Hạ Mộc Ngôn lo rằng những người này có thể liên quan đến vụ gần đây. Một khi cô bị phát hiện là người Trung Quốc, có lẽ cô sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Nghĩ vậy, cô ngậm miệng, giả vờ rụt cổ hoảng sợ lắc đầu, ý bảo mình nghe không hiểu.
Bà cụ nghĩ ngợi rồi dùng tiếng Trung hơi bập bẹ hỏi một câu: “Cô là… người… người Trung Quốc?”
Hạ Mộc Ngôn vẫn tỏ ra mờ mịt lắc đầu. Miệng cô chẳng bị nhét gì, có thể nói chuyện nhưng cô vẫn “ưm ưm”, ý bảo mình là người câm.
Bà cụ thấy cô là người có nét đẹp theo chuẩn phương Đông, nhưng tạm thời không biết rốt cuộc cô là người nước nào. Dù sao tướng mạo và thói quen của người Châu Á hầu hết đều tương tự nhau. Sau khi nhìn cô một lúc, thấy Hạ Mộc Ngôn cứ ưm ưm không nói nên lời thì bà chỉ chỉ vào miệng Hạ Mộc Ngôn, hỏi cô bằng mắt là có phải cô không thể nói chuyện được không.
Hạ Mộc Ngôn lại ưm ưm rồi gắng sức gật đầu.
Thì ra là một người câm.
Bà cụ lại nhìn cô một lúc, sau đó quay người dùng tiếng Campuchia nói với hai tên kia đôi câu. Hai tên kia lập tức bất đắc dĩ lôi Hạ Mộc Ngôn dậy. Hạ Mộc Ngôn không hiểu cho lắm, nhưng thấy hai tên đó dìu mình đi theo bà cụ đi ra ngoài, cô lấy lại bình tĩnh, cứ thế để bọn chúng tùy ý dìu mình đi.
Khi Hạ Mộc Ngôn được đưa ra khỏi nhà gỗ thì đột nhiên mắt cô bị phủ một tấm vải đen. Cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể bị dẫn dắt đi về hướng không xác định.
Sau khi tới nơi, hai tên kia mới buông cô ra. Cuối cùng là bà cụ đến cởi tấm vải đen trên mắt ra giúp cô. Sau đó bà lại cúi đầu quan sát cô một hồi, chỉ tay về phía rừng rậm rồi dang rộng hai tay ý bảo với Hạ Mộc Ngôn là sẽ phát nổ. Nếu cô tùy tiện chạy ra ngoài thì bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm phải bãi mìn, sẽ bị nổ chết.
Phút chốc Hạ Mộc Ngôn đã hiểu rõ. Nơi này hẳn là nơi mà đám Nam Hành có ý định vây quét, cũng chính là khu vực đóng quân của nhóm người trước mặt.
Thế mà cô lại đánh bậy đánh bạ bị bắt vào đây.
Không biết Lục Cẩn Phàm có ở đây không nhỉ?
Hạ Mộc Ngôn khống chế tất cả biểu cảm trên mặt, không để lộ ra sơ hở gì, càng không nhìn lung tung bốn phía, mà chỉ nhìn bà cụ trước mặt. Bà cụ cởi trói cho cô, sau đó kéo cô đi về phía gian nhà gỗ lớn nhất ở chính giữa. Sau khi đi vào, trong căn nhà gỗ có vài người trung niên và người trẻ tuổi. Bọn họ trông thấy bà cụ dẫn Hạ Mộc Ngôn vào thì đều cảnh giác trừng mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn, sau đó cực kỳ tức giận dùng tiếng Campuchia trách móc bà, hình như đang trách bà sao lại tùy tiện dẫn người lạ vào.
Bà cụ nói với bọn chúng vài câu, rồi chỉ chỉ vào người Hạ Mộc Ngôn, ý bảo trên người cô rất sạch sẽ, không có vật nguy hiểm gì. Sau đó bà kéo tay Hạ Mộc Ngôn ngửi kỹ, lại nói thêm vài câu nữa. Lúc này mấy người kia mới nhìn đăm đăm vào Hạ Mộc Ngôn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Trong đó có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặt chữ điền, mũi sư tử, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ mi tâm đến má trái. Ông ta lạnh lùng nhìn Hạ Mộc Ngôn, bỗng hỏi cô một câu bằng tiếng Anh: “Cô biết nấu ăn?”
Hóa ra vừa rồi bà cụ ngửi thấy mùi gia vị trên tay cô, tưởng cô là đầu bếp…
Hạ Mộc Ngôn vẫn giả vờ mình không nghe được gì, chỉ tỏ ra sợ hãi, lại như ngây người mà nhìn người đàn ông đó.
Người đàn ông trung niên đó tiếp tục lạnh lùng nhìn cô, lại dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Cô là người nước nào? Sao lại bị người của chúng tôi bắt vào đây? Trên tay không có mùi súng đạn, chỉ có mùi thức ăn, rốt cuộc cô là ai?”
Hạ Mộc Ngôn tỏ ra bất lực nhìn sang bà cụ bên cạnh, làm như rất hoảng sợ trốn sau lưng bà cụ.
Lúc này, bên ngoài nhà gỗ bỗng vang lên một tràng tiếng động lạ thường, trong rừng có tiếng chuông báo động kêu to.
Người đàn ông trung niên mặt sẹo lại nhìn Hạ Mộc Ngôn một lúc, sau đó quay đầu dặn dò đôi câu bằng tiếng Campuchia, mấy tên trong nhà gỗ bỗng lập tức xông ra ngoài thám thính tình hình.
Chưa đầy mấy phút sau, mấy tên kia chạy vào. Không phải tất cả mọi người ở đây đều là người Campuchia, mà phần lớn là nhóm người từ khắp nơi trên thế giới tụ về. Lúc bọn chúng đi vào, khi thì nói tiếng Khmer của người Campuchia, khi thì xen lẫn chút tiếng Anh bập bõm.
Hạ Mộc Ngôn nghe được đại khái, rằng những kẻ này gọi gã trung niên mặt sẹo là A Cát Bố, hơn nữa giọng điệu còn rất tôn kính, xem ra tên A Cát Bố là lão đại của nhóm người này. Mà nếu không phải lão đại thì hắn ta cũng nhất định là nhân vật có địa vị cao.
Những câu tiếng Anh thỉnh thoảng xen vào khiến cô rốt cuộc cũng nghe ra được chút manh mối.
“Là ngư dân vùng lân cận vào rừng săn bắn, giẫm phải bãi mìn, đã bị nổ tung, thế nên vừa rồi chuông báo động mới reo lên. Còn đám người của căn cứ XI ngoài bìa rừng thì tạm thời vẫn chưa có động tĩnh.”
Vẻ mặt A Cát Bố bình tĩnh, hắn ta không để ý đến tên vừa vào báo cáo nữa, mà đảo mắt nhìn về phía hai tên một cao một thấp cùng theo vào: “Cô gái này là bị chúng mày bắt về đây hả?”
Hai tên này vội vàng cung kính đáp: “Vâng ạ.”