Tiểu Bát lại nhìn cô mấy lần, thật sự là không kìm được, bèn bỏ bánh mì xuống, nói nhỏ: “Quả thật là không phải em nói nhiều, nhưng em thật sự rất muốn hỏi. Chị và Tổng Giám đốc Lục cùng đi công tác, sau đó đã muộn vậy rồi mà anh ấy vẫn còn ở trong phòng chị. Mặc dù sau đó anh ấy đã về, nhưng rõ ràng là mối quan hệ của hai người không đơn giản như hai người xa lạ sau khi ly hôn. Hơn nữa, Tổng Giám đốc Lục thật sự rất tốt với chị, dù em không hiểu tại sao lúc trước anh ấy lại lựa chọn ly hôn.”
Dừng một lát, Tiểu Bát lại nói tiếp: “Vậy nên, chị Đại à, bây giờ quan hệ giữa chị và Tổng Giám đốc Lục rốt cuộc là sao vậy?”
Hạ Mộc Ngôn thổi nước lèo mì hoành thành vẫn còn hơi nóng, húp một hớp, thủng thẳng nói: “Đến bây giờ chị cũng không biết đó là quan hệ thế nào nữa, có lẽ phải chờ sau khi về Hải Thành, điều tra rõ mọi chuyện mới biết.”
Tiểu Bát nghe mà mơ hồ, nhưng thấy Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không muốn nói tiếp những chuyện này, thế là chỉ đành tiếp tục ngoan ngoãn gặm bánh mì nướng.
***
Hai giờ chiều hôm đó, máy bay của Hạ Mộc Ngôn và Tiểu Bát hạ cánh xuống Hải Thành.
Sau khi trở về Hải Thành, hai người đến thẳng công ty. Hạ Mộc Ngôn bận bịu giải quyết cho xong những công việc tồn đọng khi cô không ở đây, buổi tối còn tăng ca xuyên đêm, tận cho đến sáng hôm sau mới giải quyết gần xong.
Tiểu Bát cũng đã sớm quen với tần suất làm việc thế này của Hạ Mộc Ngôn. Mỗi lần cô đi công tác mấy ngày trở về đều sẽ vội vã giải quyết những việc khẩn cấp trước, sau khi làm xong mới nhớ tới nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng làm việc trong chốc lát, Tiểu Bát cũng đi theo cô từ tối qua đến giờ.
Buổi chiều, Tiểu Bát đẩy cửa vào văn phòng. Thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi nghỉ ngơi sau bàn làm việc, cô nàng cũng chẳng nói gì, chỉ kéo cái vali to đùng của Hạ Mộc Ngôn vào, sau đó mở ra, muốn sắp xếp giúp cô một chút, lấy tài liệu phải để ở công ty ra ngoài.
Kết quả, lúc cô mở ra, thấy trong góc vali có để một cuộn tranh thì không khỏi ngạc nhiên. Cô nghĩ bức tranh này có thể ở trong vali của Hạ Mộc Ngôn, còn cố ý cầm về Hải Thành thì chắc là danh họa không rẻ, thế là không dám động vào, chỉ lấy một số tài liệu rồi định đứng dậy.
“Mang bức tranh đó tới đây giúp chị với.” Hạ Mộc Ngôn vẫn ngồi nhắm mắt sau bàn làm việc bỗng dưng khẽ lên tiếng.
Tiểu Bát thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn không mở mắt, nhưng rõ ràng lúc cô nàng vừa bước vào, cô đã tỉnh rồi.
Sau khi cô nàng cẩn thận cầm bức tranh lên rồi để lên bàn làm việc, Hạ Mộc Ngôn mới mở mắt ra, nhìn thoáng qua, hờ hững hỏi: “Em còn việc gì cần chị giải quyết gấp trong hai ngày nay nữa không?”
