Đối diện với Thịnh Dịch Hàn cố tình đứng đó để đấu mắt với mình, Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn anh ta, từ tốn nói: “Chọn phải một con dao cùn để làm việc, anh chỉ có thể tự trách mình không biết nhìn người. Cho dù bây giờ anh bẻ gãy xương cô ta ngay tại chỗ thì kết quả vẫn không thay đổi. Kể cả máu có rơi trước mặt tôi, tôi cũng chẳng coi là gì. Nhưng trước mặt Hạ Mộc Ngôn, tôi khuyên anh tự kiềm chế một chút, đừng làm vợ tôi sợ!”
Vẻ mặt mờ mịt, Hạ Mộng Nhiên bất lực nhìn về phía Lục Cẩn Phàm. Đêm đó, sau khi cô ta bị Hạ Mộc Ngôn và Phong Lăng bỏ lại ở khu vực ngoại thành bỏ hoang nghe đồn có ma, thì Thịnh Dịch Hàn đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
Nhưng bây giờ Lục Cẩn Phàm nói như vậy là có ý gì?
Thịnh Dịch Hàn khoan thai mỉm cười: “Chào Lục tổng.”
Khuôn mặt anh ta tràn ngập vẻ châm biếm: “Tôi còn tưởng người bên cạnh Hạ Mộc Ngôn vẫn là cô vệ sĩ kia chứ!”
Vừa nói, anh ta vừa nới lỏng bàn tay gần như đã sắp bóp nát cổ tay của Hạ Mộng Nhiên ra, không chút thương xót buông thõng, thả tay cô ta ra.
Cặp mắt thản nhiên của Lục Cẩn Phàm liếc qua anh ta rồi lập tức nhìn Hạ Mộng Nhiên. Mặt mày cô ta vẫn còn tái nhợt vì tay bị bóp rất đau. Dường như cô ta đang đăm chiêu suy nghĩ về tình cảnh lúc này.
Hạ Mộng Nhiên rụt vai lại, hơi bất mãn nói: “Anh Thịnh, em biết là mình lỗ mãng, không làm theo kế hoạch mà anh đã vạch ra… Chuyện giữa em và Hạ Mộc Ngôn, thật sự không phải chỉ cần dăm ba câu là có thể nói rõ ràng tất cả. Em vốn muốn mượn danh nghĩa của ba để lừa chị ta tới đây. Em biết lúc nãy anh cũng không ngờ chị ta lại tới nơi này… Trong kế hoạch, em cũng không muốn liên lụy đến anh… nhưng mà…”
Thịnh Dịch Hàn lạnh nhạt nhìn cô: “Lúc này rồi mà cô còn nói những lời chạy tội giúp tôi như thế thì được cái tích sự gì?” Giọng anh ta đều đều, không thể đoán được tâm trạng qua giọng nói của anh ta.
Mặc dù lúc đầu Thịnh Dịch Hàn có lòng muốn giúp cô ta, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không chuốc thuốc mê Hạ Mộc Ngôn, cũng không dùng phương pháp đơn giản như vậy để dụ Hạ Mộc Ngôn tới.
Thật sự là khi hành động, Hạ Mộng Nhiên chỉ thấy cái trước mắt. Thịnh Dịch Hàn là một người rất kiên nhẫn, nhưng Hạ Mộng Nhiên lại quá nóng vội.
Hạ Mộc Ngôn dài giọng khinh thường nói: “Hóa ra, tối nay tôi bị dẫn tới nơi này, ngoại trừ cô em gái vốn vẫn không ưa tôi này ra tay, còn có mưu đồ khác của anh nữa?”
Trước câu chất vấn lạnh lùng của Hạ Mộc Ngôn, Thịnh Dịch Hàn hơi nhướng mắt, ánh mắt thản nhiên như không.
Anh ta không đáp lại câu hỏi của Hạ Mộc Ngôn, chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, vẻ mặt bình thản đứng dưới ngọn đèn kia.
