Mục lục
Yêu Một Người Nợ Một Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 855:





Mộc Ngôn: “… “





Cái gì?





Sao anh biết được?





Anh lại liếc cô một cái: “Chẳng lẽ em định để anh chứng thực tội danh biến em trở thành heo cướp đoạt tự do của em sao? Em giấu điện thoại dưới gối vụng về như thế, em nghĩ là anh không biết à?”





Hạ Mộc Ngôn: “…”





Chẳng qua cô vẫn cho rằng Lục Cẩn Phàm là loại đàn ông đàng hoàng, sẽ không làm cái chuyện lục soát dưới gối của cô, nên vẫn rất yên tâm giấu điện thoại ở đó.





Không ngờ thế mà anh vẫn biết!





Nhưng theo cô nhớ, mấy ngày hôm nay anh đều không có cơ hội chạm vào chiếc giường cô ngủ, chứ đừng nói đến dưới gối.





Hạ Mộc Ngôn nghĩ ngợi một chút, tính đi tính lại thì chỉ có thể đoán là chuyện này có liên quan đến camera giám sát ngoài cửa hành lang. Mỗi hành lang và trước cửa phòng ở Quốc tế Oran đều có camera độ phân giải cao, đây cũng là chuyện lúc trước cô không dự tính đến.





“Anh để em ở đây ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, ngoại trừ chuyện không cho phép em ra ngoài tránh trúng gió thì anh hạn chế em cái gì?” Giọng anh vô cùng thản nhiên.





Hạ Mộc Ngôn không trả lời. Cô biết tình hình vết thương bị đập vào đầu là như thế nào. Mặc dù cô chỉ bị thương ngoài da không nặng, lúc cô chưa tỉnh thì cũng đã được tiêm phòng uốn ván. Nhưng để tránh bị nhiễm trùng, trước khi vết thương hoàn toàn khép miệng thì phải cố tránh gió hết mức có thể. Đúng là mọi chuyện anh làm cũng chỉ vì sức khỏe của cô thôi.





Cô vội vàng kết thúc đề tài về chuyện cô giấu điện thoại, chỉ ra cửa: “Cứ để họ vào trước đã?”





Lục Cẩn Phàm lại nhìn cô một cái.





Hạ Mộc Ngôn tránh né ánh mắt anh. Anh vốn đã có kiểu thái độ này với Nghiêm Cách, nếu cô được Nghiêm Cách đưa đi thì có lẽ Nghiêm Cách sẽ phải gặp chuyện không tốt lành gì. Hôm qua cô đã hại Tần Tư Đình không thể vào nhà, hôm nay cô phải để ý mọi lời nói mọi hành động thật cẩn thận để không làm hại đến những người khác.





Không cần cô nói ra miệng, anh cũng nhìn ra được, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì cô lập tức im lặng không nói gì, nên lúc này anh mới đứng tránh khỏi cửa.





Hạ Mộc Ngôn vội vàng cầm lấy tay nắm mở cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Cách và người cảnh sát kia vẫn còn đang đứng đó. Nhìn thấy cửa mở, cả hai người cùng lúc nhìn sang phía Hạ Mộc Ngôn.





“Vào đi.” Hạ Mộc Ngôn mở rộng cửa.





Hai người nhìn vào trong phòng một thoáng rồi mới bước vào.





Khi đi vào cửa, Nghiêm Cách nhìn thấy sắc mặt của Hạ Mộc Ngôn đã tốt hơn rất nhiều. Cậu ta nhớ đến hôm nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bế cô từ biển lên, cả người ướt sũng nước, trên đầu và trên người đều có vết máu, sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt. Cậu ta không khỏi áy náy, nói: “Chị Ngôn, thật sự xin lỗi. Khi chị bị bọn cướp uy hiếp, tôi lại đang cùng đội đặc công truy đuổi những người khác. Tôi không ngờ chị lại vây hãm trong tình cảnh như thế, không thể bảo vệ chị từ trước, quả thật tôi chưa làm tròn nhiệm vụ.”





Hạ Mộc Ngôn nhướng mày cười phản đối: “Vì cậu đang phải bảo vệ nhiều người dân vô tội hơn nên tôi không so đo với cậu. Chẳng phải cậu cần phải lấy lời khai sao? Bắt đầu đi.”





Vị cảnh sát đi cùng Nghiêm Cách lấy ra một cuốn sổ và chiếc bút ghi âm. Hạ Mộc Ngôn khách sáo mời họ ngồi, nhưng hai người nhìn tình hình ở đây, thấy dù Lục Cẩn Phàm cho phép họ đi vào nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ lạnh lùng, thì cả hai đều không ai dám ngồi, chỉ đứng trong phòng khách, dự định lấy lời khai thật nhanh rồi về.





Hai người hỏi Hạ Mộc Ngôn vài câu ngắn gọn. Sau khi Hạ Mộc Ngôn hợp tác trả lời hết thì họ quay sang hỏi Lục Cẩn Phàm vài câu.





Giọng nói của Lục Cẩn Phàm tuy ôn hòa nhưng có vẻ thiếu nhẫn nại, song ít ra cũng coi như là có hợp tác. Mặc dù anh trả lời cực kỳ ngắn gọn, nhưng Nghiêm Cách và vị cảnh sát đi cùng xem ra cũng thở phào một hơi. Dù thế nào thì nhiệm vụ lấy tin lập biên bản tường trình cũng đã xem như sắp hoàn thành rồi.





Đến khi những gì nên hỏi cũng đã hỏi xong, Nghiêm Cách lại hỏi thăm tình hình vết thương của Hạ Mộc Ngôn hôm đó. Vị cảnh sát kia ghi xong thì cất tài liệu đi rồi nghiêm nghị quay sang nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Ông Lục, ngày hôm đó xe của ông cũng được vớt lên, nhưng sườn xe bị hỏng nghiêm trọng, bên trong xe cũng bị nước vào rất nhiều, cho nên đã được giám định xử lý phế liệu. Nhưng dù sao lúc đó ông và Cô Hạ cũng chỉ là người vô tội bị cưỡng ép, cuối cùng có thể thoát được trong lúc nguy hiểm thì đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy bên cảnh sát chúng tôi đã có cuộc họp đặc biệt để tính toán. Với chiếc Ghost của ông, chờ chúng tôi hạch toán thì sẽ thương lượng về phí bồi thường với ông. Nhưng vì xe của ông quá đắt tiền, chuyện hạch toán và thương lượng chắc phải chờ một chút.”





Lục Cẩn Phàm thờ ơ đáp lại một tiếng: “Ừ.”





Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh nghe thấy, cho dù đây không phải là xe của mình nhưng cô vẫn xót ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK