Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1411:





Tim dì Cherry đập điên cuồng, bà cảm thấy vì mình mà dường như một bí mật kinh thiên động địa đã bị lộ mất rồi.





Bình thường, vào lúc này, trong căn tin đã không còn ai, bà ấy cũng đã quen quét dọn một mình ở chỗ này nên nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở đây, nào ngờ Lệ lão đại đã đi rồi còn quay lại.





Nghe Lệ Nam Hành hỏi vậy, rất hiển nhiên, anh đã đứng nghe hết từ lúc bà vừa gọi điện thoại cho Phong Lăng!





Chuyện này nên làm sao bây giờ…





“Là ai sẽ bị đuổi khỏi căn cứ nếu bị phát hiện?” Chân mày của người đàn ông sắc bén, đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo mà tĩnh lặng.





Dì Cherry nắm chặt tay cầm dụng cụ vệ sinh, không biết nên nói gì.





Bà ấy giúp Phong Lăng giấu giếm sự thật hoàn toàn là vì bà ấy yêu quý cô, là xuất phát từ tình cảm.





Nhưng khai báo chân tướng với người đứng đầu căn cứ XI cũng là bổn phận của bà, dẫu sao, bà có một công việc ổn định trong căn cứ trong nhiều năm qua cũng là nhờ vào tiền của nhà họ Lệ.





Hơn nữa, Lệ Nam Hành đã đi mà đột nhiên quay lại, như vậy đã rất rõ ràng là anh đã nghi ngờ từ lâu. Những lời vừa rồi chẳng qua là lời anh nói cho hai cậu trai đội Ba nghe mà thôi.





Vậy nên vừa rồi Lệ lão đại xem như là… đang bảo vệ danh dự của Phong Lăng?





Nhìn vẻ mặt rối rắm của dì Cherry, con ngươi Lệ Nam Hành hơi lạnh lẽo: “Nói thật cho tôi biết!”





Dì Cherry cắn môi không biết mình có nên nói hay không, Lệ Nam Hành lại hừ lạnh một tiếng: “Phong Lăng là nữ?”





Mặc dù là ngữ điệu nghi vấn, nhưng rõ ràng chính anh đã khẳng định được đáp án.





Một con người liên tục có nhiều điểm đáng ngờ, đủ loại trùng hợp xâu chuỗi với nhau, thứ gì xảy ra nhiều thì lại không còn là trùng hợp nữa, điểm đáng ngờ cũng không còn là điều nghi ngờ mà ngược lại, nó đã trở thành chứng cứ vô cùng xác thực.





“Chuyện này… Chuyện này…” Dì Cherry sốt ruột đến mức mắt cũng đỏ lên, giống như sắp khóc. Nếu không phải là vì Lệ lão đại ghét nhất là những điều vô nghĩa thì bà ấy cũng muốn quỳ xuống trước mặt anh ngay lập tức, cầu xin anh đừng đuổi Phong Lăng ra khỏi căn cứ.





Dì Cherry đỏ mắt, giọng nói run rẩy: “Lão đại, mặc dù tôi chỉ làm việc trong căn tin, nhưng bình thường cũng hay tiếp xúc với đám nhỏ trong căn cứ, tôi cảm thấy dù là nam hay nữ thì đều giống nhau, chỉ cần có thể…” ….





“Tôi không bảo dì nói nhảm, chỉ cần nói cho tôi biết Phong Lăng có phải là nữ không?” Lệ Nam Hành lạnh lùng nheo mắt lại, trong giọng nói trầm thấp mang theo vài phần thúc ép.





Dì Cherry không muốn bán đứng Phong Lăng nhưng Lệ lão đại đang ở trước mặt, bà thật sự không thể coi một người đã biết sự thật như một đứa trẻ con để lừa gạt được.





Như vậy, bà không chỉ không bảo vệ được Phong Lăng mà còn có thể chọc giận Lệ Nam Hành.





Sau khi lưỡng lự vài giây, bà chậm rãi gật đầu: “Đúng…”





Trong chớp mắt, đôi mắt Lệ Nam Hành trở nên tối đen như hai hố sâu không thấy đáy.





“Lão đại, cậu đừng trách con bé. Nhiều năm qua, đứa nhỏ Phong Lăng này cũng biểu hiện rất tốt khi ở trong căn cứ, ngoại trừ giới tính ra con bé thì Phong Lăng không có bất kỳ điều gì khác với mấy cậu con trai kia. Với lại, tôi nghe mấy cậu kia nói chuyện, kêu là bọn họ cũng không đánh lại Phong Lăng. Cậu nhìn xem đứa nhỏ này xuất sắc cỡ nào, không thể bởi vì Phong Lăng là một cô gái mà đuổi con bé đi được…” Dì Cherry nỗ lực khuyên bảo Lệ Nam Hành: “Tôi biết căn cứ có luật lệ của mình, nhưng bình thường Phong Lăng đã cố gắng đến thế, tôi thật sự không muốn thấy con bé bị đuổi đi…”





Khuôn mặt Lệ Nam Hành vô cảm, anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bà ấy: “Thứ vừa rồi là sao?”





Điều phải nói cũng đã nói rồi, dì Cherry cũng không cách nào giãu giếm những chuyện khác được nữa, bà đỏ mắt nói: “Hôm nay Phong Lăng tới ngày, nhưng có lẽ là vì đột nhiên tới sớm nên con bé không kịp chuẩn bị. Tôi phát hiện ra vết máu nên mang hai miếng băng tới… Tôi cũng vừa mới biết Phong Lăng là một cô gái trong hôm nay thôi…”





Dì Cherry càng nói càng sốt ruột, cuối cùng bà ấy dùng ánh mắt van nài nhìn Lệ Nam Hành: “Xin cậu đừng đuổi Phong Lăng đi mà lão đại…”





Ánh mắt Lệ Nam Hành trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh đột nhiên xoay người đi ra phía ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK