Hạ Mộc Ngôn vốn đang rất bình tĩnh, chuyện cô Hai nhà họ Dung yêu thẩm Lục Cẩn Phàm là rất bình thường. Nếu cô muốn thì có đến trăm nghìn cách đối phó với những chuyện nhàm chán này, có điều là cô có muốn hay không thôi.
Nhưng như thế này thì được coi là gì đây?
Cố tình vu khổng hại cô?
Anh em nhà này khó chịu vì Dung Yên bị Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt, bây giờ muốn trút giận lên đầu cô sao?
M’ kiếp, đỗ sao chổi Lục Cẩn Phàm! Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Mộc Ngôn nhìn xuống cái chân bị trẹo của Dung Yên, rối quay trở lại chăm chú nhìn cô ta: “Cô Dung, cô bị cảm sao? Anh cô lên cơn như chó đại cắn người mà cô không phản bác lại một câu à? Mới vừa rồi cô còn luôn miệng nói mình quang minh chính đại, bây giờ sẽ không tát nước theo mưa mà hắt nước bẩn lên người tôi chứ? Nếu vậy thì cô đã tự đánh mất tư cách quang minh chính đại của mình rồi. Có đúng là tôi đẩy cô không? Cô Dung? Đúng không?”
Dung Yên thoáng giật mình, đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn mặc dù đang rất tức giận nhưng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh cười lạnh.
Cô ta lại nhìn sang gương mặt cau có của Dung Thành, khẽ nói: “Anh…”
Hàng mày của Dung Thành nhíu chặt: “Yên Yên, đừng sợ cô ta, có anh ở đây.”
Quý Noằn: “…”
M’ kiếp, lại còn ngang nhiên diễn trò anh em thân thiết để ngược đãi người khác. Hạ Mộc Ngôn bất giác nhớ đến Tiêu Lộ Dã, nhưng vừa nghĩ đến lúc Tiêu Lộ Dã nhốt cô vào biệt thự ở sườn núi kia thì lại rùng mình buồn nôn.
Tự nhiên sao cô lại nghĩ đến gã Tiêu Lộ Dã kia làm gì chứ?
Hạ Mộc Ngôn cười chế giểu: “Cô hai nhà họ Dung mà lại sợ tôi sao? Là Tổng Giám đốc Dung không biết tính tình cổ chấp của em gái mình, hay là vì hình ảnh cô em gái ngoan ngoãn từ bé đến lớn đã tẩy não anh rồi? Cho dù tôi có đẩy cô ta thật thì sao? Nhà họ Dung quyền lực lồng lộng, Tập đoàn MN của tôi không chỗ nương tựa chính là con kiến dễ dàng bị các người đí chết phải không? Chỉ ngã một chút mà cũng yếu đuối như vậy sao? Đến cả đa còn không bị rách mà các người muốn gióng trống khua chiếng dọa đánh dọa gϊếŧ một công ty. Người nhà họ Dung ngang ngược như vậy à?”
Sắc mặt Dung Thành tái xanh.
Dần dần, mẩy nhân viên phục vụ bữa tiệc và nhân viên an ninh cũng đi ngang qua, tuy không đám đến gần nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Đây không phải là anh em của Dung thị sao? Sao cô Hai nhà họ Dung lại bị người ta đẩy ngã xuống đất rồi?”
“Vừa rồi mọi người có nghe thấy mấy ông lớn trong phòng tiệc nói chuyện phiếm sao? Hình như cô Hai nhà họ Dung với Lục Cẩn Phàm ở Hải Thành có quan hệ đấy…”
“Đúng không vậy? Anh nói Tổng Giám đốc Lục sao? Ôi, thoạt nhìn rất xứng đôi đấy. Cô Hai nhà họ Dung là thiên kim đại tiểu thư ở Bắc Kinh chúng ta, danh tiếng rất tốt, tính tình ngoan ngoãn, trình độ học vấn cao, cũng hiểu biết rộng. Lần nào người nhà họ Dung đến dự tiệc cũng có thái độ rất khiêm nhường nhã nhặn. Khi còn làm việc cho khách sạn, tôi cũng từng gặp cô Dung, tôi rất thích cô ấy, không hề có chút tính khí kiêu ngạo xa cách của thiên kim đại tiểu thư nào.”
“Còn người đứng bên kia là ai? Có phải là người đẩy cô Dung ngã không?”
“Chuyện này là sao? Hai phụ nữ gây gổ, rồi Tổng Giám đốc Dung đứng ra bênh em gái sao? Ôi, đẩy người ta ngã thì nói một câu xin lỗi là xong, còn đứng đó làm gì, ai to gán đám chống đổi nhà họ Dung vậy chứ…”
Hạ Mộc Ngôn chậm rãi thong dong rời mắt khỏi anh em nhà họ Dung, lãnh đạm nhìn sang mấy người nhân viên đang bàn tán.
Mấy người kia lập tức nhìn rõ mặt Hạ Mộc Ngôn, không ngờ nhan sắc người trước mặt không thua kém gì cô Dung, nhìn cách ăn mặc thì xem ra cũng không hề đơn giân. Mấy nhân viên phục vụ vội vàng quay người tẩn ra, không đám bu lại xem tiếp nữa.
Dung Thành tiếp tục lạnh lùng nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Có nghe không? Tất cả mọi người đều cảm thấy cô nên nói xin lỗi với Dung Yên đấy.”
Nói xin lỗi?
Tính tình Hạ Mộc Ngôn bây giờ đã điểm đạm hơn rất nhiều, nếu là trước kia, chắc cô đã nện thẳng cái túi vào đầu hai anh em nhà này rồi.
Xin lỗi à? Xin lỗi cái của khi!
Vì mấy người nhân viên phục vụ kia có chút thiên vị với cô Dung, sau khi họ rời đi thì đã ra báo với bảo vệ. Chưa đầy hai phút sau, bảo vệ chạy đến gần, nhìn thấy một màn này, lại thấy Dung Thành đỡ Dung Yên đứng lên. Bọn họ đều là người Bắc Kinh, đương nhiên nhận ra Dung Thành, vội vàng khom lưng cúi chào anh ta: “Dung tổng, vừa rồi có người nói ở đây có chuyện, có chuyện gì xây ra sao?”
Dung Thành sầm mặt: “Không có gì, nhưng không hiểu sao vị Tống Giám đốc Hạ này lại đẩy em tôi ngã. Tôi đang định nói lý lẽ nhưng dường như cô ta không chịu nghe.”