“Không có ạ, gần đây những dự án trong công ty đều tiến hành đâu vào đấy, không có việc lớn gì. Hơn nữa, bình thường chị hay đi công tác, rất nhiều việc đã được phó tổng giám đốc làm giúp chị. Chỉ có một vài hồ sơ và quyết sách cần chữ ký của chị mà thôi, không còn việc gì khác.” Tiểu Bát tiếp tục sắp xếp vali giúp cô, đồng thời nói: “Thật ra, chị có thể nhân lúc không quá bận rộn mà nghỉ ngơi nửa tháng đến một tháng cho thật tốt. Những dự án mới vừa được chị ký tên ở Bắc Kinh đã được truyền đạt trong công ty, cấp dưới cũng có thể chuẩn bị rất tốt, không nhất thiết lúc nào cũng phải là chị đích thân đi làm.”
Hạ Mộc Ngôn không nói gì.
Quả thật lâu rồi cô chưa nghỉ ngơi.
Hạ Mộc Ngôn vẫn đang suy nghĩ xem lúc nào đó sẽ tìm thời gian về nhà họ Hạ, treo lại bức tranh này trong phòng sách. Có lẽ mối quan hệ cha con giữa cô và Hạ Hoằng Văn trong nhiều năm qua vẫn còn chút thần giao cách cảm và ăn ý, vẫn chưa đến giờ tan sở thì Hạ Hoằng Văn đã gọi điện cho cô, bảo cô tối nay về nhà họ Hạ ăn cơm một bữa. Ông đã đặc biệt bảo dì Cầm làm mấy món cô thích.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Hạ Mộc Ngôn liền đồng ý.
Hơn năm giờ chiều, Hạ Mộc Ngôn lái xe về nhà họ Hạ. Mấy năm nay cô không về thăm nhà thường xuyên, sau khi về nước cũng chỉ thỉnh thoảng về ăn cơm với ba. Cô không có ý định hỏi về vấn đề thân thế của mình, vì trong lòng đã mất cảm giác từ lâu.
Sau khi cầm tranh vào nhà, Hạ Hoằng Văn nhìn thoáng qua cuộn tranh trong tay cô: “Cái gì đấy? Bây giờ vẫn chưa hết năm, về nhà ăn cơm với ba sao còn mang tranh về làm gì? Tranh này lại mua được từ đâu đấy? Muốn ba đánh giá giúp con sao?”
“Con thấy bức tranh này trong một buổi đấu giá ở Bắc Kinh, nghĩ rằng ba nhất định sẽ thích nên cầm về.” Hạ Mộc Ngôn nói ngắn gọn, nhưng không vội mở tranh ra: “Sau khi ăn cơm xong con sẽ treo trong phòng sách, đến lúc đó ba sẽ biết.”
Hạ Hoằng Văn thấy dáng vẻ bí hiểm của cô thì nhìn chằm chằm vào cuộn tranh trong tay cô cả buổi, ngẫm nghĩ, nhưng không nói gì thêm, chỉ sai người đi chuẩn bị bữa tối.
“Ba, tuy rằng trước giờ nhà họ Hạ không thường xuyên qua lại với ai, nhưng dù gì trước kia cũng có con và Mộng Nhiên ở nhà. Bây giờ con quá bận, Mộng Nhiên cũng không thể nào trở về, con thấy hay là ba tìm một người bầu bạn đi.” Hạ Mộc Ngôn nói khi gắp đồ ăn cho Hạ Hoằng Văn.
“Tìm bầu bạn gì chứ? Lúc trước dì Thẩm của con cũng là thừa cơ ba uống say rồi phát sinh quan hệ với ba. Sau đó ba cũng nghĩ như con vậy, thiếu người bên cạnh nên cưới bà ta về, cuối cùng thì sao?” Hạ Hoằng Văn vừa rót rượu vào ly, vừa nói: “Vài ngày trước, khi con không ở đây, Thẩm Hách Như về đây quậy mấy lần, nói rằng mình cúc cung tận tụy vì nhà họ Hạ nhiều năm như thế mà cuối cùng lại bị đuổi đi không một xu dính túi, còn nói muốn thưa kiện gì đó, nói nhà họ Hạ mà không chia cho bà ta vài trăm triệu đến vài tỷ thì bà ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua.”