Quả nhiên anh ta nhìn thấy Lục Cẩn Phàm lạnh mặt ngồi đấy, dáng vẻ như muốn bảo Nam Hành ăn mau rồi cút ngay.
“Lúc trước sinh nhật anh là tôi cắt bánh, còn ăn rất nhiều nữa.
Hôm nay đến lượt sinh nhật tôi, dù sao có qua có lại mới toại lòng nhau.
Anh thích cái nào thì cắt cái đó!”
Hạ Mộc Ngôn đặt dao cắt bánh trước mặt Nam Hành, rồi lại lấy bốn cái bánh ngọt duy nhất còn sống sót trong hai mươi mốt cái để lên bàn.
Bởi gam màu thay đổi từ từ, nên những cái bánh cuối cùng này từ hồng phấn cho đến màu đỏ, cái nào cũng tươi sáng rực rỡ.
Nam Hành nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái, như cười như không, nhấc dao lên.
Anh nhìn tới nhìn lại bốn chiếc bánh, cuối cùng dừng lại ở chiếc bánh màu đỏ thẫm sau cùng, rồi lại nhìn đôi tình nhân mặc áo vest và áo cưới bằng sô-cô-la ba màu trắng, đen, đỏ trang trí trên chiếc bánh.
Sau đó, anh cầm dao lên, định cắt ngay chính giữa đôi tình nhân.
“Cậu cắt một cái thử xem.” Giọng điệu Lục Cẩn Phàm không hề khác thường, vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Nam Hành nhướng mày, trêu tức: “Hạ Mộc Ngôn bảo tôi muốn cắt cái nào thì cắt mà.” Lục Cẩn Phàm liếc ba chiếc bánh còn lại, ý bảo Nam Hành muốn cắt thì cắt ba cái đó.
Nếu dám cắt chiếc bánh ngọt trang trí hình người, anh dám đảm bảo ngày mai Nam Hành không thấy nổi mặt trời.
Nam Hành cười giễu, bỏ dao xuống.
“Thôi, đây chẳng phải sinh nhật tôi.
Huống chi tôi không có hứng thú với mấy loại bánh ngọt này.”
“À.” Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm đáp: “Thật khéo, gần đây tôi cũng không thích bánh ngọt lắm.” Nam Hành cười đùa: “Nếu quả thật cô không muốn ăn, hay lát nữa tôi giúp cô vứt…” Lời còn chưa dứt, Lục Cẩn Phàm đã gắp một miếng miệng cá, ném vào bát Nam Hành, giọng lạnh tanh: “Ăn đi!”
Nam Hành nhìn kích thước miệng cá như cái móng tay, ý tứ là Lục Cẩn Phàm bảo anh câm miệng hả? Nam Hành cố nén cười: “Rõ ràng người phụ nữ của cậu không muốn ăn, hai người chúng ta cũng chẳng ưa ngọt.
Cái bánh này không vứt, không lẽ định đặt trong nhà niêm phong cất giữ đến hóa thạch luôn sao?” Lục Cẩn Phàm ngước mắt lên, nói bằng giọng rét lạnh: “Tôi cất đến khi hóa thạch thì sao, cậu có ý kiến à?”
“Mặc kệ anh ấy, anh ăn nhiều vào.” Hạ Mộc Ngôn tiếp tục gắp đủ loại thức ăn ngon vào bát Nam Hành, cất cao giọng, bồi thêm một câu: “Anh thích ăn gì nữa? Tôi gắp cho!”
Nam Hành như cười như không, nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Mộc Ngôn, không trả lời câu hỏi của cô.
Cho dù bình thường anh không thích ăn mặn, nhưng bây giờ trong bát có cái gì, anh vẫn nể mặt mà ăn một chút.
Nam Hành lại nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Không cần nói cũng biết, Hạ Mộc Ngôn này đang giận lẫy Lục Cẩn Phàm.
Anh không có cách chỉnh Lục Cẩn Phàm, nhưng vẫn có thể phối hợp với cô khiến Lục Cẩn Phàm khó chịu.
Và cuối cùng, hậu quả là Nam Hành còn chưa kịp ăn hết chén cơm chất chồng như núi thì đã bị tống cổ ra ngoài.
Anh ăn còn chưa no, mà suýt chút nữa đã bị ánh mắt sắc như dao của Lục Cẩn Phàm mổ bụng tại chỗ.
Chưa hết, anh còn bị Lục Cẩn Phàm bắt phải dọn dẹp hết đống đồ ăn gọi ngoài đi.
Cuối cùng, Lục Cẩn Phàm còn tặng kèm thêm một chữ “Cút” lạnh như băng.
Chậc, cuối cùng anh cũng đã hiểu câu nói bị bọn họ ngược đến mức sinh ra hội chứng Stockholm của Tần Tư Đình là gì rồi.
Thật đúng là con m* nó tàn ác vô nhân đạo.
Hôm sau là thứ Hai, theo lý Hạ Mộc Ngôn nên trở về Đại học Thể tiếp tục đi học.
Nhưng đến bây giờ Lục Cẩn Phàm vẫn chưa có ý định trở về Hải Thành, không chừng ngày mai cô vẫn phải ở lại căn hộ này.
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường, tay cầm quyển sách dạy quản lý kinh doanh, dự định xem trước nội dung Giáo sư Lâm sẽ dạy vào ngày mai.