Hạ Mộc Ngôn cầm ghim tóc chọc vào trong lỗ khoá ở tay cầm cửa để thăm dò.
Cô cố gắng ngoáy chiếc ghim chọc vào từng chút một.
Vì không dám tạo ra tiếng động lớn nên cô chỉ có thể thận trọng chọc ra chọc vào lỗ khoá vài lần.
Cánh cửa căn phòng dưới tầng hầm này chỉ làm bằng gỗ, khoá cũng là loại khoá đơn giản.
Thời gian trôi qua từng phút, cảm giác lo lắng trong lòng Hạ Mộc Ngôn ngày càng tăng lên.
Thậm chí mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì cô đều hoảng sợ rút ghim tóc ra, quay người núp sau cửa với tư thể phòng bị.
Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng ghim cài tóc cũng tìm được đến đúng mắt khoá cửa.
Tiếng khoá mở rất khẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, cài ghim tóc lại vào đầu rồi đưa tay mở cửa.
Cửa vừa mở ra, âm thanh gào rú đinh tai nhức óc của quán bar lập tức vang đến.
Hạ Mộc Ngôn ló đầu ra quan sát xung quanh rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại, men theo chân tường, cố hết sức không để camera theo dõi quay được, chật vật đi đến cửa cầu thang.
Vừa nhìn thấy có bóng người đến gần, cô hoảng sợ xoay người thì lại nhìn thấy bên cạnh có một căn phòng hình như không khoá.
Cô vội vàng lách vào phòng, dựa lưng vào cửa.
Tim đập càng lúc càng mạnh, cô lắng tai nghe động tỉnh ngoài cửa.
Căn phòng này bây giờ không bật đèn.
Nhưng khi nhìn thoáng qua lúc mở cửa đi vào thì cô nhận ra phòng này được trang trí gần giống với căn phòng cô vừa ở.
Xem ra mỗi phòng dưới tầng hầm này đều giống nhau.
Cô lo lắng không biết phải trốn ra như thế nào.
Trong quán bar này ở đâu cũng có người, không biết ai là khách, ai là người của quán bar.
Cô phải trốn đi bằng cách nào? Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Nghe thấy tiếng động, tóc gáy Hạ Mộc Ngôn như dựng đứng hết lên.
Dường như tiếng bước chân đi về phía căn phòng cô ở trước đó.
Bên trong chợt yên ắng khiến cho cô dần dần trở nên hốt hoảng.
Đúng như dự đoán, sau sự yên ắng kỳ lạ là giọng nói tức giận bị đè thấp xuống: “Cô ta cũng chưa chạy được xa lắm đâu.
Lập tức đi tìm.
Chắc chắn trên người cô ta có cảm theo vật gì đó có thể cắt được dây trói.
Là thằng ôn nào trói nó vào đấy? M* kiếp! Mau đi tìm đi!”
Tiếp theo đó, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhiều hơn, gấp gáp hơn, đồng thời từng cửa phòng bên cạnh bị đá văng ra.
Hạ Mộc Ngôn cau mày, cẩn thận ngồi xổm xuống nín thở, nấp bên dưới một chiếc kệ trang trí màu đen.
“Kiểm tra từng phòng một!”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đúng lúc này chợt có người đạp cửa phòng và bật đèn lên.
Cũng giống như khi lục soát các phòng khác, hắn vội vã liếc mắt nhìn quanh phòng rồi tắt đèn đi, đóng cửa lại, sang phòng khác tìm kiếm.
Có lẽ bọn chúng không ngờ Hạ Mộc Ngôn trốn gần như vậy nên mấy tên cục súc này kiểm tra qua quýt, không chú ý thấy Hạ Mộc Ngôn đang trốn dưới kệ.
Hạ Mộc Ngôn khẽ thở ra một hơi rồi chui từ dưới bàn lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi lại chạy đến áp tai lên cánh cửa.
Bây giờ cũng không biết là mấy giờ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần như thể bọn chúng đã đi ra ngoài tìm, không còn ở dưới tầng hầm nữa.