Tam Bàn xuống giường, đốt lò lên rồi đẩy gần vào bên giường Phong Lăng đang nằm, khi chắc chắn lửa không bị bén vào chăn, cũng đảm bảo khoảng cách này có thể sưởi ấm Phong Lăng thì Tam Bàn mới quay đầu ra hiệu cho đám người chuẩn bị rời giường nhỏ tiếng một chút, để Phong Lăng nghỉ ngơi thoải mái.
Mọi người đều biết mấy ngày nay, Phong Lăng vẫn luôn chăm sóc lão đại, chiều hôm qua không chừng vẫn chưa được nghỉ ngơi gì nhiều, thế mà không ngờ buổi tối, cậu ấy lại sang trông nom nữa.
Vốn dĩ không cần Tam Bàn nhắc nhở thì ai nấy cũng rất tự giác nhẹ nhàng xuống giường, mặc đồ vào, cố gắng không làm phiền đến Phong Lăng, nhất là khi nghe nói có lẽ Phong Lăng đang không khỏe, mọi người còn quyết định đi ăn sáng ở lều bên cạnh, để lều bên này yên tĩnh cho Phong Lăng nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi Phong Lăng chui vào trong chăn, cô cũng cảm thấy cái đầu bị đông lạnh của mình căng căng nóng nóng, nhưng cô chỉ nhắm mắt, không động đậy, không muốn để ý đến ai, cũng chẳng muốn nói lời nào.
…
Buổi chiều, Phong Lăng mơ màng ngủ, không mở mắt ra được, nhưng loáng thoáng nghe thấy có người đi vào lều lấy đồ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, không phải nhiệt độ của lão đại đã hạ xuống được một chút vào hôm qua rồi sao? Sao giờ lại sốt cao lên đến ba mươi chín độ nữa, chắc chắn tố chất cơ thể và sức đề kháng của lão đại là tốt nhất trong căn cứ của chúng ta, lẽ nào đây là mấy năm không bệnh lần nào nhưng một lần ngã bệnh thì mất rất lâu mới khỏe lại trong truyền thuyết?”
“Sao thế được, tất cả là do tên mập Tam Bàn chết tiệt kia kìa. Hơn nửa đêm, không biết sao bỗng nhiên động kinh, chuốc rượu cho lão đại. Đến bây giờ lão đại vẫn chưa tỉnh được thì chắc chắn có liên quan đến bình rượu kia rồi! Nồng độ của rượu trắng cao như thế, cũng may thân thể của Lệ lão đại chịu nổi đấy, nếu như là người khác, không chừng cái thằng Tam Bàn đó đã phạm tội mưu sát rồi!”
“Đến hôm nay, lão đại đã ngủ được chừng mấy ngày rồi, nước trong sông băng đúng là đáng sợ thật, ngay cả lão đại mà cũng gục ngã, ài.”
“Núi Rogers quanh năm suốt tháng chẳng có ai ở, con sông này chắc phải đóng băng mấy chục hay tới cả trăm năm rồi cũng nên, người bình thường rơi xuống đó mà còn sống được đã là tốt lắm rồi, chỉ mong lão đại có thể vượt qua được.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phong Lăng đang ngủ cũng nhíu mày lại, cô muốn mở mắt ra nhưng người chẳng còn tí sức lực nào, mí mắt cứ nặng trĩu, chẳng thể nhấc lên nổi.
Lại nghe thấy tiếng bước chân mấy người lấy đồ đi ra khỏi lều bạt, tuy trong lòng rất muốn bản thân mau chóng tỉnh lại, nhưng cuối cùng cô vẫn vô thức ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đợi đến lúc Phong Lăng tỉnh táo lại thì thấy có người đang cầm khăn lạnh, lau mặt giúp cô. Phong Lăng vẫn chẳng tài nào mở mắt nổi, chỉ nghe thấy giọng nói của Đại Hồ cách cô rất gần: “Phong Lăng cũng bị cảm rồi, nhưng không sốt, nhiệt độ hơn ba mươi bảy một chút, không nghiêm trọng lắm, trước hết cứ để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày đã.”
Tiếp đấy người khác nói cái gì cô không còn nghe rõ nữa, lại tiếp tục thϊế͙p͙ đi.
Thấy cô vẫn mặc đồ thường đã ngủ, Đại Hồ vốn định giúp cô cởi quần áo ra bớt để nằm thoải mái hơn, nhưng phát hiện cho dù Phong Lăng đang mê man ngủ say, tay vẫn siết chặt một góc chăn, tựa như không có cảm giác an toàn, dù kéo thế nào cũng không kéo ra được. Vả lại, nhiệt độ trong lều cũng không phải là quá cao, nếu Phong Lăng không muốn cởi thì bọn họ cũng không cố ép, thử xốc chăn của cô lên vài lần nhưng lại bị cô kéo về lại theo bản năng, hoàn toàn không cho phép bất cứ ai chạm vào.
Thêm một ngày trôi qua, Phong Lăng đang mê man lại nghe thấy Tam Bàn than thân trách phận: “Trời ơi, bây giờ phải làm sao, lão đại với Phong Lăng đều bị bệnh hết cả rồi. Thường ngày, hai người bọn họ trong căn cứ của chúng ta gần như chẳng bao giờ bị bệnh tật gì, giờ bệnh một cái lại bệnh chung, khổ chúng ta quá…”
“Cậu nói còn không thấy ngại mồm à, nếu cậu không tự tiện cho lão đại uống rượu thì chắc lão đại đã tỉnh lại từ lâu rồi. Cậu nằm năm ngày là đã có thể lao xuống giường chạy nhảy, múa may khắp nơi, chẳng lẽ tố chất thân thể của lão đại lại kém hơn cậu? Ở chỗ này, ai cũng có quyền càu nhàu, nhưng riêng cậu thì không có tư cách đó nhé!”
Tam Bàn lập tức bị mắng đến á khẩu, câm như hến một lúc lâu mới mở miệng: “Tôi chỉ có lòng tốt thôi mà, lúc đó tôi khó chịu đến mức hận chỉ không có ai đến chuốc say mình…”
“Cậu là cậu, lão đại là lão đại, sao có thể giống nhau được?” Tay Đại Hồ vỗ cái bốp lên đầu Tam Bàn: “Nếu thân thể của lão đại yếu hơn một chút thì chắc là phải bảo người trong căn cứ phải hứng gió lớn đón tuyết dữ, chịu không biết bao nhiêu nguy hiểm để phái trực thăng bay tới để đưa lão đại đến bệnh viện cấp cứu rồi đấy! May mà thân thể của lão đại tốt! Không thì, ***, cậu phải gánh tội giết người!”
…