“Anh còn chế nhạo em?” Hạ Mộng Nhiên không vui, nguýt anh ta.
Thịnh Dịch Hàn lạnh nhạt cười một tiếng, xoa cằm, đồng thời nhìn Hạ Mộc Ngôn đang đứng ở chỗ uống nước.
Tóc Hạ Mộc Ngôn đã không còn dài như ba năm trước, mái tóc chấm vai cứ thế tùy ý được buộc đuôi ngựa sau gáy, nhìn đơn giản lại rất năng động, trên người vẫn mặc bộ đồ đi biển rộng thùng thình. Cô không Lục váy đi biển xanh xanh đỏ đỏ khoe vai và đùi đẹp như những cô gái ở đây, mà chỉ mặc áo phông trắng và quần dài rộng rãi. Ngoài một đoạn cánh tay và phần cổ trở lên bị lộ ra thì những chỗ xinh đẹp khác đều được che kín trong áo.
Phụ nữ đẹp chia thành rất nhiều loại, vẻ đẹp bây giờ của Hạ Mộc Ngôn dường như hoàn toàn khác với ba năm trước hoặc lúc cô mười mấy tuổi.
Kiểu thỉnh thoảng khiêm tốn, thỉnh thoảng khoa trương, nhưng ánh mắt lại không hề sợ sệt thế này, khiến du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông nổi lên mãnh liệt.
Chỉ là cô tránh quá xa, khiến người ta muốn lại gần cũng không được.
Hạ Mộc Ngôn để chai nước suối xuống, cười nói vài câu với mấy vị tổng giám đốc luôn miệng khen ngợi cô.
Lúc này, một vị bộ trưởng của cơ quan nào đó cười ha hả rót trà cho Lục Cẩn Phàm. Ông ta vừa rót vừa nói: “Bây giờ trong giới kinh doanh này quả nhiên không chỉ đàn ông mới thống trị thiên hạ. Phụ nữ trẻ như Hạ tổng cũng vô cùng xuất sắc.”
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nhìn qua bên kia, bưng tách trà lên, như có điều suy tư, lại như nhẹ nhàng thờ ơ nhìn cô gái đang mỉm cười dịu dàng trong đám người.
Thấy hiếm khi Lục Cẩn Phàm nhìn cô gái nào lâu như vậy, vị bộ trưởng nào đó tưởng anh có hứng thú với Hạ Mộc Ngôn, lúc này liền mượn chủ đề này để tiếp tục câu chuyện.
“Tôi đây cũng vừa mới đến Hải Thành nhậm chức không lâu, không được xem là biết rõ nhiều chuyện ở Hải Thành. Nghe nói CôHạ tổng này trước đây cũng là người Hải Thành, không biết cô ấy là thiên kim của nhà nào. Tôi rất tò mò về những trải nghiệm của cô ấy, chưa tới hai mươi lăm tuổi mà đã có thành tựu như vậy, thật sự là không tầm thường…”
Thấy Lục Cẩn Phàm chỉ bình tĩnh uống trà, dường như không cảm thấy phiền chán vì những lời này, nên ông ta lại càng cảm thấy vững lòng, nói tiếp: “Lục tổng và Hạ tổng đã từng gặp nhau chưa? Không đầy một năm rưỡi nữa là Lục tổng đây cũng ba mươi rồi, dù Tập đoàn Shine có bận rộn thế nào đi nữa thì cậu cũng nên lập gia đình đi, cứ ở một mình thế này cô đơn lắm. Hay là chúng tôi tìm ai đó giới thiệu cho cậu nhé? Tôi thấy Hạ tổng cũng không tệ, nếu Hạ tổng biết Lục tổng có ý với cô ấy…”
Lục Cẩn Phàm tiện tay để tách trà xuống, làm như không nghe thấy những lời a dua nịnh nọt và đề tài vừa nãy của vị bộ trưởng nào đó, thản nhiên nói: “Bàn tiếp chuyện liên quan đến Bộ Xây dựng và nhà thể thao cỡ lớn đi.”
Vị bộ trưởng nào đó trông thấy vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta nghĩ không thấu của Lục Cẩn Phàm, lúc này liền đổi chủ đề, không tiếp tục nói về chuyện vừa rồi nữa. Đồng thời ông ta lại ân cần mỉm cười rót trà cho anh, “Lục tổng có thể đồng ý lời mời tới đây đúng thật là hiếm thấy. Quả thật chuyện của Bộ Xây dựng dù sao cũng cần sự đồng ý của cậu. Không biết Lục tổng đây có ý kiến gì về kế hoạch của chúng tôi không…”
Chủ đề vẫn đang tiếp tục, Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt uống trà, ánh mắt đã không còn nhìn Hạ Mộc Ngôn nữa.
Cùng lúc đó, Hạ Mộc Ngôn nhìn sang khu nghỉ ngơi bên kia, thấy vẫn còn mấy chỗ trống, đang định đi qua thì bỗng có một vị tổng giám đốc nào đó ở bên cạnh mời cô qua một bên khác có nhiều chỗ trống hơn để ngồi.
Hạ Mộc Ngôn đưa mắt nhìn sang bên kia, trông thấy Lục Cẩn Phàm đang ngồi với bộ trưởng của cơ quan nào đó.
Hèn gì bên đó ít người, Lục Cẩn Phàm ngồi ở đó thì dù có nhiều người muốn đi đến cũng không dám đến quá gần.
“Không thấy vị Phật Tổng Giám đốc Lục kia đang ở đó à? Tôi không qua đó đâu, toàn là người lạ, ngồi gần quá cũng xấu hổ.” Hạ Mộc Ngôn nói.
“Có gì mà xấu hổ. Ban nãy lúc Tổng Giám đốc Lục vừa mới tới không phải cô đã suýt ngã đấy sao, may mà được Tổng Giám đốc Lục đỡ cô, coi như trước lạ sau quen đi.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Thấy không thể từ chối được, mặc dù Hạ Mộc Ngôn có trăm ngàn cách để từ chối qua đó ngồi, nhưng trong trường hợp này, dù sao về sau cô còn phải lăn lộn ở Hải Thành, mọi thứ không thể quá tùy theo tính tình của cô được.
Đến khi cô đi theo mấy vị tổng giám đốc khác qua bên kia ngồi nói chuyện phiếm, thì vị bộ trưởng của cơ quan nào đó đang nói chuyện với Lục Cẩn Phàm bỗng nhìn thoáng về phía Hạ Mộc Ngôn với ý tứ sâu xa, ông ta cười với cô: “Phải công nhận tư thế Hạ tổng đánh quả bóng golf lúc nãy đó thật là hiên ngang, cực kỳ đẹp.”
“Ngài Bộ trưởng quá khen rồi.”