Gã hoảng loạn nhìn cô gái tóc ngắn trước mặt, run rẩy muốn lùi về phía sau trốn, nhưng vẫn bị Phong Lăng đá tiếp một củ thật mạnh.
Lần này cô đá vào thắng bụng, gã đau đến mức lôi cả con ngươi ra ngoài.
Tiếp đó, tiếng xương tay bị bẻ gãy lại vang lên.
Cho dù bị bịt miệng, nhưng từ tiếng kêu rên thê thảm, người nghe vẫn biết cơ thể khốn khổ của gã bây giờ đang bị hành hạ trả thù đến mức nào.
Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt tựa vào ngực Lục Cẩn Phàm.
Mắt cô bị anh che chắn không nhìn thấy gì, khuôn mặt tái nhợt, một bên má của cô sưng tấy lên, nhìn mà đau lòng.
Lại thêm một tiếng rên thê thảm vang lên, cánh tay Hạ Mộc Ngôn ở bên người chợt đụng đến con dao gấp bị ném bên mép giường lúc trước.
Động tác của cổ ngừng lại, cô chợt nắm chặt con dao gấp, khàn giọng nói: “Cẩn Phàm, cho em đi xuống.” Lục Cẩn Phàm nhìn cô một cái rồi buông cô ra.
Tuy cả người Hạ Mộc Ngôn chật vật, trên đầu toàn máu nhưng khi khoác chiếc áo của Lục Cẩn Phàm vào thì có cảm giác an toàn lạ thường.
Cô nhìn về phía tên đàn ông bị hành hạ sống không bằng chết đang ngã vào góc tường kia, bất chợt bước xuống giường.
Phong Lăng quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn lảo đảo gần như không đứng vững, cô định chạy đến đỡ thì bị ánh mắt Lục Cẩn Phàm ngăn lại.
Nhìn thấy Lục Cẩn Phàm cũng không đứng lên cản, Phong Lăng dừng lại, lùi về phía sau một bước.
Đúng như dự đoán, Hạ Mộc Ngôn mở con dao gấp trong tay, cặp mắt đỏ rực nhìn tên đàn ông ghê tởm chỉ còn chút sức lực nằm trong góc.
Cô nhìn thấy da thịt trắng núc ních trên người gã, trước mắt lại hiện lên từng cảnh ở thôn núi kiếp trước.
Cô không biết mình lấy được sức lực từ đâu, bất chợt nhào tới trước, cầm dao đâm mạnh vào lòng bàn tay gã.
Chỉ trong nháy mắt, tên đàn ông đau đến co quắp cả người, đôi mắt vằn tia máu mở lớn nhìn cô như không dám tin.
Chính là cái tay này vừa rồi đã xé quần áo của cô! Hạ Mộc Ngôn dùng sức rút dao ra rồi lại đâm vào đùi gã.
Nhìn máu chảy thành dòng thì tâm trạng đè nén hoảng loạn của cô mới có thể thoải mái hơn! Cô tiếp tục cầm con dao trong tay, không hề chớp mắt, không chỉ đâm một nhát mà đâm liên tiếp từng nhát từng nhát xuống.
Cho đến khi xung quanh người gã đàn ông là một vũng máu mà cô cũng không ngừng tay.
“Bà Lục…” Phong Lăng nhìn thấy cảnh này định bước lên, nhưng rồi lại thấy Hạ Mộc Ngôn ra tay nhát nào cũng dùng hết sức nhưng phần lớn chỉ đâm vào chân hoặc cánh tay, không đâm vào chỗ hiểm.
Phong Lăng dừng lại, cuối cùng cũng để mặc Hạ Mộc Ngôn cứ điên cuồng phát tiết như vậy.
Cô cần phát tiết, thì cứ để cô phát tiết.
Dù sao ở đây cũng đã có Ông Lục, không ai lại dám đụng đến một sợi tóc của cô.
Đến khi da thịt bóng nhẫy của gã đàn ông dính máu be bét mà mắt Hạ Mộc Ngôn vẫn đỏ rực, cô không ngừng đâm dao xuống người gã.
Bên ngoài đã có tiếng cảnh sát bắt đầu xô cửa.
Lục Cẩn Phàm thình lình đứng dậy bước đến sau lưng Hạ Mộc Ngôn.
Một tay anh ôm cô, ôm cô sát vào ngực mình, mạnh mẽ ôm ghì Hạ Mộc Ngôn đang điên cuồng nhoài người về phía trước.
Anh cúi đầu ghé tai cô nói thật khẽ: “Đủ rồi, em dùng được rồi!”
Cặp mắt Hạ Mộc Ngôn vẫn đỏ rực nhìn người đàn ông đau đến rúm ró nằm trên mặt đất mà vẫn không lấy lại được chút sức lực nào.
Cô kiên quyết cắn chặt răng nhìn gã chằm chằm, cổ tay vẫn đâm xuống.
Lục Cẩn Phàm thừa lúc cảnh sát xô cửa, đoạt con dao trong tay cô ném xuống đất.