“Có đẹp không?” Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên huơ huơ trước mặt Lục Cẩn Phàm đang đi tới.
Tay Hạ Mộc Ngôn rất đẹp, rất hợp đeo nhẫn, có điều rất hiếm khi cô đeo trang sức. Anh liếc nhìn thì chợt phát hiện ra một chuyện: “Sao lại đeo vào ngón út?”
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn tay, định trả lời vì đây là size nhẫn bé nhất, chỉ đeo vừa được vào ngón út. Nhưng ai ngờ nhân viên bán hàng đứng trong quầy nhìn thấy Lục Cẩn Phàm thì đột nhiên kinh ngạc nói: “Cô à, cô có bạn trai hả? Giờ có ai mà không biết đeo nhẫn ở ngón út là có ý nói mình đang còn độc thân, hơn nữa còn không có ý định tìm kiếm tình yêu. Bạn trai cô đẹp trai như vậy, nói chuyện với cô vừa chiều chuộng vừa dịu dàng, chắc chắn tình cảm của hai người rất tốt, vậy cô không thể đeo nhẫn vào ngón út được đâu!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Chuyện gì thế này, cô chỉ đeo thử chứ cũng có ý định mua, hơn nữa cô nghĩ cỡ nhẫn này mà đeo trên ngón tay khác thì nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Hạ Mộc Ngôn mới vừa định lên tiếng thì Lục Cẩn Phàm đã dứt khoát với lấy tay cô, rút chiếc nhẫn ở ngón út của cô ra. Anh khó chịu lườm cô một cái rồi trả chiếc nhẫn lại cho nhân viên bán hàng.
Nhìn thấy ánh mắt này của anh, khóe miệng Hạ Mộc Ngôn mấp máy: “Em không…”
“Có còn cỡ nhẫn khác không?” Anh không đợi cô lên tiếng đã quay sang hỏi nhân viên cửa hàng đứng bên trong quầy.
“Có có có!” Nhân viên bán hàng vội vàng lấy mấy mẫu na ná như vậy bày la liệt trên quầy.
Anh cầm lên một chiếc giống y chang chiếc nhẫn Hạ Mộc Ngôn vừa chọn, định đeo vào ngón áp út của cô thì cô lập tức co ngón tay lại, nhìn anh chằm chằm, tỏ ý không muốn anh tùy ý đeo vào ngón đeo nhẫn của cô.
Lục Cẩn Phàm nhìn thấy ý cự tuyệt rõ ràng thì thoáng khựng lại. Anh nghĩ đi nghĩ lại, tuy không biết các ngón khác như thế nào, nhưng đúng là nhẫn đeo vào ngón áp út thì không thể qua loa như vậy được mà phải chọn một hoàn cảnh lãng mạn hơn, một chiếc nhẫn đẹp hơn.
Vậy nên anh cũng không cố nữa, nhìn qua kích cỡ, định đeo vào ngón trỏ của cô thì nhân viên bán hàng bên cạnh lại lên tiếng, giọng nói còn có chút trêu đùa: “Anh à, ngón trỏ cũng không đeo vào được đâu nhé! Nhẫn đeo vào ngón trỏ có ý nghĩa ám chỉ mình vẫn còn độc thân, nếu có người đàn ông nào muốn theo đuổi thì cứ mạnh dạn. Như vậy không khác gì tuyên bố tình trạng độc thân mà lại còn mang ám hiệu mời người ta theo đuổi mình. Anh định cắm sừng lên đầu mình sao?”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Hạ Mộc Ngôn cố nín cười, nhưng khóe miệng và khuôn mặt co rúm lại đã phản bội cô rồi.
Nhân viên bán hàng cũng nhận ra động tác co rụt ngón áp út lại của Hạ Mộc Ngôn, bèn có ý tốt nói: “Nếu muốn thể hiện tình yêu cuồng nhiệt thì có thể đeo vào ngón giữa. Ngón này đại diện cho ý nghĩa hoa đã có chủ, đã có tình yêu cuồng nhiệt.”
Hạ Mộc Ngôn rất muốn nói ai có tình yêu cuồng nhiệt với anh chứ? Nói vậy thì thật ra cô đeo vào ngón út cũng không sao hết, lại còn rất tốt. Dù sao cô cũng không có bất kỳ ý định tình cảm nào cả.
Nhưng người đàn ông này không làm thì thôi, đã làm là làm cho đến cùng. Anh lạnh lùng nhấc một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa của Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa, cũng khá là đẹp. Tuy đồ trang sức bằng bạc không quý, nhưng thiết kế lại khá đơn giản, nếu muốn biến tấu đi thì cũng tương đối dễ dàng. Đây là loại thiết kế mà các đồ trang sức kim loại khác như bạch kim hay kim cương không thể làm được.
Nhưng cô cũng chưa nói là muốn mua mà.
“Không tệ.” Lục Cẩn Phàm đeo cho cô xong thì nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Hạ Mộc Ngôn không hề có ý định buông ra, đồng thời tỏ ra cực kỳ hài lòng, khẽ nói: “Đẹp lắm, thích không?”
Hạ Mộc Ngôn: “Em không có ý định mua đâu, chỉ đeo thử thôi.”
Anh làm như không nghe thấy, nhìn sang nhân viên bán hàng: “Còn kiểu dáng tương tự cùng kích cỡ này không?”
“Còn!”
Nhân viên bán hàng lại lấy ra mấy mẫu nữa.
Nhẫn bày la liệt trước mặt làm Hạ Mộc Ngôn nhìn cũng hoa cả mắt, thấy cái nào cũng đẹp, nhưng lại không tránh được cảm giác chiếc nhẫn đeo trên tay mình mới là đẹp nhất, mặc dù kiểu dáng cũng na ná nhau, phong cách thiết kế cũng rất xuất sắc.
“Không thích sao?” Anh lại nhìn Hạ Mộc Ngôn đang dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay.
“Có thích, nhưng mà không cần…”
“Thế mua hết.”
“…”