Cô nhớ mang máng Tần Tư Đình đã từng nhắc qua, có lần anh ấy đã cứu sống Phong Lăng.
Còn Lục Cẩn Phàm, anh có vai trò gì trong quan hệ của bọn họ? So với ánh mắt lạnh lùng của Nam Hành và sự hoài nghi lặng lẽ của Hạ Mộc Ngôn thì Lục Cẩn Phàm lại tỏ ra không hề lo lắng dao động: “Tự bọn chúng lựa chọn con đường chết cho mình.
Trước khi chết họ còn lôi kéo theo cả các người, chẳng ngại phải trả giá bao nhiêu.” Nghe ra lời này của Lục Cẩn Phàm là đang nhắc nhở.
Đương nhiên Nam Hành cũng hiểu rõ từ lâu.
Nam Hành khẽ nhếch cặp môi mỏng thành một đường cong lạnh lùng: “Tôi đưa Phong Lăng về nước, không chỉ đơn giản làm vệ sĩ bình thường cho vợ cậu, mà muốn cô ấy được ẩn náu kĩ.
Muốn đến thì đến, tôi đảm bảo bọn chúng có tên nào đến thì sẽ chết tên ấy.”
Lục Cẩn Phàm khẽ siết eo Hạ Mộc Ngôn, sắc mặt lãnh đạm: “Lấy người phụ nữ của mình làm mồi nhử, loại chuyện máu lạnh vô tình này, thật sự chỉ có Nam Hành cậu mới làm được.” Nam Hành: “…”
“Ông Lục, từ lúc ở căn cứ tôi đã rõ mọi chuyện về nhiệm vụ và quá trình.
Tất cả đều là lựa chọn của bản thân tôi.” Phong Lăng nói xen vào.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phong Lăng nói giúp Nam Hành trước mặt bọn họ, nhưng rõ ràng giọng nói không có chút độ ẩm.
“Để một người phụ nữ phải bảo vệ mình, đây là chuyện một người đàn ông như cậu nên làm sao?” Lục Cẩn Phàm không nhìn Phong Lăng, dường như đang cố ý khiêu khích Nam Hành, quăng một câu sắc như dao vào anh.
Nam Hành: “…
Các người người tung người hứng, làm tôi suýt nghi ngờ không biết có phải Phong Lăng đã bị vợ cậu tẩy não hay không.
Từ lúc nào cô ấy biết cách phối hợp với cậu như vậy?” Hạ Mộc Ngôn chợt nói sâu xa: “Nam Hành, rõ ràng Phong Lăng người ta mới nói đỡ cho anh đấy.
Anh nói như vậy không thấy đau lòng sao?” Tuy không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng cô thấy Lục Cẩn Phàm biết rõ tình huống mà cũng oán hận Nam Hành như vậy, thậm chí còn rất tận hưởng khi dìm hàng anh ta.
Vì vậy Hạ Mộc Ngôn cũng không nhịn được mà cũng oán trách một câu.
Nam Hành không trả lời, chỉ lạnh lẽo nheo cặp mắt thâm thúy nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mặc chiếc áo khoác thể thao dính máu ngồi ở ghế.
Khi họ từ khách sạn của Nam Hành ra về thì đã khuya lắm rồi.
Kể cả bây giờ Đại học T không đóng cửa thì Hạ Mộc Ngôn cũng biết đêm nay cô không thể về ký túc xá ngủ được.
Lục Cẩn Phàm đưa cô về căn hộ bên ngoài Đại học T.
Vừa lên xe cô đã hỏi: “Lúc nãy anh nói giải quyết chuyện…
là tháng trước anh trở về Mỹ sao?”
“Chuyện anh đã hứa với em thì anh luôn thực hiện được.
Nếu anh không tự mình đi thì sao có thể hoàn toàn đáp ứng em được?” Anh trầm giọng bình thản nói.
Đoán được là một chuyện, nghe xác nhận từ chính miệng anh lại là chuyện khác.
Tim Hạ Mộc Ngôn lập tức bị hun nóng đập rối loạn: “Cũng không phải là em tính toán so đo gì.
Chẳng qua chuyện xảy ra hôm đó làm em quá kích động.
Với hoàn cảnh như vậy mà có thể giữ vững lý trí, không cần vặn hay nói câu gì để giải tỏa thì mới là phản ứng của người không bình thường.
Có lẽ em cũng không quá để tâm, nhưng em không có ý ép buộc anh phải làm gì, cũng không muốn làm khó anh…”
“Không làm khó anh thì em lại càng không cần phải nặng lòng chuyện này.
Anh nói anh sẽ xử lý thì anh sẽ xử lý, tất nhiên sẽ không để lại hậu họa.” Hạ Mộc Ngôn nhìn anh.
Như vậy có nghĩa là cái người muốn cướp miếng mồi trong miệng cô bây giờ đã không còn là vấn đề lớn nhất nữa rồi, phải không? Tuy nói là Lục Cẩn Phàm tự mình ra tay, nhưng có lẽ chính là dùng dao mổ bò để cắt tiết chim rồi.