia tới giúp.

Chẳng mấy chốc, trong thành cổ vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Sau đó nữa, Diệp Thành được mời vào một phủ đệ cực lớn, ồ không đúng, nên nói là bị trói đưa vào phủ đệ, trong phòng đầy người, bọn họ vây xung quanh nhìn hắn như nhìn khỉ.

Hơ hơ!

Nhìn các ông lão xung quanh, Diệp Thành sợ hãi cười khan: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”.

Trời đất chứng giám, thật sự là hiểu lầm và trùng hợp.

Hơn nữa Diệp Thành cũng không thấy nhiều, chỉ thấy hai cái bánh bao còn ướt nước rung động lòng người.

Mà điều khiến Diệp Thành đau đầu nhất là thành cổ mà hắn chạy vào lại là địa bàn của nhà nữ tử áo xanh. Cô ta chọn ra ba người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hơn mười người cảnh giới Không Minh tầng thứ tám rồi cho hắn một trận nhừ tử!

Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ, không phải Thị Huyết Điện hùng bá phía Bắc Đại Sở sao? Sao lại có nhiều thế lực đáng sợ thế này! Lúc trước là Thiên Tông thế gia, sau đó là thành cổ Thiên Long, bây giờ ngay cả thành cổ tên là Xuân Thu cũng có bao nhiêu cao thủ.

Đại Sở thật sự là nơi tàng long ngoạ hổ!

Mặc dù bị trói nhưng Diệp Thành vẫn tìm được vài ba giây để cảm thán.

“Tâm Nhi, có chuyện gì vậy?”, một nhóm các lão già nhìn Diệp Thành, sau đó đều đổ dồn ánh mắt vào nữ tử áo xanh, cô chính là hòn ngọc quý của nhà họ Tô ở thành cổ Xuân Thu, Tô Tâm Nhi.

“Hắn…”, Tô Tâm Nhi vừa định nói, nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, đứng trước Diệp Thành cô có cảm giác như không mặc quần áo vậy.

“Hắn… Hắn làm sao?”, các ông vẫn nhìn chằm chằm Tô Tâm Nhi.

“Hắn… Hắn…”, bị mọi người nhìn như vậy, mặt Tô Tâm Nhi càng đỏ hơn, ấp úng không biết nói sao, chẳng lẽ lại nói cháu gái bảo bối của mọi người bị người ta nhìn thấy hết rồi?

Không biết là xấu hổ hay tức giận, Tô Tâm Nhi đặt kiếm lên vai Diệp Thành.

“Có… Có gì từ từ nói mà!”, Diệp Thành cười gượng: “Ta… Ta cũng đâu nhìn thấy gì”.

“Ngươi còn nói, ngươi…”

Tô Tâm Nhi còn chưa nói xong, một thân ảnh đẫm máu từ bên ngoài bay vào phủ đệ của nhà họ Tô.

“Tam đệ”, đột nhiên các lão già chạy ra, ngay cả Tô Tâm Nhi cũng chạy ra theo họ.

Ngay sau đó, người trung niên mặc áo choàng màu tím toàn thân đẫm máu được đưa vào đại đường, ông ta đã ngất đi, hơn nữa bị thương rất nặng, toàn thân chi chít vết thương, đáng sợ nhất là phần ngực, xương sườn cũng đã gãy mất vài cái.

Mọi người vây quanh người trung niên mặc áo choàng tím đó, đồng loạt truyền linh lực cho ông ta.

Phụt!

Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức cũng trở nên không ổn định, uể oải, miệng không ngừng phụt ra máu tươi.

“Tam thúc công”, nữ tử áo xanh tên Tô Tâm Nhi sợ tái mặt, lúc này cô cũng chẳng còn quan tâm tới Diệp Thành đang bị trói nữa.

“Đáng chết, trúng đạo thương rồi”, một ông ta căm hận lên tiếng, lời nói này khiến mọi người trong phòng đều biến sắc.

“Đạo thương?”, Diệp Thành đang bị trói hai mắt lập tức sáng lên: “Ta biết mà! Vận may của ta cũng tốt lắm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK