Phòng giao dịch của Hạ Mộc Ngôn cũng ngày càng phát triển. Cô dần dần chỉ cần làm việc với những đối tác cao cấp, thỉnh thoảng mới phải bay đi Hồng Kông hoặc Nhật Bản, chứ không phải bận bịu như bình thường nữa.
Một tháng tiếp theo, Hạ Mộc Ngôn đi Mỹ gặp công ty đối tác và ở lại cả tháng để ký hợp đồng trị giá ba trăm nghìn đô.
Lần này Hạ Điềm đi Mỹ cùng cô, ngày nào họ cũng bận rộn làm việc, gặp mặt ban giám đốc và lãnh đạo của đối tác, gần như không đi đâu ngoài việc di chuyển giữa khách sạn và công ty. Trong khoảng thời gian này, cô cũng tranh thủ gọi điện về Ngự Viên, hỏi xem gần đây anh có về nhà hay không, nhưng đáp án đều là không.
Mật mã căn hộ ở Quốc tế Oran vẫn không bị thay đổi, vẫn là sinh nhật của cô. Lần nào cô quay về cũng biết Lục Cẩn Phàm không quay về đó ở nữa.
Vào những lúc cực kỳ bận rộn, trước khi ngủ Hạ Mộc Ngôn chỉ nhắn một tin cho Lục Cẩn Phàm, kể cho anh nghe hôm nay mình đã ký được hợp đồng nào, hoặc gặp phải vấn đề khó khăn gì.
Tin nhắn của Lục Cẩn Phàm đã được đổi sang hệ thống không gửi thông báo đã đọc, vì vậy dù anh có đọc tin hay không thì điện thoại bên này của Hạ Mộc Ngôn cũng không nhận được ký hiệu đã đọc hay chưa đọc.
Vì vậy Hạ Mộc Ngôn cũng không biết được rốt cuộc anh có nhận được những tin nhắn thi thoảng cô gửi đi hay không.
Nhưng quả thật anh không hề nhắn lại một tin nào.
Còn về chuyện gọi điện cho Lục Cẩn Phàm… đúng là cô có từng gọi.
Trong một tháng bận rộn vất vả kia, cô cũng cố gắng tranh thủ chút thời gian gọi điện cho anh. Mấy lần đầu cô gọi được, nhưng anh vẫn lạnh lùng xa cách, cho dù cô có nói gì thì anh cũng trả lời ngắn gọn đôi ba câu rồi tắt điện thoại. Hoặc trong lúc cô đang nói chuyện thì anh hỏi bao giờ cô quay về để ký đơn ly hôn, muốn cô đừng phí công dông dài với anh nữa.
Cứ mỗi lần gọi điện thoại cô đều bị đông lạnh gần chết, sau đó cô cũng tự bỏ cuộc. Hạ Mộc Ngôn không muốn nghe anh nhắc đến chuyện ly hôn nên về sau cô dứt khoát không gọi điện thoại nữa mà chuyển sang gửi tin nhắn.
Nhưng anh không hề hồi đáp.
Một người đàn ông nặng tình bất chợt vô tình như vậy, thật là đáng sợ.
Cứ bận rộn liên tục như vậy trong ba tháng, mùa Xuân cũng sớm trôi qua, Hải Thành bước vào chớm Hạ.
Trước đó không lâu, Shine USA tổ chức mấy lần đại hội cổ đông, sau đó công bố tin tức, Tập đoàn Shine bắt đầu phát triển mảng Internet trong nước, thành lập công ty Internet ở Hải Thành, tạm thời được đặt dưới danh nghĩa của Shine và Lục thị, do Lục Cẩn Phàm toàn quyền quản lý. Phía Shine USA sẽ cử một ngườidự án về nước hỗ trợcông ty mới.
Lục Cẩn Phàm lại càng bận rộn, thậm chí đến khi Hạ Mộc Ngôn ổn định lại cuộc sống, không còn đi lại nhiều nữa thì cô cũng gần như không nhìn thấy bóng anh.
Anh không ở công ty thì là ở nơi xã giao nào đó, hoặc đi công tác. Anh đi lại các nơi trên thế giới nhưng lại không hề xuất hiện trước mặt cô, dường như cách thế giới của cô rất xa.
Hạ Mộc Ngôn tranh thủ thời gian gặp Thẩm Mục nói chuyện một chút. Thẩm Mục kể bây giờ Tổng Giám đốc Lục bận rộn chưa từng thấy. Thật ra thì lắm khi anh cũng có chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, nhưng anh như một tảng băng tỏa ra hơi lạnh, chẳng màng đến mọi sự xung quanh, gần như xem công ty là nhà, thậm chí có lúc bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm. Bình thường mọi người tan việc đều nghỉ ngơi, nhưng anh thì vẫn bận rộn họp với đối tác quốc tế.
Đến sáng hôm sau đi làm lại, nhân viên thường xuyên phát hiện Tổng Giám đốc Lục cả đêm không ngủ.
Không ai hiểu vì sao bây giờ Tổng Giám đốc Lục lại tự ép mình bận rộn đến như vậy, ngay cả Thẩm Mục cũng không hiểu nổi. Nhưng đúng là hiện tại công ty đang phát triển với tốc độ đáng sợ.
Hạ Mộc Ngôn thật sự không tìm được Lục Cẩn Phàm. Rõ ràng cô đang ở trong nước, anh cũng đang ở trong nước, nhưng cảm giác lại khác hẳn khi anh sang Mỹ mười năm chẳng thèm quan tâm đến cô.
Bây giờ cuộc sống của họ thoạt nhìn như đang trở lại thời kỳ hai người chẳng hề có chút liên quan gì đến nhau.
Rõ ràng cô không đồng ý ly hôn, cũng không ký đơn ly hôn, rõ ràng anh vẫn là chồng cô, thế nhưng ngay cả muốn gặp anh một lần cô cũng không gặp được.
Hạ Mộc Ngôn biết thời gian này anh vô cùng bận rộn, nên cô quyết định không làm phiền anh. Dù bận đến đâu đi nữa thì cũng không thể bận cả đời, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
*** Tại Phòng giao dịch Bất động sản Lục Ngôn.
Một tập tài liệu được thả lên bàn làm việc, Hạ Mộc Ngôn nhìn lướt qua tờ trên cùng, không lên tiếng, rồi cúi xuống tiếp tục đọc những tài liệu khác.
“Sao gần đây cậu có vẻ buồn bực không vui vậy?” Hạ Điềm đứng trước bàn làm việc, gạt đống tài liệu sang một bên, rồi dựa người vào bàn, cúi đầu xuống gần cô hỏi.