Chữ tín cái đầu anh, cô giữ chữ tín làm gì?
Cô đâu phải đồng ý lấy thịt bồi thường thật đâu, ai mà ngờ trong lòng anh lại nghĩ tới chuyện này!
Kỹ thuật hôn của người đàn ông này vẫn giống như ba năm trước. Thậm chí cô còn hoài nghi có phải trong ba năm nay, mỗi đêm mất ngủ anh đều tưởng tượng tập luyện vô số lần cảnh tượng nên hôn cô thế nào khi trùng phùng hay không. Trước đây, lần nào cô cũng bị anh hôn đến trời đất đảo điên, hiện giờ càng… Tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị dập tắt, Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến mức bản thân đang ở đâu cũng quên mất… Cho đến khi dưới đùi chợt lạnh, cô mới nhận ra váy ngủ mình bị vén lên. Tay anh không hề bị ngăn trở mà hướng thẳng lên, cho đến khi phủ lên vùng bụng cô mà mơn trớn. Nhưng lần này anh không đơn thuần vuốt ve ôm cô giữ ấm bụng như trước. Lông tơ cả người Hạ Mộc Ngôn dựng lên, cô mơ màng chớp mắt một cái, muốn lùi ra sau, nhưng không thể lùi được.
Môi bị anh lấp kín, trừ tiếng nức nở thì cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Hạ Mộc Ngôn nhận ra anh đã không còn kiên nhẫn với phương thức tiến quân chầm chậm này. Dưới sức lôi kéo của tay anh, chiếc váy ngủ đã sắp bị xé rách. Cô nhớ ra đây là quà sinh nhật của Tiểu Bát tặng cho mình lúc trước, vội vàng ra sức giãy giụa trước khi vải tơ tằm gần như sắp bị hủy hoại: “Đừng… Lục Cẩn Phàm… Anh đừng xé váy tôi…”
Chương 571: Tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, mặc em xử trí Vóc người hiện nay của Hạ Mộc Ngôn còn gợi cảm hơn so với ba năm trước. Do kiên trì vận động thường xuyên nên cơ thể cũng không dễ dàng đổ bệnh giống như trước kia nữa.
Bởi vì lời nói của cô mà anh buông váy ngủ ra, nhưng vẫn mò mẫm chiến đấu hăng say ở khắp nơi sau lưng cô. Đến khi anh chạm vào được móc áσ ɭóŧ sau lưng, cả người Hạ Mộc Ngôn lập tức trở nên căng cứng.
Thật ra thì anh chưa làm chuyện gì quá đáng, nhưng Hạ Mộc Ngôn lại hận bản thân mình quá nhạy cảm. Cô càng ghét cay ghét đắng cơ thể lúc nào cũng kháng cự lại người lạ, thậm chí không thích, thế nhưng lại mất đi khả năng chống trước sự ôm ấp và đụng chạm của Lục Cẩn Phàm, dù mỗi một động tác của anh đều như đang trêu đùa cô.
Ngay khoảnh khắc anh dễ dàng cởi móc áσ ɭóŧ ra, Hạ Mộc Ngôn run lên, bất chợt ngước mắt, nghe tiếng cười của người đàn ông vang lên bên tai.
Nụ hôn lập tức rơi xuống cổ cô, sau đó dần dần lan xuống phía dưới… Cho đến khi nụ hôn của anh cách lớp áo ngủ tơ tằm mỏng manh, Hạ Mộc Ngôn bất chợt không kiềm chế nổi nữa, gần như cơ thể hóa thành cánh cung căng siết. Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu ra sức cắn chặt cánh môi, kháng cự sóng tình đáng sợ không cách nào hình dung được đang ập đến.
Người phụ nữ ngửa cổ lên, vô thức để lộ sự gợi cảm vô ngần, mái tóc không quá dài cũng không quá ngắn xõa trên giường. Động tác của anh vẫn cứ tiếp tục, Hạ Mộc Ngôn không chịu nổi, vùi đầu lên vai anh, nức nở trầm thấp: “Lục Cẩn Phàm… Anh đừng…”
Hạ Mộc Ngôn gần như không kìm được run rẩy. Thân thể suốt ba năm chưa từng bị đàn ông chạm qua, hiện giờ chỉ cần anh liên tục ve vuốt thôi thì đã trở nên mẫn cảm như bị trêu chọc, khơi dậy những ký ức từng điên cuồng run rẩy hàng đêm.
Hạ Mộc Ngôn mềm nhũn người, rốt cuộc tay cũng được thả lỏng, nhưng đã không còn sức để đẩy anh ra.
“Đừng cái gì?” Bàn tay xấu xa của anh không ngừng ve vuốt cơ thể cô, chậm rãi hướng thẳng xuống dưới… Một cái ấn mạnh qua tấm băng vệ sinh mà Hạ Mộc Ngôn vừa mới thay ra lúc tắm xong đã khiến cả người cô trở nên mềm oặt, hơi thở dường như sắp đứt đoạn.
Trong khoảng thời gian không tới nửa phút đồng hồ này, anh vẫn đang hôn cô. Hạ Mộc Ngôn đang trong thời kỳ “đèn đỏ”, thứ đồ mềm mại màu trắng kia vẫn đang làm vật ngăn cách, vậy mà Hạ Mộc Ngôn lại sắp bị giày vò đến phát điên rồi.
Cô cáu giận, cáu giận vì người đàn ông này nắm rõ cơ thể cô như lòng bàn tay, cáu giận vì bản thân không thể chống cự lại sự trêu chọc của anh, càng cáu giận vì hận mình không thể kiềm chế nổi.
Lúc Lục Cẩn Phàm hôn môi và trêu chọc, cô cảm thấy mình chẳng khác gì người con gái bất cứ lúc nào cũng có thể trầm luân dưới thân anh ba năm nước.
Khi Hạ Mộc Ngôn bị anh hôn đến ngây ngốc, đột nhiên cô cảm giác tay mình bị kéo đến phủ lên một thứ lạnh băng. Trong nháy mắt, tất cả giác quan của cô đều báo động, đó là khóa dây thắt lưng của anh. Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn chiếc khóa sáng bóng sắc lạnh trong căn phòng mờ tối, lạnh đến độ khiến cơ thể cô run lên một cái.
Một tay Hạ Mộc Ngôn bị anh cưỡng ép lôi kéo mà cởi dây thắt lưng ra, tay còn lại túm chặt lấy quần áo anh, ánh mắt cô run rẩy: “Lục Cẩn Phàm…”
Hạ Mộc Ngôn hơi nghiến răng nghiến lợi, sự khó chịu và trống rỗng không thể kìm nén trong người sắp sửa nhấn chìm cô, nhưng cô lại chẳng thể làm gì được.
Ngược lại ánh mắt Lục Cẩn Phàm nhìn cô ngày càng nặng nề, anh nhất quyết kéo tay cô ấn xuống dây thắt lưng, vì vậy tay cô cứ thế mà lần theo… Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy rõ gương mặt anh tuấn của Lục Cẩn Phàm. Rõ ràng cho dù là vào thời điểm tràn ngập sắc tình, nhưng trông anh vẫn cứ lạnh lùng điềm tĩnh, đôi mắt đen kịt nóng bỏng nhìn cô chăm chăm.
Chỉ có một chút mồ hôi lấm tấm trên trán và hơi thở nặng nề hơn bình thường mới tố cáo anh trông không hề lạnh lùng tĩnh giống như vẻ bề ngoài.
*** Hạ Mộc Ngôn cảm thấy mình sắp điên rồi!