Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, nhưng nụ cười lại đầy cay đắng, cô lắc đầu: “Không sao, trước hết cứ để tôi ở lại một mình chút đã.”
Phong Lăng trầm mặc, đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong giờ nghỉ chẳng có ai qua lại, lúc này trời cũng mới vừa sáng không bao lâu.
Hạ Mộc Ngôn ngồi im trong chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài, bước vào thang máy. Phong Lăng không đi theo cô mà chỉ đứng bên cạnh thang máy nhìn. Thấy thang máy đi lên tầng cao nhất của bệnh viện thì cô chợt cau mày.
*** Tần Tư Đình ngủ một giấc tỉnh dậy, thật ra anh ta chỉ ngủ không đến hai tiếng. Lúc đến phòng bệnh lần nữa, Lục Cẩn Phàm đang đứng trước cửa sổ.
“Hạ Mộc Ngôn đâu? Cô ấy vừa mới vào đây mà? Sao lúc này không có ở ngoài?” Tần Tư Đình hỏi.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ không trả lời, trong phòng bệnh vừa im lặng lại vừa lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đầu tiên, Tần Tư Đình nheo mắt lại, sau đó nghiến răng: “Không phải cậu đã nói với cô ấy mấy câu kia đấy chứ?”
Anh vẫn im lặng như cũ.
“M* nó, trong đám chúng ta chỉ có cậu và Hạ Mộc Ngôn là thuận buồm xuôi gió, cuộc sống thoải mái lại hạnh phúc. Bây giờ gặp đại nạn không chết, không phải càng nên trân trọng người trước mắt sao? Cậu vì cô ấy mà ngay cả mạng sống cũng không cần, cô ấy vì cậu mà dám dấn thân vào bãi mìn không màng đến tính mạng, tình cảm sâu đậm như vậy mà vẫn có thể ly hôn? M* nó, cậu đang đùa tôi đấy hả?” Tần Tư Đình mắng, “Cậu thấy bây giờ tôi chịu đủ sự hành hạ của Thời Niệm Ca, nên muốn chịu nạn cùng với anh em sao? Vậy cậu cũng phải xem Hạ Mộc Ngôn có đồng ý hay không. Cô gái này cố chấp hơn tôi nghĩ. Giữa cô ấy và cậu chưa từng bị lung lay, cũng chưa từng có từ bỏ. Một cô gái kiên định ở bên cậu như thế, bây giờ cậu nói đẩy ra là đẩy ra à?”
Lúc đi vào, Nam Hành đã có cảm giác phòng bệnh này cứ như gươm đao đã tuốt ra khỏi vỏ, nhưng người tuốt gươm tuốt đao lại là Tần Tư Đình. Lục Cẩn Phàm hôn mê suốt hai tháng, vừa mới tỉnh lại một ngày, giờ phút này chỉ im lặng đứng sững trước cửa sổ, chưa từng nhúc nhích.
“Tỉnh rồi thì xuất viện sớm đi, về nhà họ Lục tịnh dưỡng hoặc về thẳng Hải Thành. Bây giờ ông đây thật sự chán ngán mấy nơi như bệnh viện lắm rồi.” Nam Hành nói xong liền bật bóng đèn lớn trong phòng bệnh lên, nhìn về phía Tần Tư Đình: “Mấy ngày cậu ta hôn mê chắc là cậu cũng không nghỉ ngơi tốt, mau về Hải Thành sớm chút để chém gϊếŧ với cô Thời của cậu đi.”
Tần Tư Đình không lên tiếng, chỉ thở dài lặng lẽ, sau đó quay người ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ, trừng mắt nhìn chằm chằm người đang đứng trước cửa sổ.
Lục Cẩn Phàm liếc anh ta: “Bây giờ cậu rảnh đến nỗi lo chuyện bao đồng nữa à?”
Tần Tư Đình cười lạnh: “Chuyện của người khác chưa chắc tôi đã xen vào, nhưng dù sao tôi cũng là một trong số các bác sĩ chủ trị của cậu. Thấy một người đang bình thường như cậu đây hình như sau khi tỉnh lại đầu óc lại không bình thường, tôi đang nghĩ có nên thử khám não cho cậu không.”
Nam Hành nhướng mày. Ban nãy phát hiện Hạ Mộc Ngôn không có ở ngoài, trong phòng bệnh chỉ có Lục Cẩn Phàm và Tần Tư Đình, anh ta cũng đã đoán được đại khái tình hình thế nào, nhưng lại không nghĩ tới cụ thể chuyện gì đã xảy ra. Lúc này anh ta lại nghe Tần Tư Đình nói đầu óc Lục Cẩn Phàm có vấn đề.
Nam Hành cười giễu, tựa người vào cạnh cửa, lấy bật lửa trong túi ra vân vê. Bất chợt tiếng bước chân quen thuộc truyền tới từ bên ngoài, vừa nghe thôi anh ta cũng biết ngay là của Phong Lăng.
Khoảnh khắc cửa phòng bệnh bị gõ vang, anh ta không cần hỏi đã mở cửa.
Phong Lăng đứng trước cửa, nhìn thẳng về phía Lục Cẩn Phàm đang đứng trước cửa sổ, nói: “Ông Lục, bà Lục lên sân thượng rồi.”
Nam Hành bất chợt nhướng mày. Lên sân thượng? Cô gái này bị trúng gió gì vậy?
Trong nháy mắt, Tần Tư Đình cũng khựng mày lại.
Nhưng Lục Cẩn Phàm lại khá bình tĩnh, thản nhiên nói: “Cô là vệ sĩ của cô ấy, cô ấy lên sân thượng, cô không đi theo còn tới đây làm gì?”
Nam Hành: “…”
Dường như anh ta đã nghe ra được tình huống gì đó ghê gớm lắm… Phong Lăng lạnh giọng nói: “Bà Lục nói muốn ở một mình một lúc, không cho tôi đi theo.”
*** Tầm nhìn trên sân thượng thật bao la, Hạ Mộc Ngôn đứng trong gió trong chốc lát bèn ra sát ngoài rìa đứng, dựa vào lan can tìm chỗ ngồi xuống. Sau đó cô ngẩn người ngắm nhìn nửa thành phố Los Angeles trên không.
Cô chỉ ngồi ở đây một lát, đoán chừng chưa tới mấy phút thì cửa sắt trên sân thượng bỗng bị ai đó đá cái “rầm”.
Một cơn gió thổi lướt qua, Hạ Mộc Ngôn nheo mắt lại, nghe thấy tiếng Phong Lăng vang lên sau lưng: “Bà Lục, ông Lục bảo tôi đưa cô xuống dưới.”