Một lát sau, bên dưới trở nên rối loạn, chắc hẳn bây giờ cho dù là người bên nào thì cũng đều tổn thương không ít. Hạ Mộc Ngôn không thể xem nổi nữa, cô ôm lấy dạ dày đang cuộn trào, im lặng ngồi đó.
“Bà Lục, chúng ta quay về nhé?”
“Tôi ở đây chờ anh ấy.” Hạ Mộc Ngôn kiên trì đáp.
Độ cao này cách mặt đất một khoảng cách an toàn, sẽ không bị bất kỳ bên nào ảnh hưởng, cho nên Phong Lăng mới tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Mộc Ngôn. Nếu như Hạ Mộc Ngôn đã kiên trì ở lại nơi này cùng ông Lục, Phong Lăng cũng không muốn cưỡng ép cô, chỉ cần Hạ Mộc Ngôn vẫn chịu đựng nổi là được. Suy cho cùng, đối với phụ nữ mang thai, việc ngồi máy bay trực thăng, rồi lại mở cửa khoang thế này chẳng khác gì hành xác.
Không biết rốt cuộc thời gian đã qua bao lâu, Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn ngồi dựa vào khoang máy bay. Bên tai là tiếng cánh quạt quay vù vù, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác cực kỳ an tâm. Cô biết mình đã thoát khỏi doanh trại, nơi mà gần như cô có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, biết được Lục Cẩn Phàm đã tụ hợp với nhóm Nam Hành, vì vậy tâm trạng của cô cũng thả lỏng ít nhiều.
Cô cố gắng không nghe ngóng những chuyện xảy ra bên dưới trực thăng. Dù nghe thấy thì cô cũng vờ như đang xem một bộ phim chiến tranh. Nếu không, đối mặt với cảnh tượng máu me này, cô thật sự sẽ gặp ác mộng mất.
Cứ như thế, mãi cho đến khi cô ngủ thiếp đi. Thời gian trôi qua từng giờ một, ánh mặt trời chuyển từ hướng Đông sang đỉnh đầu, rồi lại từ đỉnh đầu ngả về Tây. Đột nhiên cô cảm giác được trực thăng khẽ tròng trành.
Hạ Mộc Ngôn mở choàng mắt ra, khoảnh khắc quay đầu lại, cô nghe thấy Phong Lăng nói: “Bà Lục, bây giờ chúng ta đã đáp xuống.”
“Ừm.” Hạ Mộc Ngôn đáp.
Không biết từ lúc nào cửa khoang đã đóng lại, thảo nào cô lại ngủ ngon như vậy.
Mà đúng lúc này, Phong Lăng bỗng nhiên mở cửa khoang máy bay ra, tiếng cô vọng vào thông báo: “Ông Lục đã trở lại.”
Hạ Mộc Ngôn đang tính dựa người ra ở bên trong, nghe vậy thì bỗng nhiên khựng lại, dời mắt về phía cửa, đứng bật dậy, nhào qua. Kết quả, Phong Lăng còn chưa kịp đỡ cô thì bóng dáng màu đen cao ngất từ bên ngoài bước vào đã ôm chặt cô vào lòng.
Xộc vào mũi cô là mùi hương cây cỏ thanh mát trên người anh, mang theo chút máu tanh, nhưng lại không hề khó ngửi.
Hạ Mộc Ngôn không ngẩng đầu, vẫn ôm chặt lấy tấm lưng anh, dù chết cũng không buông ra.
Phong Lăng rất tự giác im lặng đứng bên cạnh. Cô cung kính gật đầu lễ phép chào Lục Cẩn Phàm – người vừa mới bước vào, rồi xoay người đi xuống trực thăng.
Giữa khoang trực thăng và buồng lái có một vách ngăn kim loại. Người ngồi trong khoang không thấy được buồng lái, người ngồi trong buồng lái cũng không thấy được khoang phía sau.
Lục Cẩn Phàm kích động ôm cô gái nhỏ vào lòng, lẳng lặng bế cô vào. Thường ngày anh bế cô cũng giống như ôm bộ quần áo vậy. Nhưng bây giờ khi đứng thẳng lưng lên, cơ thể anh lại run rẩy, suýt nữa đứng không vững.
Tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng gì mấy. Lúc Hạ Mộc Ngôn nhận ra anh đang đau đớn thì lập tức muốn tránh khỏi lòng anh, nhưng anh lại ghì chặt lấy cô, không để cô tránh đi.
“Anh bị thương…” Giọng Hạ Mộc Ngôn đã không còn lạnh lùng thờ ơ như khi đối mặt với nguy hiểm lúc trước, ngược lại là nỗi sợ hãi không tên lấn át tất cả dũng khí trước đó. Hai tay cô nắm chặt lưng áo sũng máu của anh. Hiện giờ máu phía sau đã khô lại, vải áo càng dính chặt vào da lưng hơn.
Lục Cẩn Phàm cúi mắt nhìn cô gái nhỏ đến bây giờ mới biết sợ là gì. Đến lúc này mà cô còn chưa thay quần áo, trừ vết thương trên tay đã được băng bó ra, đầu tóc mặt mũi đều bám đầy bụi đất. Chiếc váy trắng dính toàn bùn đất trộn lẫn với máu tươi, trông cô vô cùng nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn trong veo long lanh như trước.
“Sao em không bảo Phong Lăng đưa về?” Lục Cẩn Phàm lên tiếng, giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.
Giọng anh vẫn rành mạch gãy gọn như trước, chỉ có điều đã khàn đi rất nhiều sau khi trải qua nhiều ngày bị tra tấn.
Nhưng đối với Hạ Mộc Ngôn, giọng nói này là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế gian.
Anh còn sống, bọn họ đều còn sống, tất cả đều bình an.
“Em không muốn cách anh quá xa. Phong Lăng nói ở đây rất an toàn, anh sẽ không sao. Nếu đã an toàn, dĩ nhiên em không cần phải đi nữa.” Hạ Mộc Ngôn ôm chặt anh, nhưng tay lại cẩn thận không chạm vào vết thương rất nặng trên lưng anh: “Em ở nơi này có thể thoát thân bất kỳ lúc nào, hơn nữa vết thương của anh cũng cần phải gặp bác sĩ.”
Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm chặt thắt lưng anh của cô ra, cúi xuống nhìn cô vẫn còn sức để khóc. Trong khoảnh khắc, một chút dịu dàng giữa hàng lông mày chuyển thành nghiêm nghị lạnh lùng, đôi mắt tối sẫm của anh nhìn cô: “Sau này, bất cứ khi nào, cho dù anh ở đâu, em cũng không được mạo hiểm như vậy nữa. Anh bảo em chờ anh trở về thì em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ. Campuchia là nơi em muốn đến thì đến sao?”