Cùng Hạ Mộc Ngôn dự buổi tiệc của Shine đêm đó, Thịnh Dịch Hàn cũng đã từng đối mặt trực tiếp với Lục Cẩn Phàm. Từ cách hai người gườm nhau bằng ánh mắt lạnh lẽo hôm đó đã báo trước chuyện hôm nay sẽ không kết thúc một cách quá ôn hòa được.
“Làm gì có mưu đồ gì khác, giữa anh và em, còn cần có mưu đồ sao?” Thịnh Dịch Hàn khẽ cười hỏi ngược lại.
Nét mặt của anh ta khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ bên trong, chỉ cảm thấy chán ghét.
Hạ Mộng Nhiên không cam lòng bị anh ta phớt lờ, đột nhiên cô ta nghiêng người, ánh mắt ngạo mạn nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn: “Lời nói vừa rồi của tôi, hẳn là cô đã nghe được. Hạ Mộc Ngôn, cô hoàn toàn không phải là con gái của nhà họ Hạ! Trước kia, mẹ mang thai cô rồi mới gả cho ba tôi! Cho dù cuộc hôn nhân của hai người là thật, cho dù nhiều năm qua cô cũng được gắn cái mác tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng trong người cô không hề mang dòng máu của nhà họ Hạ chúng tôi! Trước đây cô kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ cô nực cười bấy nhiêu! Hạ Mộc Ngôn, nghĩ tới chút tình cảm chị em giữa hai chúng ta mấy năm nay, tôi không so đo tính toán rốt cuộc cô đã cướp đi những gì vốn thuộc về tôi ở nhà họ Hạ. Thế nhưng trong quan hệ thông gia của nhà họ Hạ và nhà họ Lục, rốt cuộc cô là cái thứ gì vậy? Cô có tư cách gì mà lúc này đứng ở đây tự xưng là bà Lục? Bây giờ, người đáng ra phải tự hổ thẹn, chẳng lẽ không phải là cô sao?”
Mặc dù đôi mắt Hạ Mộng Nhiên hơi đỏ lên, nhưng khi nói ra những lời này, cô ta nở một nụ cười cực kỳ khinh miệt, toát ra vẻ ngạo mạn từ tận xương tủy của một tiểu thư chân chính nhà họ Hạ. Đôi mắt cô ta lạnh lùng và ngạo nghễ nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Không nhìn Hạ Mộng Nhiên, Lục Cẩn Phàm khẽ kéo Hạ Mộc Ngôn với vẻ mặt mờ mịt ra sau lưng mình rồi mới quay sang Thịnh Dịch Hàn, cất giọng rất bình thản, nói: “Bí mật ẩn giấu nhiều năm như vậy của Hạ Hoằng Văn mà năm đó ở nhà họ Hạ lại bị anh dễ dàng phát hiện ra. Hôm nay cái bí mật vốn đã không còn là bí mật kia lại được Hạ Mộng Nhiên dùng làm đòn sát thủ để hạ gục Hạ Mộc Ngôn. Anh đã trù tính từ lâu, chuẩn bị sẵn một cái cớ làm mồi nhử, nhưng rốt cuộc không thể nhử được Hạ Mộc Ngôn, mà lại dẫn dụ được Hạ Mộng Nhiên ăn phải bả rồi?”
Thịnh Dịch Hàn mỉm cười đầy giễu cợt, nhưng nét cười chỉ lưng chừng nơi đáy mắt: “Nếu đã không gọi là bí mật của bí mật, thì làm sao có thể xem là mồi nhử?”
Lục Cẩn Phàm nhìn anh ta một hồi rồi quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn không hề hé răng sau khi nghe Hạ Mộng Nhiên nói.
Hoặc có thể nói rằng, bất luận là việc mình trở thành đề tài ngồi lê đôi mách của đám tiểu thư danh giá ở Hải Thành về việc cô là con gái riêng của mẹ mình, hay là bản thân cô sau đó lớn lên cũng dần dần phát hiện nét mặt của mình không giống với bất cứ người nào trong nhà họ Hạ, những chuyện này đã đè nặng trong lòng cô từ lâu rồi.