“Cũng được.” Tần Tư Đình nói xong thì xoay người gõ hai cái vào máy tính, rồi quay sang nhìn Phong Lăng: “Tôi kê đơn thuốc cho cô ấy.
Cô xuống nhà thuốc bệnh viện dưới tầng ba lấy thuốc về.
Mỗi ngày bôi hai lần cho cô ấy vào buổi sáng và buổi tối.”
Đến khi Phong Lăng đi rồi, Hạ Mộc Ngôn mới liếc sang nhìn Tần Tư Đình: “Chẳng phải cô ấy cũng là người của mình hay sao? Sao anh lại bảo cô ấy đi ra ngoài?”
“Cô muốn có thêm người biết chuyện nhà họ Hạ các cô sao?” Tần Tư Đình thờ ơ liếc cô rồi lấy ra một bản báo cáo phân tích thành phần thuốc còn dày hơn lần trước đưa cho cô.
Hạ Mộc Ngôn vừa định đưa tay ra cầm thì Tần Tư Đình khựng lại, thả báo cáo bên cạnh cô: “Bỏ đi, cô đừng dùng tay.” Hạ Mộc Ngôn cúi đầu đọc kết quả rồi lại ngước mắt nhìn anh: “Kết quả thế nào?”
“Không khác với phán đoán của cô.
Xét về thuốc bồi bổ sức khỏe xách tay từ nước ngoài về thì kết quả kiểm tra riêng rẽ từng loại thuốc không nhận thấy có thành phần độc tính.
Điều này cho thấy đối phương hành động rất kín kẽ thận trọng.
Nhưng nếu uống mấy loại thuốc này cùng lúc thì giống như thuốc độc dần dần gây bệnh suy thận mãn tính.”Ngữ điệu Tần Tư Đình lạnh nhạt.
Hạ Mộc Ngôn trầm tư trong chốc lát.
Cô đã sớm tiên đoán chuyện này, cho nên khi nghe được kết quả cũng không thấy bất ngờ.
“Loại thuốc này ba tôi mới dùng.
Tôi nhìn thuốc trong ngăn kéo thì thấy thỉnh thoảng ba tôi mới nhớ ra rồi lấy uống.
Vậy sức khỏe ba tôi bây giờ đã bị ảnh hưởng chưa?”
“Cái này còn phải xem bình thường ba cô uống liều lượng như thế nào đã.
Loại thuốc này được điều chế để từ từ trở thành chất độc gây bệnh mãn tính nên rất khó bị phát giác.
Nếu ba cô uống chưa lâu thì cùng lắm cũng chỉ làm giảm sức đề kháng đi một chút, triệu chứng là người nông dễ bị ốm.
Như vậy chỉ cần kê đơn uống thuốc, bồi bổ nghỉ ngơi nhiều một chút, giải được độc thì sẽ không sao.
Nhưng nếu ông ấy đã dùng thời gian quá lâu thì dược tính cũng như nước ấm nung thịt ếch, vô hình chung ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy, cuối cùng không cách nào cứu vãn được.”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chăm chú, nét mặt nghiêm nghị lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, Bác sĩ Tần.” Tần Tư Đình mỉm cười rồi lại liếc mắt nhìn báo cáo phân tích đặt bên cạnh tay cô: “Cô phát hiện ra chuyện này bây giờ cũng là chuyện tốt.
Có thể thấy rõ đối phương là một người tính toán cực kỳ tinh vi và thận trọng.
Nếu cô muốn lật tẩy chuyện này thì phải suy nghĩ cho kỹ.
Nếu không ngược lại cô sẽ dễ dàng bị trúng bẫy của đối phương, tự đào hố chôn mình.”
Hạ Mộc Ngôn gật đầu không đáp lại.
Tần Tư Đình cũng không can thiệp thêm, để cô ngồi bên cạnh chờ Phong Lăng lấy thuốc về.
Khoảng hai phút sau, Tần Tư Đình đang ngồi ở bàn làm việc, uống một hớp nước rồi đột nhiên hỏi: “Chồng trước của mẹ kể cô là con ma bệnh chết sớm của nhà họ Thịnh phải không?” Hạ Mộc Ngôn cũng có điều tra qua chuyện của Thẩm Hách Như.
Nhưng cô không ngờ Tần Tư Đình cũng biết chuyện này.
“Bác sĩ Tần muốn hỏi chuyện gì?” Tần Tư Đình ngoái đầu liếc cô: “Thịnh Dịch Hàn là con trai bà ta.
Cứ cho là nhiều năm trước hai mẹ con họ đoạn tuyệt với nhau vì quan hệ với nhà họ Hạ, nhưng dù sao mẹ kể của cô cũng từng sống nhờ vào nhà họ Thịnh.
Thật sự bà ta và đứa con trai này có hoàn toàn đoạn tuyệt hay không thì vẫn là ẩn số.” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh ta: “Ý anh là, Thịnh Dịch Hàn có liên quan đến chuyện mang những thứ thuốc này về cho ba tôi sao?”
Tần Tư Đình khẽ cười: “Không có gì là không thể.