A K và nhóm người bước xuống từ những chiếc xe phía sau đồng loạt rút súng ra, liên tục nã súng về bánh xe bị biến dạng không thể nào khởi động được của A Đồ Thái, thân xe rung lên một cái rồi lún xuống, toàn bộ bánh xe đều bị bắn thủng.
Hạ Mộc Ngôn không nhìn thấy người đàn ông bước trong màn đêm, từng bước đi về phía này, nhưng bằng bản năng, cô vẫn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ của hai tên đàn ông trong xe. Mà A Đồ Thái lại bất ngờ vươn tay ra đằng sau, lôi Hạ Mộc Ngôn đang kẹt trong một góc ghế ra ngoài, túm cô đến trước mặt. Khi Hạ Mộc Ngôn bất lực vùng vẫy thì bị ấn đầu vào thành cửa kính, A Đồ Thái cầm súng dí đúng vào trán cô.
Đèn xe ở bên ngoài rọi xung quanh, ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt đáng sợ của Hạ Mộc Ngôn. Cô đau đến tê dại, nhắm mắt lại không nhìn ra ngoài. Cô lo lắng Lục Cẩn Phàm phát hiện ra tia hoảng sợ trong mắt mình.
Cô cứ nhắm mắt rồi khẽ cười.
“Con đàn bà thối! Mày cười cái gì?” A Đồ Thái chỉ biết Hạ Mộc Ngôn rất quan trọng với Lục Cẩn Phàm, nhưng lại không ngờ bởi vì cô là người quan trọng nhất, cho nên anh mới không cho phép cô phải sống trong nguy hiểm quá lâu. Đừng nói là hai mươi tư giờ, kể cả có nhiều hơn hai giờ cũng không chờ được, nên mới có thể chạy đến nhanh như vậy.
A Đồ Thái tức giận đến mức phát hỏa, túm chặt vai áo Hạ Mộc Ngôn, chậm rãi siết cò súng đang hướng về phía cô.
Kể cả có phải mặt đối mặt với Lục Cẩn Phàm thì trong tay hắn cũng đã có con bài tẩy này, hắn không tin Lục Cẩn Phàm dám ra tay!
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn run rẩy, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh gì. Cô chậm chạp một lúc rồi mới cười thật thấp, khàn giọng nói: “Tao cười mày… Cái dáng vẻ này của mày đúng là chết đến nơi rồi…”
Đồ Thái nổi giận, nhìn như muốn nổ súng. Bất chợt không biết Hạ Mộc Ngôn lấy được sức lực từ đâu, kéo cổ tay hắn qua rồi cắn mạnh.
“A!” A Đồ Thái bị đau, nhất thời không thể kiểm soát được khẩu súng trong tay, tiếng súng vang lên trong xe, đạn bắn vào cửa sổ chống đạn.
Tiếng súng trầm đục trong xe vang lên to rõ lạ thường. Lục Cẩn Phàm đang sắp đến gần, đôi mắt lập tức lóe lên tia sợ hãi, nhìn về phía cửa sổ xe đen như mực kia.
Trong tích tắc, Hạ Mộc Ngôn ngước lên nhìn sát ý trong mắt A Đồ Thái. Lục Cẩn Phàm đang ở bên ngoài xe, nếu anh đã đến, còn có cả đám A K đều đang ở ngoài để giải cứu thì cô không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn.
A Đồ Thái chợt hất Hạ Mộc Ngôn ra, lại dí súng nhắm vào đầu cô. Hạ Mộc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi nâng cánh tay lên. Cánh tay nhuốm đầy máu lóe lên tia lạnh lẽo trong buồng xe tối tăm. A Đồ Thái chú ý đến cử động của cô, cảnh giác siết cò súng một lần nữa. Hạ Mộc Ngôn lại bất ngờ chộp mạnh lấy bàn tay đang cầm súng của hắn, ánh mắt lạnh lùng. Ngay khi hắn sắp bóp cò, cô bất chợt phun ra một câu bằng tiếng Khơ-me.
A Đồ Thái chấn động, sát ý càng lộ rõ. Hắn dữ tợn nheo mắt lại, trong khoảng khắc dồn toàn bộ chú ý vào cô.
Đây là câu nói tiếng Khơ-me mà Hạ Mộc Ngôn đã vô tình học được từ bà cụ ở Campuchia ba năm trước.
Không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Khi A Đồ Thái bị câu nói của Hạ Mộc Ngôn thu hút toàn bộ sự chú ý thì thân xe lại rung lên thật mạnh. Vốn đang ngồi vững vàng, A Đồ Thái bất ngờ khẽ ngửa người ngã ra đằng sau. Khẩu súng đang dí bên Hạ Mộc Ngôn bị chệch đi một chút, cô vươn tay ra định cướp.
Một tay A Đồ Thái giơ súng lên tránh, tay kia giật tóc cô chửi thề, đập mạnh đầu cô vào cửa xe. Da trán Hạ Mộc Ngôn lập tức bị rách toạc, mắt hoa lên. Đúng lúc này, Lục Cẩn Phàm ở bên ngoài xe tìm được thời cơ xông lên thuận lợi nhất. Khi chiếc xe phía sau lao về phía trước tiếp tục liều mạng tìm đường thoát thì người trong xe chỉ nhìn thấy hai bóng dáng nhanh nhẹn nhảy vọt lên xe. A K theo sát sau lưng yểm trợ Lục Cẩn Phàm, bất chợt kéo mở cửa xe sau ra.
Hạ Mộc Ngôn đang tựa vào cửa xe, vì lực cánh cửa bị mở ra mà gần như nửa người trên đều lộ ra ở ngay sườn xe.
Lục Cẩn Phàm hoảng sợ nhìn cô như sắp lao từ trong xe ra với nửa người đầy máu.
Hình ảnh ba năm trước ở Los Angeles lại hiện lên, khi ấy Hạ Mộc Ngôn vì bị đẩy ngã từ chiếc xe đang chạy với tốc độ cao mà mất đi đứa con. Lục Cẩn Phàm cau chặt mày, anh lập tức vươn cánh tay ra, thả người xuống…
Câu Hạ Mộc Ngôn vừa nói bằng tiếng Campuchia đại ý là: kẻ đi đe dọa người yếu thế thì mới chính là kẻ yếu.
A Đồ Thái là người luôn có thói quen đứng trên người khác, tuyệt đối không bao giờ cam tâm chịu thua kém. Khi bị cô giễu cợt như vậy thì đương nhiên hắn sẽ nổi cơn điên, nhất thời mất lý trí mà dồn toàn bộ sự tập trung vào cô.
Vì hắn không ngờ cô lại biết ngôn ngữ của bọn hắn.
Câu nói này là do bà cụ người Campuchia đã từng cứu cô nói. Sau khi che chở cô trước mặt A Cát Bố, bà cụ đã đưa cô về lều băng bó vết thương. Chính giọng nói có vẻ phàn nàn bất mãn đã giúp Hạ Mộc Ngôn nghe ra được ý tứ của bà. Bà cụ không thích bọn họ ức hiếp một người phụ nữ trói gà không chặt, nhưng lại không dám nói trực diện, chỉ có thể lén lút nói trong lều.