Không ai biết đầu đuôi sự việc ra sao, nhưng tối hôm đó Tô Tuyết Ý đột nhiên biệt tăm biệt tích, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy.
Hình như cô ta tạm thời nghỉ học rồi.
Người thì bốc hơi mất, vậy mà Giáo sư Lâm chẳng chịu kể nguyên nhân.
Đồ đạc trong ký túc xá cũng bị chuyển đi, giống như trước giờ chưa từng có người nào như vậy xuất hiện ở Đại học T vậy.”
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhìn về chiếc giường trống bên cạnh.
“Chẳng phải cô có quan hệ rất tốt với cô ta sao? Cô có biết tại sao cô ta đi không?” Lăng Phi Phi tỏ vẻ nhiều chuyện, nhìn Hạ Mộc Ngôn, chỉ mong sao dò hỏi ra chút tin tức gì.
“Cô biết rõ hai ngày nay Hạ Mộc Ngôn không ở đây, còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Làm sao em ấy biết được? Em ấy và Tô Tuyết Ý chỉ mới quen biết mấy ngày thôi mà.” Bạch Vi lãnh đạm nói.
Lăng Phi Phi “Hứ” một tiếng.
Cô ta rất ghét Bạch Vi luôn thọc gậy bánh xe mình.
Ba người trong phòng ngủ này hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Chẳng biết sau khi Tô Tuyết Ý đi, chỗ cô ta có ai thay vào hay không.
Lăng Phi Phi chỉ mong không có, nếu không đồ đạc của cô ta sẽ chẳng có chỗ để.
***
Tám giờ tối.
Lăng Phi Phi vừa mới bày đồ đạc lên chiếc giường trống thì bỗng nhiên Phong Lăng xuất hiện.
Ba cô gái nhìn cô gái tóc ngắn xuất hiện bất thình lình trước cửa phòng ngủ.
Thật ra Hạ Mộc Ngôn cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ Phong Lăng lại chuyển thẳng vào ký túc xá của cô.
Chẳng lẽ cô ấy định đeo dính cô 24/24 tiếng như hình với bóng à? Hay là chuyện tối hôm đó đã dọa Phong Lăng rồi? Bạch Vi nghe nói hôm nay sẽ có nữ sinh mới tạm thời được xếp vào đây, cho nên cô cũng không kinh ngạc mấy.
Chỉ là khí thế của Phong Lăng vẫn làm Bạch Vi chấn động.
Lăng Phi Phi ném ánh mắt khinh thường nhìn về phía cửa.
Thấy Phong Lăng mặc một chiếc áo phông nữ màu đen, quần jean đen, ủng da ngắn màu đen, lại còn vác thêm chiếc túi du lịch màu đen, thoạt nhìn không giống như thiên kim tiểu thư nhà giàu được dạy dỗ đàng hoàng thì cô ta khinh thường Phong Lăng ra mặt, không hề có ý định nhường lại chiếc giường đối diện.
“Tại sao lại thêm một người đến rồi?” Lăng Phi Phi châm chọc: “Sao Giáo sư Lâm lại nhận học trò lung tung vậy? Quản lý phòng giao dịch nhỏ thì thôi đi, bây giờ ngay cả nữ tác xã hội đen cũng vào học Quản trị kinh doanh à?”
“Cô bớt tranh cãi một chút đi, chẳng lẽ Giáo sư Lâm nhận học trò nào cũng phải nhờ cô đánh giá?” Bạch Vi cau mày, chặn họng cô ta.
Lăng Phi Phi nhìn về phía cửa: “Dù sao phòng chúng ta cũng đầy rồi, giường cũng không đủ, cô đổi phòng khác đi.”
“Người ta đến đây chắc chắn là do Giáo sư Lâm sắp xếp.
Cô lại muốn gây chuyện gì nữa đây?” Bạch Vinghe không nổi nữa.
“Bạch Vi, sao cô cứ luôn đâm chọc tối thế: Cô không thấy đồng hành lý của tôi không còn chỗ để sao?” Lăng Phi Phi bực bội.
Bạch Vi cười khẩy: “Tôi ngứa mắt đấy.”
“Mặc kệ cô có ngứa hay không, dù sao cái giường này cũng thuộc về tôi.
Phòng trọ này chỉ cần ba người là đủ, tôi sẽ đi nói với giáo sư, không cho người khác vào nữa!”
Lăng Phi Phi tỏ thái độ sống chết không chịu nhường giường.
Phong Lăng lạnh lùng lườm cô ta.
Hạ Mộc Ngôn vẫn còn đang nghĩ không biết Phong Lăng có quen với hoàn cảnh cuộc sống ở đây không, hay là cả hai người cùng trở về chung cư.
Kết quả, Phong Lăng bước vào, đặt chiếc túi du lịch màu đen trong tay xuống giường của Tô Tuyết Ý trước đây.