Không phải muốn thêm lần nữa chứ?
Vừa rồi anh cho cô ăn no, chẳng lẽ chỉ để cô tích cóp sức lực?
Hôn xong rồi, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, đỡ lấy gáy cô, kề trán cô, nhìn cô chăm chú.
“Bà Lục từng nói, không ai được phép có tình ý với người đàn ông của cô ấy.” Anh cúi đầu ngắm ánh nước giữa lông mày cô, hài lòng nhìn cô bị hôn đến ý loạn tình mê: “Trái lại, ai dám có tình ý với bà Lục, anh cũng sẽ tuyệt đối không khách sáo.”
“…”
Lục Cẩn Phàm thế mà còn có một mặt bá đạo này, nhưng lại cố ý không thể hiện ra.
Hơn nữa, người đàn ông bá đạo này sẽ không làm người ta mất hứng, mà thay vào đó lại khiến cô lập tức muốn thể hiện lập trường của mình theo bản năng.
Ban đầu, chỉ có Thịnh Dịch Hàn yêu cô đơn phương, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm, bỗng chủ động ôm lấy vai anh, ngẩng đầu hôn mạnh lên môi anh một cái. Trước ánh mắt lập tức chuyển màu thâm trầm mãnh liệt của anh, cô nói rất chân thành: “Được!”
Một chữ “được” chân thành này tựa như phó thác toàn bộ thế giới bé nhỏ mà cô âm thầm giấu tận đáy lòng vào tay anh.
Lục Cẩn Phàm rũ mắt, trực tiếp đè cô xuống giường, Hạ Mộc Ngôn ngã ra sau, nhìn anh.
Người đàn ông thuần khiết và dịu dàng trước mặt là Tổng Giám đốc Lục thị khó tiếp cận, thế nhưng lúc này anh hấp dẫn đẹp trai như yêu nghiệt vừa nóng bỏng lại mê người.
Có một không hai trên đời!
***
Bên kia, đến khi tiệc tối kết thúc, An Thư Ngôn vẫn không thấy Lục Cẩn Phàm trở lại.
Dân Hải Thành đều biết Lục Cẩn Phàm là người lý trí và lạnh lùng cỡ nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, một người trước giờ chưa từng hành động theo cảm tính như anh lại cứ phá lệ vì Hạ Mộc Ngôn.
Sáng sớm, An Thư Ngôn gặp Lục Thiệu Tắc tại đầu cầu thang khách sạn Vương Đình.
“Chào chú Lục.” An Thư Ngôn lễ phép gật đầu chào ông ta.
Lục Thiệu Tắc nhìn cô ta, nghiêm nghị hỏi: “Sao sắc mặt cháu kém vậy, cả đêm không ngủ à?”
An Thư Ngôn khẽ cười: “Có ngủ ạ. Chắc là cháu ngủ muộn quá nên trông vẻ mặt không tốt.”
“Thời gian vừa rồi cháu ở trong nước, những gì cháu chứng kiến đều như tối qua sao? Cẩn Phàm nghiêm túc với Hạ Mộc Ngôn à?” Vẻ mặt Lục Thiệu Tắc có vài phần u ám.
An Thư Ngôn chần chừ một lát, im lặng chậm rãi gật đầu.
Đầu tiên, Lục Thiệu Tắc vô cùng bất mãn, sau đó lạnh lùng nheo mắt lại, vô cùng uy nghiêm.
Lát sau, Lục Thiệu Tắc gằn giọng nói ra từng chữ: “Nếu vậy, cháu còn muốn thân phận bà Lục này không?”
An Thư Ngôn im lặng hồi lâu, hít sâu hai cái, ánh mắt có vài phần cố chấp: “Chú Lục, có lẽ chú muốn hỏi cháu, cháu còn muốn Lục Cẩn Phàm không, đúng không?”
Không đợi Lục Thiệu Tắc lên tiếng, cô ta lại kiên định đáp khẽ: “Đáp án của cháu là, cháu muốn ạ.”
Lục Thiệu Tắc nhìn cô ta một lúc lâu bằng ánh mắt sắc bén, cuối cùng phất tay: “Được, chú biết rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.”
An Thư Ngôn kính cẩn gật đầu: “Cảm ơn chú Lục.”
Dứt lời, cô ta liền quay người đi.
***
Lúc Thẩm Mục mang điện thoại di động tới, Hạ Mộc Ngôn đang sấy tóc trong phòng tắm. Tiếng mấy sấy ù ù quá ồn, cô chỉ biết Thẩm Mục đến để đưa túi xách của cô và đồ gì đó của Lục Cẩn Phàm.
Lúc cô sấy tóc xong đi ra, Thẩm Mục đang cung kính hạ giọng với Lục Cẩn Phàm: “Vâng, tôi biết rồi, Lục tổng.”
Lục Cẩn Phàm ra hiệu cậu ta có thể đi được rồi. Thẩm Mục gật đầu, lia mắt khách sáo cười với Hạ Mộc Ngôn rồi mới quay người rời đi.
“Hai chúng ta đều không mang theo điện thoại, sao Thẩm Mục biết chúng ta ở đây?” Hạ Mộc Ngôn nhìn bóng lưng đã đi vào thang máy, buột miệng hỏi Lục Cẩn Phàm lúc anh đóng cửa phòng lại.
Lục Cẩn Phàm bình thản nhìn cô, sau đó chỉ vào điện thoại bàn trong phòng.