Xét về tướng mạo, về dáng vóc, thậm chí về vẻ thong dong, lãnh đạm toát ra từ người anh, thì cho dù những người có mặt ở đây đều là lãnh đạo có chức vụ cao cũng đều vô hình trung bị anh âm thầm lấn át.
Anh như một nhân vật cấp cao lặng lẽ đứng từ trên cao nhìn xuống.
Nét lãnh đạm pha lẫn một chút nét cười rất nhẹ của anh rõ ràng chứa đựng vẻ lạnh lùng xa cách.
Khi Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy người đàn ông vốn vẫn quen thuộc với mình mà lúc này lại đột nhiên có vài phần xa lạ, thì trong nháy mắt tim cô như bị cả đàn ong vây đốt.
Cô đã quá quen nhìn thấy Lục Cẩn Phàm luôn yêu thương và nhường nhịn mình.
Lúc này, một Lục Cẩn Phàm mang lại cho cô cảm giác xa cách thật sự khiến cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
“Lục tổng, đây là dự án hợp tác giáo dục giữa Đại học T với các trường đại học trong nước trong những năm gần đây, bao gồm cả những hợp tác với ngành Giáo dục.” Vị lãnh đạo trường đang đứng trước một màn hình thật lớn, chỉ vào một biểu đồ báo cáo được trình bày trên PowerPoint, nêu rõ các chỉ số hạng mục của Đại học T.
Thường ngày, các lãnh đạo trường vốn quen tác oai tác quái trước mặt các sinh viên.
Nhưng giờ đây hầu như ánh mắt lóe sáng của họ đều dán chặt vào người người đàn ông ngồi ghế chủ tọa trên bàn hội nghị.
Đại học T không chỉ có thư viện cũ trăm năm cần xây dựng lại, mà còn có các dự án hợp tác giáo dục và các dự án tiềm năng của ngành Giáo dục được giới doanh nhân có tầm nhìn trong nước nhận ra.
Lúc này trường rất muốn nắm lấy cơ hội hợp tác với Tập đoàn Lục thị, triển khai càng nhiều dự án giáo dục càng tốt.
Bởi vậy họ đương nhiên phải tung hết mọi chiêu thức ra để thu hút sự chú ý của nhà đầu tư.
Không vì sự xuất hiện của Hạ Mộc Ngôn mà hội nghị dừng lại, vị lãnh đạo trường phía trước chỉ liếc nhìn cô, thấy Giáo sư Lâm đứng lên ra hiệu cho cô tới chỗ mình liền hiểu ra, hội nghị vẫn tiếp tục.
“Hạ Mộc Ngôn, tới đây!”
Với tư cách giáo sư khách mời, Giáo sư Lâm ngồi bên trái bàn hội nghị, cách vị trí chủ tọa khoảng bảy, tám mét.
Ông đưa tay vẫy vẫy Hạ Mộc Ngôn.
Cẩm tài liệu trong tay, Hạ Mộc Ngôn đi tới chỗ Giáo sư Lâm đưa tài liệu cho ổng.
Giáo sư Lâm mở tài liệu ra xem vài lượt, sau đó gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, rồi quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói: “Tốt lắm, quả nhiên thường ngày em học hành chăm chỉ nhất.
Tài liệu thấy cần, em mang tới không thiếu một tờ.
Nếu là người khác, không chừng sẽ bỏ qua nhiều trang của thầy.” Hạ Mộc Ngôn nghĩ nhiệm vụ của mình đã xong, nhìn Giáo sư Lâm với ý hỏi bây giờ em có thể ra ngoài được chưa.
Giáo sư Lâm còn chưa kịp trả lời, đúng lúc này, vị lãnh đạo đang thuyết trình lại nói gì đó với ông.
Thế là Giáo sư Lâm quay lại họp tiếp, cũng không cho Hạ Mộc Ngôn biết là cô nên đi hay ở lại.
Hạ Mộc Ngôn đứng phía sau Giáo sư Lâm, ngước mắt nhìn về phía vị trí chủ tọa của bàn hội nghị.
Lúc cô bước vào, Lục Cẩn Phàm chỉ nhìn cô một cái, chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường rồi thôi.
Sau đó anh không hề nhìn về phía cô lần nào nữa.
Khi Hạ Mộc Ngôn lại nhìn về phía anh, cô thấy Lục Cẩn Phàm đang cầm một tập hồ sơ về trường Đại học T mà một vị lãnh đạo tha thiết đưa cho, bình thản lật ra xem.
Thái độ hờ hững như mặt hồ không gợn sóng của anh khiến Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng nhận ra, anh không hề chú ý tới cô chút nào.
Người đàn ông này thật sự bình thản, không giống như Hạ Mộc Ngôn.
Tuy biểu hiện bên ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng trái tim cô lại như vừa bị vuốt sắc cho một cái, khiến cô vừa đau vừa ngứa, lại vừa hoảng sợ.
Rủi thay, người cô đang phải đối mặt, lại là một người đàn ông bản lĩnh hơn mình gấp mấy lần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm chỉ xem hồ sơ vài lượt, rồi bỏ xuống.
Anh mắt trầm tĩnh và lãnh đạm của anh như lơ đãng nhìn về phía cô.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Mộc Ngôn vốn đang định rời khỏi phòng họp liền dừng bước.