Cả đám trẻ hưng phấn, cứ như thể một giây sau sẽ được tuyển vào căn cứ XI vậy. Căn cứ XI mối quan hệ trực tiếp với đội quân và cảnh sát Mỹ. Chỉ cần có thể trở thành một thành viên của căn cứ XI, tương lai của chúng có thể nói là tuyệt đối không cần lo lắng chuyện ăn mặc, thậm chí còn có thể có cơ hội đạt được quân công. Bất kể là giới quân đội hay giới chính trị, chúng đều có thể tham gia vào. Không phải bất cứ người tầm thường nào cũng có thể có được cơ hội này.
Làm việc trong căn cứ XI mà tốt thì chính là cơ may để được một bước lên trời.
Tất cả đám trẻ trong cô nhi viện đều đã tới. Hơn một trăm đứa trẻ, từ năm, sáu tuổi đến mười tám tuổi, ai nấy đều đã trình diện đầy đủ.
Viện trưởng điểm danh từng người từng người một. Đến tên đứa trẻ nào thì người đó sẽ đứng ra trả lời một tiếng.
Nhưng mà suốt hơn một giờ, hơn trăm đứa trẻ đều đã xuất hiện, chỉ riêng đứa trẻ mà Nam Hành muốn tìm lại không thấy đâu.
Anh chắc chắn thiếu nữ hơn mười tuổi tối hôm qua là người của cô nhi viện, bởi mảnh ống tay áo bị xé xuống của cô nhóc chính là quần áo mà mỗi một đứa trẻ trong cô nhi viện này đều phải mặc, gần giống với kiểu áo đồng phục dài tay màu đen, trên ống tay áo có tên và logo của cô nhi viện.
Nhưng trong hơn một trăm đứa trẻ này, không có cô nhóc ấy.
Ánh mắt Nam Hành đảo qua khuôn mặt từng đứa trẻ, anh lạnh nhạt nói: “Xác định tất cả đều đã tới?”
“Đúng vậy, đều tới cả rồi ạ. Cô nhi viện này của chúng tôi là cô nhi viện do người Hoa mở lớn nhất Los Angeles. Trước mắt, một trăm hai mươi bảy trẻ dưới mười tám tuổi chưa được nhận nuôi, tất cả đều ở đây.” Viện trưởng ở bên cạnh phụ họa cười nói: “Nhưng không phải căn cứ XI chưa bao giờ thu nhận nữ giới hay sao? Sao hôm nay anh Lệ lại bỗng nhiên yêu cầu dẫn cả con gái ra thế?”
Nam Hành không trả lời, chỉ nhìn từng gương mặt đang nhìn về phía này, nhìn cả quần áo đồng phục trên người những đứa trẻ đó.
Một trăm hai mươi bảy, quả thực không thiếu một ai.
Thấy ánh mắt Lệ thiếu không hề có chút nhiệt độ gì mà liếc qua khuôn mặt và thân hình của đám trẻ, không biết rốt cuộc anh đang nhìn gì hoặc là đang chờ gì nên viện trưởng cùng các giáo viên và người phụ trách khác trong cô nhi viện đều đứng bên cạnh, không dám hỏi thêm câu nào.
Đám đông bắt đầu trở nên nhốn nháo, mỗi đứa trẻ được Lệ thiếu nhìn tới, bất luận nam hay nữ đều cảm thấy kinh ngạc và sung sướng. Chúng luôn có một loại cảm giác tựa như hạnh phúc sắp đổ ập xuống đầu mình vậy.
Chỉ có Phong Lăng, một năm trước được cảnh sát đưa vào cô nhi viện, vì hoàn cảnh đặc biệt nên không được xếp vào danh sách trẻ mồ côi. Mà sau đó, cho dù là trên lớp học văn hóa hay là các phương diện khác, tất cả mọi người chỉ biết là nơi này có nhóc nhưng cũng không có ý muốn thêm tên nhóc vào.
Thế cho nên khi triệu tập mọi người hôm nay, tất cả vì hưng phấn mà nhất thời quên mất trong cô nhi viện còn có một người đặc thù như vậy. Họ chỉ tra số người trên danh sách thành viên mà quên mất người đang bị nhốt trong căn phòng nhỏ tăm tối kia.
Cũng phải, bình thường Phong Lăng không giao tiếp với ai, buổi sáng bị tiêm thuốc an thần, nếu có sức lực thì tự mình tới nhà ăn ăn cơm, không còn sức thì chịu đói chờ bác sĩ mang thức ăn đến. Trừ phi thật sự cần thiết, nếu không nhóc sẽ không xuất hiện trước mặt ai, cũng không tiếp xúc với người khác, đúng là rất dễ bị lãng quên.
Hơn nữa, trong trường hợp này, cho dù là ngẫu nhiên nhớ tới nhóc, cũng không ai có ý định để nhóc xuất hiện.
Một nhóc con không thể quản lý, tính tình lại ngang bướng giống như Phong Lăng, nếu để nhóc vô ý chọc phải Lệ Nam Hành thì chẳng khác gì gây ra họa lớn cho cô nhi viện bọn họ. Nhóc tuyệt đối không thể tới đây!
Nhưng không biết tại sao, Lệ thiếu vốn là kiểu người có tính tình làm người ta đoán không ra, ngày thường làm việc khiêm tốn, vô cùng thần bí, giờ lại càng khiến người ta không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Chỉ là… ánh mắt lạnh lùng của Lệ Nam Hành khiến đám người viện trưởng không khỏi hoảng hốt.
Điều càng khiến người ta thấp thỏm hơn chính là dáng vẻ bễ nghễ nhìn xuống mọi người của Lệ thiếu, làm họ không biết rốt cuộc đó là thái độ lạnh nhạt, là coi thường hay là gì khác. Mà bọn họ giống như bị vẻ lạnh lùng như vương giả của anh nhìn chăm chú khiến cảm giác hưng phấn ban đầu dần dần thu lại, thở cũng không dám thở mạnh.
Mà bên kia, Phong Lăng nằm trên giường trong căn phòng nhỏ tối tăm của mình, hai mắt hơi mở, nhóc đang ngây ngốc nhìn trần nhà tối mờ.
Tối hôm qua sau khi trở về, nhóc tắm rửa qua loa một chút, thay quần áo rồi đi ngủ luôn. Tuy rằng ban đêm nhóc vẫn ngủ trong trạng thái duy trì nửa phần tỉnh táo, nhưng sau đó, người ẩn nấp trong góc không biết trốn ở nơi nào vẫn không xuất hiện. Mãi đến hừng đông, nhóc mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngủ say, có bác sĩ đúng giờ lại vào tiêm thuốc an thần cho nhóc.
Lúc bác sĩ vào phòng, động tĩnh và mùi nước khử trùng trên người rất quen thuộc. Tiếp xúc suốt một năm, Phong Lăng tiếp tục ngủ theo bản năng, hoàn toàn không để bác sĩ vào mắt. Dù bọn họ có trăm ngàn phương pháp tiêm thuốc an thần vào cho nhóc, thì nhóc cũng chẳng thèm phản kháng lại từ lâu rồi.
Lượng thuốc an thần hôm nay hình như nhiều hơn so với mọi khi. Tuy rằng không đến mức khiến nhóc mê man quá lâu nhưng ít nhất trong mấy tiếng buổi sáng không thể xuống giường được, qua buổi trưa nhóc mới có thể dần dần bình phục một ít sức lực để rời giường và tự do đi lại.