Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 954:





Anh gật đầu, khi Hạ Mộc Ngôn đang định quay về giường nằm xuống thì anh lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi nóng hầm hập của cô. Người Hạ Mộc Ngôn đột nhiên giật bắn lên, cô gần như dồn hết sức đẩy anh ra, nhưng khó khăn lắm mới tách môi anh ra được một chút. Mắt cô tóe lửa, đang định tranh cãi thì anh lại tiếp tục cúi đầu hôn cô.





Hạ Mộc Ngôn vùng vẫy mấy giây, tay anh lại càng ghì chặt gáy cô, hoàn toàn không vì cô kháng cự mà dịu đi, ngược lại còn hôn sâu hơn.





Môi lưỡi quấn quýt, nhất là khi cô không còn say rượu mà hoàn toàn tỉnh táo thì rất dễ dàng khiến từng cảnh của đêm qua quay trở lại. Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy da đầu mình tê dại, cô đẩy anh ra, cuối cùng không còn sức lực, chỉ có thể ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, ngón tay không thể không bấu chặt lấy áo anh.





Khi ý thức của cô đang hỗn loạn, tay anh buông gáy cô ra, đồng thời không tiếp tục hôn cô nữa. Khi Hạ Mộc Ngôn suýt chút nữa thì yếu ớt ngã ra phía sau, anh lại ôm hông, siết cô vào lòng.





Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã bâng quơ nói: “Hết nhạt chưa?”





Hạ Mộc Ngôn: “…”





“Anh bế em sang kia.”





“Lục Cẩn Phàm, tôi còn chưa mặc quần áo!” Khi anh đang định bế cô ra khỏi chăn thì Hạ Mộc Ngôn vội vàng cố gắng túm chặt chăn trên người.





Anh thoáng khựng lại rồi đứng lên đi đến vali hành lý để trong phòng của cô, lấy ra một chiếc áo khoác rộng thùng thình khá đẹp rồi quay lại khoác lên người giúp cô. Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới buông lỏng nắm tay đang túm chặt chăn. Anh giúp cô cài từng nút áo rồi bế ngang người cô lên.





Anh bế cô đến gần chiếc bàn để đồ ăn, đặt cô ngồi xuống sofa rồi hỏi: “Em muốn ăn gì?”





Hạ Mộc Ngôn không trả lời, chỉ liếc nhìn mấy món ăn trên bàn rồi dừng lại ở cháo rau cải và canh đậu hũ.





Anh không hỏi thêm, đặt hai món ăn mà cô đang nhìn chằm chằm tới trước mặt. Anh định để cô tự ăn, nhưng thấy cô gần như không có xương, yếu ớt bất lực ngồi tựa vào sofa, thì bê bát, cầm thìa xúc canh đưa đến miệng cô: “Há nào.”





Hạ Mộc Ngôn không định phối hợp, nhưng quả thật cô cũng cần lấy lại sức, không thể để mình yếu hơn nữa.





Huống hồ đêm qua Lục Cẩn Phàm vẫn mặc kệ cô khóc lóc cầu xin mà hành động như cầm thú, bây giờ anh có phục vụ cô ăn cơm thì cũng không có gì quá đáng.





Vậy nên Hạ Mộc Ngôn ôm chút hậm hực mà khẽ há miệng ra nuốt xuống, vẫn ôm thái độ vừa lạnh vừa hận nhìn người đàn ông trước mặt.





Từ đầu đến cuối, anh vẫn ngồi bên cạnh giúp cô ăn cơm, sống lưng thẳng tắp, tao nhã lạnh lùng. Áo sơ mi thanh nhã thẳng thớm, động tác tự nhiên khiến cô có cảm giác anh như đang mớm cho thú cưng ăn.





Thú cưng?





Sống cả hai kiếp người, ý nghĩ này khiến Hạ Mộc Ngôn bất giác rùng mình. Cô lập tức giơ tay lên giật lấy cái bát trong tay anh, tức giận nói: “Tôi tự ăn.”





Lục Cẩn Phàm không bóc mẽ ý định trả thù nhỏ nhen của cô gái nhỏ. Khi cô nhận lấy bát cúi đầu ngoan ngoãn ăn thì khóe môi anh khẽ cong lên, giọng nói đều đều: “Ăn đi, không còn nóng nữa đâu.”





Hạ Mộc Ngôn không trả lời, cắm cúi tập trung ăn.





Sau khi ăn xong, cô còn chưa lên tiếng thì anh đã vô cùng tự giác bế cô về giường.





Cái kiểu bế đi bế lại này… Cổ họng Hạ Mộc Ngôn khó chịu, sau khi ho khan một tiếng, cô chỉ ngồi trên giường không nói chuyện, rồi chợt nhớ đến điện thoại của mình: “Lục Cẩn Phàm, lấy túi xách cho tôi.”





Nghe giọng nói ra lệnh kia, anh chỉ ý tứ nhìn cô rồi cầm túi lên đưa tới mà không nói một lời nào.





Hạ Mộc Ngôn mở khóa túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy điện thoại chỉ còn bốn phần trăm pin. Cô vừa định lấy sạc pin điện thoại vừa trượt điện thoại lên, liền nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.





Trong đó có mấy cuộc là của tài xế đêm qua. Cô vốn hẹn tài xế đến tối đưa cô về khách sạn, thế nhưng lại uống nhiều quá, rồi bị Lục Cẩn Phàm mang từ câu lạc bộ về. Tài xế không liên lạc được với cô, chắc cũng đã vào trong hỏi han người khác, biết cô về rồi thì sẽ bỏ đi. Chắc cô không hại người ta phải đợi cả đêm bên ngoài chứ?





Hạ Mộc Ngôn vừa nghĩ vừa nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ khác. Đều là cuộc gọi của người ở công ty. Ngoại trừ những người quen biết thì cũng chỉ có người bên công ty hay gọi đến số điện thoại này của cô.





Hạ Mộc Ngôn vội vàng gọi điện cho đồng nghiệp và gọi lại cho tài xế rồi giơ tay lên sờ trán. Hình như cô vẫn sốt, cũng gần như không có dấu hiệu ra mồ hôi.





Cuối cùng cô lại gọi điện cho Tiểu Bát, nghe Tiểu Bát càu nhàu qua điện thoại: “Chị Đại, sao giờ chị mới gọi lại? Từ sáng đến giờ em gọi điện, gửi tin WeChat rồi nhắn tin đủ kiểu mà chị không trả lời, làm em sợ chết đi được! Nếu biết thế em đã không để chị đi Bắc Kinh một mình, được đi theo chị em sẽ đỡ lo lắng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK