Lúc này chuông cửa chợt vang lên.
Hạ Mộc Ngôn bỗng sợ hãi, ngẩng phắt lên nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc hỏi: “Ai vậy? Chỗ ở này của anh còn có ai biết nữa? Không phải là mấy tên mới đuổi giết Phong Lăng chứ…” Nam Hành liếc cô: “Đừng lo lắng quá.
Vừa rồi tôi đi ra gọi điện cho Lục Cẩn Phàm, vừa khéo cậu ta lại ở gần đây.
Cô nói xem người đến là ai đây?” Hạ Mộc Ngôn nghe thấy thì chợt đảo mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sau lưng Nam Hành.
“Chồng cô đến, cô mở cửa, hay tôi đi mở cửa đây?” Nam Hành cười như không cười liếc sang cô.
Nếu Lục Cẩn Phàm đang đứng bên ngoài, thì ai mở cửa mà chẳng giống nhau?
Cũng không thể nào đóng cửa để anh ở ngoài được.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Tiếng chuông cửa rất dễ nghe như tiếng chuông nhạc, âm thanh không quá lớn cũng không hề chói tai.
Những tiếng chuông này lọt vào tai Hạ Mộc Ngôn thì không khác gì sấm chớp đột ngột kéo đến trên mặt biển yên tĩnh, khiến cho cô không thể nào bình tĩnh lờ đi được.
Rõ ràng Nam Hành cố tình trêu chọc cô, không đi ra mở cửa mà chỉ đứng đó, cười như không cười nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Tay Hạ Mộc Ngôn vẫn còn cầm thuốc nước đắp lên vết thương trên bắp chân Phong Lăng, mất một lúc cô cũng không đứng dậy ngay.
Phong Lăng nhìn hai người họ rồi chợt đặt chân xuống nói: “Vậy để tôi đi ra mở cho.” Nam Hành lập tức lạnh mắt liếc Phong Lăng: “Đừng có nhiều chuyện.” Phong Lăng sững người lại.
Đã lâu rồi cô không nghe thấy Nam Hành nói sẵng giọng kiểu cấp trên với cô.
Ánh mắt cô thoáng sững lại rồi lại ngồi im trên sofa, đồng thời cô nhìn sang Hạ Mộc Ngôn: “Nhất định là Ông Lục đến tìm cô, cô ra mở cửa đi.
Vết thương trên đùi tôi không nặng, tôi tự mình làm được.” Tiếng chuông cửa không vang lên nữa, nhưng Hạ Mộc Ngôn cảm thấy Lục Cẩn Phàm sẽ không rời đi nhanh như vậy.
Cô buông chai thuốc khử độc xuống, xoa xoa tay rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Lúc vừa mở cửa ra, tay Hạ Mộc Ngôn nắm thật chặt nắm cửa.
Người đàn ông cao to thẳng tắp đứng ngoài cửa, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ khiêm tốn, càng tôn lên khí chất kín đáo, lạnh lùng lãnh đạm của anh.
Hạ Mộc Ngôn ngước lên nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.
Cửa vừa hé ra thì cặp mắt sáng của Lục Cẩn Phàm đã rơi xuống mặt cô.
Tròn một tháng không gặp, lúc trước cô không tỉnh táo lắm, coi như bây giờ mới chính thức là “gặp lại.” Sau khi mở cửa ra, Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ nhìn lướt qua anh, còn chưa nhìn ra cảm xúc trong mắt anh thì cô đã lập tức buông nắm cửa ra, xoay người đi vào trong, ném lại một câu: “Tôi đi xử lý vết thương trên chân Phong Lăng trước đã.” Cũng không biết cô nói cho Lục Cẩn Phàm hay cho Nam Hành, hay cho Phong Lăng nghe.
Tóm lại Hạ Mộc Ngôn không nhìn người đàn ông ngoài cửa mà lập tức quay vào với Phong Lăng.
Đột nhiên trở thành cái cớ to nhất của Hạ Mộc Ngôn, Phong Lăng cảm thấy ba chấm: “…” Quả thật giống y chang cô gái mới lớn vừa biết yêu…
Phong Lăng ngẫm thấy bình thường Hạ Mộc Ngôn thong dong bình tĩnh với mọi chuyện, hoàn toàn đối lập với thái độ bây giờ thì không khỏi cảm thấy thật dễ thương.
Nam Hành mỉm cười nhìn về phía Lục Cẩn Phàm bị bỏ rơi ngoài cửa với ánh mắt thương cảm.
Ngược lại Lục Cẩn Phàm lại thong thả ung dung, không thèm nhìn vẻ mặt cười cợt của Nam Hành mà chỉ nhìn chiếc khăn lông dính máu trên sofa và vết thương trên đùi Phong Lăng.
Chỉ cần nhìn như vậy anh cũng đoán được vừa rồi hai người họ đã gặp phải nguy hiểm như thế nào.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Nhanh như vậy đã bị người ta chém rồi sao?” Lục Cẩn Phàm nhìn Phong Lăng: “Sao Hạ Mộc Ngôn lại ở cùng cô?” Vì sao Hạ Mộc Ngôn lại ở cùng cô? Đương nhiên anh chỉ hỏi riêng hôm nay thôi.
Đúng là Phong Lăng còn chưa kịp hỏi vì sao Hạ Mộc Ngôn lại đi đến đó.
Cô rũ mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn đang ngồi xổm bên sofa sát khuẩn vết thương cho cô.
“Từ hôm qua đến hôm nay cô không có tin tức gì.