Bỏ đi, cô không so đo với anh.
Hạ Mộc Ngôn dứt khoát đứng dậy mở tủ quần áo ra, không nói không rằng, bắt đầu thu dọn quần áo của mình. Sau khi lấy từng bộ ra, cô bèn quay người ném lên giường, vừa ném vừa nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi người mang vali hành lý tới. Hồi đó anh mua nhiều quần áo cho tôi như vậy, không có vali thì không thể mang hết đi được.”
Anh không nói câu nào.
Hạ Mộc Ngôn tốn mười mấy phút mới đưa được số quần áo nữ trong nửa tủ ra. Sau đó cô nhìn sang mấy cái áo sơ mi bên trong, bất chợt đưa tay kéo một loạt xuống, ném mạnh lên giường.
Cô đảo mắt chỉ thấy Lục Cẩn Phàm mang vẻ mặt sâu xa, nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi đó, như suy nghĩ điều gì.
“Mấy cái sơ mi này của anh tôi cũng từng mặc, không chỉ mặc mà còn đi nghênh ngang ở đây. Bây giờ đã dọn, tự nhiên cũng muốn mang mấy cái áo này đi.” Hạ Mộc Ngôn nghiêng mặt không nhìn anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mấy cái áo sơ mi kia.
Anh chỉ yên lặng chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm để ý, hờ hững nói: “Tùy cô.”
Hạ Mộc Ngôn hơi bĩu môi, bất chợt quay người về tủ quần áo, dùng sức túm hai chiếc áo vest ném lên giường, nói với bóng lưng của anh khi anh không nhìn cô nữa, lạnh lùng rời khỏi cửa sổ bước ra ngoài: “Mấy cái áo này tôi cũng từng khoác!”
“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.
Ừ cái đầu anh!
Làm thế mà anh vẫn không hề phản ứng!
Hạ Mộc Ngôn vốn muốn chạy theo ra ngoài nói rằng, em cũng từng ngủ với anh rất nhiều lần, liệu em có nên mang anh đi luôn không?
Nhưng lý trí đã giữ chân cô lại, nói với cô rằng hãy có chừng mực. Bây giờ Lục Cẩn Phàm cứng rắn hơn cô nhiều, nếu cô thật sự làm ra chuyện gì mất lý trí, không biết sẽ dẫn tới kết quả xấu gì.
Cô gọi điện cho Hạ Điềm, lát sau Hạ Điềm lái xe mang theo vali hành lý tới đón cô.
Hạ Mộc Ngôn rửa mặt, sấy khô tóc, thay quần áo khác trong phòng nghỉ. Lúc đi ra, đúng lúc cô gặp Thẩm Mục đi vào văn phòng. Trông thấy Hạ Mộc Ngôn, Thẩm Mục gật đầu chào cô theo thói quen, Hạ Mộc Ngôn cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, khoát tay với cậu ta.
Ngược lại, mặt Lục Cẩn Phàm không hề có cảm xúc từ đầu đến cuối.
Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía bàn làm việc của anh.
Bát cháo đã không còn ở đó. Thức ăn tối qua cô gọi điện bảo Thẩm Mục phái người đưa tới cũng không thấy, đoán chừng là đã bị ai lấy đi rồi.
Cô cũng không biết rốt cuộc Lục Cẩn Phàm có ăn hay không, nhưng xác suất ăn ước chừng là cực kỳ bé nhỏ.
*** Hạ Điềm hứa với Hạ Mộc Ngôn là sẽ lái xe tới đón cô, nhưng cô lại không nói với Hạ Mộc Ngôn là hôm qua đã bàn xong kế hoạch hợp tác mới với Tập đoàn BGY, còn hẹn ăn một bữa tiệc với tổng giám đốc của bọn họ, Mr. Vinse.
Thế là, chiều hôm sau, khi Hạ Mộc Ngôn chuẩn bị tan tầm, Hạ Điềm bỗng nói với cô là có một bữa tiệc, Hạ Mộc Ngôn liền cảm thấy mù mịt.
“Không phải chúng ta đã hẹn gặp cho lần hợp tác kỳ này vào tháng sau sao? Sao lại đột ngột như vậy?”
“Dù sao hóa đơn vào tay chúng ta cũng không chạy đi đâu được. Mr. Vinse kia có ý muốn lấy lòng cậu, nên đưa dự án cho chúng ta trước thời hạn. Chỉ là ký hợp đồng sớm hơn một tháng thôi mà.” Hạ Điềm nháy mắt với cô: “Bữa tiệc tối nay cậu phải đi đấy. Nếu cậu dám cho mình leo cây, mình sẽ từ chức cho cậu xem!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Trước đây, khi cô hợp tác với BGY, đúng là cô tiếp xúc với Mr. Vinse rất nhiều. Nhưng từ khi biết được chuyện tặng hoa, cô gần như cắt đứt liên lạc với Mr. Vinse. Cô nghĩ rằng đối phương là người rất biết điều, thái độ đối với cô cũng rất rõ ràng, nên anh ta chưa từng quấy rầy cô.
Kết quả, bây giờ không tặng hoa, mà đổi sang đưa dự án đã được lên kế hoạch sẵn cho các cô trước thời hạn. Mặc dù không phải đây là lần đầu tiên Hạ Mộc Ngôn gặp cách đi cửa sau, nhưng cảm giác bị người khác làm khó dễ thế này thật sự khó chịu.
Đây rõ ràng là khiến cô nợ Mr. Vinse một ân tình.
Hạ Mộc Ngôn lườm Hạ Điềm, Hạ Điềm cười híp mắt với cô, tỏ vẻ: Bà cô đây đang cố tình giúp cậu tìm kiếm mùa xuân thứ hai đấy, cậu phải đi, không đi thì phải ăn đòn.
*** Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn vẫn bị Hạ Điềm kéo đến bữa tiệc. Nói là tiệc, nhưng đơn giản là chỉ ăn uống rồi nhân tiện bàn chuyện dự án hợp tác trong một khách sạn cao cấp mà thôi.