“Dao đã cho cô rồi, đừng nói chúng tôi không nói đạo nghĩa giang hồ.” Tên này trói cô rất chặt, thái độ như thể rất hài lòng vì năm triệu kia, hạ giọng nói: “Người của cô Tô đang canh chừng bên ngoài, bây giờ chúng tôi nhất định phải đưa cô đến quán bar.
Nếu cô cắt đứt phần dây thừng ở gần ngón giữa và ngón trỏ thì cô có thể tự cởi trói.
Thế nào, năm triệu này đáng giá chứ?”
Nếu miệng Hạ Mộc Ngôn không bị dán băng keo, bây giờ cô thật sự muốn mắng bọn chúng đến mức không ngẩng đầu lên được.
Cô cố nén sợ hãi và lửa giận, siết chặt con dao gấp kia, sau đó lại lạnh lùng trùng hai tên đó.
“Đừng trừng, người biết điều như cô đúng là hiếm thấy.
Cô Tô kia rất có lai lịch, cô ta còn biết cả hang ổ của chúng tôi.
Đổi lại là người khác thì cũng không thể vì năm triệu mà bán đứng tất cả anh em trong hang ổ đâu.”
Lúc này Hạ Mộc Ngôn đã ngoan ngoãn mặc cho bọn chúng trói, không giãy giụa lung tung nữa.
Thấy vậy, gã đàn ông nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho tên bên cạnh.
Lúc bọn chúng đưa Hạ Mộc Ngôn từ bên trong đi ra, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ quang cảnh trước mặt thì mắt đã bị bịt kín bằng miếng vải đen mỏng.
Việc rơi vào bóng tối đáng sợ một lần nữa khiến cô cảm thấy chênh vênh, vội vùng vẫy một lúc.
Nhưng hai tên đó đã đưa cô tới một chiếc xe, trên xe hắn là có người.
Bọn chúng đã mất đi sự kiên nhẫn lúc trói cô lại lúc nãy, hung dữ quát có một tiếng, sau đó đẩy mạnh có một cái.
Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đã bị đẩy vào tay những tên khác.
Chẳng lẽ những tên này là người của cô Tô mà hai gã kia nhắc tới? Rốt cuộc Tổ Tuyết Ý kia có lại lịch gì? Cô bị những tên kia đẩy vào xe trong trạng thái mắt không nhìn thấy gì.
***
Ngoài quán bar hoạt động ngầm lớn nhất thành phố T, xe cộ tấp nập, đèn neon sáng trưng.
Trong một dãy xe hơi, Tô Tuyết Ý ngồi trong một trong những chiếc Audi màu đen, nhìn Hạ Mộc Ngôn bị đám người kia kéo xuống từ một chiếc Minibus.
Khi thấy cô loạng choạng bị đám người đó kéo vào quán bar, thì cô ta mới chậm rãi nhếch môi.
Khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên lộ ra vẻ sắc bén tàn nhẫn.
Sau khi chắc chắn Hạ Mộc Ngôn đã bị dẫn vào trong, đồng thời không có khả năng chạy thoát, lúc này cô ta mới bảo tài xế lái xe rời đi.
Chiếc Audi màu đen chạy về phía đầu đường gần quán bar.
Trên đường đi, điện thoại di động của Tô Tuyết Ý reo lên, cô ta vừa nhìn vào màn hình thì lập tức hưng phấn bắt máy: “Chị họ, giờ này chị gọi tới là muốn chúc mừng em đã giúp chị làm xong việc à?” Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Tô Tuyết Ý vui vẻ ra mặt: “Em làm việc mà chị vẫn không yên tâm sao? Đương nhiên em không cần mạng sống của cô ta rồi, chuyện em muốn làm chẳng qua chỉ là giúp chị hủy hoại cô ta thôi.” Trong xe chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại đắc ý của Tổ Tuyết Ý.
“Tất nhiên rồi, nếu cô ta chết thì Lục Cẩn Phàm sẽ nhớ cô ta mãi mãi, chị cũng sẽ không có cơ hội quay lại bên cạnh anh ấy.
Trái tim anh ấy sẽ không thể chứa nổi một vị trí nào khác ngoài người đã chết.
Nhưng nếu cô ta bị hủy hoại, cứ thế nhơ nhuốc sống trên cõi đời này, thì sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy mất hứng thú với cô ta…”
“Hạ Mộc Ngôn đó cảnh giác hơn chúng ta tưởng tượng.
Suýt chút nữa em đã bị cô ta phát hiện rồi…”
“Cô ta nghe thấy em đến từ Los Angeles thì hình như rất nhạy cảm.
Em đoán cô ta đã sớm biết sự tồn tại của chị rồi.”
“Ha, dù đề phòng thể nào đi nữa thì cuối cùng chẳng phải cô ta cũng rơi vào tay em đấy sao? Nếu không phải bây giờ chị bị bác trai cấm túc trong nhà, đổi lại là chị tự mình từ Mỹ về, đoán chừng vở kịch hay này sẽ càng đặc sắc…”
“Nếu không phải trước đó Lục Cẩn Phàm đã từng cảnh cáo nhà họ Tô thì bác cũng sẽ không cấm túc chị.