Hôm nay em đi ngang qua hiệu thuốc nên mua que thử thai xem có phải là mang bầu rồi không.
Kết quả kiểm tra lại là không phải.
Có lẽ vì thời gian trước mới đến thành phố T nên còn lạ nước.” Hạ Mộc Ngôn dựa vào ngực anh: “Xem ra mong muốn được bể chắt trai của ông nội vẫn còn phải chờ rồi.”
Lục Cẩn Phàm liếc nhìn cô rồi tiện tay với lấy hộp que thử thai từ trong sọt rác lên, cúi xuống đọc hướng dẫn sử dụng và các thông tin liên quan.
Sau khi đọc xong, anh bể Hạ Mộc Ngôn từ sofa đứng lên.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Mộc Ngôn đột ngột bị anh thả xuống đất, trụ vững hai chân dưới sàn.
“Đến bệnh viện kiểm tra.” Anh nói: “Các nhà nghiên cứu nói độ chính xác của dụng cụ này chỉ trong khoảng năm mươi đến chín mươi phần trăm.
Chúng ta cần phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn được.”
“Không cần đâu.
Hai ngày nay em không ngủ nhiều, cũng không buồn nôn nữa, chắc chắn không có thai đâu.
Mà giờ này ở bệnh viện chỉ khám cấp cứu thôi, không có bác sĩ sản phụ khoa, có đi cũng không kiểm tra kỹ càng chu đáo được.
Muộn thế này rồi đến cả bác sĩ làm xét nghiệm máu cũng không có mặt.” Lục Cẩn Phàm không hề có ý định qua loa đối với chuyện Hạ Mộc Ngôn mang thai, cô có thể nhìn ra được điều này.
Cô mỉm cười kiễng chân lên, nâng khuôn mặt nam tính hoàn hảo của anh lên rồi đặt xuống một nụ hôn thật mạnh: “Em nhất định sẽ để ý sức khỏe thật kỹ.
Một khi thật sự có triệu chứng mang thai thì em sẽ lập tức ngoan ngoãn đến bệnh viện.” Lục Cẩn Phàm lại nhìn vào que thử thai.
Hạ Mộc Ngôn dứt khoát lấy ảnh chụp kết quả que thử thai chỉ hiện một vạch hồng trong máy di động cho anh xem.
Cuối cùng Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ, sau đó không nói gì nữa, chỉ xoay người vào phòng bếp đi nấu nước đường đỏ cho cô.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn đến thành phố T, không có chị Trần ở bên cạnh đốc thúc nến đúng là lâu rồi cô không uống nước nóng hay nước đường đỏ vào buổi tối.
Thấy Lục Cẩn Phàm ở trong phòng bếp, Hạ Mộc Ngôn dọn dẹp lại sọt rác rồi lại mở tivi lên, muốn tìm chương trình hay hơn.
Phim kinh dị thì dứt khoát không xem nữa.
Cô mới đổi được vài kênh thì điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn sang, số điện thoại gọi đến là số Trưởng ban Thư ký của Tập đoàn Hạ thị, cũng chính là thư ký đắc lực nhất bên cạnh ba cô – Hạ Hoằng Văn.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn đến thành phố T thì cũng không liên lạc về nhà.
Cũng rất lâu rồi ba cô không gọi điện cho cô.
Tại sao bây giờ thư ký của ba lại bất ngờ gọi đến? Cô nghe máy: “Chào cô.” Sau mấy giây yên lặng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói rất chuẩn mực theo vài phần khách sáo lại quen thuộc: “Cô Hạ, chào cô, tôi là Thư ký Chu đây.”
Đầu dây bên kia lại nói: “Gần đây Chủ tịch Hạ và mấy người bạn cũ hẹn nhau đến thành phố T sưu tầm dân ca.
Vì Cô Hạ đang ở thành phố T nên ông ấy muốn tôi sắp xếp thời gian gặp cô.
Cũng đã lâu rồi Chủ tịch Hạ không gặp cô.
Không biết tuần sau Cô Hạ rảnh vào ngày nào?”
“Ba tôi định tới thành phố T, sao không gọi điện trực tiếp cho tôi” Hạ Mộc Ngôn thong dong nói: “Trước kia tôi chưa từng nghe nói ba tôi có người bạn nào ở thành phố T cả, sao bây giờ ông ấy lại muốn đến thành phố T sưu tầm dân ca? Ở đây lạnh lẽo, lá rụng trơ trụi thì có gì đẹp mà ngắm?”
“Chủ tịch Hạ mới vừa đi họp.
Trước khi đi họp, ông ấy cùng bên đối tác và bạn bè đã quyết định chuyện này, sau đó giao cho tôi sắp xếp chuyện đi thành phố T.
Tôi gọi cho Cô Hạ trước, dù sao Chủ tịch Hạ đồng ý đến thành phố T cũng là vì Cô Hạ đang ở đó.