Người anh nhìn từ đầu đến cuối vẫn là Hạ Mộc Ngôn.
Cô ta tương tư anh lâu như vậy, nhưng lại chưa từng nhận được chút ưu ái nào từ anh, dù chỉ một lần gặp gỡ cũng chưa từng có.
Mọi người đều nhìn Lục Cẩn Phàm.
Từ khi anh xuất hiện đến giờ thì không một ai dám hé hé gì.
Khỏi nói đến giới kinh doanh hay giới chính trị, ở Hải Thành này cũng có rất nhiều người muốn dựa vào nhà họ Lục.
Vậy nên, dù những người này không nể mặt nhà họ Thịnh thì cũng tuyệt đối không dám đắc tội với Lục Cẩn Phàm, bằng không sẽ chẳng có ích lợi gì…
Chẳng qua, họ không ngờ rõ ràng Hạ Mộc Ngôn là mục tiêu để mọi người chỉ trích lại có thể được Thịnh Dịch Hàn bênh vực.
Nghe nói năm đó Thịnh Dịch Hàn có mối quan hệ khá phức tạp với nhà họ Hạ, lại còn đã từng gây thù kết oán.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng hơn chính là Lục Cẩn Phàm đã đến.
Sự xuất hiện của Lục Cẩn Phàm tuyệt đối là kết quả khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Sớm biết anh sẽ đến thì ai dám thừa cơ hắt nước bẩn vào Bà Lục chứ? Bây giờ những người xung quanh chỉ muốn lùi xa tám trăm trượng để tránh bị vạ lây mà thôi.
Lục Cẩn Phàm đi thẳng đến trước mặt Hạ Mộc Ngôn rồi dừng lại, vuốt ve mái tóc hiếm khi được chải chuốt tỉ mỉ, rũ mắt nhìn lễ phục trên người cô, trầm giọng nói: “Đẹp lắm.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Mọi người xung quanh thật sự được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù đã từng nghe nói Lục Cẩn Phàm cực kỳ quan tâm Hạ Mộc Ngôn, nhưng họ hoàn toàn không ngờ trong buổi tiệc này và trong bầu không khí này, anh vừa xuất hiện đã khen vợ mình đẹp trước tiên.
Thật đúng là hoàn toàn chẳng xem ai ra gì.
Cô Hàn đứng bên cạnh lại càng cảm thấy chật vật hơn.
Để có thể nói chuyện với Lục Cẩn Phàm mà cô ta đến nhảy lầu cũng dám, nhưng anh lại lạnh lùng tới nỗi chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Thậm chí anh còn không cử thư ký đến an ủi, cho dù chuyện cô ta nhảy lầu bị lên báo xã hội.
Phóng viên còn đến phỏng vấn anh, nhưng anh vẫn một mực không trả lời, như thể bất cứ cô gái nào theo đuổi anh đều chẳng là gì trong mắt anh vậy, không cần phải lãng phí thời gian cho họ.
Nhưng với Hạ Mộc Ngôn…
anh lại…
Tuy rằng vừa rồi Hạ Mộc Ngôn không chịu thua thiệt gì, nhưng dù sao cũng đứng trước nhiều người, tâm trạng cô hơi căng thẳng.
Bây giờ nhờ có Lục Cẩn Phàm ở bên cạnh mà cô lập tức thả lỏng, chỉ đứng cạnh anh mỉm cười chứ không nói gì.
“Đi đến đâu cũng có người muốn bắt nạt, rốt cuộc là em không có tính hiếu thắng, hay là ai cũng nghĩ Bà Lục là người có thể dễ dàng bị đè đầu cưỡi cổ?” Ánh mắt của Lục Cẩn Phàm lạnh lẽo, giọng nói cũng không có chút hơi ấm nào, nhưng vẫn thể hiện rằng sự ủng hộ của anh chỉ thuộc về riêng Hạ Mộc Ngôn.
Vì câu nói này của anh mà người xung quanh không dám thở mạnh.
Hạ Mộc Ngôn bật cười, vừa định nói mình không hề bị bắt nạt thì cô đã bị anh duỗi tay ôm eo kéo vào lòng, để cô dựa vào ngực mình.
Anh xoa xoa bờ vai cô, cụp mắt nhìn cô hỏi: “Em có lạnh không?” Hạ Mộc Ngôn lắc đầu: “Trong phòng tiệc có điều hòa, không lạnh.” Cô Hàn và cô Lâm đứng bên cạnh vô cùng ganh tị.
Lúc nãy Hạ Mộc Ngôn này còn phách lối như thể chẳng sợ ai.
Lục Cẩn Phàm vừa đến là cô ta liền trở nên yếu đuối như thỏ trắng vô hại vậy, hoàn toàn được anh bảo vệ trong vòng tay, đầu còn có dáng vẻ ương ngạnh như vừa rồi.
“Lục tổng, anh đừng bị bộ dạng này của cô ta lừa.
Ban nãy cô ta phách lối vô cùng.
Lúc ở chung với anh có phải cô ta cũng giả vờ nhu nhược đáng thương như thế không? Rõ ràng là cô ta đụng phải em, đã không chịu xin lỗi mà còn…” Cô Hàn tức đến đỏ mặt tía tai, lên tiếng.