Lục Cẩn Phàm cười nhạt: “Trong lòng bà chủ Lục có tham vọng, tương lai sẽ tiến rất xa. Anh nên giúp em một tay.”
“…” Boss Lục à, cái này đâu phải chỉ giúp một tay đâu chứ.
Dù sao cũng đã ký hợp đồng, Hạ Mộc Ngôn không có tâm trạng õng ẹo, cô nói thẳng: “Đột nhiên em cảm thấy hơi bị áp lực.”
“Có áp lực là tốt, chứng minh bà chủ này không bị mất phương hướng.” Lục Cẩn Phàm thấp giọng lãnh đạm nói: “Em cũng biết anh bảo người CE qua đó, mà không phải đích thân anh đến, là vì ở giữa còn có hợp đồng ký kết. Em nên biết khoản tiền đầu tư này không phải là cho không.”
“Đương nhiên em biết.” Hạ Mộc Ngôn chống cằm, tựa vào mép bàn, dán sát điện thoại lên tai, giọng nói trong trẻo, dịu dàng nhưng không quá nũng nịu: “Cho nên, bây giờ thoạt nhìn giống như là em nhận được một khoản đầu tư lớn, nhưng thực chất chính là đột nhiên em bị mắc nợ hai trăm triệu đô la. Hơn nữa trên hợp đồng của bên CE ký cũng có điều kiện đảm bảo, trong vòng năm năm lợi nhuận phải tăng gấp đôi, nếu không sẽ rút tiền bất cứ lúc nào.”
Lục Cẩn Phàm thản nhiên nói: “Em biết vậy là tốt rồi.”
Hạ Mộc Ngôn đỡ trán…
Bây giờ người trong phòng giao dịch đang ăn mừng long trời lở đất vì khoản đầu tư khổng lồ này, nhưng chỉ có cô là biết rõ bản thân đang gánh một khoản nợ lớn trên lưng, hơn nữa chủ nợ lại còn là chồng cô.
Hôm nay Lục Cẩn Phàm âm thầm làm như vậy là đã tính hết đường đi nước bước, khiến cô không cách nào từ chối được.
Chuyện công ra chuyện công, hợp đồng với bên CE đã ký, đây cũng chẳng phải là trò đùa.
Cho nên, thật ra Lục Cẩn Phàm vẫn còn tôn trọng ý nguyện ban đầu của cô. Anh không nhúng tay, không can thiệp, đây là khoản tiền đầu tư chứ không phải là cho không.
Nghe tiếng cô gái nhỏ như đang nằm dài trên bàn thở dài ai oán, Lục Cẩn Phàm cười khẽ, nói: “Không phải trước đây em rất có lòng tin với tương lai của ngành bất động sản trong nước sao?”
“Lòng tin thì em vẫn có, nhưng đột nhiên cảm thấy áp lực lớn quá. Đây đâu phải chuyện mấy chục triệu đâu…”
“Năm năm gấp đôi thôi mà, sao? Em không dám nhận à?”
“Ký thì cũng đã ký rồi, dĩ nhiên là dám!”
Lục Cẩn Phàm cười khẽ: “Được rồi, về nhà sớm một chút, anh sẽ về Ngự Viên trước sáu giờ đón em.”
***
Vừa tan làm, Hạ Mộc Ngôn đã lái xe về thẳng Ngự Viên như đã hẹn.
Sau khi xuống xe, cô vẫn còn miên man nghĩ ngợi chuyện phòng giao dịch. Cô đi vào bên trong, mở cửa biệt thự, không thèm quay đầu mà đã trở tay đóng sầm cửa lại, tiện thể ném túi xách lên bàn, thay giày, bước vào đại sảnh lầu một, cởi áo khoác ra.
Ngự Viên rất rộng lớn, không tính diện tích trên lầu, chỉ tính đại sảnh tầng một mà đã hơn hai trăm mét vuông. Cộng thêm cả phòng bếp và phòng ăn, phòng chờ cho khách thì diện tích đã hơn bốn trăm mét vuông.
Nhưng bây giờ, đột nhiên nơi này lại trống trải và yên tĩnh quá mức.
Vào giờ này, tại sao người luôn nhiệt tình chu đáo như chị Trần lại không ra ngoài đón cô? Người giúp việc thường hay tới lui ở tầng một đâu hết rồi?
Có lẽ cô nên dùng từ trống trải để hình dung cũng không đúng lắm.
Nhưng dường như không gian yên tĩnh quá mức bình thường.
Hạ Mộc Ngôn vô tình ngước lên, quét mắt về phía đại sảnh, càng ngày cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay từ lúc vào cửa thì cô đã có cảm giác nơi này rất kỳ lạ.
Lúc vừa lái xe trở về, dường như cô thấy có một chiếc xe Jeep màu đen đỗ ở bên ngoài, cách cổng biệt thự không xa lắm. Hình như chiếc xe này không phải ở gần đây, cô chưa từng gặp biển số này bao giờ. Có điều lúc ấy cô không để ý cho lắm.
Bây giờ sực nhớ lại, cô đảo mắt nhìn bốn phía, vô thức lùi từng bước về sau. Cho đến giây phút mơ hồ cảm nhận được mối nguy hiểm đến gần, cô lập tức cúi người cầm chiếc túi trên bàn lên, không thèm đổi giày, xoay người chạy thẳng một mạch ra ngoài.
Nhưng trong tích tắc đó, bất chợt hai người đàn ông xa lạ núp trong góc ở tầng một lao ra cực nhanh. Bọn họ như mãnh thú săn mồi núp trong bụi cỏ, chờ thời cơ chín muồi mới bắt đầu giương móng vuốt. Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn tông cửa xông ra ngoài, định lớn tiếng kêu cứu thì cả người cô đã bị kéo ngược trở lại vào bên trong.
“Các người… Muốn làm gì! Ưm…”
“Cứu tôi!!!”